Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 3: Cơn Thịnh Nộ: Chương 23
Khi đã có thể thấy đường trở lại, Elena ngước nhìn lên tòa nhà. Thầy Newcastle đã nói gì đó về nhà thờ. Có phải thầy muốn nói đến nhà thờ này không?
Cô tránh xa mặt tiền nhà thờ và lối vào cổng chính. Có một cánh cửa hông dẫn đến căn gác chỗ dàn đồng ca đứng, Elena bèn lẻn lên cầu thang không tiếng động và đứng trên lan can nhìn xuống.
Cô nhìn thấy ngay vì sao đường sá lại vắng ngơ vắng ngắt như vậy. Có vẻ như mọi cư dân trong thị trấn Fell’s Church đều đã tụ tập về đây. Mọi chỗ ngồi đều có người, và ở phía cuối nhà thờ người ta đứng chen chúc đông nghẹt. Quan sát hàng ghế đầu tiên, Elena nhận ra mình biết rõ từng khuôn mặt: Đó là những học sinh lớp mười hai, cùng với hàng xóm và bạn bè của dì Judith. Cả dì Judith cũng ở đó, dì mặc chiếc váy đen đã từng mặc đi dự đám tang cha mẹ Elena.
Ôi Chúa ơi, Elena nghĩ thầm. Những ngón tay cô bấu chặt thành lan can. Nãy giờ cô quá mải mê quan sát nên không hề lắng nghe, nhưng cái giọng đều đều khe khẽ của linh mcuj Bethea bất chợt cô đọng thành những từ có nghĩa.
“… nói đôi lời tưởng nhớ đến cô gái rất đặc biệt này,” Ông nói và bước tránh sáng một bên.
Elena quan sát những gì diễn ra tiếp theo với cảm giác lạ lùng như đang ngồi xem kịch trên lô ghế nhà hát. Cô chẳng hề dính dáng gì đến những sự kiện đang diến ra trên sân khấu bên dưới kia, cô chỉ là khán giả, nhưng lại đang xem vở kịch về chính cuộc đời mình.
Bác Carson, bố của Sue Carson, bước lên phát biểu về Elena. Nhà Carson đã biết cô từ lúc mới sinh, thế nên bác đứng lên kể về những ngày cô và Sue còn chơi với nhau ở sân trước vào mùa hè. Bác nói về cô thiếu nữ xinh đẹp và giỏi giang mà Elena đã trở thành khi lớn lên. Giữa chừng thì bác Carson nghẹn ngào không nói tiếp được nữa và tháo mắt kính ra.
Sue Carson tiến lên trước. Cô và Elena đã chẳng còn thân thiết như hồi tiểu học, tuy cả hai vẫn là bạn bè. Sue là một trong số ít bọn con gái vẫn còn ủng hộ Elena sau khi Stefan bị nghi ngờ có dính líu đến vụ mưu sát thấy Tanner. Nhưng giờ đây, Sue đang khóc nức nở như vừa mất đi một người chị em gái.
“Rất nhiều người đã đối xử chẳng ra gì với Elena kể từ sau lễ hội Halloween,: Cô bạn dụi mắt trước khi nói tiếp. “Và tôi biết việc đó làm bạn ấy buồn nhiều lắm. Nhưng Elena rất mạnh mẽ. Bạn ấy chẳng bao giờ thay đổi để cho phù hợp với những gì người khác muốn bạn ấy trở thành. Tôi rất nể phục Elena vì điều đó…” Giọng Sue run run. “Khi tôi ứng cử vào vị trí Nữ Hoàng Hồi Hương, tôi cũng muốn được chọn lắm, nhưng tôi biết chắc điều đó sẽ không xảy ra. Mà cũng chẳng sao cả, vì nếu trường Robert E. Lee từng bao giờ có nữ hoàng thì đó chính là Elena. Và tôi nghĩ giờ đây bạn ấy sẽ luôn như thế, bởi vì tất cả chúng ta sẽ nhớ về bạn ấy theo cách đó. Nhiều năm sau này, các nữ sinh đến trường chúng ta học có khi vẫn còn nhớ đến Elena, và họ sẽ nghĩ về việc bạn ấy đã kiên quyết bám trụ với những gì mình cho là đúng như thế nào…” Lúc này Sue không thể giữ vững được giọng mình nữa và linh mục phải giúp cô quay trở lại chỗ ngồi.
Lũ con gái lớp mười hai, ngay cả những đứa xấu tính và độc địa nhất, đều đang nắm tay nhau khóc. Có mấy đứa mà Elena biết chắc rằng chẳng ưa gì mình cũng đang sụt sùi. Tự nhiên cô trở thành bạn bè thân thiết của tất cả mọi người.