Đọc truyện Nhật ký nuôi vợ của thế tử – Chương 4:
Edit: Malbec
8.
Đến núi Mỹ Nhân, hai người trực tiếp lên thuyền hoa. Mộ Linh Uyển đến sớm hơn, đứng ở lầu hai thuyền hoa vẫy tay với nàng, hai phu nhân dặn dò một chút rồi để hai nàng tự chơi đùa.
“Nghênh Du, ngươi có quen biết với An thế tử?”
Vài lần gặp mặt của bọn họ thật sự khó để kể ra, không, nghĩ lại mà không chịu nổi. “Không có.”
“À.” Nói như vậy những lời đồn trong kinh đều là giả. Mộ Linh Uyển cũng không hỏi tiếp việc này. Cùng Nghênh Du thảo luận về cây trâm hoa đào của nàng.
Hai người vui vẻ đùa giỡn một hồi, Tần phu nhân và Thượng thư phu nhân đi ra, “Du Nhi, Uyển Nhi, phía trước là thuyền hoa của Hoàng Hậu nương nương, nương nương có ý chỉ, nữ tử thế gia nếu không có việc gì thì qua thuyền hoa chơi, chúng ta đi một chuyến đi.”
Hoàng Hậu nương nương vô cùng ôn hòa hiền lành, đối xử với mọi người đều rất tốt. Trò chuyện rất hợp với các nữ tử thế gia. Ở thuyền hoa kỳ kèo gần nửa ngày. Trước khi đi, Hoàng Hậu gọi vài gia đình ở lại cùng dùng trà hoa đào ăn điểm tâm. Theo lời của Tần Nghênh Du, thật bất hạnh, nàng phải ở lại.
Phu nhân Thế gia bồi Hoàng Hậu nói chuyện phiếm, Hoàng Hậu để người trẻ tuổi ở một bên chơi đùa cùng nhau. Những người ngồi cùng Tần Nghênh Du hầu như đều biết, thường ngày có chút trao đổi. Nếu nói là không thoải mái nhất, đó là cháu gái bên nhà ngoại Hoàng Hậu Mạnh ia, vì được Hoàng Hậu được sủng ái, nàng ta may mắn được phong làm quận chúa, chỉ đức hạnh không xứng với danh hào nàng quận chúa. Tần Nghênh Du nghe nói qua một ít lời đồn về nàng, hầu như đều là hung hăng càn quấy, ý thế hiếp người.
Chỉ là nàng không biết vì sao nàng ta lại cứ nhằm vào nàng. Bên ngoài đồn đãi nàng ta rất được Hoàng Hậu sủng ái, cũng không biết Hoàng Hậu ôn hòa như vậy sao có thể ở chung với nàng ta.
“Hôm nay Tần tiểu thư trang điểm không tệ, ta thấy hôm nay ngươi là người xinh đẹp nhất.”
Trước mặt các tiểu thư thế gia được sủng ái ở kinh thành nói những lời này cũng không phải là khen nàng. Tiểu thư nhà nào mà không trang điểm tỉ mỉ mà đến, tâm cao khí ngạo như thế sao có thể chịu đứng cách nói này. Chỉ sợ đặt vào bách tính bình dân cũng đủ để nàng phải khổ sở.
“Quận chúa nói đùa, nữ tử Minh Nhạc chúng ta ai mà không khuynh quốc khuynh thành dung mạo, phong tư yểu điệu. Sợ là cái danh đệ nhất này không thể dễ dàng chọn ra như vậy.” Lời nói vô cùng chân thành, câu cuối cùng ám chỉ là nàng ta tùy ý gây chuyện.
Mạnh Chi Dao ngược lại leo lên cây gậy kia “Tần tiểu thư cảm thấy như thế nào mới là lựa chọn chính xác ?”
Tần Nghênh Du không mặn không nhạt nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng ở sóng nước lăn tăn “Bàn về dung mạo khuynh thành nhất dĩ nhiên là Hoàng Hậu nương nương, quận chúa ở đây bàn về chuyện này, nếu bị truyền ra ngoài, tóm lại là không tốt.”
