Đọc truyện Nhật ký nuôi vợ của thế tử – Chương 3:
Edit: Malbec
6.
Tết âm lịch vừa qua, nữ tử Minh Nhạc chờ đợi nhất chính là lễ hội ngắm hoa vào tháng 3, tháng 4. Những tiểu thư thế gia đều mặc những bộ y phục xinh đẹp, trên đầu cài trâm hoa đào. Tiểu thư thế gia đều tụ tập ở ngoại thành núi Mỹ Nhân.
Tần Nghênh Du ngáp một cái, được Linh Trúc dìu xuống xe ngựa. Nàng đối với lễ hội ngắm hoa này không quá hứng thú, mấy năm trước còn có thể cùng ca ca ngắm hoa uống rượu múa kiếm, chỉ là mấy năm nay ca ca vừa đi, cứ đi đến nơi nào cũng sẽ có tiểu thư thế gia quấn tới, hại ca ca nàng tránh xa lễ hội năm hoa này, bây giờ chỉ có thể ngắm hoa cùng các tỷ muội, ít nhiều mất đi hứng thú.
Hôm nay là theo yêu cầu của hội ngắm hoa, cần một bộ ý phục mới, mới đến Lâm Lang Các để mua trang sức xiêm y, vẫn có vài phần vui vẻ.
Nàng đi vào, quản sự tiến lên chào đón. “Tần tiểu thư đến rồi, mời ngài đi dạo một vòng quanh lầu một xem có hứng thú với cái nào không, lầu hai chúng ta sẽ chuẩn bị cho ngài.”
Quân Hàm nhìn An Hoài Cẩn ngồi bên cửa sổ cầm ly rượu ngắm người đến người đi “Làm sao, mới về đã nhớ cuộc sống ở Vô Ưu các rồi à.”
“Cuộc sống kinh ngày nào cũng như nào không có gì thú vị.” Xoay cái ly trong tay, làm trên mặt nha đầu xuất hiện vẻ tức giận mới thú vị. Còn tuổi nhỏ, mà cứ làm như đã già rồi.
Quân Hàm lắc cây quạt trong tay, cũng không ở quạt ra. “Vốn là như thế.”
An Hoài Cẩn nhìn nửa ngày ngoài cửa sổ, nhớ đến mấy ngày nữa là lễ hội ngắm hoa “Bên kia là Lâm Lang Các, đi thôi, mua cho mẫu phi ta một chút món đồ nhỏ.”
Tần Nghênh Du đi dạo một hồi, liền đụng kẻ không có mắt. Chính mà nói là một kẻ tự lao đầu vào.
“Ta tưởng là ai, hóa ra Nghênh Du luôn ăn mặc khiêm tốn, không có nhận ra.” Lăng Trân mới từ xuống xe ngựa, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, liền tùy ý mở miệng, nói xong liền hối hận. Hôm nay Tần Nghênh Du mặc y phục mới được may từ băng ti cẩm tú được Hoàng Thượng ban thưởng cuối năm. Nàng không muốn quá khoa trương, mặc bên ngoài một chiếc áo choàng, cũng không quá khiêm tốn, vân cẩm sinh động như thật, xen lẫn với kim ti ánh vàng.
Lăng Trân không nghĩ đến sẽ trực tiếp ăn cái mặt lạnh, đối phương không hề để ý đến lời của mình. Tự mình dạo chơi. Thường ngày Tần Nghênh Du và Lăng Trân không có giao tình, chỉ là có chút mâu thuẫn với khuê mật của nàng Mộ Linh Uyển. Mộ Linh Uyển không ở đây, nàng thật sự mặc kệ nàng ta.
“Tiểu thư, người xem cây trâm này, người mang nó nhất định hơn Thượng thư tiểu thư một bậc ở hội ngắm hoa.” Thượng thư tiểu thư, chính là Mộ Linh Uyển.
Lăng Trân lấy ra so sánh, Tần Nghênh Du đột nhiên cảm thấy nàng ta có chút chướng mắt.
“Từ Hàn, ngươi nhìn cây trâm này xem, có phải trước đó Uyển Nhi nhìn trúng cái này không.”
Từ Hàn và Tần Nghênh Du trao đổi ánh mắt, vô cùng phối hợp nói “Tiểu thư, nô tỳ cũng nhớ rõ không rõ lắm”
“Vậy thì cứ tính đi. Bảo chưởng quầy gói hết mấy cái này đi. Dù sao gần đây nàng ấy cũng bị cắt tiền tiêu vặt.”
“Tốt thì tốt, nhưng mà tiểu thư, hôm nay chúng ta không mang nhiều ngân lượng như vậy, lát nữa phải bảo người đem tới.”
