Đọc truyện Nhật Ký Của Nancy – Chương 16
CHÚA NHẬT, 16 THÁNG CHÍN
Mình đi với Mẹ tới Rock Port để lo ký kết hồ sơ địa ốc. Thật là một ngày dài buồn chán. À, phần lớn ngày dài và buồn chán, phần còn lại cũng không đến đỗi. Mình thích ở bên Mẹ. Mẹ là người duy nhất mình có thể là chính mình khi ở một bên. Chính cái bản thân bị AIDS thật, thật, thật, thật, thật của mình ở bên Mẹ. Mình đã quyết định không nói cho Hội bà Tám biết về… chuyện đó. Thật ra mình đang cố vờ như chẳng hề bị … cái đó. Bà Missy bảo mình cứ sống ngày nào cho ra ngày ấy và cứ làm những gì mình thấy là đúng.
Ôi, bạn mình ơi, đau đớn quá chừng khi biết máu mình… LÀM CHẾT NGƯỜI… Chỉ không thận trọng một chút là có thể làm hại những người mình yêu quý nhất và muốn bảo vệ nhiều nhất. Mình lo ngay ngáy, lỡ như mình bị tai nạn hay cái gì đó cùng với một ai đó mà sự sống của họ quý giá hơn nhiều so với sự sống của chính mình… Và cả hai đều bị thương chảy máu, rồi… máu sẽ hòa chung làm một. Mình tự hỏi trên đời có ai khác cũng cảm nhận nỗi đau và trách nhiệm quá lớn như vâyd hay không? Bà Missy bảo mình đừng lo, nhưng rồi mình sẽ thành loại người nào đây? Mình cũng lo cho Mẹ lắm. Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Chuyện gì đây?
1 giờ 2 phút trưa
Mình thức giấc và thầm hét lên trong lòng. Chẳng rõ bồ có biết không, nhưng mình đây thì biết. Chẳng hiểu sao mình lại mơ thấy Mẹ bị cái đó, còn mình thì không, rồi Mẹ ngã xuống và bị chảy máu do đè sấp lên cái ly đang cầm. Thật kinh… kinh… kinh tởm. Mình muốn giúp Mẹ, nhưng cái ly bể tung tóe trên sàn nhà và mình cũng bị rách da luôn. Mình không chịu đựng nổi khi nghĩ tới cái đó, nhưng mình sợ lắm, sợ muốn chết đi được.
Mình muốn chạy trốn! Bỏ chạy và cứ cắm đầu chạy hoài chạy mãi!
Mình tự hỏi có khi nào Mẹ cũng cảm nhận như vậy hay không. Chắc chắn là Mẹ phải thế thôi! Mẹ phải thế thôi! Mọi người phải thế thôi!
Nhưng mà họ đâu có biết. Họ chẳng biết, và mình chẳng bao giờ để họ biết… chẳng… chẳng bao giờ, Khi mình chết, mẹ chỉ cần nói là mình bị viêm phổi hay cái gì đó.
Mình đã QUYẾT ĐỊNH XỬ SỰ VỚI LEW RA SAO, NÓI VỚI ANH ẤY NHỮNG GÌ. Có chín triệu cách để mình có thể làm thế. Có thể mình chỉ bỏ anh, giả vờ như đã gặp ai khác ở Arizona… hoặc có thể nói thật với anh… hoặc có thể chỉ hành động như chẳng có gì xảy ra… hoạc có thể mình chỉ tự tử thôi. Không người Công giáo không được phép làm điều đó. Hơn nữa, Mẹ sẽ giết mình mất nếu biết mình nghĩ tới chuyện tự tử. Mình đã nói chuyện đó bao nhiêu lần rồi nhỉ?
THỨ HAI, 17 THÁNG CHÍN
Gặp Lew ở trường, như hoàn toàn chẳng có gì xảy ra giữa hai đứa. Chúng mình ngồi trên đồi cỏ nhỏ, cùng chia nhau bữa ăn trưa, như Hội bà Tám thường vẫn làm thế. Cuộc sống vẫn như thường lệ.
Có một thoáng ngắn ngủi mình sợ bủn rủn vì Lew trườn tới cắn một miếng xăng uých của mình. Đã biết là bà Missy nói người ta chẳng thẻ nhiễm cái đó vì những chuyện vặt như vậy, nhưng… mình ước sao có thể gột sạch những lo âu vặt vãnh đó Nhật ký ơi, có bao giờ gột sạch được không hả bạn thân yêu? Xin hãy nói là được đi mà!
THỨ TƯ, 19 THÁNG CHÍN
Xin lỗi vì hôm qua không trò chuyện với cưng, nhưng Hội bà Tám bận rộn quá chừng chừng. Tụi mình mới bắt đầu một đè tài khoa học trong lớp, dĩ nhiên là do Lew phụ trách, vì vậy hậu cung nhỏ của anh phải đi làm theo chỉ đạo của anh. Sẽ là một đề tài tuyệt vời nhất! Đúng không? Chứ còn gì nữa! Tụi mình đang chuẩn bị trước cho Ngày Hội Khoa Học của trường vào Tháng Mười Một, tiếp theo là ngày hội toàn vùng vào Tháng giêng.
