Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 309: Nổi giận


Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 309: Nổi giận

Đường lão mặt không cảm xúc nhìn vẻ mặt không cam lòng của Khúc Tòng Giản, bỗng chuyển chủ đề: “Cậu còn nhớ mấy chục năm trước, đoạn thời gian tôi bị đánh bại hay không? Tôi bị đưa đến cải tạo ở nông trại tỉnh B, ở trong đó, có quen Cố Hàm Chi…”

Ánh mắt Khúc Tòng1Giản mờ mịt nhíu mày, không biết tại sao đột nhiên Đường lão lại nói đến chuyện này. Chuyện năm đó mặc dù ông ta cũng không biết rõ, nhưng cũng biết người phụ nữ tên Cố Hàm Chi ấy từng có gút mắc tình cảm với Đường lão, đành phải thuận theo mà đáp: “Tôi biết, về8sau bà Cố đã qua đời ở nông trường.”

Kỳ thật đoạn chuyện cũ này của Đường lão và Cố Hàm Chi, người thân cận bên cạnh ông đều biết, thời điểm nhận được tin cái chết của Cố Hàm Chi, Đường lão liền ngã bệnh, triềm miên trên giường bệnh dài đằng đẵng hai năm trời. Sau này,2ngày giỗ Cố Hàm Chi hằng năm, ông đều đến lặn lội đến tỉnh B để hoài niệm.

“Bà ấy đã qua đời rồi, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn sinh được đứa trẻ, đứa bé ấy là bà ấy đã dùng tính mạng để đổi lấy.” Mắt Đường lão hiện lên ánh lệ.

Ý của Đường lão là, đứa4bé ấy còn sống! Ánh mắt Khúc Tòng Giản hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng tại sao Đường lão đã tìm nhiều năm như vậy mà không có chút tin tức gì? Vào thời điểm này, Đường lão đột nhiên nhắc đến chuyện này, rốt cuộc là có ý gì?

Đầu óc Khúc Tòng Giản nghĩ rất lung, nghĩ kiểu gì cũng không thấu nguyên do trong đó.

“Đứa bé ấy vừa sinh ra đã bị cặp vợ chồng họ Triệu trong nông trại đã nhiều năm không có con bế đi, tuyên bố với bên ngoài là một xác hai mạng. Sau này, đôi vợ chồng đó sợ chọc phải thị phi nên tìm lý do bế đứa trẻ tới thành phố C ở tỉnh A định cư.”

Khúc Tòng Giản như bị sét đánh, lập tức xụi lơ trên ghế, cặp vợ chồng họ Triệu! thành phố C tỉnh A!


“Đứa con do người phụ nữ tôi yêu dùng mạng để đổi lấy, từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn không biết đến sự tồn tại của con trai. Đứa con vừa ưu tú nhân hậu này chưa từng được gặp mặt tôi, tuổi mới hơn bốn mươi đã bị người phụ nữ của cậu hại chết! Cô ta vì quyền lực của mình mà cướp đoạt doanh nghiệp con trai ta khổ sở gây dựng, gán tội cho nó, tống nó vào tù, sau đó mua chuộc cảnh sát tìm mấy tên côn đồ ép nó uống thuốc độc, giả như nó bị phát tác bệnh tim, đồng thời còn tìm người tạo tai nạn xe cộ giả để đâm chết con dâu ta, khiến cháu gái ta thành cô nhi từ đó. Nếu không phải nó thông minh trốn ra ngoài nước, chỉ sợ cũng đã bị các người hại chết, biến thành đống tro làm bạn cùng với cha mẹ nó rồi!” Đường lão thần sắc nghiêm nghị nói xong một hơi dài rồi che ngực, đau khổ đến tột cùng, hận ý và lệ khí khắc cốt ghi tâm trong ánh mắt gần như chọc thủng Khúc Tòng Giản.