Nhìn qua có vẻ đây là lời nói nghịch ngợm của nàng, người đang ngồi đây ai mà không hiểu rõ, nếu hôm nay các nàng bàn luận đề tài này ở đây, thiên hạ không có tưởng nào gió không lọt qua được, truyền ra ngoài, sẽ tổn hại đến thanh danh của các nàng. Có người lập tức theo lời nói của nàng, nhẹ nhàng đổi đề tài.
Mạnh Chi Dao cắn răng, thật sự không ngờ nữ nhi nhà võ tướng có thể nói những lời như vậy.
Cũng không biết là ai nhắc đến cuộc so tài vẽ tranh hai ngày trước ở kinh thành, Mạnh Chi Dao châm biếm “Nghe nói Tần tiểu thư am hiểu cầm kỳ thư họa, tinh thông mọi thứ?”
Tần Nghênh Du tuy không hiểu vì sao hôm nay nàng ta lại giống như chó điên muốn cắn nàng. Nhưng mà không thể để nàng ta khi dễ “Quận chúa quá khen. Ta là một người lười. Chúng tỷ muội đang ngồi đây ai mà không am hiểu, tỷ như Uyển Nhi là cầm, Chi Hạ là thư pháp, Cúc Nhiễm tỷ tỷ là họa, nếu Nam tỷ tỷ là cờ, cũng được công nhận là tốt nhấtt.” Nàng chậm rãi uống ngụm trà, vẻ mặt tò mò “Không biết quận chúa thích cái nào?”
Mạnh Chi Dao cười mỉa mai, không nghĩ đến nàng ta lại đưa tuyệt kỹ của một số người nói ra, đó đều là những tiểu thư có tuyệt kỹ nổi danh trên bảng kinh thành, bất luận nàng nói cái nào, đều cũng sẽ bị lấy ra so sánh một phen.
“Ta à, thật ra là thích võ công hơn, chỉ tiếc thân thể mảnh mai, không giống Tần tiểu thư, thân thể khỏe mạnh.” Mấy chữ cuối cùng giống như từ miệng nàng ta phun ra. Nàng mấy cái quen biết bằng hữu liền lập tức thế nàng lên tiếng.
“Chi Dao, thích là một chuyện, thực dụng là một chuyện khác, chúng ta không lên chiến trường, không vào giang hồ, võ công thực sự không có tác dụng gì.”
Lời nói này làm người khác khác phải cẩn thận trả lời. Nàng trả lời không tốt, sẽ bị các nàng xem là châm chọc các tiểu thư đều bệnh kiều, trả lời tốt, không biết các nàng có lại bám lấy không buông, quả thực nhàm chán.
“Tần tiểu thư là nữ nhi đương kim đại tướng quân Uy Vũ. Nói vậy võ công tất nhiên là không tệ, có thể cho chúng ta mở mang tầm mắt?”
Mộ Linh Uyển vừa nghe mấy người này cứ bám hoài không buông, nắm chặt tay muốn mở miệng, Tần Nghênh Du đè lại nàng, vẻ mặt không sao cả. “Đây chỉ là sở thích cá nhân mà thôi. Giống như năm đó khi Hoàng hậu nương nương còn ở khuê phòng, thỉnh thoảng sẽ rèn luyện thân thể. Như vậy xem ra, cũng không phải vô dụng.”
Mạnh Chi Dao nhìn thoáng qua nữ tử vừa nói chuyện. Ngu xuẩn. Hoàng Hậu nương nương từng khen Tần Nghênh Du. Bên ngoài đồn đãi Hoàng Hậu nương nương thiên vị nàng, kia chẳng qua là Hoàng Hậu cho nhà ngoại vài phần mặt mũi mà thôi. Bây giờ rất tốt. Để đối phương bắt được, nếu cô mẫu nàng nghe được, mẹ nàng lại khiển trách nàng.
