Nhật ký A - B

Chương 13 phần 2


Bạn đang đọc Nhật ký A – B – Chương 13 phần 2

“Trước khi bắt đầu bản tin ngày hôm nay, tôi bỗng nhớ đến một việc.” Hôm nay Từ Ngạn Bằng mặc áo sơ mi đen cùng quần tây, chân mang đôi giày da màu đen bóng loáng, gọng kính màu đen trên mũi làm gương mặt anh ta nhìn qua có vẻ dẹt hơn, nhưng điều khiến cho người ta trăm lần suy nghĩ không thể lý giải là, một người ăn mặc như có thể bất cứ lúc nào đi tham gia lễ tang của lão đại hắc bang, tại sao lại mặc thêm chiếc áo khoác huỳnh quang xanh lá cây?
Anh ta dừng một chút, có lẽ muốn thu hút ánh mắt hỏi thăm từ hai phía, nhưng tiếc là chẳng có ai đoái hoài tới, anh ta chỉ biết kéo khóe miệng, tiếp tục tự đắc vui vẻ nói: “Đó chính là, lúc tôi còn nhỏ, chiều thứ ba hàng tuần là lúc đài truyền hình ngưng hoạt động cho nên tiết mục radio rất được hoan nghênh, có thể nói đó là thời gian hoàng kim.”
Anh ta lại dừng một chút, nhưng hai vị hợp tác bên cạnh chỉ xê dịch bàn chân, không có ý muốn nói tiếp.
“Được rồi, tiếp theo là bản tin ‘Hướng dẫn dạo chơi ở địa cầu’, hôm nay hai vị khách quý của chúng ta dường như có dấu hiệu muốn ngưng chiến.”
Những lời này vừa thốt ra, Hạng Phong và Lương Kiến Phi mới ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, xem như một loại đáp lại.
“Tốt lắm,” anh ta vừa lòng gật đầu, “Vậy Hạng Phong, anh nói về bản tin địa cầu của hôm nay đi.”
Hạng Phong cúi đầu nhìn bản thảo trước mặt mình: “Bản tin hôm nay nói về ‘trùng hợp’, sự trùng hợp đáng kinh ngạc.”
“Igor Bogdanov và Grichka Bogdanov là hai anh em sinh đôi người Pháp. Bởi vì ba mẹ ly dị nhau, hai anh em từ khi còn nhỏ đã bị chia ra, một người ở phương Bắc, một người ở phương Nam. Khi trưởng thành không hẹn mà cùng học y khoa. Sau khi tốt nghiệp, họ làm ở hai bệnh viện khác nhau ở Nimes (thành phố của nước Pháp). Trước đó không lâu, hai anh em cùng gửi luận văn về đề tài《nghiên cứu trị liệu tinh thần》cho tạp chí《People’s Health》của Pháp. Bởi vì nội dung của hai bài luận văn này, cách sắp xếp hay dùng từ đặt câu, thậm chí cả dấu ngắt câu đều giống nhau đến ngạc nhiên, khiến cho nhân viên ban biên tập cực kì băn khoăn: cuối cùng ai mới là người đạo văn? Chuyên gia nói, đây chỉ là một sự trùng hợp thiên y vô phùng (không chê vào đâu được).”
“Anh thật sự tin vào cảm ứng tâm linh giữa thai song sinh?” Ngạn Bằng mông lung hỏi.
“Vì sao không thể?” Hạng Phong nhìn anh ta.
“À, tôi quên mất, anh hình như có một quyển sách viết về chị em sinh đôi.”
“Không phải hình như, mà đúng như vậy.” Anh nhíu mày.
“Vậy anh đã nghiên cứu về phương diện này sao?”
“Có, nhưng mà con người bình thường chúng ta không thể giải thích ở góc độ khoa học, tôi vẫn cho rằng nguyên nhân chính là do hai người luôn luôn ở chung, cho nên thói quen và suy nghĩ sẽ giống nhau là chuyện rất bình thường.”
“Cho dù không phải quan hệ máu mủ, chỉ cần mỗi ngày ở chung với nhau sẽ sinh ra sự trùng hợp này à?”
Hạng Phong lướt tầm mắt qua Từ Ngạn Bằng, dừng lại trên người Lương Kiến Phi: “Có lẽ…”
“Vậy Kiến Phi,” Cảm giác được tầm mắt của Hạng Phong, Ngạn Bằng quay đầu hỏi, “Ý kiến của cô về việc này như thế nào?”