Khúc Tòng Giản đã tưởng tượng ra mười giả thiết khiến Đường lão thiên vị Triệu Hàm Như, nhưng lại tính sót duy nhất giả thiết này, trước giờ ông ta chưa từng gặp Cố Hàm Chi, sao có thể nghĩ đến chuyện Triệu Hàm Như lại là cháu nội của Đường lão và Cố Hàm Chi, còn Triệu Minh Hoành bị Lý Tịnh hại chết lại là con ruột của Đường lão!

Ông không dám nghi ngờ tính chân thực thân phận máu mủ của Triệu Minh Hoành, bây giờ khoa học kỹ thuật như thế phát triển, chỉ cần một sợi tóc của Triệu Hàm Như là tất cả chân tướng đều sẽ rõ ràng liền. Thái độ của Đường lão chắc chắn như thế đã nói lên rằng chắc chắn ông đã nắm giữ chứng cớ xác thực.

Thời điểm đoán ra Lý Tịnh trước đây vì thu mua Tập đoàn sắt thép Triệu thị mà hạ độc thủ với Triệu Minh Hoành, Khúc Tòng Giản cũng đã từng phẫn nộ. Nhưng Triệu Minh Hoành đã chết rồi, ông không thể vì một người chết mà trách móc Lý Tịnh quá mức nặng nề. Dù sao bà ta cũng là người phụ nữ ông ta yêu thương hết lòng, ai thân ai sơ, vừa nhìn đã rõ. Lựa chọn của ông ta là lựa chọn mà bất kỳ một người bình thường nào đều sẽ làm.

Dù sao, Triệu Minh Hoành cũng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không có chỗ dựa gia đình, ngay cả anh em ruột và huynh đệ kết bái với ông cũng đều tham gia vào kế hoạch mưu hại ông, hoàn toàn không sợ có người báo thù cho ông. Con gái một Triệu Hàm Như chỉ là một con nhóc có chút khôn vặt, không hề đáng lo ngại.

Duy nhất khiến ông lo lắng chính là, Triệu Hàm Như lôi kéo Khúc Nhạc con trai ông, khiến Khúc Nhạc thần hồn điên đảo vì cô, thậm chí còn không tiếc bất hoà với bố mẹ. Nhìn con của mình biến thành bộ dáng không nguyên tắc không lý trí như thế, ông thật sự rất lo lắng, huống chi ông vẫn luôn cho rằng mục đích cuối cùng của Triệu Hàm Như chính là thông qua Khúc Nhạc để báo thù vợ chồng bọn họ, cho nên ông vẫn luôn kiên trì không ngừng phản đối bọn họ đến với nhau.

Mặc dù ông cảm thấy thủ đoạn lúc trước của Lý Tịnh không quang minh, nhưng cũng không vì thế mà cảm thấy áy náy đối với cái chết của vợ chồng Triệu thị, nhưng lại càng sợ hãi sự khiêu chiến trả thù của Triệu Hàm Như. Bởi vì ông cảm thấy, trong cuộc hiến sinh tồn, kẻ phù hợp mới có thể sống sót, vợ chồng Triệu thị chỉ là bị thương trường tàn khốc đào thải mà thôi.


Nhưng Triệu Minh Hoành lại là con trai Đường lão!

Trước sự thật này, sự xem thường, lo lắng và mưu tính của ông đều thật buồn cười.

Vợ ông đã giết con trai Đường lão!

Khúc Tòng Giản run rẩy, nếu không phải đang ngồi trên ghế, ông gần như sắp xụi lơ trên mặt đất, hi vọng tất cả những thứ này đều không phải sự thật.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ông còn tư cách gì oán trách Đường lão bạc tình bạc nghĩa? Tình cảm nhiều năm như vậy, chỉ sợ vào thời khắc Đường lão biết chân tướng, tất cả đã hóa thành tro bụi rồi.

“Tôi, tôi không biết…” Ông mấp máy môi, nói không thành câu trọn vẹn.

“Không biết Triệu Minh Hoành là con trai ta, hay là không biết Lý Tịnh đã làm chuyện ác độc như vậy?” Đường lão lạnh lùng nhìn dáng vẻ sợ hãi của ông ta, không hề che giấu sự căm ghét của bản thân, đúng vậy, chỉ có căm ghét.