Tần Nghênh Du “Nếu các vị muốn nhìn, ta đây đành bêu xấu vì mọi người biểu diễn vài chiêu, nếu không dọa đến quận chúa thì tốt.” Nàng thật sự phiền chết không đi được, làm thế nào mà đám nữ nhân này có thể ồn ào như vậy.
Mộ Linh Uyển cười vui vẻ “Vũ kiếm của Du Nhi rất đẹp, hôm nay lại có thể mở mang tầm mắt.”
Nàng nói như vậy, người vừa rồi khen ngợi cũng cho mặt mũi, tiếp lời Mộ Linh Uyển. Tần Nghênh Du thuận thế lấy cành đào trang trí trên thuyền hoa, tuy vật này phần lớn để trợ hứng, nhưng mọi hành động đều có lực, như thế chẻ tre. Thuyền hoa tuy lay động, nàng tập võ nhiều năm, thân thể tất nhiên uyển chuyển nhẹ nhàng. Nước chảy mây trôi, còn có từng cánh đào rụng xuống, ngược lại vô cùng xinh đẹp, làm ngơ ngẩn nhiều người.
Cuối cùng lúc thu tay lại, chơi cái một trò đùa nhỏ, nhẹ nhàng xoay người một cái, cành đào rung chuyển, nhắm thẳng vào Mạnh Chi Dao không lệch chút nào. Mạnh Chi Dao bị dọa sợ, trọng tâm không vững, xụi lơ trên ghế.
Tần Nghênh Du cầm cành đào, cười bướng bỉnh “Quận chúa. Không dọa đến người chứ.” Nhìn khuôn mặt trắng bệch cậy mạnh cắn răng của nàng. Lúc này mới mặt mặt không biểu cảm ngồi xuống vị trí của mình, vài người quả nhiên bị nàng dọa sơ, toàn bộ quá trình đều yên tĩnh không dám trêu chọc nàng.
Một tỳ nữ đi đến bên người Hoàng Hậu, thấp giọng kể lại tình huống bên ngoài, Hoàng Hậu vẫy tay “Cũng đã đến canh giờ này, chúng ta đi ra xem một chút bọn họ chơi đùa thế nào đi.”
Ra nói vài câu. Liền để các gia mẫu đưa người trở về. Tần Nghênh Du cùng mẫu thân đi phía sau, nghe thấy bên trong có người mềm mại kêu một tiếng cô mẫu, bị người nhẹ giọng quát lớn “An thế tử từ trước đến nay tiêu sái tùy ý, chỉ là trên điện hỏi hai câu. Ngươi lại làm to chuyện, nhằm vào tiểu thư Tần gia, trước tiên không nói bản thân nàng, phụ thân nàng ta……”
Tần Nghênh Du và mẫu thân liếc nhau một cái, Tần phu nhân cầm tay Tần Nghênh Du “Mẫu thân. Con không có chuyện gì. Người còn không hiểu rõ con sao?”
Tần phu nhân cười cười, nhéo mũi nàng, đã nàng đi du ngoạn.
Tần Nghênh Du lại lần nữa trở về thuyền hoa cùng Mộ Linh Uyển, cũng không quá vui vẻ. Chỉ vì lời Hoàng Hậu nói nàng nghe hiểu, An, Hoài, Cẩn.
“Nghênh Du. Ngươi có biết vì sao hôm nay Mạnh Chi Dao nhằm vào ngươi không?” Nhìn ánh mắt của nàng “Ngươi quả nhiên không biết, cũng thật là, vốn là lời nói vô căn cứ, cũng chỉ có vài người biết, dĩ nhiên không ai nói trước mặt ngươi. Mạnh Chi Dao kia có vài phần thưởng thức với An thế tử, mà An thế tử ở yến tiệc cuối năm hỏi ngươi vài câu, mà An thế tử cũng không hỏi nữ tử nhà nào nữa, cho nên……”
Tần Nghênh Du bất đắc dĩ cười cười, yến tiệc cuối năm. Đã qua ba tháng. Chỉ hai câu nói, cũng thật là làm khó nàng. Chỉ là trong lòng lại ghi nhớ An Hoài Cẩn thêm lần nữ.
