Edit + beta: Ngân Lam
Như Quân tiến vào đại sảnh Từ Ninh cung, thấy trước mặt ngồi đầy người, liếc qua, ai có chút vị trí trong cung cũng đều ở đây hết rồi. Thật sự là buồn cười, lại có nhiều người đến xem chuyện cười của mình đến thế! Như Quân tiến lên, bắt đầu thỉnh an Hoàng thái hậu, Hoàng quý phi, Quý phi và tứ phi. “Thành tần, ngươi có biết tội mình chưa?” Giọng Hoàng thái hậu đột nhiên vang lên, nghiêm khắc và tràn đầy tức giận, Như Quân quỳ “phịch” xuống, sợ hãi hồi đáp: “Nô tỳ không biết.” “Ai gia hỏi rốt cuộc ngươi đã giáo dục hai vị hoàng tử như thế nào, mà giờ lại học đòi đánh huynh đệ! Ngươi xem Tam a ca, Ngũ a ca bị đánh mặt thành như vậy, ngươi nhìn Vinh phi và Nghi phi đã khóc ra như thế, đến nói với ai gia rồi, hiện tại ngươi phải đứng trước mặt mọi người, cho hai vị tỷ tỷ của ngươi và hai hoàng tôn đáng thương của ai gia một câu trả lời hợp lý.” Như Quân sắp xếp lại suy nghĩ, mở miệng: “Nô tỳ quả thật không biết nên nói thế nào, Dận Chân và Dận Hữu đều do nô tỳ một tay nuôi lớn, tính tình hai người họ thế nào nô tỳ cũng rất rõ ràng. Nếu không có ai nói gì đụng chạm đến họ trước, họ tuyệt đối sẽ không ra tay.” “Ngươi nói bậy, Dận Kỳ của chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên người Thái hậu, trong cung ai chẳng biết hắn là người trầm ổn nhất, ngươi đừng có vì hài tử của mình như vậy nên cho rằng hài tử người khác cũng như vậy.” Xưa nay lấy danh xưng là “tim thẳng với miệng”, Nghi phi lập tức phản bác, lại còn nhân tiện lặng lẽ kéo Thái hậu xuống nước. “Đúng vậy, Dận Chỉ của chúng ta sang năm đã phải lên triều rồi, ngay cả Hoàng thượng cũng nhiều lần khen hắn càng ngày càng trầm ổn, giờ ồn ào ra như thế, ngươi nói xem hắn phải làm sao đây.” Vinh phi vừa cầm khăn tay lau mấy giọt nước mắt vốn không hề có kia vừa nói. “Tỷ tỷ đừng thương tâm.” Đức phi ngồi bên người Vinh phi cũng bắt đầu bỏ đá xuống giếng, “Muội muội nghe Hoàng thượng nói Thành tần muội muội rất biết nuôi dạy hài tử nha, nếu không sao lại giao Tứ a ca cho nàng nuôi dưỡng chứ.” “Các ngươi sao có thể so được với nàng.” Hoàng quý phi không nhịn được, nhưng hiếm khi nàng lại đứng cùng chiến tuyến với Đức phi, “Nàng không phải đang nuôi hài tử, mà là đang lợi dụng hai a ca giúp nàng tranh sủng, các tỷ muội thực sự là không so được về điểm này đâu.” Lập tức, tất cả các nữ nhân đều che miệng cười, mà bàn tay giấu trong tay áo của Như Quân cũng bị bấm ra máu, nhưng nàng lại chỉ có thể nhịn. “Nhưng nô tỳ cũng không tại sao Tam a ca trầm ổn như vậy lại hồ đồ theo Dận Hữu của chúng ta.” Như Quân đâm ngược lại Vinh phi, giờ việc này đã ồn ào thành như thế, những nữ nhân đó đã không định tha cho mình nữa rồi, không biết sẽ phải chịu trừng phạt gì. “Thành tần, ngươi đừng ngụy biện nữa, là ngươi không biết dạy hài tử, dạy hai hoàng tôn ngoan ngoãn của ai gia thành như thế, ngươi không đau lòng, ai gia lại đau. Ai gia thấy ngươi không chăm sóc được hai a ca, vậy đừng có thể hiện, vừa hay ai gia thấy Tuyên tần có rảnh, vậy giao Thất a ca cho Tuyên tần đi.” Như Quân nghe xong lời này, hai mắt tối sầm lại. May mà trước khi ngã xuống đất, Như Quân