Nhật Ký Nuôi Con Ở Thanh Triều

Chương 19: Bánh bao


Edit + beta: Ngân Lam

“Tạ ơn trời đất, cuối cùng hai con cũng về rồi, các con có biết nương nương lo biết bao không.” Vừa nhìn thấy hai đứa bé dìu nhau đi vào cửa lớn cung Vĩnh Thọ, Như Quân lập tức chạy tới ôm cổ hai đứa, khóc. “Nương nương, chúng ta không sao, thật sự không sao, người xem chúng ta vẫn khỏe thế này kia.” Tiểu Thất cứ cố tình cậy mạnh nói. Như Quân thấy mặt Tiểu Thất cắt không còn giọt máu, người không còn tý sức nào, dựa hết vào thân nàng. Tiểu Tứ thì dù không nói gì, nhưng bàn tay không được Như Quân ôm lấy xoa lên mặt nàng, lau ánh lệ không ngừng chảy ra từ hốc mắt nàng. Từ nhỏ hắn đã biết rõ nữ nhân cứ động chút là khóc, nên vô cùng ghét, không ngờ ngạch nương kiên cường như thế cũng sẽ khóc. Như Quân nhìn thấy những vết bầm xanh xanh tím tím trên mặt Tiểu Tứ, nước mắt càng chảy dài, sờ đầu hắn hỏi: “Chân nhi, con đau không, sao lại bị đánh thành như thế này.” “Ngạch nương, không sao, thật sự không sao mà.” Thấy ngạch nương khóc vì mình, Tiểu Tứ thật sự rất cảm động, tối hôm qua hắn và Thất đệ đã thề, nhất định sẽ bảo hộ ngạch nương thật tốt. “Nương nương, hảo bảo đói quá.” Tiểu Thất không nỡ để nương nương mình đau lòng rơi nước mắt, cố ý chuyển chủ đề. Song thực sự thì hắn cũng rất đói bụng. “Được được, chúng ta về thôi, nương nương tự mình chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho các con, đều là những món các con thích ăn nhất, ăn được đến no căng, nương nương chắc chắn sẽ không để hảo bảo nhà ta đói bụng.” Nói xong, Như Quân mang theo hai đứa bé vào thiên điện. Thấy trên mặt bàn chẳng có tý đồ nào, Tiểu Tứ và Tiểu Thất đều thấy lạ, “Nương nương, tiệc lớn đâu rồi?” Tiểu Thất bĩu môi, như đang “lên án” nương nương nhà hắn lừa hắn. “Các con đã đói bụng cả ngày, dạ dày rỗng hết, ăn chút cháo trước, rồi hẵng ăn những thứ khác sau. Nếu ta bày hết đồ lên bàn, hai con còn bình tĩnh ăn bát cháo không mùi vị kia được à?” Như Quân hoài nghi nhìn hai đứa. Tiểu Tứ và Tiểu Thất rụt rụt đầu, quả thật trước khi vào họ đã nghĩ kỹ nên ăn ngấu ăn nghiến từng miếng thịt như thế nào để lấp đầy cái dạ dày đang ầm ĩ đòi cách mạng. Họ vừa ngồi xuống, Hỉ Đậu đã bưng hai chén cháo hoa lên. Tiểu Tứ và Tiểu Thất cũng bất chấp đây là cháo mà mình không thích nhất, nhanh chóng húp soàn soạt. “Chậm chút chậm chút, ăn nhanh quá sẽ dễ no đó, các con không muốn ăn đùi gà sao?” Như Quân vừa vỗ nhẹ lưng hai đứa, vừa bảo họ ăn từ từ. Hai đứa nghe vậy, tốc độ húp cháo quả thật chậm hơn. Không bao lâu sau, một chén cháo đã thấy đáy, Hỉ Đậu lập tức bưng những món khác lên. Tuy đều lấy thịt cá làm chủ, nhưng Như Quân vẫn khống chế sát sao lượng thức ăn. Dù sao cả ngày hai đứa bé này đều chưa ăn gì, thoáng chốc đã ăn quá no sẽ không tốt. Hai đứa bé ăn xong vẫn chưa thỏa, Tiểu Thất nói với Như Quân: “Nương nương, hảo bảo thấy hôm nay thức ăn ngon lạ nha.” Thấy Tiểu Tứ cũng gật đầu thật đáng yêu, Như Quân nở nụ cười: “Đó là vì hai con đã đói lâu nên mới thấy vậy, nhưng nương cũng rất vui được nghe các con khen.” Bảo hai đứa mau đi tắm, Như Quân để tiểu thái giám hầu hạ họ tắm rửa phải nghiêm túc kiểm tra trên người họ có máu ứ hay không, nhất là Tiểu Tứ. Mặt khác, Như Quân còn kêu Tiểu Thuận TỬ mau chóng đi Thái y viện lấy một ít thuốc thoa ngoài da, chắc chắn phải khôi phục lại gương mặt anh tuấn của Tiểu Tứ. Như Quân thoa thuốc cho Tiểu Tứ xong, hai đứa đều tự giác quỳ xuống trước mặt nàng, cúi đầu xuống, đồng thanh mở miệng, “Lần này tất cả đều do chúng ta sai, khiến ngạch nương phải lo lắng, thực xin lỗi, ngạch nương.” Như Quân thấy họ hiểu chuyện như vậy, thật sự rất xúc động, nước mắt vừa ngưng rơi lại sắp chảy ra. Nàng quay đầu, cố gắng ép nước mắt xuống. “Dận Hữu, con biết con sai ở đâu không?” Đây là lần đầu tiên, Như Quân nghiêm khắc nói chuyện với Tiểu Thất như vậy. Cũng là lần đầu tiên, nàng gọi tên Tiểu Thất. “Nhi tử biết rõ, nhi tử không nên không biết