THỨ SÁU, 21 THÁNG CHÍN
4 giờ 10 phút chiều
… Nói riêng cho bồ biết nhé, gần như là mình phải chạy mới đuổi kịp tất cả những đứa khác chỉ đang rảo bộ mà thôi. Chắc chỉ tại mình nghỉ ngơi không đủ. Chúa Nhật mình sẽ ngủ, nhưng đêm nay Jamie Leeds sẽ đãi tiệc. Hội bà Tám tụi mình có gì để run sợ vì tụi kia hầu hết đều dùng ma túy, nhưng … à, tiệc tồi vẫn hơn chả có tiệc tùng gì cả, đúng không? Phần nào mình muốn đáp là sai, nhưng Hội bà Tám tụi mình đều thẳng thắn và tỉnh táo. Mình không biết chuyện của Dorie ra sao, dù nó hành động có phần khác người… Nó nói Thứ Tư vừa rồi đã trèo ra qua cửa sổ để đi bụi đời ở tận thung lũng Arch với Freddy. Mình thực sự hy vọng nó sẽ thận trọng… dù chuyện đó có ý nghĩa quỷ quái gì đi nữa.
THỨ BẢY, 22 THÁNG CHÍN
12 giờ 59 phút đêm
Bữa tiệc ở nhà Jamie khá vui, ít nhất đối với Lew và mình. Chúng mình ra ngoài ngồi bên hồ dưới ánh trăng, và anh kể hết chuyện mấy tuần qua.
Cuộc sống của anh thật thú vị. Hai anh lớn của anh thật sự tốt với anh và mẹ anh. Họ có một đại gia đình, các anh chị em họ gần một tá và rất nhiều chú bác, cứ theo lời anh thì họ là những điển hình kỳ dị của bậc phụ huynh về mặt tài chính, về mặt xã hội, về tinh thần và trí tuệ của gia đình. Sau đó anh ôm mình mà hôn. Những nụ hôn nồng nàn, gắn bó. Chúng mình cam kết sau đó sẽ không hôn kiểu Pháp… Nhật ký biết rồi đó, và mình thật sự thấy vui mừng, vì những chất dịch của cơ thể… Ôi, đi đi, đi đi, hỡi những ý nghĩ khốn nạn hủy hoại mọi thứ!
CHÚA NHẬT, 23 THÁNG CHÍN
Một ngày đẹp trôi qua chầm chậm và yên lành biết mấy! Mẹ và mình ngủ trong nhà rồi ra ngoài đi tới câu lạc bộ đồng quê để dùng bữa lỡ ngon tuyệt ngon. Công ty của Mẹ có một cơ sở ở đó, và mình yêu thích nơi đó lắm! Giống như mình được nhập vào thế giới của người giàu có nổi tiếng vậy. Mình ăn như dân Châu Phi sắp chết đói, và dùng tới ba món tráng miệng. Bàn búp phê để những món tráng miệng ngon cực kỳ khiến mình muốn xơi mỗi món một miếng, nhưng gượng lại vì kỷ luật cao quý của Lew và mình. Thấy chưa, kỷ luật đó giúp ích cho mình trong mọi lĩnh vực của đời sống… mình mong ước thế!
Lew phải đi tới một thị trấn nhỏ nào đó ở miền Nam. Một người dì của anh áy mới sinh thêm một em bé, và hôm nay cả đại gia đình sẽ họp mặt, dự lễ đặt tên cho bé. Ươc gì có dịp nào đó mình được đi theo Lew, nghe có vẻ như vui quá chừng chừng. Có lẽ khi anh ấy đủ tuổi để tự lái xe, anh sẽ đưa mình đi.
THỨ HAI, 24 THÁNG CHÍN
Mình không tin được. Hôm nay Lew và mình ăn trưa một mình bên nhau. Hồi nào tới giờ, đây là lần đầu tiên không có một đứa nào throng Hội bà Tám cứ buôn dưa lê quanh mình. Dù sao anh ấy cũng đã kể hét cho mình nghe về lễ rửa tội cho đứa em họ mới sinh. Anh ấy nói ước gì mình có ở đó, và trái tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà rơi tõm vào đôi bàn tay của anh ấy. Anh nói muốn chúng mình giống như dì Marcie và dượng Ted. Dượng Ted là bác sĩ, ông ấy tốt bụng tới nỗi làm phẫu thuật và chữa lành cho các con vật bị thương mà lũ trẻ mang tới. Trong khi họ ở đó, Cody tìm thấy một con chim nhỏ bị mèo vồ. Dượng Ted đã bó im cái chân gãy của chim bằng hai cây tăm xỉa răng và họ làm cho chim một cái lồng bằng dây thép cũ.
Mình muốn Lew cũng giống dượng Ted, tốt bụng, ân cần đại loại như vậy. Mình cố gợi cho anh ấy kể thêm nữa về dì Marcie, liệu mình sẽ giống y như dì ấy hay không, nhưng chuông reng và chúng mình phải trở vô lớp. Sau này mình phải tìm hiểu về thần tượng mới của mình mới được.