“Chuyện Lý Tịnh làm, thật ra cậu cũng biết đúng không? Chỉ sợ đây không phải lần đầu tiên cô ta làm mấy chuyện kiểu này, chắc chắn cũng không phải lần cuối cùng cô ta làm chuyện này. Cô ta như thế không sợ trời không sợ đất như thế chính là vì có cậu ở phía sau làm chỗ dựa, có đúng không?” Đường lão không phải người hoàn toàn lương thiện, cũng biết đạo lý nhất tướng công thành vạn cốt khô*, nhưng thủ đoạn của Lý Tịnh quá mức bỉ ổi, vu oan, hãm hại, mưu sát… Từng chuyện từng chuyện đều khiêu chiến giới hạn cuối cùng của ông, dù người bị bà ta hại chỉ là một người bình thường cũng đã khiến ông phẫn nộ, huống chi người bị hại chết còn là đứa con ruột chưa từng được gặp mặt của ông!

* Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.

Khúc Tòng Giản mặt trắng bệch: “Đường lão, tôi thật sự không biết. Tôi biết có thể ngài sẽ không tin, nhưng tính cách mạnh mẽ, tôi vẫn luôn quen nhường nhịn bà ấy, lúc đó tôi muốn để Hồng Hải lại cho Khúc Phong nên có chút áy náy với bà ấy, cho nên chuyện gì bà ấy làm cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng phải sau đó tôi mới phát hiện ra chỉ sợ bà ấy dùng thủ đoạn không quang minh chính đại, lúc ấy tôi đã lập tức kêu dừng hạng mục này lại, nhưng có thế nào tôi cũng không ngờ được chuyện hại chết Triệu Minh Hoành và Tống Du lại do một tay bà ấy thao túng.”

“Vậy sau khi cậu biết thì sao, vẫn là bảo vệ cô ta, thậm chí còn cảm thấy Khúc Nhạc hành sự độc ác, năm lần bảy lượt ngáng chân nó. Thượng bất chính hạ tắc loạn, cậu một tay bồi dưỡng ra Khúc Phong, biết luật mà vẫn phạm pháp, tạo thành tổn thất lớn cho tài sản quốc gia, bây giờ đã bị tống vào tù rồi. Người bên gối cậu còn nham hiểm độc ác hơn, xem mạng người như cỏ rác, hai người bọn họ như vậy mà cậu không có chút trách nhiệm nào sao? Ta thấy nguyên nhân căn bản chính là từ cậu mà ra đó!”

Đường lão cực kỳ phẫn nộ, không hề nể nang Khúc Tòng Giản chút nào. Đời này của ông từng có không ít phụ nữ, nhưng chỉ có một mình Cố Hàm Chi vì ông mà chết, vĩnh viễn dừng lại ở năm tháng tuổi xuân tươi đẹp. Ông cũng có không ít con cái, nhưng đứa nào cũng được ông che chở, được hưởng cuộc sống sung sướng, chỉ có một mình Triệu Minh Hoành phải dựa vào chính mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không hề được ké chút hào quang từ ông mà phấn đấu được vị trí đại vương ngành sắt thép, nhưng lại tráng niên mất sớm.

Thứ đã mất đi luôn là tốt nhất, những năm nay Cố Hàm Chi ở trong trí nhớ của ông đã được rải lên từng tầng từng tầng hào quang, đã thành hóa thân của tất cả những điều tốt đẹp nhất thế gian. Mà đứa con duy nhất Triệu Minh Hoành đã qua đời cũng bất giác được ông mỹ hóa, trở thành đứa con trai hoàn mỹ nhất trên thế gian trong tưởng tượng của ông.

Triệu Minh Hoành thông minh, nhân hậu, chính trực, hiếu thuận, ôn hòa, chững chạc, thành thục… Nắm giữ tất cả những phẩm chất tốt đẹp nhất trên đời.

