Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 3: Cơn Thịnh Nộ

Chương 15


Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 3: Cơn Thịnh Nộ: Chương 15

Phía sau lưng Stefan, Matt đang cố hít thở. “Stefan, không phải Elena đã… đã …”
“Yên nào,” Stefan trả lời cộc lốc. Hắn liếc ra sau nhìn ông Shelby, nhưng người lao công đã loạng choạng bước về phía chiếc xe chất đầy những chổi, những giẻ lau của mình đứng tựa vào đó. Kính vỡ lạo xao dưới chân Stefan khi hắn bước qua sàn, đến quỳ cạnh Tyler.
Chưa chết. Stefan nhẹ hẫng cả người khi nhận ra điều đó. Ngực Tyler phập phồng yếu ớt, và khi Stefan nâng đầu cậu ta lên, Tyler mở hé cặp mắt lạc thần và vô hồn.
Cậu ta không nhớ được gì hết, Stefan truyền đạt ý nghĩ đến cậu ta. Ngay trong lúc làm việc này, hắn tự hỏi mình phí công tốn sức để làm gì ệt. Sao không bỏ quách Fell’s Church mà ra đi không bao giờ quay lại cho rồi.
Nhưng hắn sẽ không làm thế. Chừng nào Elena còn ở đây.

Stefan thâu tóm hết mới tâm trí vô thức của nạn nhân khác vào trong vòng kiểm soát tinh thần của mình và bảo họ điều tương tự, cấy sâu ý nghĩ đó và óc họ. Các người không nhớ được ai đã tấn công các người. Kí ức về nguyên buổi chiều trống rỗng.
Khi làm việc đó, hắn cảm thấy Quyền năng tinh thần run rẩy như những cơ bắp mệt lử. Hắn đã gần cạn kiệt năng lượng.
Bên ngoài, ông Shelby cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói của mình và đang la hét. Stefan mệt mỏi để mặc cho cái đầu của Tyler trượt qua kẽ tay mình rớt xuống sãn, rồi quay đầu lại.
Matt nhe răng ra, thở phì phì như mới ngửi thấy mùi gì đó kinh khủng. Đôi mắt cậu ra lạnh băng như người xa lạ. “Không phải Elena làm,” Matt thì thào “Mà là chính cậu.”

Yên lặng đi! Stefan chen qua người cậu ta bước ra ngoài trời đêm mát mẻ dễ chịu, rời xa khỏi căn phòng đó, cảm nhận bầu không khí lạnh băng trên làn da nóng bỏng của mình. Những tiếng bước chân chạy lại từ quán cà phê gần đó mách bảo hắn rằng cuối cùng cũng có người nghe thấy tiếng kêu của ông lao công.
“Chính cậu làm, phải không?” Matt đã bám theo Stefan ra sân bóng, giọng nói cho thấy cậu ta đang cố gắng tìm cách hiểu ra lí do.
Stefan quay ngoắt lại. “Phải, tôi làm đấy,” hắn gầm gừ nhìn Matt trừng trừng, không hề che giấu cơn giận dữ đáng sợ trên nét măt. “ Tôi đã nói với cậu rồi, Matt, chúng tôi là những kẻ săn mồi. Những sát thủ. Con người là lũ cừu, chúng tôi là bầy sói. Và Tyler đã khiêu khích tôi ngay từ cái ngày đầu tiên tôi đến đặt chân đến đây kia!”
“Khiêu khích thì cậu đấm cho nó một cú vào mặt, cái đó thì đã hẳn. Giống như cậu đã làm lúc trước ấy. Nhưng còn… đến mức đó sao?” Matt tiến sát lại, nhìn thẳng vào mắt Stefan không hề e sợ. Cậu ta có can đảm về mặt thể chất, Stefan phải công nhận điều đó. “Vậy mà cậu thậm chí còn không thấy băn khoăn, hối hận gì à?”
“Sao tôi phải hối hận chứ?” Stefan đáp lạnh tanh và vô cảm. “Cậu có hối hận gì khi lỡ ăn quá nhiều bít tết không? Có thấy tiếc thương gì ấy con bò không?”Hắn nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi sửng sốt trên khuôn mặt Matt nên làm tới, khiến cho nỗi đau trong lồng ngực càng thêm tồi tệ. Tốt nhất là Matt nên tránh xa, thật xa hắn ra kể từ đây về sau, không thì có ngày cậu ta cũng gặp kết cục giống như những nạn nhân trong chái nhà tôn kia mất. “Tôi là như vậy đó, Matt. Nếu cậu không chấp nhận được thì tốt hơn hết là cậu hãy biến đi cho khuất mắt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.