Từ trạm xe buýt, Lew tiễn chân mình về tận nhà. Đây là một trong hiếm hoi những buổi chiều mà Lew không có nhiệm vụ gì, hoặc tập luyện, hoặc công việc hay cái gì đó. Mình mời Lew vô nhà nhưng anh ấy không vô. Mình mừng vì Mẹ không có ở nhà, và chúng mình từ nay đã… à, anh ấy từ này đã… rồi. Mình chỉ… Bạn biết rồi đó… có lẽ chỉ mình Bạn biết mà thôi nhé.
THỨ NĂM, 27 THÁNG CHÍN
5 giờ 15 phút chiều
Sinh nhật của Mẹ. Mẹ có một cuộc hẹn với chú Maury Marlow đễ thương, đồng nghiệp của Mẹ. Mẹ và mình sẽ mừng sinh nhật vào ngày mai.
10 giờ 41 phút đêm
Đêm nay chúng mình đi xem một buổi hòa nhạc ngoài sức tưởng tượng. Thật không thể nào diễn tả nổi. Lew và mình tay trong tay và cảm nhận âm nhạc nhiều hơn là nghe bằng tai. Một loại nhạc cổ điển thật sự khác biệt. Bình thường mình thích thể loại của mình, nhưng cái này thì… nhưng cái này thì… xin lỗi, không gì diễn tả nổi. Anh Mike của Lew đưa chúng mình về, và sau đó khi Lew tiễn chân mình tận cổng, nơi anh thường nói lời tạm biệt, nhưng đêm nay anh lại theo mình lên tận căn hộ nhà mình. Trong đại sảnh cạnh thang máy có một băng ghế nhỏ, anh dìu mình ngồi xuống rồi ôm hôn mình cho tới khi mình cảm thấy run rẩy xao xuyến; sau đó anh lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, đẹp nhất trên đời và đeo vào ngón tay mình.
– Đây là chiếc nhẫn hẹn đến khi-chúng-mình-mười-tám-tuổi, Nancy ạ.
Anh ấy thầm thì, và mình khóc ướt hết cả áo sơ mi của anh. Chưa bao giờ mình xúc động đến như vậy.
Không viết tiếp được nữa. Mình phải đi nằm mơ đây.
CHÚA NHẬT, 6 THÁNG GIÊNG
11 giờ trưa
Nhật ký thân yêu ơi,
Suốt ba tháng qua bạn bỏ đi đâu mất tiêu vậy! Làm sao có thể đánh mất chính mình trong đống tạp chí cũ đó chứ? Suýt tí nữa là bị vứt bỏ, rồi, bạn biết không? Tạ ơn Chúa, Mẹ đã sai mình dọn sạch kho đồ thay vì chờ cô Eleanore, cách tuần vẫn tới giúp việc nhà. Đáng lẽ cô ấy đã vứt bạn vào sọt rác rồi, chắc chắn vậy, như thể bạn là đồ vô dụng. Mà bạn đâu phải vậy, tin mình đi!
Mình chẳng được viết vào nhật ký về lễ Halloween, lễ Tạ Ơn, lễ Giáng Sinh hay sinh nhật của Ba, lo lắng cho Ba khi ở với Mẹ, và tội nghiệp Mẹ, lo cho Mẹ khi ở với Ba. Ly hôn là địa ngục đối với mọi người. Thật ra mình nghĩ khi gia đình đã ly hôn (người ta chẳng hề nói đến, nhưng thật sự trẻ con cũng bị ly hôn luôn), các ngày lễ có lẽ buồn hơn cả ngày thường. Chắc chắn chúng chẳng còn là những thời khắc hội hè vui vẻ bên nhau như ngày xưa. Nói đúng ra, tận thâm tâm mình có phần cảm thấy tội lỗi khi quá choáng ngợp vì những thời khắc ngày xưa tốt đẹp. Mình phải cố mà sống với ngày hôm nay, hiện tại, không nhìn trở lại, để tránh buồn phiền.
Người ta thường tìm cách tránh né sự thật và nỗi đau bằng cách mua đủ loại quà cáp hay gì đó để bù vào, nhưng mà có được đâu, và rồi ngày lễ lại trôi qua vô vị trong cảnh cô đơn và những hồi tưởng đẹp đẽ về quá khứ.
… Mình đã phải tới nhà Ba hôm sau lễ Giáng Sinh. Thật ra mình chẳng bị buộc phải đi, nhưng mình biết Ba muốn mình tới, và đang có tâm sự. Mẹ và mình cứ níu chặt lấy nhau mà khóc khi mình ra đi, rồi mình níu lấy Ba mà khóc khi mình trở về.
Mình nhớ Mẹ vô cùng khi mình ở nhà Ba, nhưng nhiều hơn hết là nhớ Hội bà Tám, và thử đoán xem ai nữa? Lew đã tặng mình làm quà Giáng Sinh một cái kẹp nhỏ có trái tim bằng vàng. Thật ra anh ấy đã nhờ Mẹ bỏ vào vớ mình để mở ra sáng Giáng Sinh, vì anh cùng mẹ anh đã đi ăn mừng Giáng Sinh ở nhà dượng Ted. Mình đã tặng anh ấy một chiếc nhẫn tình bạn , hy vọng trong tương lai sẽ hơn thế nữa.
