Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17

Chương 58: Ba Gọi Về


Bạn đang đọc Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17: Chương 58: Ba Gọi Về


Lúc đang bận sắp xếp mớ hồ sơ trên bàn làm việc cho anh thì điện thoại tôi reo, là Minh Long, tôi mỉm cười nhẹ.
“Em nghe đây anh!”
“Bà xã, sao lâu quá không gọi anh? Em không nhớ anh sao?” Cậu ta giọng dỗi hờn ở đầu dây bên kia.
“Có, em rất nhớ anh nhưng thời gian không cho phép em làm điều đó. Em bận chuẩn bị những hợp đồng cho đối tác. Em thì rất bận nhưng sao anh rảnh mà gọi buôn dưa lê với em vậy?”
“Anh không rảnh, mười phút nữa anh họp nên tranh thủ lúc chờ đợi gọi cho em. Con khỏe không? Anh nhớ nó quá!”
“Khỏe, nó khỏe lắm, nó biết nói rồi đấy, suốt ngày cứ ba ba thôi. Không biết nó có thương mẹ nó không.” Tôi nói giọng hờn dỗi. Bên kia thì cậu ta cười rất khoái chí. Cái điện thoại này mà cho tay vào bóp cổ cậu ta được thì cậu ta chết ngay với tôi.
“Được rồi, anh vào họp, tối anh qua thăm hai mẹ con!” Cậu ta cúp máy. Tôi đặt điện thoại xuống bàn. Tiếp tục với mớ hồ sơ chả gì ra gì đang nằm trên bàn. Xong cái này thì tôi phải làm bài tập ôn thi. Ôi, từ khi nào mà tôi bận đến thế chứ.

“You’re always on my mind, all day that all the times, you’re every thing to me, brightest star to let me sê, you touch me in my dream,…” Điện thoại tôi đỗ chuông, đâu rồi nhỉ, hồ sơ ăn mất điện thoại tôi rồi. Điện thoại ơi, cưng đâu mất rồi. Tôi không dám giở mạnh vì sợ cái đám hồ sơ đó lại tuôn ra nữa, khó khăn lắm mới sắp xếp và phân loại bọn chúng ra được. Đây rồi.
“Em biết tối anh đến mà, vậy thôi nha, em đang làm bài.”
“Có phải số Phương Anh không?” Bên kia là một giọng nói trầm ấm. Không phải Minh Long, tôi lấy điện thoại ra khỏi tai và nhìn vào màn hình. Số lạ hoắc nhưng quen lắm.
“Vâng, ai vậy?” Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
“Là ba đây con gái.” Ba sao? Sao ba lại gọi cho tôi vào lúc này chứ? Không phải ba đã từ mặt tôi rồi sao? Ông ấy làm tôi thật bất ngờ.
Cạch, cửa phòng mở ra, anh bước vào để tập hồ sơ xuống bàn. Anh nhìn tôi, tôi nhép miệng bảo là ba, anh cũng tròn xoe mắt như tôi.
“Vâng, có gì không ba?” Tôi lấy bình tĩnh hỏi lại. Thật tình là noi chuyện với ông mà tôi còn run hơn nói chuyện với kẻ bắt cóc tống tiền.
“Con có thể liên lạc với Đăng Huy không?” May quá, là tìm anh, không phải tìm tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Có!”
“Vậy chiều nay hai đứa đến quán cà phê mà lúc trước chúng ta hay đi để gặp ba được không?” Sao lại dính tôi vào nữa, không phải là tìm anh thôi sao. Mà quán lúc trước là quán nào nhỉ.
“Được!” Ngu quá, sao tự dưng nhận lời. Tôi muốn đập đầu chết cho rồi. Đầu dây kia ngắt kết nối. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
“Ba nói gì vậy?” Anh hỏi.
“Ba nói chiều nay em với anh đến quán cà phê lúc trước mình hay đi gặp ba. Em nhận lời luôn rồi!” Tôi thở dài. “Mà quán lúc trước là quán nào anh?” Tôi hỏi.