lấy tay áo che, véo mạnh vào đùi mới khôi phục lại. Nàng biết rõ bây giờ mà té xỉu, tất cả sẽ có thể trở thành sự thật, ai cũng không xoay chuyển được. Dù vậy, trong mắt người khác, người nàng cũng run rẩy, khiến tâm tình của những nữ nhân xem cuộc vui trong đây rất tốt. Thật ra ai chẳng biết, Tuyên tần là người bổn tộc của Thái hậu. Thái hậu vẫn luôn hy vọng sau khi mình chết, Tuyên tần có thể kéo dài hưng thịnh cho gia tộc, kéo dài vinh sủng trước kia. Vậy nên Thái hậu định thừa lúc mình vẫn còn, giúp đỡ Tuyên tần nhiều hơn. Ai ngờ, trong chính sách đối với hậu cung của Khang Hi, lại có một điều là áp chế phi tử Mông Cổ tối đa. Tuyên tần này có thể lưu lại, tất cả vẫn là nhờ Khang Hi nể mặt Thái hậu. Nhưng từ khi nàng ta tiến cung, thành Tuyên tần rồi, vẫn không hề được sủng: Có Thái hậu che chở, sống cũng không tồi nhưng vẫn không hề có con. Mà gần đây, mấy lần nói chuyện với Khang Hi, Thái hậu được Khang Hi hứa cho một điều, chỉ cần Tuyên tần có con là có thể được phong phi. Con, đối với Đức phi và Nghi phi có khả năng sinh đứng đầu hậu cung, gần như muốn là có thể mang thai; nhưng đối với một Tuyên tần không được sủng lại không dễ thụ thai mà nói, quả thật vô cùng khó. Vậy nên nàng ta và Thái hậu bàn định, lấy hài tử của một phi tần nào đó có địa vị tương đối thấp nuôi trước. Vốn các nàng chọn Bát a ca có thân mẫu địa vị thấp hoặc Thập Lục a ca do một nữ tử người Hán vừa sinh, Thái hậu mấy nay đang định tìm lúc tâm sự với Khang Hi, ai ngờ lại có một cái bánh lớn hơn đưa lên miệng. Tứ a ca và Thất a ca gây chuyện, lúc đó chỉ cần tùy tiện tìm một tội, lại có thể danh chính ngôn thuận được Hoàng đế ưng chuẩn cho nuôi dưỡng a ca. Thái hậu biết rõ Tứ a ca đổi qua nhiều nương, bối cảnh quá rối loạn, nếu đi thêm một bước vào, rất dễ khiến mình rơi vào trong. Còn Thất a ca, người đời đều biết hắn tàn tật từ nhỏ; nhưng khiến người ta lấy làm lạ là, hắn lại nhận được thánh sủng, cũng khiến Thành tần thơm lây, được sủng ái theo. Thế cho nên lấy danh nghĩa để Thất a ca đi chỗ Tuyên tần ở tạm trước, rồi mới tìm lúc nói với Hoàng thượng, để chính thức giao Thất a ca cho Tuyên tần nuôi dưỡng, như thế có bao nhiêu chỗ tốt. Đầu tiên là Tuyên tần có thể trở thành Tuyên phi như nguyện; thứ hai là Thất a ca có thể đưa sủng ái của Hoàng thượng đến cho Tuyên tần, để Hoàng thượng có thể đi đến chỗ Tuyên tần nhiều hơn, đương nhiên là có thể mang được hài tử. Thứ ba là nếu sinh được một a ca, Thất a ca cũng không có bất kỳ năng lực và quyền lực gì để cạnh tranh với nhi tử thân sinh của người ta. Đây cũng chính là lý do vì sao Thái hậu và Tuyên tần chọn những a ca có thân mẫu tương đối hèn mọn kia. Thật ra Thái hậu chưa bao giờ muốn đòi hài tử của Thành tần, bởi gần đây Thành tần được sủng ái, Thất a ca và Tứ a ca cũng có phần được sủng ái. Tuy so ra kém Thái tử, nhưng cũng là được sủng nhất trong những a ca còn lại. Thái hậu hoàn toàn không to gan mà đi đòi hài tử của một phi tần đang được sủng ái như vậy, huống chi còn không phải là hài tử nuôi bên người bà. Nhưng giờ Tam a ca và Ngũ a ca bị Tứ a ca Thất a ca đánh, đánh hay bị đánh đều là nhi