Người kiên cường như ông lúc điều tra hồ sơ của Triệu Minh Hoành lúc mà vẫn không thể khống chế được sự ghen ghét với bố mẹ nuôi của Triệu Minh Hoành. Đứa con thông minh sớm này đến Triệu gia mới được hai năm, bố mẹ nuôi đã mang thai Triệu Minh Vĩ. Bọn họ cảm thấy Triệu Minh Hoành là đứa bé mang đến may mắn, không dám vứt bỏ ông. Mặc dù cũng xem như con ruột mà nuôi dương bên người, nhưng con nuôi và con ruột luôn khác biệt, sự yêu thương mà Triệu Minh Hoành có được là ít hơn. Nhưng ông lại rất hiểu chuyện, biết gánh vác gánh nặng sinh hoạt từ sớm, tuổi còn nhỏ đã biết kiếm tiền chu cấp cho chi phí trong nhà, sau này lại nắm bắt được thời cơ một tay gây dựng Tập đoàn sắt thép Triệu thị, khiến tất cả người của Triệu gia được sống sung túc.


Đường lão xem hồ sơ, nhìn nó hiếu thuận với bố mẹ nuôi mà không khỏi rơi lệ. Đứa con trai ưu tú như vậy, không hổ là con của ông và Cố Hàm Chi. Ông hãnh diện tự hào vì nó bao nhiêu thì phẫn nộ vì cái chết của nó bấy nhiêu. Ông đã rất muốn gặp nó một lần, nhận cha con với nó, nhưng là bây giờ hết thảy đã thành hư không!

Nếu không phải cuối cùng Triệu Hàm Như đã lựa chọn Khúc Nhạc, thậm chí ông còn muốn hủy diệt Khúc gia để chôn cùng con trai.

Khúc Tòng Giản hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, mồ hôi lạnh đã sớm thấm ướt đẫm áo sơ mi. Nhìn bộ dáng tức giận tàn độc của Đường lão, ông ta muốn há miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra một lời nào. Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Đường lão từ sau khi Cố Hàm Chi chết.

Triệu Minh Hoành đã chết rồi, bất luận thế nào cũng không thể sống lại được, mà kẻ cầm đầu chuyện này chính là Lý Tịnh. Bất luận thế nào, ông ta cũng không trốn tránh được.

“Không ngờ, ta để cậu sáng lập Tập đoàn Hồng Hải, cuối cùng lại cướp đi tính mạng của con trai ta, cái này là gì đây? Nhân quả tuần hoàn ư?” Đường lão ngồi ở trong văn phòng rộng lớn, dần thu lại vẻ tức giận, cuối cùng hóa thành thê lương bi ai, đây là phòng làm việc đẹp nhất Tập đoàn Hồng Hải, khí thế ung dung mạnh mẽ, mang theo quyền sinh sát trong tay, chính là vì vị trí này mà con của ông đã thành vật hy sinh vô tội.

Khúc Tòng Giản không phản bác được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tâm loạn như ma, bất kể nói gì cũng đều không khác gì giảo biện.

“Hàm Như yêu sâu đậm Khúc Nhạc nhà cậu. Mấy năm nay nó đã chịu khổ nhiều rồi, ta không đành lòng chia rẽ nó với Khúc Nhạc. Cũng may mà Khúc Nhạc khác cậu, nó là đứa nhỏ hiểu rõ đạo lý phải chú trọng đại cục, bọn nó muốn ở bên nhau thì cứ thành toàn cho bọn nó đi.” Đường lão thở dài. “Có một số việc, nếu do hai đứa nó làm ra thì sẽ khiến người ta nói không hay, nói bọn nó bất hiếu, nói bọn nó lòng dạ độc ác, nói không chừng sau này còn trở thành công cụ để bọn họ làm tổn thương hai đứa, vai ác này cứ để lão già gần đất xa trời là ta làm đi, sau này ta xuống dưới đó có gặp Hàm Chi và Minh Hoành thì cũng dễ ăn nói với họ.”

“Đường… Đường lão…” Sắc mặt Khúc Tòng Giản xám ngoét, cứng ngắc đến nỗi ngay cả đầu lưỡi cũng không nghe lời, Đường lão đây là chuẩn bị muốn bọn họ dùng mạng đền mạng ư?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.