Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 3: Cơn Thịnh Nộ: Chương 16
Matt trân trân nhìn sững Stefan thêm một lúc, vẻ hoài nghi sửng sốt từ từ biến thành ngỡ ngàng vỡ mộng. Cơ hàm cậu ta gồ lên, rồi không nói một lời, Matt quay gót bỏ đi thẳng.
————–
Elena đang đứng trong nghĩa địa.
Damon đã bỏ lại cô ở đó, dặn đứng chờ cho đến khi chàng quay trở lại. Tuy nghiên, cô chẳng thích ngồi yên một chỗ. Elena thấy mệt nhưng không thật sự buồn ngủ cho lắm, và lượng máu mới uống đang có tác dụng như một liều caffeine trong cô. Cô muốn đi khám phá chung quanh.
Nghĩa địa đang diễn ra những hoạt động vô cùng nhộn nhịp, mặt dù chẳng có bóng người nào trong tầm mắt. Một con cáo lủi vào trong bóng tối mé sông. Lũ chuột nhỏ chút chít sột soạt đào lỗ rúc xuống bên dưới những bụi cỏ ọc chung quanh mấy tấm bia mô. Một con cú vỗ cánh gần như không tiếng động bay về phía ngôi nhà thờ đổ, đậu xuống gác chuông cất lên tiếng kêu ma quái.
Elena đứng lên đi theo nó. Thà như thế này còn hơn chui rúc lẫn trốn trong đám cỏ y như đám chuột bọ. Cô đưa mắt háo hức nhìn quanh nhà thờ đổ, sử dụng cà giác quan sắc bén của mình để quan sát kĩ mọi thứ. Phần lớn mái nhà đã đổ sụp, chỉ còn ba bức tường còn đứng vững. Gác chuông nhà thờ sừng sững như một tượng đại đơn độc giữa mớ đổ nát.
Ở một bên là ngôi mộ của Thomas và Honoria Fell trông giống như một chiếc hộp hay quan tài bằng đá lớn. Elena sốt sắng cúi nhìn những khuôn mặt bằng đã cẩm thạch trắng trên hai bức tượn của họ được tạc trên nắp. Họ nằm yên nghỉ trong an bình, mắt nhắm, tay xếp trên ngực. Thomas Fell trông nghiệm nghị và hơi khắc khổ, nhưng bà Honoria thì có vẻ buồn rười rượi. Elena lơ đãng nghĩ đến cha mẹ của chính mình đang nằm sát cạnh bên nhau trong khu nghĩa trang mới xây.
Mình sẽ về nhà, đó là nơi mình sẽ đến, cô nghĩ bụng. Cô vừa chợt nhận ra mái nhà của mình. Lúc này Elena có thể hình dung ra nó: Phòng ngủ xinh đẹp của cô với màn cửa màu xanh và giường tủ bằng gỗ anh đào, cả cái lò sưởi be bé nữa. Và có thứ gì đó rất quan trọng bên dưới tấm ván sàn trong tủ áo.
Elena tìm đường về lại đường Maple nhờ vào những bản năng ăn sâu hơn cả kí ức dẫn dắt bước chân cô. Đó là một ngôi nhà cổ, rất cổ, với hàng hiên phía trước rộng rãi và những cửa sổ cao chạm trần ở mặt tiền. Xe của chú Robert đang đỗ trên lối vào.
Elena xăm xăm tiến đến cửa chính rồi chợt dừng lại. Có lí do gì đó khiến cho cô không nên để người ta nhìn thấy mình, cho dù ngay lúc này đây cô chịu không nhớ ra được nó là cái gì. Elena do dự rồi thoăn thoắt trèo lên cây mộc qua đến cửa sổ phòng ngủ của mình.
Nhưng cô chẳng có cách chi vào được nhà mà không bị bắt gặp. Một phụ nữ đang ngồi trên giường, nhìn không chớp mắt bộ kimono lụa màu đỏ của Elena để trong lòng. Dì Judith. Chú Robert đang đứng cạnh bàn trang điểm nói chuyện gì đó với dì. Elena nhận ra mình có thể nghe được giọng chú lầm rầm ngay cả qua một lớp kính cửa.