tử Khang Hi, nên trong chuyện này, Khang Hi hoàn toàn không ra tay được. Nay Vinh phi và Nghi phi đến đây nói, nếu không có một đáp án khiến các nàng ta hài lòng, ắt gia tộc sau lưng các nàng ta sẽ không chịu để yên. Nhìn trúng hai điều này, Thái hậu mới định đục nước béo cò, trắng trợn cướp Tiểu Thất đi. Vậy dù Khang Hi có biết, cũng không thể trách cứ “thiện tâm” của bà ta. Không ngờ dụng ý chính của Thái hậu hôm nay là cướp con của mình, Như Quân tuyệt không ngờ tới. Trên đường tới Từ Ninh cung, nàng đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, nhưng cơ bản đều giống nhau, đơn giản là Thái hậu tức giận, mắng mình không dạy được hài tử, rồi trừng phạt mình thật nặng. Nhưng giờ phải làm sao đây, Như Quân thật sự cuống rồi, đưa Tiểu Thất cho người khác nuôi, đây là điều nàng hoàn toàn không thể đồng ý. Song hiện tại Thái hậu không phải đang dùng vẻ mặt ôn hòa thương lượng với nàng, mà lão nhân gia ngài lại đang trực tiếp ra lệnh cho nàng. “Thái hậu nương nương, người nói giỡn rồi.” Như Quân thật vất vả nặn ra một nụ cười, trong hậu cung, chỉ có Hoàng quý phi có thể gọi Thái hậu là Hoàng ngạch nương, những người khác đều không có tư cách này. Không khí thật sự rất căng thẳng. Thái hậu ném ra một quả bom nặng ký, dọa tất cả mọi người. Ai cũng đều chờ Như Quân mở miệng nói chuyện, Như Quân lại mở ra lựa chọn thứ ba giữa đồng ý và phản đối, đó là giả ngu. Nàng biết lúc trọng yếu như vậy, đại nhân vật là Khang Hi nhất định sẽ xuất hiện, mà nàng cũng đang chờ Khang Hi đến. Tuy không biết Khang Hi có thể ra được bao nhiêu sức trong chuyện này, nhưng nàng tin, chỉ cần Khang Hi đến, nhất định sẽ có cơ hội xoay chuyển mọi chuyện. Quả nhiên, mấy tiếng “Hoàng thượng giá lâm” quen thuộc truyền rõ vào trong lỗ tai mọi người. Mắt Thái hậu hơi híp lại, ngẩng đầu nhìn bóng dáng màu vàng kia đi vào sảnh. Tuyên tần ngồi phía dưới sắp xé toạc khăn tay ra, tại sao Hoàng thượng lại đến lúc này chứ, suýt nữa là nàng ta có thể lên phi vị rồi. Đã sớm biết hết qua mật thám ở Từ Ninh cung, Khang Hi giả bộ như không biết, chờ tất cả thỉnh an xong mới mở miệng: “Sao đang đêm hôm khuya khoắt, các ái phi lại đều ở đây vậy, đêm nay Từ Ninh cung náo nhiệt quá.” “Ai gia già rồi nên thích náo nhiệt, đêm nay để các nàng đến bồi với ai gia đi, sao vậy, Hoàng thượng không nỡ à?” Thái hậu thấy Hoàng đế giả vờ hồ đồ, cũng thêm chút bột mì theo. Dù sao quấy bột nhão ấy à, ai chẳng biết quấy, mỗi người trong cung đều là một tay cừ khôi. “Sao có thể chứ, chỉ cần Hoàng ngạch nương thích, vậy để mỗi ngày các nàng đều đến nói chuyện phiếm với ngài là được.” Trừ một vài chuyện ra, Khang Hi vẫn luôn là một đại hiếu tử, chỉ cần Thái hậu muốn, Khang Hi sẽ đều thỏa mãn. “Sao Thành tần lại vẫn quỳ vậy, chẳng lẽ lại làm sai cái gì, khiến Hoàng ngạch nương mất hứng.” Khang Hi biết không trốn được, nên tiến thẳng vào chủ đề chính. “Không phải là vì vừa rồi Vinh phi và Nghi phi mang Tam a ca và Ngũ a ca đến nhờ ai gia cho một câu đáp án, ai gia cũng bất đắc dĩ chứ, đành để Thành tần tự đến nói thôi.” Thái hậu dễ dàng gạt mình ra ngoài, như thể cục diện này không có chút