“…À,” Lương Kiến Phi một tay chống cằm, ánh mắt hoảng sợ như học sinh bị thầy giáo điểm danh trả lời câu hỏi, “Tôi nghĩ… chuyện này muốn nói cho chúng ta biết…”
“?”
Cô mở miệng, nghẹn một lúc lâu mới nói: “… Những người song sinh tốt nhất không nên gửi bài cho cùng một tạp chí.”
“…”
Hạng Phong cúi đầu… Vừa lật bản thảo vừa suy nghĩ: hôm qua cô bỏ đi như vậy là sao? Bởi vì anh dùng mu bàn tay “tát” cô sao? Nhưng cũng không đau mà, hoặc cũng không đến mức khiến đôi mắt cô đỏ hoe… Hay là, anh nhắc tới người đàn ông kia, làm cô cảm thấy buồn?
Anh nhíu mày, mấy vấn đề này đối với anh mà nói, còn khó hơn gấp vạn lần đắp nặn một vụ án giết người hoàn mỹ!
“Trong lễ Tạ ơn ở Mỹ có hai chị em muốn đến nhà nhau chơi nhưng không nói cho đối phương biết để gây ngạc nhiên. Vì thế họ tạm biệt người nhà, khởi động xe ô tô từ nhà mình xuất phát, họ đi theo quốc lộ 25 đến nhà đối phương, không may, ngay tại một đoạn đường trung gian nào đó, xe của hai chị em đột nhiên đâm vào nhau, họ đồng thời mất mạng.”
“Trời đất, các cô ấy có thù hận với nhau sao?” Ngạn Bằng kinh ngạc.
“Tôi nghĩ không phải…” Hạng Phong bị vẻ mặt của Ngạn Bằng chọc cười.
“Cho nên về sau muốn làm người khác ngạc nhiên nhất định phải gọi điện thoại trước, nếu đối phương không ở nhà phải hỏi rõ ràng họ đi đâu, nếu họ trả lời lái xe ra ngoài, trăm ngàn lần phải biết họ đi đường nào, sau đó -” Ngạn Bằng dừng một chút, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, “Nhớ rõ phải đi đường vòng!”
Hạng Phong nhịn không được cười ra tiếng: “Không khoa trương đến thế, sự việc này chỉ là trùng hợp, dù rằng thực đáng sợ.”

“Nhưng sự trùng hợp làm người ta mất mạng đó!”
“Đúng vậy, nhưng nếu đã định trước anh đi đường vòng thì cũng có thể bị xe tải chở dầu đụng phải hoặc có một hòn đá to từ trên núi lăn xuống rơi trúng xe, hoặc lúc rẽ không may bị lao ra vách núi… tất cả đều có thể.”
“Wow a,” Từ Ngạn Bằng thương xót nói, “Địa cầu là một nơi thật đáng sợ…”
“Tôi nên quay về sao Hoả thôi.” Hạng Phong hiếm khi nói đùa trong tiết mục.
“Kiến Phi,” Ngạn Bằng huých khuỷu tay cô, “Sao hôm nay cô im lặng vậy?”
“A… Không có…” Nhưng bộ dạng của cô rõ ràng như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
“Về chuyện vừa rồi cô có cao kiến gì không?”
“Cao kiến? Cao kiến của tôi là…”
“?”
“- Không nên cùng anh chị em đi chung một con đường.”
“…” Từ Ngạn Bằng nhìn cô, lần đầu tiên dùng giọng điệu hung tợn nói, “Cô có thể quay về sao Kim.”
Lương Kiến Phi chớp mắt, không biết nên nói cái gì, Hạng Phong cảm thấy hôm nay cô rất khác thường, nhưng anh cũng không nhịn được suy nghĩ: vẻ mặt ngạc nhiên này của cô, kỳ thật… cũng rất đáng yêu.
“Năm 2005, cảnh sát Washington bắt hai cô gái với tội danh thuê sát thủ giết người. Trùng hợp là, tên của hai cô gái này giống nhau, hơn nữa bọn họ đều thuê người muốn giết bạn trai mình, bạn trai của họ đều 22 tuổi, cuối cùng họ bị bắt khi giao dịch với cảnh sát chìm, mà người cảnh sát chìm này chính là sát thủ họ muốn ra giá để thuê giết người. Sở cảnh sát phải thừa nhận, đây là một sự trùng hợp khủng bố.”
“Trời ơi, trời ơi, trong đầu hai cô gái nghĩ cái gì vậy?” Từ Ngạn Bằng kêu to lên giống như chính anh ta mới là người bị hại, “Vì sao lại muốn giết người chứ? Chia tay không phải là được rồi sao!”