Buổi tối khi trở về, Tần tướng quân nhìn nàng một cái “Đây là lễ vật bồi tội của Hoài Cẩn cho con, hai đứa lại làm sao vậy?”
“Lễ vật bồi tội?”
“Cũng không phải mà là cây trâm nay, thật ra cũng khá xinh đẹp.”
Một đại nam nhân như hắn nói năng không thận trọng, nói hai câu, dù sao cũng là việc nhỏ, cũng không có hỏi lại.
Rửa mặt xong, Tần Nghênh Du cẩn thận nghĩ, hình như hôm qua có một giọng nói, nghĩ không ra. Nhưng đột nhiên nhớ đến đêm hôm qua hoa tai của mình ném ở dưới giường.
Duỗi tay lấy khuyên tai, trong đầu hiện lên một chút ký ức “Cây trâm xinh đẹp như vậy, tặng cho nàng thật đáng tiếc.” Thiếu niên kia còn cầm cây trâm đặt bên tóc nàng so sánh.
An Hoài Cẩn!!!!!
Lần này đã hoàn toàn ghi hận.
9.
Mấy tháng Tần Nghênh Du này không đợi An Hoài Cẩn, đúng dịp mấy tháng nay hắn cũng không đến nơi nàng.
Tháng 7 sinh nhật Vương phi mời các nàng, Tần Nghênh Du rất vui vẻ gặp Vương phi, chính là không quá thích nhi tử của nàng.
Năm trước, An Hoài Cẩn ở Vô Ưu các, về trước ngày sinh nhật của mẫu phi vài ngày. Năm nay thật vất vả, cả ngày đều bị người quấn lấy, đi đâu cũng người. Ngẫu nhiên gặp được Tần Nghênh Du đứng một mình ở hàng lang, nha đầu chết tiệt kia nhanh chóng chạy đi, hắn lại bị người khác cuốn lấy. Làm hắn cả buổi trưa sắc mặt đều không tốt, vẫn là mẫu phi hỏi hắn không thoải mái sao? Sắc mặt mới có chút dịu lại.
Bận rộn cả ngày, cuối cùng buổi tối có thể thoát ra, dùng khinh công nhảy đến tướng quân phủ. Đụng phải người trông giữ Ngưng Duyệt các – Phù Sanh, hai người đánh nhau một hồi, ngược lại là đánh rất vui vẻ, An Hoài Cẩn quan tâm đến thể diện Tần tướng quân, đánh nhẹ tay. Qua chừng trăm chiêu, An Hoài Cẩn biết hôm nay xông vào sẽ kinh động đến tướng quân, thu tay, sắc mặt vô cùng không tốt trở về phủ An vương.
Đầu gỗ, tướng quân nhà hắn nói ngài ấy có thể đến tìm tiểu thư nhà hắn luyện võ, sao hắn lại ngăn lại.
Qua một tuần, không phải Phù Sanh, mà đổi thành một người trông giữ khác, hắn mới vào Ngưng Duyệt các. Nhưng người trông giữ vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, thấp giọng nói thầm, thế tử, ngài không thể ban ngày ban mặt quang minh chính đại đi cửa chính phủ tướng quân tìm Tần tiểu thư sao? Sao mà buổi tối nào cũng tìm Tần tiểu thư tỷ võ cùng ngài, ngài mới vui vẻ?
An Hoài Cẩn cầm cây quạt trong tay gõ hắn “Ngươi biết cái gì?” Nha đầu kia ban ngày không có nhiều biểu tình sinh động.
Tần Nghênh Du nghe bọn họ kể chuyện mấy chuyện trước đây, đoán rằng hôm nay hắn sẽ trở lại.
An Hoài Cẩn phe phẩy cây quạt, rõ ràng là động tác tùy ý, cố ý ngắm nhìn bầu trời đêm trăng. Tần Nghênh Du chỉ nhìn thoáng qua, liền dùng cung trong tay bắn ra liên tục ba mũi tên, bị người cản lại đúng như dự kiến.
