Đọc truyện Nhật Ký Của Nancy – Chương 15
THỨ SÁU, 31 THÁNG TÁM
Bà Missy và họa si phác họa ủa cảnh sát tới lúc 9 giờ. Cả hai rất thích bản phác họa Đồ-Rác-Rưởi mình vẽ. Ông cảnh sát Williams đem theo mấy cuốn sách gì đó, tới lúc ông ấy vẽ xong, bức tranh gần giống như một tấm hình màu. Mình còn cho ông cảnh sát biết Đồ-Rác-Rưởi cao hơn mình bao nhiêu, và từ các kích thước về thân thể trong sách, mình tìm thấy một chỉ số gần trùng với hắn ta.
Khi họa sĩ hoàn tất bản phác họa thì bình chứa năng lượng của mình đã cạn tới đáy, vì vậy cả hai ra về. Bà Missy nói mai sẽ trở lại để trả lời một vài câu hỏi quan trọng mình cần hỏi bà ấy nhưng không có thời gian. Hy vọng lắm! Mình muốn biết mọi điều về bệnh AIDS.
THỨ BẢY, 1 THÁNG CHÍN
Đúng ngọ
Mình chỉ dọn cho mình một cái bánh xăng uých kẹp bơ đậu phộng, chuối và rau câu, nhưng chỉ cắn có một một miếng thôi. Chẳng có cái gì ăn ngon miệng, hay trông có vẻ ngon lành hoặc tạo cảm giác ngon lành nữa. Mình tự hỏi có bao giờ mình thoát khỏi nỗi khiếp sợ này không. Mình như cái hộp rỗng! Mình không muốn chết. Thật sự chẳng muốn chút nào. Như vậy là không công bằng. Mình muốn sống cho tới lúc thành một bà già nhỏ thó da dẻ nhăn nheo, thường hay đan len, vẽ tranh và gì gì nữa, có con đàn cháu đống quây quần xung quanh, có một ông chồng chân thành chung thủy… và có thể nương tựa… như Lew. Nhưng giờ đây chẳng điều mơ ước nào còn có thể xảy đến nữa.
Từ đây về sau chỉ có Thần Chết và mình cố giương mắt nhìn nhau chòng chọc để triệt hạ lẫn nhau. Ôi, mình không chịu nổi nữa. Chỉ là đầu óc bệnh hoạn, chỉ tự cho mình là trung tâm, chỉ là hoang tưởng và tất cả những gì gì tiêu cực ích kỷ khác mà mình chẳng muốn. Mình phải… hơn… ước gì mình biết là hơn cái gì!
2 giờ sáng
Mình không biết vì sao lại ngĩ tới chuyện tựu trường… Mình không chắc chắn còn sống để tốt nghiệp trung học hay không nữa. Mình tự hỏi còn bao lâu nữa mới tới lúc mình… Có phải mình chỉ bị mệt, rồi càng mệt hơn và sau đó chỉ nằm xuống ngủ một giấc ngàn thu?
Mình phải mua thêm mấy cuốn sách nói về những người nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong đường hàm ấm áp đẹp đẽ, rồi có ai đó hoàn toàn sáng trắng tới rước đi đâu đó, tới đâu cũng được. Cách đây đã lâu có lần mình đọc một cuốn sách có tựa đề Trở Về Tương Lai hay cái gì đó. Mình tự hỏi có thể mượn ở thư viện hay không. Mình ngờ rằng giờ đây mình sẽ có cách nhìn khác hẳn về nó.