Trong suốt thời gian mình ở với Ba, Ba luôn cố gắng làm cho mình vui lòng, nhưng Ba cứ phải chạy tới văn phòng làm việc chỉ một phút thôi. Mình nhớ hồi nhỏ từng hỏi Ba sẽ là một phút ngắn hay một phút dài ơi là dài, và mùa Giáng Sinh này mình lại hỏi vậy nữa. Ba dang tay ôm chầm láy mình, ngồi bệt xuống và siết chặt như không bao giờ buông mình ra nữa. Mình cảm thấy nước mắt Ba trên mặt mình, và chắc chắn Ba cũng cảm thấy nước mắt mình trên mặt Ba. Mình không biết vì sao hai chan con lại khóc, bởi vì đó là khoảnh khắc thiêng liêng tuyệt vời nhất. Mình chẳng muốn rời xa Ba nữa, mãi mãi… mãi mãi… mãi mãi! Hai cha con cùng được khuây khỏa từng giây phút trong đời… à, gần như là từng giây từng phút. Dù sao cũng là tất cả những điều tốt đẹp. Ba cười khi nhắc tới chuyện suýt tí nữa mình đã ra đời trên xe hơi trước khi ba mẹ kịp tới bệnh viện, về chuyện Ba quýnh quáng như muốn phát khùng ra sao và Mẹ đã phải xoa dịu và an ủi Ba thế nào. Sự thật là Mẹ quá quan tâm tới Ba tới nỗi hầu như chẳng để ý gì đến những cơn đau quặn thắt của mình, và Mẹ cứ cố kể chuyện hài hước gì đó để trấn an Ba. Sau đó Ba kể lại khi mình nằm trong vòng tay Mẹ trên giường bệnh viện, hai mẹ con trông giống như những thiên thần. Mình cảm thấy lòng quặn thắt. Làm sao Ba lại có thể rời bỏ Mẹ được chứ? Có một lúc mình muốn nhào tới đấm đá Ba. Đời phức tạp quá nhỉ?
Hầu hết thời gian thật là chán vì ở nhà Ba chẳng có bạn bè, chẳng có Hội bà Tám, chẳng có Lew, chẳng có Mẹ. Chán… chán… chán… , và mình thấy mình rã rời, mục… mục ruỗng.
Bồ hỏi là mình đã bắt đầu thấy đỡ lúc nào hả? Mình không nhớ rõ nữa. Chắc là nó diễn tiến chầm chậm, cho đến một lúc mình không còn cảm thấy mệt mỏi suốt ngày nữa. Đó là một cảm giác tốt lành và mình rất biết ơn. Có một lần ở nhà bác của Red, tụi mình đã bàn về tội vô ơn, và sau khi lên giường mình và Red thầm thì maic đến tạn khuya lơ khuya lắc về khái niệm đó. Về chuyện biết ơn sẽ nâng ta dậy và vô ơn sẽ lôi ta xuống thế nào. Cả hai giao kết bằng cách nhổ nước miếng vào các ngón tay, lòng bàn tay và đủ thứ, rằng suốt quãng đời còn lại sẽ không bao giờ mắc cái tội vô ơn.
Mình rất vui vì nhớ được chuyện đó. Đó là một kỷ niệm đẹp. Mình có quá, quá, quá nhiều điều để mà biết ơn! Mình nghĩ sẽ chỉ nằm ở đây, trên sàn nhà cạnh cửa sổ mà giải khuây với đôi chút hạnh phúc. Ừmmmm… mình sẽ chẳng bao giờ quên đêm giao thừa lúc Ba và mình thức dậy trước khi mặt trời mọc. Hai cha con lái xe tới núi Superstition và ngắm mặt trời chuyển diễn tất cả vẻ huy hoàng rực rỡ của nó. Ban đầu bầu trời đổi từ màu đen thành xám, và hồng rồi vàng óng ánh. Sau đó nó giống như trong phim Fantasia của Disney với mọi màu sắc của vũ trụ cuộn xoáy vào nhau và vào cả hai cha con, trên cái nền âm thanh chim hót líu lo và kêu chiêm chiếp, lá cây xào xạc, ếch kêu ồm ộp, và tim hai cha con đập rộn ràng như điên dại. Dường như thể chính Ba và mình cũng là thần linh góp phàn vào sự sáng tạo hoành tráng cái ngày mới đẹp đẽ ngoạn mục đó. Mình biết ơn vì kinh nghiệm độc nhất vô nhị đó. Nó giúp mình thấy đỡ hơn vì thiếu vắng cú đập mạnh của El Ngày Đầu Năm. Mình có thể thấy Hội bà Tám hiện giờ đang chơi những trò điên dại, khiêu vũ, ăn pizza và… ước gì mình có thể có mặt ở đó ngay bây giờ. Ngay giây phút này đây.