“Có lẽ các cô ấy căm ghét đối phương.”
“Vì thế quyết định phạm pháp?”
Hạng Phong ngẩng đầu nhìn người cộng tác, kinh ngạc vì lời lẽ chính nghĩa của anh ta, Hạng Phong vẫn nghĩ anh ta là người cổ vũ thanh thiếu niên thử làm những chuyện mạo hiểm…
“Tư tưởng con người vì sao lại hạn hẹp như thế!” Ngạn Bằng tiếp tục nói, “Các cô ấy, cho dù bị đàn ông tổn thương cũng không nên bí quá hóa liều mà làm chuyện vi phạm pháp luật chứ.”
“Có lẽ -” Hạng Phong định nói xen vào.
“Mặc kệ hắn đã đối xử như thế nào nhưng bạn có rất nhiều lựa chọn, trước mặt người khác thì chửi rủa hắn, không may gặp hắn bên ngoài thì cứ vậy mà trách móc, đương nhiên là phải mắng một hơi, không phải là có thể giải quyết vấn đề sao?”
“Nói không chừng -”
“Phương pháp tiếp cận của bạn sẽ làm ọi người nghĩ rằng, lạm dụng là lạm dụng trả đũa, như vậy những người tham gia chiến đấu vĩnh viễn không bao giờ biết tự suy ngẫm. Nói cách khác, nhìn theo một góc độ nào đó, bạn trở thành con người giống như đối phương – đó là dự tính ban đầu của bạn sao, bạn có muốn nhìn thấy không?
“…” Hạng Phong chớp mắt, “Anh xác định hiện tại chúng ta đang thảo luận về chuyện hai cô gái thuê sát thủ giết người?”
“Không có gì,” Ngạn Bằng thở dài, “Tôi chỉ hy vọng các cô gái có thể đi trên một con đường đúng đắn, đừng khép kín tư tưởng mình hạn hẹp như  chuyện ở trên…”
Nói xong, anh ta mân mê khóe môi, lâm vào trầm tư.
Hạng Phong không biết nên nói gì, anh quay đầu nhìn Lương Kiến Phi, hy vọng cô có thể làm dịu bớt bầu không khí: “Được rồi, Kiến Phi, trước khi quay về sao Kim, cô có gợi ý gì cho địa cầu?”
Lúc này đây, Lương Kiến Phi không chút hoang mang ngẩng đầu, nói: “Những chàng trai nghe đài chưa đủ 22 tuổi, các bạn phải cẩn thận.”
“Thật xin lỗi,” buông tai nghe, Ngạn Bằng vỗ vỗ vai Hạng Phong, “Vừa rồi tôi hơi kích động.”

“Không sao, biết đâu người nghe lại thích tính tình thẳng thắng của người chủ trì.”
Ngạn Bằng cười khổ, nhẹ giọng nói: “Anh biết không, em gái tôi cũng từng làm chuyện ngốc nghếch như thế…”
Hạng Phong ngạc nhiên.
“Đương nhiên không phải thuê sát thủ giết người, nhưng cũng không ra sao cả, may mà không để lại hậu quả không thể cứu vãn.”
Từ Ngạn Bằng luôn để lại ấn tượng hài hước cho người khác, tâm tình rất ít khi trầm thấp như lúc này, có lẽ anh ta không phải thật sự muốn kể chuyện này ra mà do cảm xúc bộc phát. Hạng Phong cảm thấy, lúc này tốt nhất để anh ta lại một mình, anh bèn vỗ vai anh ta, nói: “Mọi chuyện nên nhìn về phía trước.”
Sau đó anh đứng dậy rời đi.
Lương Kiến Phi ngồi ở ghế sô pha bên cạnh máy bán nước tự động, một tay che mặt, Hạng Phong đi qua làm bộ mua đồ uống: “Muốn uống gì không, tôi mời.”
“Không cần…” Cô ngẩng đầu nhìn anh, thanh âm mơ hồ.
Anh mua một cốc cà phê ấm áp, ngồi xuống bên cạnh cô: “Hôm nay cô có vẻ… rất trầm lặng.”
“Không có gì…”
Anh nghĩ cô quyết tâm không nói, vì thế thay đổi đề tài: “Vì sao cô cảm thấy hung thủ trong truyện của tôi không phải là phụ nữ.”
Cô di chuyển bàn tay che mặt: “Ừm… Tôi cảm thấy anh miêu tả nhân vật nữ này không giống với những phụ nữ trong truyện khác.”
“Là sao? Khác như thế nào?”