3 giờ 24 phút sáng
Mình thật sự chẳng muốn chết. Mình yêu cái giường của mình. Yêu phòng mình. Yêu Mẹ. Yêu Ba. Yêu Imperical. Mình rất thích nghe chú chàng hót líu lo lúc bình minh trước khi trời sáng hẳn. Mình thường thúc giấc khi nghe âm thanh êm ái thân thuộc tuyệt vời đó. Mình chẳng muốn lìa bỏ nó mãi mãi! Mãi mãi! Mãi mãi! Mình khiếp sợ… Thật khiếp sợ! Mình không tuyệt đối khẳng định có Thiên Đàng, nơi mình muốn tới nhưng lại quá đỗi tuyệt vộng. Ôi, cầu Chúa ban phước lành, xin hãy để một Thiên Đàng ở trên ấy cho con lên. Con không muốn là một linh hồn cô đơn, lạc lõng đáng thương, lang thang xuyên qua khoảng không vũ trụ vĩnh cửu. Thật là ngu xuẩn… thật đần độn… thật bệnh hoạn… trước đây con vẫn thường thấy vui vì gần như không thể nào nhớ tới những ngày đó.
THỨ BA, 4 THÁNG CHÍN – mình nghĩ vậy
(Mà để ý làm gì kia chứ? Chỉ là ngày nọ tiếp nối ngày kia thôi mà)
Thử đoán xem chuyện gì? Cô giáo cũ dạy mình năm lớp Bảy, hồi trước ở sát vách nhà mình, nay chuyển qua vùng lân cận, đã ghé vào thăm mình. Mình nghĩ cô ấy có sức mạnh tâm linh! Cô nói đã nằm mơ thấy mình. Cô cố chọc cho mình cười và gì gì nữa. Có lẽ cô còn phải dạy hoài dạy mãi điều đó cho mình. Hy vọng cô ấy dạy được.
3 giờ 9 phút chiều
Ông cảnh sát William đến, và thật kỳ lạ! Mình không nghĩ ông ấy thôi miên mình, nhưng ông chỉ nói thầm, bảo mình phải thư giãn tất cả các cơ bắp, thần kinh và gì gì đó. Ông ấy kéo các rèm cửa và tắt bớt đèn. Im lặng, yên tĩnh, và một cảm giác an toàn. Một lát sau ông ấy bảo mình cố nhớ hết những gì còn nhớ được về chiếc xe hơi của Đồ-Rác-Rưởi và gì gì nữa. Bây giờ ông ấy vẫn gọi hắn ta như thế, bà Missy và Mẹ cũng vậy. Dù sao mình vẫn cho là mình làm việc ấy chẳng được tốt lắm, nhưng khi ông ấy chầm chậm, ân cần yêu cầu mình nhớ lại từng chi tiết mà Đồ-Rác-Rưởi đã nói về cuộc sống cá nhân hoặc quá khứ của hắn ta, mình nhớ một hôm khi ngồi bên hồ ném đá xuống nước, hai đứa đã nói về Trường cấp 2 Philomena Farnsworth của mình, và cái tên đó tức cười quá chừng, hắn bảo tên trường của hắn tầm thường lắm, chỉ là tên của ông già Abraham Lincoln. Trường mình ít ra cũng khác biệt.
Cảnh sát William có vẻ mừng rỡ khi nghe mình kể vậy, dù rằng mình chẳng biết chuyện đó có hay ho gì chăng. Chắc phải có tới chín trăm ông Abraham Lincoln như thế ở đâu đó.
THỨ TƯ, 5 THÁNG CHÍN
10 giờ 10 phút sáng
Ông William gọi tới, nói chỉ có vài trường tên Abraham Lincoln thôi. Ông ấy sẽ lấy cho mình tất cả các kỷ yếu hàng năm của các trường ấy, và mình sẽ lần lượt xem hết các bức ảnh để coi mình có nhận ra Đồ-Rác-Rưởi hay không. Hình như ông ấy đoán chắc là mình sẽ tìm ra. Hy vọng ông ấy có lý.
THỨ NĂM, 6 THÁNG CHÍN
3 giờ rưỡi chiều
Mình không tin được, nhưng mình nghĩ là đã đỡ hơn. Ít nhất thì hôm nay hình như trời nắng ấm và Mẹ đem tới cho mình một ít trái mâm xôi, mình cháp bạo như một đứa sắp chết đói.