Nhìn hắn đi vào, chỉ cần hắn đi đến Nguyệt môn, đụng phải cơ quan, nước ở trên toàn bộ sẽ rơi xuống, xem làm sao mà đắc ý. Lại không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rõ ràng hắn dẫm trúng cơ quan, vô cùng thuần thục giữ lấy sợi dây cơ quan, kéo thùng gỗ đựng đầy nước xuống.
“Cái này dễ dàng quá.”
Tần Nghênh Du lạnh mặt nhìn hắn, ngồi cạnh bàn, không để ý hắn. Chờ hắn đắc ý xong, lại cười híp mắt lại gần. Một đôi mắt đào hoa rất câu người.
“Cười cái gì mà cười, muốn cười nữa thì đi ra ngoài.”
“Nàng xem, nàng cũng không thật không hoan nghênh ta.”
An Hoài Cẩn ngồi xuống, tự lấy trà cho mình. “Nha đầu thối”
Tần Nghênh Du cầm sách trong tay an tĩnh nhìn hắn, cũng không trả lời hắn. An Hoài Cẩn cũng không vội, cũng yên tĩnh nhìn nàng, thỉnh thoảng phe phẩy cây quạt, hoặc là tiến lên nhìn loạn sách trong tay nàng, à à hai tiếng, cũng không biết có thấy hay không.
Dù sao cũng là khuê phòng của nàng, muốn đuổi hắn đi. Tần Nghênh Du buông sách, không có bao nhiêu tình cảm nhìn hắn “Muốn làm gì?”
Hắn liền tức khắc nở nụ cười, nụ cười sáng chói. “Không làm gì, đánh cờ với ta đi.”
Đánh thì đánh, nhanh chóng tiễn hắn đi.
Nàng nhận mình am hiểu điều binh khiển tướng. Cờ nghệ của nàng tuy không lộ ra ngoài, nhưng tự nhận không tồi. Phụ thân mẫu thân đều nhiều lần khích lệ.
Trong viện nàng có cây hoa quế, cửa sổ trong phòng mở ra, cũng không cách quá gần. Mùi hương không nhạt không nồng, gãi đúng chỗ ngứa. An Hoài Cẩn thỉnh thoảng dùng trà, nhìn nàng, hoặc là chép miệng. Nha đầu thối, không trị nàng thì nàng sẽ không biết trời cao đất rộng.
Cờ đánh được nửa, khơi dậy dục vọng hiếu thắng của Tần Nghênh Du, nhưng hắn cái gì cũng không đánh.
“Ta thấy ngay từ đầu nàng đã không muốn, bây giờ đêm đã khuya, ta cần phải trở về.”
Tần Nghênh Du muốn mắng người, nói đánh là hắn, không đánh cũng là hắn. Vỗ mông liền đi, làm nàng một người đầy lửa giận, nàng còn không thể giữ hắn lại. Nhìn hắn nghênh ngang ra khỏi phòng, lại quay trở lại, nghiêm túc nói một câu “Ngày khác ta lại đến.”
Hít sâu, Tần Nghênh Du, nổi giận sẽ hại người. Nhưng thật sự không nhịn được, một chưởng đánh lên bàn cờ, cái bàn bị nứt một chút. Nàng cảm thấy đêm đã khuya, không dám dùng sức.
An Hoài Cẩn trên xà nhà nghe xong sẽ động tĩnh, lúc này mới vui vẻ hồi phủ, một đêm mộng đẹp.
Một tháng sau, nàng nghe phụ thân nói đoàn đi sứ Nam Quốc chuẩn bị vào kinh, Nam Quốc là nước phụ thuộc vào Minh Nhạc, vật tư phong phú, ưu thế địa hình, mấy năm gần đây dã tâm bừng bừng, có chút không an phận, cho nên đang chuẩn bị khai chiến.
Không có chuyện gì làm trở về viện, nhìn thấy An Hoài Cẩn đắp chăn đọc sách, nhàn hạ nằm trên ghế quý phi dưới tàng hoa quế, còn trở mình.