Mình còn biết ơn vì được dắt Ba đi sở thú nhân sinh nhật Ba. Hai cha con thường rất thích đi sở thú lúc mình còn nhỏ, và đặc biệt yêu thích mấy con khỉ. Ba nõi chúng vẫn nhắc Ba nhớ tới mình. Rời sở thú, hai cha con đến tiệm của ông Okay Jose đẻ ăn trưa. Mình đã gọi ông ấy hai cha con sẽ tới, và ông ta có lắm trò lố lăng đặc biệt dành cho khách, tới tiệm ông ấy tha hồ thì tha hồ náo loạn. Người chơi vĩ cầm của ông ta thật hài hước. Anh ta kể những chuyện cười ngớ ngẩn hòa theo tiếng nhạc.
Còn một chuyện nữa muốn nói với bồ, Nhật ký à. Những người khác có cảm nhận giống như mình về những lễ sinh nhật hay không hả? Hình như chẳng có ai khác có sinh nhật tốt đẹp và hào hứng như mình cả. Phải chăng chỉ vì đó là sinh nhật của mình? Những người khác có cảm thấy y như mình về sinh nhật của họ hay không hả? Còn Nhật ký thì sao? Tất nhiên là bồ cũng vậy, vì bồ là mình mà! Đôi lúc mình suýt quên mất điều đó. Vậy một lần nữa xin cảm ơn bồ, cảm ơn bồ nghen. Cảm ơn vì bồ là chính bồ!
THỨ BA, 22 THÁNG GIÊNG
Mình đã không ngừng nghỉ từ lúc ở nhà Ba về. Mình nhớ Ba lắm, nhưng cuộc sống mình là ở đây, vui chơi, đùa giỡn với Hội bà Tám và cảm nhận mọi chuyện. Duy chỉ có điều này phải kể cho bạn nghe về Dorie. Nó đã dính với Fred Simmons và bây giờ bị trễ kinh rồi. Mình không biết làm sao nó có thể bất cẩn vậy và ngốc nghếch quá như vậy… Dù sao thì nó đang đối mặt với một quyết định tối quan trọng, và Hội bà Tám chẳng giúp được gì cho nó. Nó kể cho tụi mình nghe tuần rồi, khi tụi mình ăn trưa, và mình nghĩ Lew có lẽ nắm vấn đề khó khăn hơn El, Fred hay mình. Tụi mình chuyển sang đề tài chon lựa! Nói cho cha mẹ nó biết hay không… Phá thai hay không… Cưới Fred… Nó nói chuyện đó ngoài dự tính của Fred… Tiếp tục đến trường hay bỏ học. Giữ lại đứa trẻ hay hủy nó đi…
Lúc đó chuông reng, và mình nghĩ cả bọn đều mừng. Chuyện này quá trầm trọng… nhưng ít ra nó còn có thể chia sẻ được, và chỉ làm nó tổn thương thôi, ít ra là như vậy. Không lây nhiễm, không đe dọa tính mạng hay… Ô, thôi đi, đừng nghĩ đến nữa!
Hôm sau Lew cùng mình đi xe buýt tới công viên. Anh ấy bảo có chuyện cần nói. Mình lo sợ, lo quaaaaa là lo! Mình nghĩ có lẽ anh sắp sửa vứt bỏ mình chỉ vì biết ra là… bạn hiểu rồi đó. Nhưng anh ấy chẳng làm vậy. Anh chỉ muốn cùng mình vạch ra một kế hoạch có hệ thống để trợ giúp Dorie, bất kể xảy ra chuyện gì hay bất kể nó quyết định làm gì đi nữa. Anh ấy chín chắn quá. Đứa nào lấy được anh sẽ là con nhỏ thật may mắn. Mình biết sẽ không phải là mình, trừ phi có phép màu trong lĩnh vực y khoa. Ôi, mình tin vào những phép màu… có lẽ… có lẽ… mình hy vọng… hy vọng!
Dù sao… Ối, dù sao!
Lew cũng đã yêu cầu mình đừng nói dù sao nữa, và mình cố bỏ nhưng thật sự khó quá. Thật ra chính mình cũng không biết. Chỉ là một tật xấu trong hàng lô thói tật mà mình phải sửa. Dù sao… dù sao mình cũng quên mất sắp nói ra điều gì.
Lew bảo điều quan trọng nhất trong đời Dorie ngay lúc này là El, Red và mình luôn ở bên nó, luôn luôn ân cần, nhất là khi nó đã có bầu thật sự, sau đó cái bụng thì lùm lùm nên nó sẽ bị bọn trong trường trêu chọc. Bon chíp hôi có thể rất tầm thường, rất nhẫn tâm, thiếu cảm thông. Có cái từ từ không nhỉ? Chắc chỉ có Lew mới biết rõ mà thôi.
Mình đã quá bận tâm lo lắng cho Dorie tới nỗi hầu như chẳng có thời gian để lo lắng cho chính mình. Rồi hôm nay ông cảnh sát Williams tới nhà mang theo hai cái thùng to tướng chất đầy những cuốn kỷ yếu hằng năm. Mẹ đã nói với cảnh sát là mình chắc chắn sẽ không tới tận đó. Dù sao bạn có tự hào vì mình hay không? Đó là một tật xấu cần phải bỏ. Dù sao thì ông ấy cũng đã có kỷ yếu của mọi trường cơ sở trong nước có tên là Abraham Lincoln. Ông cảnh sát Williams rất kiên nhẫn trong khi mình xem kỷ yếu đến hoa cả mắt. Ông ấy bảo đừng tìm gì, vì tính hết mọi khả năng thì Đồ-Rác-Rưởi đã dùng tên giả. Mình không thể tin điều đó, và rồi cũng chẳng thể tin cái gì gì khác nữa.