Bà Missy hầu như ngày nào cũng ghé qua. Bà ấy thuyết phục mình phải cố mà sống. Bà còn nói mình sẽ lấy lại tinh thần và trở lại một con người thật sự. Có lẽ mình sẽ dậy được và ra ngoài được. Đi học lại. Cười nói, vui chơi, làm việc, cảm nhận… ít nhất cũng có cái gì đó ngoài nỗi đau đớn. Bồ tèo ơi, bồ có nghĩ là mình làm được hay không? Ý kiến của bồ với mình quan trọng lắm, bồ biết rồi đó. Ô kê, nếu bồ nghĩ là làm được thì MÌNH SẼ LÀM ĐƯỢC, VÀ NHẤT ĐỊNH SẼ LÀM, NÊN LÀM VÀ SẼ LÀM. VẬY ĐÓ. Ha… ha ha ha!
7 giờ 15 phút tối
Mình thấy khỏe hơn nhiều, nên rủ Mẹ đi dạo với mình. Hai mẹ con chỉ đi quanh khu chung cư có mấy vòng thôi, nhưng vui lắm. Hai người chơi trò theo nắm đuôi nhau, nhảy tưng tưng rồi nhảy lò cò, hết chạy rồi lại nhún nhảy, và làm đủ thứ trò vặt ngơ ngơ ngáo ngáo mình vẫn hay làm hồi còn nhỏ. Chắc thì quá khứ mới đúng. Mình sẽ trẻ lại hay không trẻ lại? Ừmmm, có lẽ mình sẽ trẻ lại. Bà Missy bảo thái độ lạc quan là yếu tố quan trọng nhất giúp mình bình phục.
THỨ HAI, 10 THÁNG CHÍN
10 giờ rưỡi sáng
Mình không đủ sức đọc thư mà Hội bà Tám gửi cho mình. Chúng nhờ ba mình chuyển giúp, và Ba gửi lại cho mình qua đường hàng hải. Càng làm mình thấy tội lỗi hơn, như một đứa bịp bợm nhất trên đời. Mong sao nước mắt mình không ngập lụt phòng ngủ và cái giường không trôi xuống đại sảnh.
Một… hai… ba… xé phong bì ra nào!
11 giờ 47 phút trưa
Có lẽ cho tới giây phút này mình mới nhận ra bạn bè quý hóa, tuyệt vời, đặc biệt biết chừng nào, gần như còn thiêng liêng nữa – à không, thật sự thiêng liêng chứ! Tụi nó rất muốn bảo bọc che chở mình, ủ ấm mình như cái mền nhỏ xíu mềm mại gọi là cái khăn hồi mình còn là em bé. Mình nhớ hồi mình chừng ba tuổi, đi đâu cũng lôi nó theo và mút ngón tay cái. Mỗi ngón tay có một mùi vị: cam, dâu, mâm xôi, bơ đậu phộng và trái tắc. Chụt-chụt-chụt! Mình vẫn nếm thấy những mùi vị tuyệt vời đó. Tâm trí minhg ngập đầy những kỷ niệm xưa ngọt ngào cũng như những quan tâm chăm sóc trong thư. Cả bọn đều nhớ mình và muốn mình trở về. Lew nói một miếng trong trò lắp hình của đời anh bị khuyết mất vì mình bỏ đi, và đó là miếng nằm ngay góc bên trái của ngực anh ấy. Ôi tuyệt quá! Nhưng biết xử trí chuyện chúng mình sao đây?
1 giờ sáng
Có lần Mẹ kể mình nghe truyện Cuốn Theo Chiều Gió. Mẹ bảo Scarlell OHara vẫn nói khi gặp chuyện chẳng lành: Để mai hẵng lo âu về chuyện ấy.
Mình nghĩ câu nói ấy sẽ trở thành một phần lớn lao trong đời mình từ đây trở đi.
Hàààà… mình chỉ vừa ngáp vừa duỗi người đã thấy rất dễ chịu và buồn ngủ. Ngon lành quá đi chứ! Ít lâu nay mình chỉ ngủ thiếp đi vì quá kiệt quệ.
Chúc các bạn hiền ngủ ngon!
Chúc Mẹ hiền ngủ ngon!