“Nàng đi đâu. Ta đợi nửa canh giờ.”
Hiếm khi hắn đến vào ban ngày, nhưng nàng mới từ bên ngoài trở về, không có ai thông báo, nhất định là trèo tường vào.
Tần Nghênh Du không để ý đến hắn, vào nhà lấy bàn cờ ra, dựa vào trí nhớ tốt, bày lại ván cờ đêm đó. Hắn khép nửa mắt, không quá vui vẻ. “Quá mệt mỏi, không muốn đánh.”
Tần Nghênh Du cầm lấy quân cờ bị hắn ném “Ngươi có chịu đánh không?”
Hắn ngồi dậy, ngồi xếp bằng. “Như vậy đi, nàng cùng ta múa kiếm, ta vui vẻ sẽ đánh với nàng?”
Nhìn nàng không quá tình nguyện, mặt không biểu cảm. An thế tử nhanh chóng sờ sờ tóc nàng, đến khi chọc nàng tức giận, mới lấy ra hoa quế vừa rơi trên tóc nàng.
“Bất quá, vũ kiếm của nàng có thể đuổi kịp tốc độ của ta sao?”
Tần Nghênh Du nhoẻn miệng cười “Ta thích phép khích tướng.”
Cây hoa quế đung đưa theo gió, xanh tươi suốt bốn mùa. Cánh hoa bay lượn trong không trung, cùng với từng đợt hương thơm, nhẹ nhàng thích hợp. Cuốn sách trên ghế quý phi bị gió nhẹ thổi lay động. Điểm tâm thơm ngọt mềm mại trên bàn đá, lá trà nổi lên trong ly, hương thơm nhẹ dịu. Dưới tàng cây hai người động tác không khác nhau, ánh đao thoáng qua, cùng nhau xuất kiếm, một chân lộ ra, góc áo rơi xuống trong không trung vẽ nên độ cong duyên dáng. Nam nhân tuấn tú xuất trần nhẹm ôm lấy nữ nhân thướt tha yêu kiều, động tác chậm lại, mũi chân nữ tử nhẹ điểm lên cánh hoa quế đang rơi, nam nhân mượn lực xoay một vòng, nàng bị hắn dùng sức nắm bên hông xoay một vòng, nam tử trở tay cầm kiếm, trôi chảy xinh đẹp, duỗi trường kiếm, để nàng hạ xuống trên thân kiếm.
Hai người cách nhau không xa, gió mang theo rất nhiều hoa quế rơi xuống, cánh hoa màu vàng rơi trên y phục màu trắng của họ. Từ xa nhìn lại, đẹp vô cùng, sợ là họa sư ưu tú nhất cũng không thể vẽ ra một bức tranh đẹp thế này.
“Vui vẻ không?”
Tần Nghênh Du không còn mặt lạnh như những ngày qua, cười vui vẻ với hắn “Vui vẻ.”
“Còn muốn chơi cờ không?”
“Tất nhiên.” Rất đắc ý nhìn hắn một cái. Nàng đi trước ngồi vào một bên bàn đá, ngồi ngay ngắn nhìn hắn “Nhanh lên.”
An thế tử nhìn nàng vui vẻ, cũng cong đôi mắt đào hoa, ánh mắt thâm thúy mang theo vài phần tà mị, thanh âm trầm thấp “Được.”
Rất nhanh đã qua một năm, An Hoài Cẩn trở về đã một năm. Nửa năm qua, hắn mỗi tháng đều tới tìm nàng, không phải ban ngày múa kiếm đọc sách, thì là buổi tối chạy tới chơi cờ. Nhưng vẫn rất đúng mực, một tháng nhiều nhất chỉ đến hai lần. Còn nữa, tuy Tần tướng quân Tần phu nhân không người khác quá chú ý chuyện này, nhưng chung quy vẫn phải phái người nhìn chằm chằm. Mỗi lần có việc gì đều có người bẩm báo, cũng không có gì không yên tâm.