Cuối cùng khi sắp sửa bỏ cuộc, mình đã tìm thấy bức ảnh của hắn – nhưng đâu chỉ vừa tròn mười tám như hắn nói, mà đã hăm bốn tuổi rồi. Gary Mitchem. Hồi còn học cấp hai hắn là một thằng nhóc xinh xắn, trông có vẻ ngây thơ. Mình tự hỏi làm cách nào mà hắn lại sống một cuộc sống quá ư tạp nhạp và xấu xa như vậy. Làm sao hắn lại có thể làm một chuyện như đã làm một con nhóc như mình!
Thật là nực cười, mình luôn tự cho mình là nhóc tì lúc nghĩ tới Đồ-Rác-Rưởi, và suốt cả thời gian còn lại mình muốn thấy mình đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc bản thân, muốn được độc lập, không để Mẹ coi mình như em bé và gì gì nữa. Bây giờ mình lại muốn Mẹ ôm mình trong vòng tay, đu đưa mình, hát cho mình nghe những bài hát ru và kể cho mình tất cả những chuyện có thật và không có thật.
THỨ TƯ, 23 THÁNG GIÊNG
12 giờ 7 phút đêm
Mình lại không ngủ được. Mình thấy đứa học sinh cấp hai nhỏ bé đầu tóc quăn màu vàng xinh xắn đó, trông có vẻ ngây thơ, hiền lành dễ thương, và mình tự hỏi nếu như mình đã từng có được một em trai, liệu nó có giống như vậy hay không, và rồi lớn lên lại giống như… bạn biết rồi đó. Một ý nghĩ khủng khiếp trong đầu mình, không dứt ra được. Mình tự hỏi có bao giờ dám có con hay không, ngay cả khi vẫn có thể có con, vẫn còn sống trên đời và chỉ thế thôi. Có lẽ mình vẫn có thể có con… bất kể xét nghiệm thế nào, và chỉ sinh những bé gái thôi, nhưng nếu điều đã xảy đến với mình rồi cũng xảy đến với chúng thì mình không thể nào chịu nổi. Ôi, Nhật ký thân yêu ơi, bạn thấy không, những ý nghĩ xuất hiện trong đêm có khi hết sức rối rắm, có khi lại hoàn toàn tốt đẹp mà thật ra đôi lúc chỉ là những điều vô nghĩa.
3 giờ 6 phút sáng
Còn nhớ hồi ấy khi Đồ-Dòi-Bọ-Kinh-Tởm khen mình xinh đẹp, mình hãnh diễn biết bao, có cảm giác êm ái biết bao, mình nhớ hắn rất thích sờ làn da mịn màng như em bé của mình và gọi tên là bé Skin. Hắn cứ lập đi lập lại là mình quý giá biết bao, hắn cần có mình biết bao, hắn nói mình đã làm cho hắn hết lẻ loi và mình nói hắn cũng làm cho mình thấy y như vậy, không còn cô đơn chiếc bóng nữa.
Chẳng hiểu sao mình lại có thể ngu si như vậy, cứ tưởng hắn là một con người đẹp đẽ sáng chói nhất đời, hắn đã lấp đầy tất cả những khoảng cô đơn trống vắng trong cuộc đời đầy những khoảng trống của mình.
4 giờ 24 phút sáng
Mai mình sẽ là một đứa hoạt bát ở trường… mình muốn nói hôm nay. Mình cứ nghĩ mãi về buổi thuyết trình tui mình có dịp được tham dự, về sức khỏe và khoa học. Khách mời là một nhà tâm lý học, nói về vấn đề tinh thần lành mạnh thì thể xác cũng tráng kiện, cách nắm bắt vấn đề và duy trì chúng một cách thẳng thắn, trung thực và nghiêm túc trong cuộc sống. Ôi, ước gì mình làm được nhiều hơn là nghe bà ấy nói. Bà ấy còn bảo trẻ con thường vẫn nghĩ có bạn xấu vẫn hơn không có bạn. Điều đó không thể đúng, vì mình đã có Hội bà Tám từ khi vào lớp một, nhưng còn bạn trai thì sao?
Mình chưa bao giờ thật sự có bạn trai trước *&=-+. Và lẽ ra mình nên hoài nghi về hắn chứ. Khi tụi mình tắm chung vòi hoa sen hay ngủ chung, cả Dorie, El, và Red đều trêu ghẹo mình vì trông mình giống con trai, mình không để mái tóc dày vàng óng của mình kịp dài ra. Tụi nó có thể cắt tóc ngắn vào mùa hè nếu muốn, bởi vì cả đám đúng là đã nẩy nở cả. Trong khi mình thì bọn con trai cùng trang lứa chọc ghẹo là không biết được mình đến hay là đi, chúng bảo mình thuộc loại trước sau khi một. Một hôm khi tắm vòi sen sau giờ thể dục, Dorie nói tí của mình y hệt hai cái trứng tráng. Điều đó làm mình thấy mình sexy thật sự, đúng không?
