Bạn đang đọc Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17: Chương 59: Cùng Nhau Quay Về
Tối đêm đó, tôi ngồi ở sofa như người mất hồn, đầu óc tôi chỉ toàn chuyện lúc chiều ba nói. Tôi không biết có nên quay về không hay tôi ở nhà dì là tốt nhất.
“Em!” Tôi quay qua, Minh Long đang để Minh Phong ngồi trên đùi, hai cha con ngồi nhìn tôi. “Em làm gì mà thất thần vậy? Anh kêu muốn sùi bọt mép mà không nghe.”
“Không có gì đâu! Em đang suy nghĩ vài chuyện thôi.” Tôi trả lời. Dựa người vào thành sofa.
“Ba…ba…ba” Minh Phong nắm lấy sợi dây chuyền của cậu ta đang đeo ở cổ mà gọi ba. Cậu ta tháo sợi dây chuyền ra đeo lên cổ con trai.
“Sao anh để con đeo tùm lum vậy? Tối ngủ mấy cọng dây này sẽ siết cổ nó mất!” Tôi định tháo ra nhưng cậu ta ngăn tay tôi lại.
“Em yên tâm đi, sợi dây này ngắn lắm, không siết cổ Minh Phong được đâu. Tối nay anh sẽ ở lại đây.” Cậu ta láy từ chuyện này sang chuyện khác một cách điêu luyện. Điêu luyện đến nổi tôi không hiểu cậu ta nói gì cả.
“Sao?” Tôi hỏi lại.
“Tối nay anh sẽ ở lại đây, không bàn cãi, không bình luận gì cả. Lưu Ly, cô bế Minh Phong về phòng ngủ đi, nó buồn ngủ rồi.” Cậu ta trao Minh Phong cho Lưu Ly, rồi kéo tôi lên phòng.
“Anh ngủ ở phòng em đi! Em qua phòng dì.” Tôi toan đứng lên nhưng bị cậu ta chụp lại. Ấn vai tôi xuống giường.
“Em yên tâm, anh không đụng vào em đâu.” Cậu ta nói thỏ thẻ vào hõm vai tôi. Có trời mới tin là không đụng. Tay ôm eo tôi thì gọi là gì? Vô tình va phải à? Tôi nằm im đó, không nhúc nhích tránh kích thích dây thần kinh số mười mấy của cậu ta.
Mười một giờ đêm, cậu ta đã ngủ say nhưng tôi vẫn còn thức. Tôi nhẹ nhàng để tay cậu ta qua một bên, rón rén bước ra ban công. Gió lạnh ùa tới ngấm vào da thịt tôi. Lạnh thấu xương. Tiêt trời đã sang hè nhưng ban đêm vẫn còn hơi lạnh.
“Sao em chưa ngủ?” Một vòng tay ôm eo tôi, hơi ấm từ người cậu ta truyền sang tôi. Lúc này tôi thấy tim mình ấm áp thật.
“Em không ngủ được. Lúc chiều ba có hẹn gặp em với anh Huy.” Tôi trả lời.
“Ba nói gì?” Cậu ta hỏi tôi. Giọng vẫn còn rất ngáy ngủ.
“Ba kêu em với anh Huy tha thứ cho những lỗi lầm của ba và quay về nhà. Ba bảo em dẫn cả Minh Phong về.”
“Vậy tốt quá rồi, sao em còn phải suy nghĩ.”
“Anh không hiểu được ba em đâu, ông rất là mưu mô, mọi chuyện ông làm đều phải có lợi cho bản thân. Ông có thể bất chấp tất cả để có được thứ ông muốn. Thứ ông muốn nhất là danh vọng, tiền tài.” Tôi khẽ thở dài.
“Nhưng không phải ba em đã có đủ những thứ đó sao?” Cậu ta hỏi.
“Ba em đã có đủ nhưng đối với ông nhiêu đó là chưa đủ, ông đã làm mưa làm gió trong thị trường chứng khoán Việt Nam suốt thời gian qua nhưng đối với ông nhiêu đó vẫn chưa đủ. Ông muốn có nhiều hơn thế.”
“Nhưng biết đâu ba em đã thay đổi.”
“Nhưng…”
“Nghe anh, em hãy cho ba em một cơ hội. Giống như em đã cho anh một cơ hội. Cơ hội để yêu em lần nữa. Tin anh đi. Giờ vào ngủ thôi.” Cậu ta dẫn tôi vào, khóa cửa lang can lại. Tôi và cậu ta cùng nằm chung trên một chiếc giường nhưng trong tôi vẫn còn một điều chưa thỏa đáng. Tôi muốn mình chính thức là vợ của Minh Long, tôi muốn mình đường đường chính chính được công nhận là con dâu nhà họ Hứa. Nhưng thực tại tôi không dám đòi hỏi vì tôi không biết được, ngày mai, tôi và cậu ta có còn bên nhau.
***
Sáng sớm, Minh Long đã rời đi vì mẹ cậu ta gọi. Tôi rất muốn giữ cậu ta lại nhưng lệnh tôi thì sao bằng lệnh bà được. Cậu ta sợ mẹ hơn sợ ma nữa.
“Anh quyết định như thế nào?” Tôi gọi hỏi anh.
“Thử xem sao em ạ!”