Cô mở bàn tay ra, hé môi: “Anh không biết phụ nữ dưới ngòi bút của mình rất thần bí sao?”
“Thần bí?”
“Muốn khống chế đàn ông, tiền tài, địa vị, muốn khống chế mọi thứ hoặc ai đó trong tầm tay của cô ta.”
Anh cười rộ lên: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đương nhiên không phải!” Lương Kiến Phi trừng anh, “Tôi không phủ nhận có phụ nữ như thế, nhưng không phải tất cả phụ nữ đều như thế.”
Anh trầm mặc trong chốc lát, nhìn cô, nói: “Vậy cô thì sao?”
“Tôi?” Cô cũng nhìn anh, không tự giác nhíu lông mày, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, “Có lẽ tôi cũng từng là người như thế… Nói không chừng con người trong một thời điểm nào đó tự nhiên trở thành như vậy, tôi nghĩ, đó là do bọn họ không có cảm giác an toàn.”
“Bây giờ cô có cảm giác an toàn không?” Anh dựa vào vách tường, chậm rãi thưởng thức vị cà phê ngọt ngào.
“Không,” cô thẳng thắn lắc đầu, “Nhưng tôi cũng không muốn khống chế thứ gì cả.”
“?” Anh nhìn cô với ánh mắt nghi vấn.
“Bởi tôi biết không có tác dụng,” khoé miệng cô có vẻ tươi cười, chỉ không biết là cười mỉm hay cười khổ, “Tha thứ cho nhau mới là cách giải quyết tốt nhất.”
Anh nhìn cô cười rộ lên, là mỉm cười – một nụ cười từ tận đáy lòng.
“Chúc mừng cô cuối cùng đã trưởng thành.” Anh vươn tay, muốn dùng mu ngón tay cầm cốc cà phê xoa nhẹ hai má của cô, nhưng chợt cảm thấy như vậy quá thân thiết, vì thế anh bèn thay đổi, dùng cốc cà phê ấm áp chạm vào làn da đã bị che hơi đỏ của cô.

“Này!…” Cô lập tức che mặt, hít một hơi lạnh, hốc mắt ửng hồng.
“Làm sao vậy…” Hạng Phong trừng to mắt, không biết làm sao.
Sắc mặt Lương Kiến Phi trắng bệch, cô cúi đầu đứng dậy toan bước đi.
“Này!…” Anh đưa tay giữ chặt cô, “Từ ngày hôm qua tôi đã muốn hỏi cô, rốt cuộc cô làm sao vậy?”
Cô quay đầu đi chỗ khác, không nhìn anh cũng không trả lời.
“Bởi vì hôm qua tôi đánh cô sao? Tôi hay đùa mà!” Anh cảm thấy rất nôn nóng.
“Không phải…” Cô muốn gạt tay anh ra.
“Bởi vì người đàn ông kia?”
“Không phải…”
Hạng Phong nổi giận, bỏ cốc cà phê xuống, xoay khuôn mặt cô lại, nói: “Rốt cuộc là làm sao?”
“Anh buông tay…” Kiến Phi mơ hồ không rõ đánh anh, nhưng tay anh siết chặt hơn.
Cuối cùng, cô sụt sịt mũi, mang theo giọng nghẹn ngào: “Tôi bị đau răng! Tôi có răng sâu, anh vừa lòng chưa!”
“…”
Anh vẫn nên cùng Ngạn Bằng quay về sao Hoả đi.
“Sao không đi khám bác sĩ?” Hạng Phong vừa lái xe, vừa hỏi người phụ nữ bên cạnh.
“… Không có trám răng thì sẽ như vậy.” Thanh âm của cô như từ xoang mũi vọng ra.
Anh không biết nên cười hay nên tức giận, bỗng nhiên nhớ ra điều gì nói: “À, không phải là do tách cà phê hôm qua chứ…”
“Cà phê làm sao?” Cô quay đầu nhìn anh.
“Hôm qua tôi ột ít đường, còn thêm… nước trái cây.”
“Hạng Phong!” Cô cơ hồ chỉ dùng một ánh mắt thù hận nhìn anh, giống như bọn họ thật sự là một đôi bất cộng đái thiên.
“Tôi nghĩ cô thích uống như vậy…” Anh sờ sờ mũi.
“Cứu mạng a….” Cô khóc thét, “Trong mắt anh tôi là bé gái hơn mười tuổi sao?”
Anh mấp máy môi, không trả lời vấn đề này.
“Anh đang trả thù tôi đúng không?” Cô bỗng nhiên nói.