THỨ NĂM, 24 THÁNG GIÊNG
6 giờ 45 phút sáng
Cái đồng hồ đáng tin cậy của mình vừa ngỏ lời chào buổi sáng thường lệ hàng ngày. Úi chu cha, gần như mình chẳng ngủ nghê gì hết. Có lẽ tắm vòi hoa sen cho sảng khoái sẽ giúp mình động đậy như chương trình thương mại trên ti vi có nói.
7 giờ 45 phút sáng
Còn 15 phút nữa mới tới giờ lên xe buýt.
NGAY TẠI ĐÂY, BẰNG CHỮ VIẾT, MÌNH XIN LONG TRỌNG HỨA SẼ KHÔNG BAO GIỜ, KHÔNG KHÔNG BAO GIỜ NGHĨ ĐẾN *&=-+ NỮA. MÌNH SẼ TẨY SẠCH NGAY QUÃNG ĐỜI ĐÓ RA KHỎI TRÍ NÃO MÌNH.
XÓA HẾT TRONG MÁY VI TÍNH, MÌNH XIN LONG TRỌNG HỨA VỚI LỜI THỀ BẰNG MÁU. ÔIIII, NỖI ĐAU! MÌNH CÓ THỂ THA THỨ NHƯNG MÁU MÌNH THÌ KHÔNG.
MÌNH KHÔNG ĐI HỌC NỔI, NHƯNG CŨNG KHÔNG THỂ Ở NHÀ. SẼ TỆ HẠI HƠN. HẮN ĐANG Ở ĐÂY. HẮN LÀ MỘT PHẦN TỬ CỦA MỌI THỨ LỚN NHỎ, TỎNG TỪNG PHÂN TỬ VÀ TỪNG HẠT BỤI TRONG CĂN HỘ NÀY. MÌNH PHẢI RA KHỎI NƠI ĐÂY. ƯỚC GÌ MÌNH KHÔNG BAO GIỜ PHẢI TRỞ LẠI NỮA.
THỨ NĂM, 31 THÁNG GIÊNG
4 giờ rưỡi chiều
Mình nói với Hội bà Tám mình bị nhức đầu như bốc lửa bên trong, cùng với bệnh PMS. Chẳng biết đích xác PMS nghĩa là gì, nhưng tụi nó cũng thua luôn và bỏ mình lại một mình. Tạ ơn Chúa, Lew đang nghiên cứu một đề tài nào đó trên nhạ báo để chuẩn bị một chương trình thể thao mới, nên anh ấy như là một cái bóng, gặp mình trong đại snahr chỉ cất tiếng Chào cụt ngủn. Chừng nào mình mới nói cho Lew biết? Làm sao có thể nói chứ? Có nên nói hay không? Mình có cảm giác sẽ bị nổ tung nếu chẳng nói ra, nhưng mà nói ra thì tan nát cả. Thôi, CON NHỎ ĐẦN ĐỘN KIA, ĐỪNG NGHĨ TỚI CHUYỆN ĐÓ NỮA, NHỚ KHÔNG? HÃY NGHĨ TỚI TRÒ CHƠI LỚN TRONG THUNG LŨNG MÙA XUÂN HAI TUẦN NỮA VÀ BUỔI KHIÊU VŨ MỪNG LỄ TÌNH NHÂN SAU ĐÓ! Ô KÊ, MÌNH SẼ NGHĨ! MÌNH CÓ THỂ NGHĨ VÀ MÌNH ĐANG NGHĨ ĐÂY NÈ!
THỨ BA, 5 THÁNG HAI
5 giờ 54 phút chiều
Thử đoán ai đang đợi mình lúc mình từ trường về tới nhà? Ông cảnh sát Williams và mẹ mình. Cả hai có vẻ quá nghiêm trọng khiến mình tưởng đã xảy ra chuyện gì kinh khủng rồi chứ. Mình muốn nói xảy ra với Ba hay ai đó. Nhưng không phải vậy, tạ ơn Chúa. Chỉ là cảnh sát muốn dựng lên một APB nữa hay cái gì đó, mà mình đoán là áp phích truy nã hay cái gì đó, về *&=-+. Họ muốn mình lục lọi trong trí nhớ, nghĩ xem đã từng gặp *&=-+ với đứa nào nữa. Tất nhien là mình nêu tên Margie. Mình bị suy nhược quá tới nỗi chẳng nhớ ra họ của nó cho tới khi tra thấy trong kỷ yếu. Sau đó thì tạ ơn Chúa, bà Missy tới giúp mình thư giãn để mình có thể suy nghĩ ngay ngắn trở lại. Một lúc sau mình lờ mờ nhớ lại có lần đã gặp *&=-+ với hai con nhỏ trên chiếc xe hơi cũ mui rời của hắn. Bà Missy và ông cảnh sát bảo mình nằm trên ghế xa lông, nhắm mắt lại, rồi bà Missy vuốt ve hai cánh tay và bàn tay mình để cố bắt mình phải xóa sạch trong tâm trí tất cả mọi thứ ngoài chiếc xe và máy đứa trẻ. Một lát sau mình nhớ lại một trong hai đứa con gái dó có dự cuộc thi của các ban nhạc các trường cấp hai ở Charlesville năm ngoái. Họ bắt mình nhớ tên ban nhạc của nó, đồng phục của tụi mình, đồng phục của tụi nó và mình đã nhớ ra! Tụi mình mặc màu xanh dương và vàng kim, còn tụi nó thì màu xanh lục và trắng. Ông Williams hình như có vẻ xúc động, ông ấy nói có thể dễ dàng tìm ra trường cấp hai nào trong vùng mặc đồng phục xanh lục và trắng.
