Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 3: Cơn Thịnh Nộ

Chương 22


Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 3: Cơn Thịnh Nộ: Chương 22

Một lúc sau, Elena đứng dậy.
Khuôn mặt cô vẫn nhợt nhạt nhưng lại xinh đẹp một cách ma quái, y như men sứ được thắp sáng từ bên trong vậy. Mắt cô vẫn đang lẩn khuất bóng tối, nhưng đầy quyết tâm.
Cô phải đi tìm Stefan. Nếu có cách nào khả dĩ cứu được Elena, chắc chắn anh sẽ biết. Còn nếu không thì… nếu không thì cô còn cần anh hơn. Elena chẳng muốn ở đâu khác ngoài ở bên Stefan cả.

Cô cẩn thận đóng kín cánh cửa dẫn lên gác xép khi ra ngoài. Không thể để cho thầy Alaric Saltzman khám phá ra chỗ ẩn nấp của cô được. Trên tường, Elena nhìn thấy một tấm lịch với ngày tháng bị gạch đi cho đến tận ngày 4 tháng Mười Hai. Bốn ngày trôi qua kể từ tối thứ bày tuần trước. Cô đã ngủ suốt bốn ngày ròng rã.
Lúc ra đến cửa trước, Elena rúm ró cả người lại khi tiếp xúc với ánh sáng ban ngày. Đau quá. Mặc dù trời âm u như sắp mưa hay đổ tuyết tới nơi, ánh nằng vẫn làm đau mắt cô. Cô phải ép buộc bản thân rời khỏi nơi trú ẩn trong nhà, để sau đó lại cảm thấy một nỗi sợ phải ở ngoài khoảng trống gặm nhấm bên trong. Elena trốn chui trốn nhủi dọc bờ rào, lẫn quất gần chỗ có cây cối, sẵn sáng hòa mình vào bóng râm bất cứ lúc nào. Cô cảm thấy chính bản thân mình cũng giống như một cái bóng – hoặc một hồn mà trong chiếc váy dài trắng của Honoria Fell. Ai vô phúc nhìn thấy cô chắc chắn thế nào cũng hồn vía lên mây cho xem.
Mọi sự thận trọng của Elena hóa ra vô ích. Chẳng có ma nào trên đường để mà trông thấy cô cả; hình như thiên hạ đã bỏ thị trấn mà đi hết. Elena đi qua những ngôi nhà nhìn như nhà hoang, những khoảng sân bị bỏ phế, những hàng quán cửa đóng then cài. Một dãy xe hơi đậu thành hàng trên phố, nhưng chiếc nào chiếc nấy cũng trống không.

Chợt cô đứng sững lại khi trông thấy một hình bóng in trên bầu trời. Một tháp chuông nhà thờ trắng tinh nổi bật trên nền mây đen u ám. Chân cẳng Elena run rẩy khi cô lê bước tới gần tòa nhà hơn. Cô đã biết nhà thờ này từ lúc mới sinh ra, cô đã trông thấy cây thánh giá chạm trên bức tường đó cả ngàn lần rồi. Nhưng giờ đây Elena đang rón rén bước về phía đó như bước về phía một con thú hoang bị nhốt trong lồng, có thể xổng ra cắn cô bất kì lúc nào. Elena áp một bàn tay lên mặt tường đã, lần hồi di chuyển về phía biểu tượng khắc trên đó.
Khi những ngón tay duỗi ra chạm đến nhánh ngang của thánh gia, mắt cô rơm rớm và cổ họng như nghẹn lại. Cô để cho bàn tay lướt tiếp đến khi nó nhẹ nhàng che phủ hoàn toàn bức hình khắc, rồi tựa người vào tường nước mắt như mưa.
Mình đâu có xấu xa, Elena thầm nhủ. Đúng là mình có làm những chuyện mình không nên làm. Mình nghĩ cho bản thân nhiều quá; mình cũng chưa bao giờ cảm ơn Matt, Bonnie và Meredith vì những gì họ đã làm ình. Lẽ ra, mình nên dành thêm nhiều thời gian chơi đùa cùng Margaret, cũng như ngoan ngoãn hơn với dì Judith. Nhưng mình đâu có xấu xa. Mình không hề bị nguyền rủa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.