Lăng Trân nghe thấy liền đi tới, dáng vẻ chanh chua cay nghiệt, bất luận là chuyện gì nàng đều phải tranh giành với Mộ Linh Uyển một phen.
“Nghênh Du, cây trâm này thật đẹp.”
Lúc này ánh mặt Tần Nghênh Du mới rời khỏi cây trâm “Đáng tiếc, Uyển Nhi nhất định rất thích, nhưng mà lại không mang đủ ngân lượng đi.”
Lăng Trần cười cười, gọi tỳ nữ sau lưng lại. “Trước khi ra cửa có mang theo một chút, chắc là đủ, không bằng Nghênh Du ngươi nhường cho ta đi, ngày khác ta đeo cho Mộ Linh Uyển xem.”
Còn cố ý đeo cho nàng nhìn, không là nàng tức chết à.
Đúng lúc chưởng quầy đến đây “Nhị vị muốn mua một loạt cây trâm này?” Sau đó báo giá.
Tần Nghênh Du nhíu mày “Chúng ta thật sự không mang đủ sao?”
Nha hoàn Lăng Trân kéo tay nàng, trộm nói “Tiểu thư, đây là nửa bổng lộc của lão gia, nếu mua thật ngài ấy sẽ rất tức giận.” Lăng Trân nâng cánh tay, không để ý lời nàng ta.
Tần Nghênh Du nháy mắt, Từ Hàn lập tức mở miệng “Quá tốt rồi tiểu thư, chúng ta có đủ ngân lượng.”
“Vậy, chưởng quầy……”
“Chưởng quầy gói lại cho ta.”
Nói được một nửa bị người ta ngắt mất, nàng cũng không giận. Lãnh đạm liếc nhìn chưởng quầy, chưởng quầy không nhanh không chậm “Nhị vị tiểu thư nếu đều nhìn trúng, vậy the quy củ Lâm Lang các, ai trả giá cao hơn thì được.”
Tần Nghênh Du chậm rãi liếc nhìn Lăng Trân, không chút để ý mở miệng “Từ Hàn. Báo giá đi.”
Lăng Trân một bên không đợi Từ Hàn báo giá, trực tiếp mở miệng “Chưởng quầy, ta ra con số này, ngươi mau gói cho ta.”
Chưởng quầy hướng về phía Tần Nghênh Du chắp tay thi lễ “Không biết vị tiểu thư có báo gia nữa không?”
Tần Nghênh Du nhìn Lăng Trân “Ngươi nhất định phải trả cái giá cao như thế để cướp với ta?” Đó là một tháng bộc lộc của cha nàng.
“Ta thật sự quá thích cây trâm đó.”
Không có cuộc cãi vã trong tưởng tượng, đối phương bình thản nói “Vậy thì cho ngươi đi.”
Chưởng quầy lập tức cho người đến tính tiền đóng gói, chính mình đứng tại chỗ, nói “Tiểu thư, lầu hai đã chuẩn bị tốt, mời theo ta lên.”
“Lầu hai, sao ngươi có thể lên lầu hai?”
Lâm Lang các này cũng là có người chống lưng. Lầu hai là dành cho khách quý Lâm Lang Các, toàn bộ Minh Nhạc không có mấy người có thể lên lầu hai, số người cực ít. Giờ phút này. Người ngu xuẩn cũng đã kịp phản ứng. Có thể lên lầu hai sẽ chọn trang sức ở lầu một ư? Nàng cầm đồ trang sức đã được gói cẩn thận trong tay, tức giận đến mức suýt chút nữa ném đi, cuối cùng vẫn không xuống tay được.
Lúc này, Tần Nghênh Du thật sự không muốn để ý nàng. Người sau lưng Lâm Lang Các là ai, người khác không biết, nàng biết. Lâm Lang Các này vốn lễ vật An Vương gia dành cho Vương phi, lúc mới lập ra, An vương phi đã phân phó, nàng chỉ cần đến chọn là được.
An Hoài Cẩn vừa vào cửa đã được xem trò hay, nhìn nha đầu kia thong thả ung dung lên lầu hai để lại người vừa mới tranh đoạt với nàng. Nha hoàn giữ cửa nhìn thấy An Hoài Cẩn cũng không cản lại. Ở lầu hai có phòng nghỉ, thế tử nhất định là đi dạo mệt mỏi, chạy tới uống ngụm trà.