“Em cũng nghĩ vậy, anh gọi ba đi!” Nói xong tôi ngắt máy, soạn quần áo của tôi và Minh Phong vào vali. Dì hiện tại đang đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài. Còn khoảng bốn năm tháng nữa mới về. Tập đoàn giao cho tôi và anh quản lý. Lần này tôi rời đi không báo cho dì vì nếu tôi báo thì dì sẽ lập tức quay về.
***
Một chiếc xe hơi sang trọng đỗ ngay trước mặt tôi. Người đàn ông trong xe bước xuống, đó là ba. Ông nhìn tôi cười hiền. Nụ cười này có chút gì đó giả tạo. Tôi bế Minh Phong nhưng thằng bé rúc vào người tôi. Giờ nó biết lạ rồi, thấy ai mà lạ mắt là nó khóc um lên.
“Ôi, cháu ngoại ta đây sao, đáng yêu quá, cho ông bế con nào!” Ba giơ tay về phía thằng bé nhưng nó cố né tránh.
“Ba…ba…ba…oa…oa…oa” Nó vừa khóc vừa đòi ba nó. Tôi dỗ mãi nó mới nín, tay nó nắm chặt cọng dây chuyền trên cổ. Có lẽ, đeo cọng dây này bên người nó sẽ luôn cảm thấy như có ba bên mình.
“Chắc thằng bé biết lạ rồi. Ngày nhỏ con cũng như thằng bé, ai xin bế cũng khóc ầm đòi ba.” Ông cười khà khà rồi dẫn tôi vào xe. Chiếc xe lăn bánh nhanh trên đường nhựa.
Cảnh vật xung quanh lạ lẫm với tôi, đây đâu phải đường về nhà.
“Ba à? Đây đâu phải đường về nhà.” Tôi nói.
“Chúng ta chuyển nhà rồi con gái.” Ông đáp. Chiếc xe đỗ xịch trước cổng một căn biệt thự nguy nga tráng lệ, nhà dì tôi đã to mà nay nhà này lại to hơn nữa. Tôi bước xuống xe, đứng ngước nhìn căn nhà đầy sa hoa này. Trong sân có chiếc Camry đỗ trước, đó là xe anh. Một cô hầu gái bước ra xách hai vali đồ của tôi vào nhà. Tôi theo ba bước vào.
Nhà tôi đây sao? Xa lạ quá. Vừa bước đến cửa thì tôi đã thấy mẹ mình đứng đó, dang tay chào đón tôi. Mắt bà ứa lệ. Tôi đi đến, hơi cúi người gọi tiếng “Mẹ”.
Bà dẫn tôi vào trong, phòng khách quá sức xa hoa. Màu vàng óng chói mắt. Nhìn thôi là biết đồ mạ rồi. Anh đang ngồi trên ghế sofa, vẫn dáng người bất cần đời đó. Thấy tôi, anh mỉm cười, đưa tay bế lấy Minh Phong. Thằng bé thấy anh thì liền nhảy tọt qua, tay nắm cọng dây chuyền ý là khoe với cậu.
“Ai tặng con thế?” Anh hỏi.
“Ba…ba…ba” Thằng bé trả lời. Bây giờ mẹ tặng nó cũng nói là ba. Nó có biết nói gì khác đâu.
Một bóng người trên lầu bước xuống. Mái tóc xoăn màu nâu được xõa ra. Chiếc váy bó sát người tôn lên vóc dáng. Nhìn người đó xong tôi cất tiếng hỏi:
“Nhà mình mướn người hát bội hả?” Anh bật cười, mẹ bật cười, ba cũng bật cười.
“Phương Ân đó con!” Mẹ tôi nói.
“Cái gì?” Tôi và anh đồng loạt hét lên. Bà ơi, tin vào mắt được không. Chị tôi đó sao, mới một năm không gặp mà bả hóa trang kinh dị dữ vậy. Mái tóc dài cùng gương mặt mộc ngày ấy còn đâu.
“Chịu về rồi đó hả? Sao không đi luôn cho tôi nhờ.” Chị Phương Ân nói. Tôi khá bất ngờ về chị, anh nhìn chị, tôi cũng nhìn chị. Người chị dịu dàng ngày nào nấu những món ăn cho tôi ăn nay đâu rồi, sao bây giờ lại thành ra như thế này chứ.
“Tao cũng không muốn về đâu, tại ba đến năn nỉ đủ điều, nể mặt ba nên tao về.” Anh trả lời. Anh nói đúng, chị Phương Ân luôn nghe lời ba. Khi chúng tôi không có ở đây, chị đã bị ba đầu độc.
“Chị Phương Ân, chị làm gái gọi ở câu lạc bộ BJZ sao?” Tôi hỏi.
“Sao con lại nói chị mình vậy?” Mẹ hỏi tôi.
“Hôm bữa, con cùng anh vào BJZ để bàn hợp đồng thì con có thấy một người rất giống chị lướt qua. Chị ấy đi cùng một ông nào đó rất già.” Tôi trả lời. Chị ấy nhìn tôi. “Chắc em nhìn lầm. Thôi con lên phòng đây, con ở phòng nào?” Tôi hỏi mẹ. Bà dắt tôi và anh lên phòng. Căn phòng màu hồng chói mắt khiến tôi thấy khó chịu.
***
“Điều em nói là thật?” Anh hỏi tôi.
“Thật!” Tôi gật đầu chắc chắn.
“Anh nghĩ…”
“Cạch…”