nhẫn như vậy, không nên để Tứ ca vì bảo vệ ta mà bị thương bị phạt, không nên để cho ngạch nương sầu lo vì ta.” Tiểu Thất báo cáo thành quả nhốt mình một ngày cho Như Quân. “Vậy Dận Chân thì sao, con biết con sai ở đâu chưa?” Đối với Tiểu Tứ, giọng Như Quân nhu hòa hơn một chút. “Nhi tử không nên đánh nhau, không nên để ngạch nương đau lòng.” Tiểu Tứ cũng báo lại suy nghĩ của mình. “Các con nói cũng không phải cái chính. Ta nói cho các con biết, mọi việc không thể chỉ nhìn mỗi mặt ngoài, mà phải nghĩ sâu, nghĩ xa hơn. Trong cung, nắm đấm vĩnh viễn không thể giải quyết được vấn đề; mà kẻ dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện là kẻ ngu xuấn nhất! Chẳng lẽ các con không rõ điều này sao? Không học được nhẫn nhịn trong cung là không thể sống được, chẳng lẽ các con còn chưa biết?” Như Quân dừng lại, nâng tách trà lên, uống một ngụm, nói tiếp: “Ta biết rõ, các con hiểu hết. Vậy tại sao, gặp chuyện các con lại quên, cái vững vàng, bình tĩnh, tỉnh táo của các con bình thương biến đâu hết rồi hả? Dù trong hoàn cảnh bất lợi, cũng không thể tự loạn bước chân, chỉ như vậy mới nên được đại sự. Làm một mẫu thân, ta rất vui khi các con ra mặt vì ta. Nhưng nếu ta thành nhược điểm của các con, còn là nhược điểm mà tất cả đều biết rõ, vậy các con cho là sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu chuyện hôm qua phát sinh trên chiến trường, vậy hai nhi tử của ta đều sẽ bỏ mình! Dận Hữu, nếu cả đời này con không quên được chuyện chân của mình, nó sẽ trở thành nhược điểm của con mà khắp thiên hạ đều biết. Hoàng cung không dung được kẻ có nhược điểm, nên bất kể phải nỗ lực mạnh mẽ đến cỡ nào, cũng phải đừng khiến người khác có cơ hội tổn thương mình! Ta hy vọng các con có thể mãi mãi nhớ kỹ những lời này, vĩnh viễn đặt nó vào lòng, các nhi tử của ta, ngạch nương của các con chờ đến ngày các con bảo vệ ta.” +++ Từ khi Như Quân bị Khang Hi cấm túc một năm, liền bắt đầu cuộc sống nhàn nhã thoải mái. Nàng thật sự không rõ cấm túc tính là trừng phạt gì: so với trước kia, mỗi ngày trời chưa tỏ đã phải chạy đến cửa cung Hoàng quý phi, cùng cả đoàn nữ nhân chờ hơn nửa ngày đợi Hoàng quý phi đi ra; thỉnh an xong lại còn phải để mấy nữ nhân đó châm chọc khiêu khích vài câu, rồi tất cả lại chạy ùn ùn đến Từ Ninh cung cùng nói chuyện phiếm với Thái hậu lão nhân gia. Cuộc sống lặp lại mỗi ngày như thế, thật sự khiến Như Quân không tài nào thích nổi. Khang Hi bỗng nói cho nàng một năm nghỉ ngơi, quả thật đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống với Như Quân. Gà gật dưới một gốc hòe già trong vườn hoa nhỏ, Như Quân thấy hơi là lạ. Mỗi ngày nàng đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, sao giờ lại động tý là muốn ngủ đây? Từ từ đã, hình như gần đây sức ăn lớn hơn nhiều, thấy gì là ăn đó, miệng không ngơi được một giây. Sờ sờ bụng, phát hiện bụng cũng lớn hơn. Một ý nghĩ chợt hiện lên lên trong đầu. Không phải, không phải là “có” thật đấy chứ? Không thể nào, mình cũng không nôn nghén mà? Nhưng bấm thời gian, quả thật dì cả đã hai tháng không tới thăm rồi. Bỗng không nói được cảm giác là gì. Có vui vẻ, lại có lo lắng. Tại niên đại phong kiến này, lại còn là ở Tử Cấm thành, không dễ để nuôi một đứa bé. Tiểu Tứ và Tiểu Thất đã đủ khiến mình ăn không tiêu, giờ lại thêm một đứa, không biết là nam hay là nữ. Nếu là nữ, mười mấy tuổi sẽ được đưa đến Mông Cổ để hòa thân, cả đời không gặp lại được, nàng nghĩ thôi đã thấy đau lòng. Nếu là nam, dù không đến mức cả đời không gặp, nhưng trách nhiệm lại nặng nề vô cùng. Như Quân biết rõ không thể nói chuyện này với ai, trước đó cũng biết cung mình có người làm phản rồi, nhưng lại chưa biết là ai. Nếu để những nữ nhân đó biết được, tỷ lệ sống sót của đứa bé sẽ vô cùng nhỏ. Ít nhất trước khi đứa bé ổn định, giấu được bao lâu thì giấu. May là nàng đã bị cấm túc, ít nhất cũng an toàn hơn nhiều cho đứa bé này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.