Tần Nghênh Du ở phòng bên cạnh phòng của An vương phi. An Hoài Cẩn đến phòng của nàng, một đường thông suốt không trở ngại, Linh Trúc và Từ Hàn muốn ngăn lại, An Hoài Cẩn uyển chuyển nhẹ nhàng lướt qua, đẩy cửa tiến vào.
“Này, nha đầu.”
Hai người đều sửng sốt, Tần Nghênh Du chỉ mặc áo lót. Đứng cạnh bình phòng, khó tin trừng mắt nhìn hắn.
“Ta không phải cố ý.” Dứt lời, hắn liền chạy ra ngoài. Tần Nghênh Du tùy tiện mặc áo khoác ngoài, một chưởng đánh về phía hắn, chiêu thức cực kỳ mạnh mẽ.
An Hoài Cẩn tự tiện đi vào vốn là đuối lý, bây giờ tất nhiên không dám đánh trả, chỉ dám trốn tránh. Bị nàng đuổi hết nửa phòng “Ngươi nha đầu này, toàn thân áo dài quần dài, ta không thấy gì mà lại xuống tay tàn nhẫn như vậy.”
Cô nương trước mặt vừa nghe. Xuống tay ác độc hơn, lấy cây sáo ngọc bên cạnh, đánh về phía An Hoài Cẩn. An Hoài Cẩn bị nàng dồn đến bên tường, mũi chân nhẹ đạp lên mặt tường, xoay người một cái, bay đến phía sau nàng, một tay ôm lấy thắt lưng nàng, một tay nắm lấy cổ tay cầm sáo ngọc của nàng, ôm nửa người nàng vào trong lồng ngực.
“Ta thật sự không phải cố ý.”
“Thế tử cảm thấy ngài đã ở nơi này thì còn có thể tin tưởng được sao?”
Lật cổ tay giữ sáo ngọc đâm đến cánh tay hắn, An Hoài Cẩn bất đắc dĩ nắm lấy cổ tay nàng cướp lấy cây sáo trong tay nàng. Người trong ngực đột nhiên buông cây sáo ra, mũi chân dùng sức, chân bị khống chế ngược lại.
Quả thật là một khắc cũng không thể cảnh giác, bị nàng câu lấy chân, mượn lực của nàng hai người cong lưng về phía sau, góc áo vẽ nên độ cung duyên dáng. Tần Nghênh Du khóe miệng cong lên, dồn lực vào cổ tay, đầu ngón tay móc vào sáo ngọc, ở xoay hai vòng trong tay, lại lần nữa đâm tới cổ tay hắn, bởi vì động tác quá lówn, An Hoài Cẩn buông cổ tay nàng ra. Tần Nghênh Du được như ý nhanh chóng xoay người, chân đá vào bên hông hắn, lại nhẹ nhàng bị ngăn lại.
An Hoài Cẩn thừa dịp nàng bị khống chế, cướp lấy sáo ngọc, ném qua một bên “Nàng nha đầu này tức giận lên thật đáng sợ, ngày khác ta nói chuyện với nàng sau.”
Dứt lời, nháy mắt với nàng một cái, liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Trước khi đi, còn không vẫy tay với nàng.
“Tiểu thư, người không bị thương chứ.” Linh Trúc Từ Hàn nhanh chóng kiểm tra nàng từ trên xuống dưới, Tần Nghênh Du nhìn cửa sổ mở ra, cành liễu đung đưa, gió lạnh thổi đến, cũng khó có thể dập tắt hỏa khi của nàng.
“An thế tử này…… Thật là” Linh Trúc cắn môi, cuối cùng ngại thân phận, không có nói tiếp. Tần Nghênh Du mặc kệ, nàng nói tiếp “Thật là một kẻ đăng đồ tử.”
Từ Hàn cúi đầu, không biết vì sao có chút buồn cười. từ trước đến nay lúc gặp chuyện đều vô cùng lãnh đạm. Mặc dù bây giờ trong mắt mang theo hỏa khí, nhưng vẻ mặt hôm nay thật sự rất sinh động.
7.
Buổi tối một ngày trước hội ngắm hoa, Tần Nghênh Du quấn lấy Tần nghênh Hiên so kiếm, trong viện nàng hoa đào hoa lê nở không ít, cánh hoa hồng phấn trắng nõn rất đẹp. Tần tướng quân và Tần phu nhân nhàn hạ ngồi dưới tán cây, thỉnh thoảng bình luận vài câu. Quản gia đưa đến rượu hoa đào hợp với phong cảnh, Tần Nghênh Du không cẩn thận mê rượu uống nhiều hơn mấy hớp. Tần phu nhân nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, phân phó Linh Trúc và Từ Hàn chăm sóc cẩn thận, liền dẫn phu quân và nhi tử mình trở về viện.