Trong phút chốc mình thư giãn, nghĩ toàn bộ chuyện phiền phức nhức nhối đó đã kết thúc, và rồi ông ấy lại giáng cho mình một cú khi nói rằng mấy ngày nữa sẽ trở lại với kỷ yếu của cái trường đó để mình chọn ra hình con nhỏ đó và có lẽ cả con kia nữa. Mình biết không thể nào chọn ra con nhỏ thứ nhì, song mình mệt và mất tinh thần quá tới nỗi chẳng buồn cãi lại nữa.
6 giờ rưỡi chiều
Mình kiệt sức rồi… CHỪNG NÀO CHUYỆN NÀY MỚI ĐI TỚI CHỖ KẾT THÚC? HỌ CÓ CHỊU ĐỂ MÌNH ĐƯỢC YÊN KHÔNG? LÀM SAO CÓ THỂ SỐNG YÊN ỔN KHI CỨ PHẢI LẰNG NHẰNG VỚI CHUYỆN CỦA KẺ KHÁC? MÌNH CẢM THẤY KINH KHIẾP.
THỨ TƯ, 6 THÁNG HAI
2 giờ 15 phút sáng
Mình vừa thức giấc sau một cơn ác mộng để rồi lại rơi vào một con ác mộng có thật. Mình nhớ lại một hôm Dorie, El và mình đạp xe xuôi lối đi bên bờ hồ Luke Clear, và mình thoáng thấy *&=-+ cùng một thằng nhỏ có lẽ còn học tiểu học đi về cuối lối đi chưa làm xong. Mình nhớ đã ước mong lũ muỗi mắt vụ mùa, những con không thấy được cùng toàn thể muỗi mòng trên thế giới tóm được hắn ta; rồi mình xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu và hết lớn, mình sẽ đua theo thằng nhỏ tới tận cuối lối mòn. Bây giờ thì đầu óc mình đang đua với vận tốc một ngàn tỉ dặm một giờ… chắc chắn hắn sẽ không ở với một thằng con nít có lẽ mới bảy, tám tuổi chứ? Chẳng có cách nào để nhận diện thằng nhỏ chỉ nhìn thấy từ sau. Nếu hắn ta đã… liệu thằng bé có bị hay không?
Ôi, kinh tởm, kinh tơm, kinh tởm, chắc mình sẽ đánh thức và kể cho Mẹ nghe, sau đó Mẹ có thể báo với ông cảnh sát Williams. Không còn chịu nổi, hơn nữa chắc mình bị sốt rồi. Chắc mình sẽ tới nhảy phốc lên giường với Mẹ, chỉ ấp ủ thôi, để cho hơi ấm và tình thương làm cho tất cả đau đớn khổ não tan biến đi. Nhưng có lẽ mình không nên… là vì kỳ kinh của mình, và bà Missy nói các chất dịch của cơ thể, nhất là máu và tinh dịch… Ôi, ước gì mình hiểu biets được nhiều hơn!
Phải mua mấy cuốn sách mới được. Mình sẽ không thể lây nhiễm cho bất cứ ai… bất cứ ai trên đời này, nhất là Mẹ yêu quý của mình.
3 giờ 10 phút sáng
Mình bệnh thật rồi. Muốn gọi Mẹ, nhưng lại chẳng muốn. Mẹ đau tim vì mình đã đủ rồi… nhưng mà mình phải… mình kinh hãi quá. Có lẽ chỉ nên nằm bất động và chết cho rồi. Mình tự hỏi có phải nó xảy tới như vầy hay không. Hy vọng sẽ không đau đớn như vầy khi nó xảy đến với Margie, hai đứa con gái và thằng nhỏ nếu như tất cả tụi nó cũng bị lây bệnh.
4 giờ 14 phút sáng
Ôi, Nhật ký thân yêu
Đã 4 giờ hơn mà mình vẫn chưa chết… Nhưng mình chẳng chịu nổi nữa. Ngực mình đau quá chừng, và mình không thở được… Sao tôi không chết đi cho rồi? Ôi, Mẹ ơi, Mẹ, Mẹ tới giúp con! Mình gào tên Mẹ thật to, nhưng đang cố kìm lại. Giúp con với, Mẹ ơi… Giúp giùm tôi, ai đó ơi! Xin vui lòng, xin hãy giúp cho tôi chết, nhưng đừng để tôi chết một mình!