quan hệ nào với bà vậy. “Là vì chuyện buổi chiều à, không phải trẫm đã cho Dận Chân và Dận Hữu và Phật đường rồi sao? Còn nói gì nữa chứ, trời tối rồi, các ái phi đều trở về đi. Thành tần cũng trở về, cấm túc một năm, nghĩ lại cho tốt.” Mọi người thấy Khang Hi hạ lệnh đuổi khách, biết hắn có việc muốn nói với Thái hậu, nếu đã xem xong kịch rồi, vậy về tắm rửa đi ngủ đi. Như Quân vẫn chưa yên lòng, nhưng cũng chỉ có thể gửi hy vọng lên Khang Hi có thể làm Thái hậu đổi ý. Chờ tất cả rời đi rồi, trong điện chỉ còn hai người Thái hậu và Khang Hi, không khí lại trở nên hơi khó chịu, kỳ thật hai bên đều biết rõ đêm nay là một buổi đàm phán. “Hoàng đế à, không phải ai gia nói, Thành tần kia quả thật không biết nuôi dạy hài tử, ngươi xem Dận Chân và Dận Hữu đã bị nàng ta dạy thành như thế, chẳng có chút phong phạm hoàng gia này, ai gia thật sự rất đau lòng.” Thái hậu nói xong, bắt đầu lau nước mắt. Khang Hi cười lạnh trong lòng, tại sao Thành tần lại có thể đối xử với Dận Chân như thân sinh, tại sao ngài lại chưa từng coi ta thành nhi tử ruột đây, Hoàng ngạch nương? Thấy Khang Hi không nói gì, Thái hậu bèn tiếp: “Vừa rồi ai gia đã bảo Thành tần giao Thất a ca cho Tuyên tần nuôi dưỡng rồi, ai gia thấy Tuyên tần hiểu chuyện, hẳn có thể dạy tốt Dận Hữu.” “Hoàng ngạch nương, từ nhỏ thân thể Dận Hữu đã không tốt, tất cả là nhờ Thành tần chuyên tâm chăm sóc mới có thể sống khỏe mạnh đến giờ. Thành tần giáo dục Dận Chân và Dận Hữu ra sao, trẫm đều biết rõ, không cần phiền Hoàng ngạch nương phí tâm. Hơn nữa chuyện chiều nay vốn vì Dận Kỳ mà ra, Dận Chỉ là huynh trưởng lại không khuyên can thêm, còn cùng đánh nhau nữa. Chuyện này chúng cũng sai, chẳng lẽ lại không đúng hả Hoàng ngạch nương?” Nói xong, Khang Hi nhấp một ngụm trà. “Chuyện này ai đúng ai sai, ai gia không quan tâm, nhưng Hoàng thượng giao đãi với triều thần ra sao? Ai gia cũng chỉ vì tốt cho Thành tần, Thất a ca để Tuyên tần nuôi dưỡng tạm đi, chờ chuyện qua rồi nói tiếp.” Thấy thái độ này của Khang Hi, Thái hậu hơi nóng nảy. “Trẫm đã ra xử phạt rồi, những đại thần ấy nào dám dị nghị, chẳng lẽ Hoàng đế như trẫm còn phải giải thích gia sự của mình với từng đại thần, để cho họ thỏa mãn mới được sao?” Lấy các đại thần uy hiếp trẫm, chẳng lẽ trẫm còn phải sợ? “Nếu Hoàng đế đã không quan tâm, ai gia cũng không phải phí tâm nữa. Ai gia mệt rồi, muốn đi ngủ, Hoàng thượng trở về đi.” Hoàng thái hậu phát hỏa, không ngờ Hoàng đế hoàn toàn không nghe mình, không phải nhi tử ruột, quả nhiên không đáng tin cậy. “Vậy Hoàng ngạch nương nghỉ ngơi cho tốt, nhi tử cáo lui.” Nói xong, Khang Hi xoay người rời đi. Khang Hi đi xa rồi, Thái hậu mới tức giận đập vỡ một cái ly. Bà ta biết rõ Hoàng đế đã đến, vậy sẽ không cướp được Thất a ca, nhưng bà ta cũng không lo. Bà ta biết có thể lấy chuyện này bàn điều kiện với Hoàng đế, trực tiếp thăng Tuyên tần lên phi vị, nhưng ai biết Hoàng đế lại cứng mềm đều không ăn. Thật sự là kỳ lạ, năm đó Thuận Trị gia đã bị Đổng Ngạc thị xoay quanh, không phải là do tiện nhân đó biết gia hắn ăn mềm không ăn cứng, Huyền Diệp thật sự là khá hơn Hoàng a mã của hắn nhiều.