Tần Nghênh Du nhìn trong sân hoa rơi tán loạn, một chút nữ tính cũng lộ ra ngoài, bảo Linh Trúc và Từ Hàn tìm đàn tranh, trộm một ít rượu hoa đào, chuẩn bị cùng hai nàng không say không về.
An Hoài Cẩn đến liền thấy nàng đỏ mặt nhìn hoa đào nở rộ trong sân cười ngây ngô, mỹ nhân như ngọc, cảnh đẹp ý vui.
“Này, nha đầu thối. Cho nàng lễ vật bồi tội.” Tần Nghênh Du thấy rõ người đến, còn nhớ mang máng chuyện mấy ngày trước, cầm kiếm một bên ra tay.
Mệt An Hoài Cẩn cơ trí thông minh, ném lễ vật trên bào, mũi chân câu lấy một thanh kiếm khác, ngăn cản chiêu thức của nàng. La hét “Ta nói, nàng có phải là đang giả say không.”
“Sao mà mỗi lần gặp ta đều động thủ.”
Ngay sau đó phát hiện nàng say thật, chiêu thức có chút hỗn loạn, tính công kích yếu dần, còn bắt chước động tác của hắn. An Hoài Cẩn vừa định khen nàng say thành như vậy, còn có thể đạp hoa bay lên, khinh công không tệ. Giây tiếp theo nàng lại quay quay đầu, có chút choáng váng đứng ở tại chỗ. Mếu máo nói với hắn “Ngươi đừng nhúc nhích.”
Hắn không nhúc nhích mà.
Trọng tâm nàng không vững, mơ hồ nhào về phía trước. An Hoài Cẩn bước nhanh về phía trước, đưa tay ôm lấy nàng.
Trên cây đào hoa sáng rực, gió nhẹ thỉnh thoảng thổi làm cách hoa rơi xuống dưới. Rơi trên người hai người, không khí cũng rất ngọt ngào.
Tần Nghênh Du say ngã vào trong ngực hắn, còn không an phận xoay tới xoay lui. “Ai bảo ngươi ôm ta”
Bạch nhãn lang thế này, An Hoài Cẩn thật muốn ném nàng đi.
Tần Nghênh Du kéo ống tay áo của hắn, đón lấy cánh hoa đào đang rơi xuống, cánh hoa rơi trên ngón tay trắng nõn như bạch ngọc, xuất hiện trước mắt hắn.
“Ngươi xem, có phải rất giống đôi mắt của ngươi hay không.”
An Hoài Cẩn nhìn bộ dáng mơ hồ của nàng, cười khẽ. Ánh mắt tựa như say mà không say, mắt sắc thâm thúy. “Ngươi xem, ngươi cười lên càng giống hơn.”
An Hoài Cẩn nâng nàng dậy, nàng tùy ký năm ống tay áo của hắn, trên mặt là nụ cười chói lọi “Ánh mắt không tồi, chỉ mong sau này nàng vẫn có thể giữ câu nói này.”
Người tập võ, thính lực phi thường. Nghe thấy ngoài cửa viện có tiếng bước chân, ôm người vào trong phòng, ném con ma men trên giường. Ôm cánh tay đứng ở mép giường nhìn nha đầu kia tự mình chui vào trong chăn, lăn đi lăn lại, bọc chính mình lại, chỉ chốc lát liền ngọ nguậy, hơn nửa người lộ ra ngoài. An Hoài Cẩn cười nhạo, đắp lại chăn cho nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đã ngủ.
“Không tim không phổi.”
Ngày thứ hai Tần Nghênh Du tỉnh lại, cũng không có phản ứng gì, chỉ nghĩ là đã có người đút canh giải rượu. Nghiêng người liền thấy hộp gỗ lim tinh xảo, mở ra nhìn, là một cây trâm hình đào tinh xảo. Cây trâm này cực kỳ đẹp, dùng tơ vàng tạo thành nhụy hoa, uốn lượn thật dài, làm nên một vẻ đẹp khác biệt.
Minh nhạc hội ngắm hoa, nữ tử vừa tròn 15 tuổi, trưởng huynh trưởng tỷ trong nhà sẽ đưa trâm hoa đào. Tần Nghênh Du nghĩ chắc chắn là ca ca đưa đến, xuống giường tự mình búi tóc với cây trâm hoa đào. Còn đắc ý dào dạt ngắm mình trong gương, vô cùng hợp.
Tần phu nhân nhìn thấy cây trâm hoa đào kia của nàng, khen vài câu. Trong lòng mừng thầm, ánh mắt nhi tử đã tiến bộ.