Chúc anh Lew hiền lành hơn cả bạn hiền ngủ ngon!
Chúc Nhật ký thân hơn cả bạn thân ngủ ngon!
THỨ SÁU, 14 THÁNG CHÍN
8 giờ sáng
Mình dậy sớm và dọn bữa điểm tâm cho Mẹ. Tốt quá phải không? Mẹ chẳng muốn nói dối vì mình, nhưng cuối cùng cũng đồng ý gọi cho El và bảo nó mai mình sẽ về nhà. Trên đời này có bà mẹ nào tốt như mẹ không nhỉ? Mình quá may mắn vì có Mẹ, và mình quý trọng Mẹ mặc dù đôi khi mình không hành động giống như vậy.
THỨ BẢY, 15 THÁNG CHÍN
4 giờ rưỡi chiều
Gặp El và Red ở khu bán hàng. Tụi mình ăn trưa ở quán Thiên Đàng Pizza, và chỉ có vậy. Tụi nó có nhiều điều muốn nói với mình, cả hai tranh nhau nói khiến mình phải cố lắng nghe từng đứa. Rồi tụi mình cười hăng hắc, khạc nhổ và mắc nghẹn thức ăn. Mấy người ở bàn kế bên nhìn tụi mình với vẻ khinh bỉ, tụi mình cứ vênh mặt lên ra cái điều ta đây ngon hơn bọn họ, vì thế ta có quyền muốn làm gì thì làm, cho dẫu khờ khạo ngô nghê hay gì gì đi nữa.
MÌNH MUỐN DẠI KHỜ! XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC DẠI KHỜ! … Bởi vì mình thật sự chẳng biết còn làm như vậy được bao lâu nữa.
Ôi, hãy quên chuyện tiệc tùng vớ vẩn đáng tiếc đó đi nhật ký nhé! Tụi mình sẽ sống như phải sống mãi mãi! Hứa nhé? Ô kê! Tốt lắm! Cám ơn bạn hiền!
El nói Dorie có bạn trai mà cha mẹ nó chẳng biết. Sau khi mình nài nỉ chừng một tiếng đồng hồ, tụi nó mới tiết lộ đó là Fred Simmons. Mình chẳng biết gì về anh ta cả. Anh ta học trung học, và mình thấy lo quá sá chừng. Nhưng anh ta đã học tới lớp 9 khi tụi mình mới học lớp 7 và hình như là một anh chàng tốt. Ôi, buồn quá! Phải chăng từ giờ trở đi mình sẽ mệt đừ, đa nghi và tiêu cực suốt đời?
Lew đã đi nghỉ cuối tuần ở nhà anh họ, và phần nào mình thật sự vui mừng. Ít ra cũng cho mình thêm một chút thời gian để quyết định điều gì đó… như thế nào… có hay không. Đời rắc rối quá, nên chắc là mình sẽ chỉ đợi chờ và ngày mai mới lo âu đến chuyện ngày mai thôi. Đồng ý chứ? Ô kê!
Đêm nay mình sẽ đi xem phim với El và Red. Cả ba đứa đều xem những màn trình diễn đó đã ba lần rồi, nhưng vẫn cứ đi xem lại. Tụi mình đều yêu thích nhạc phim cũng như nét tinh tế của chuyện phim. Duy chỉ có một vấn đề là giờ đây mình cảm thấy nguy hiểm. Ôi, ngốc quá!
11 giờ 10 phút đêm
Tụi mình không vô được rạp chiếu bống muốn vô, chỉ vô rạp gần đó thôi. Phim gì mà cũ xì, ngu ngốc, khờ khạo và đần độn. Cả ba đều cười cho tới khi la hét, nín lặng rồi đánh vào nhau. Hầu như chẳng thể nào nghe được lời thoại, và khi nghe được thì toàn thể khán giả cũng nói hùa theo. Hê, mình thật sự vui lắm. Như những ngày xưa. Mình không nghĩ còn có bao giờ cảm nhận cái kiểu này nữa. Thật ra mình đã quên gần hết về… điều mình muốn quên đi.