“Quán cũ” Anh chỉ nói như vậy rồi anh đi ra lang can phòng làm việc nhìn xuống. Từ đây mà rớt xuống dưới là banh người. Cao lắm nha. Tôi đi ra đứng kế anh.
“Sao anh có vẻ trầm tư?” Tôi hỏi.
“Anh đang suy nghĩ chuyện của ba.” Anh ngưng lại một lúc rồi nói tiếp. “Anh không tin ông nhớ thương chúng ta, phải có chuyện gì đó ông mới gọi và đòi gặp anh em mình. Chiều nay tốt nhất là phải cẩn thận lắng nghe kĩ từng lời ông ta nói.” Anh nói đúng, ông không bao giờ dễ dàng thay đổi quyết định của mình như vậy. Chắc chắn có chuyện gì đó.
***
Tôi và anh đi vào quán cũ. Nơi mà hồi đó ba và chúng tôi hay tới. Lúc trước khi vô tình đi ngang qua tôi vẫn còn chút cảm xúc nhưng giờ thì khác, tôi thấy rằng quán này giống hệt bao quán khác. Ba đã ngồi sẵn ở đó, sau hơn một năm không gặp ông vẫn như vậy, không già đi chút nào.
“Ba” tôi và anh đi đến đồng thời gọi một tiếng coi như chào hỏi. Ông gật đầu ra hiệu cho tôi và anh ngồi xuống phía đối diện. Khi ngồi xuống thì một ly cacao nóng và một ly cà phê đen không đường được đem ra. Tôi gọi phục vụ và cũng gọi một ly cacao nóng và một ly cà phê đen khác.
“Tại sao hai đứa không uống ly này?” Ba hỏi.
“Ba biết con xưa giờ không có thói quen uống hay ăn đồ người khác kêu sẵn. Lỡ có thuốc ở trong đó thì biết làm sao?” Tôi nói thẳng.
“Tới ba mà con không tin sao Phương Anh?”
“Bản thân là thứ con tin tưởng nhất, còn lại, con không dám đặt trọn niềm tin vào ai cả.” Tôi liếc thấy anh ngồi mỉm cười, nụ cười rất đểu.

Phục vụ lại bưng ra hai ly khác và dọn hai ly kia vào. Sau khi phục vụ rời đi thì anh mới lên tiếng.
“Ba gọi chúng con ra đây chi vậy?” Đúng, đây là câu tôi cũng muốn hỏi nãy giờ.
“Ba nghĩ dù gì chúng ta cũng là một gia đình, dù gì chúng ta cũng nên về sống chung. Hai con cũng là con của ba. Do quá nóng giận nên ba đã đuổi hai đứa đi, giờ ba mong hai đứa hãy tha thứ và quay về nhà. Phương Anh, con hãy tha thứ cho ba. Con hãy dẫn cháu ngoại về nhà sống. Ba không quan tâm nó là con ai, ba chỉ cần biết nó là cháu của ba. Thế là được rồi.” Ông nói nghe rất mùi mẫn, tin được không trời. Sao tôi cứ thấy nửa tin nửa ngờ quá. Sống chung ngần ấy năm tôi qúa hiểu rõ tính ông. Việc gì mà không dám làm.
Sau cuộc nói chuyện, tôi và anh xin phép về nghĩ thêm chứ hiện tại không dám quyết định gì cả. Ông cũng đồng ý nhưng vẫn mong chúng tôi nhận lời. Ông đưa cả số điện thoại của mình cho chúng tôi. Nếu đồng ý thì gọi cho ông.
“Anh nghĩ sao?” Tôi hỏi anh.
“Anh không biết, ông đã xin tha thứ nhưng nếu ta không tha thứ thì quả thật mang tội nặng. Thật là anh không tin lời ba nói nổi.” Anh cũng giống tôi, tôi cũng không tin nổi. Đứng trước bờ sông Bạch Đằng, gió mát rượi nhưng lòng tôi trĩu nặng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.