“?”
“Trả thù tôi cố ý bảo ông chủ cho thêm hành vào bát mì vằn thắn của anh!” Cô tìm ra lý do hợp tình hợp lý.
“…”
“Nhất định là thế!”
“… Tôi nên thêm mấy thìa đường vào tách cà phê đó!”
Mỗi lần về nhà Hạng Phong đều đi qua phòng khám nha khoa, nhìn chiếc cửa sắt, anh biết bây giờ bệnh viện đã đóng cửa, nhưng không nghĩ phòng khám tư nhân cũng vậy.
“Này, đi về đi,” Lương Kiến Phi ngồi trong xe nói với anh, “Không còn ai nữa đâu.”
Nhưng không ngờ cô vừa dứt lời thì có bác sĩ xuất hiện bên trong, Hạng Phong đập vào cửa sắt, người nọ hoảng sợ, sau đó chậm rãi đi tới hỏi: “Có chuyện gì?”

Lúc này Hạng Phong mới nhìn rõ đó là nữ bác sĩ lớn tuổi. Anh chỉ về phía xe: “Có người bị đau răng, có thể khám cho cô ấy được không?”
Nữ bác sĩ chần chừ nhìn anh, lại nhìn Lương Kiến Phi bụm mặt trên xe, rồi nói: “Vào đi.”
Hạng Phong thật vất vả mới đưa người bệnh từ trên xe vào phòng khám, chỉ khuyên cô mở cửa xe mà mất hai phút, cuối cùng anh phải lừa cô nói rằng mình muốn lên xe, cô mới bằng lòng mở chốt bên trong.
“Nằm xuống đi.” Nữ bác sĩ đối với bệnh nhân bướng bỉnh như thế đã sớm quen nên không trách.
Lương Kiến Phi nhăn nhó không chịu lên, quay đầu nhìn thấy Hạng Phong ở cửa, cô mới ngoan ngoãn nằm xuống.
Bác sĩ đeo khẩu trang và găng tay màu trắng, mở đèn chiếu vào mặt cô, cô lập tức lộ ra nét mặt khóc không nước mắt.
“Há mồm.”
Cô sợ hãi hé miệng, chiếc kìm màu bạc giơ lên để cố định, bác sĩ nhìn bên trong miệng cô, sau khi định thần lại nói: “Cô có biết lỗ răng sâu của cô to như thế nào không?”
“…”
“Có thể nhét được viên bảo thạch trên vương miện của nữ hoàng Anh.”
Lương Kiến Phi nghe xong bất giác nhăn mặt. Hạng Phong quay mặt đi chỗ khác, không muốn để ai nhìn thấy anh đang cười.
“Hôm nay lấy tủy răng trước, phải lấy ba, bốn lần.” Bác sĩ kết luận.
“Có thể ăn được hay không…” Giọng nói cô mơ hồ hỏi.
Bác sĩ làm như không nghe thấy, bắt đầu chuẩn bị bàn điều khiển sẵn sàng.
Thanh âm “két két” vang lên, Lương Kiến Phi như thấy quỷ nhắm mắt lại, bác sĩ cầm dụng cụ màu bạc hướng tới miệng cô.
“A!…” Cô hét ầm lên.
Tiếng kêu kia rất ghê người, Hạng Phong không khỏi nắm chặt túi mình.
“Này,” bác sĩ vỗ vỗ mặt cô, “Tôi còn chưa đụng vào răng của cô mà.”
Cô dừng thét chói tai, mở một con mắt nhìn bác sĩ, có phần xấu hổ.
“Thả lỏng, sẽ không đau đâu, tôi sẽ tiêm thuốc tê cho cô trước khi lấy tủy.” Lúc này, bác sĩ giống như bà lão đang lừa trẻ con về nhà.
Lương Kiến Phi nghe vậy quả nhiên không căng thẳng nữa. Bác sĩ bắt đầu làm việc, Hạng Phong ngồi xuống ghế bên cạnh, xem đồng hồ, giờ đã bảy rưỡi. Bụng đã thấy đói, anh đoán cô cũng vậy, nói không chừng cả ngày nay cũng chưa ăn cái gì.
Hoá ra sự lo lắng của anh đều là dư thừa, anh không khỏi cười khổ, cô chẳng qua là đau răng thôi. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã có thể… tác động đến tâm lý của anh.
Bên ngoài đêm đông lạnh giá, trong phòng lại rất ấm áp, sương mù che kín cửa sổ, không nhìn rõ thế giới ngoài kia. Một năm sắp kết thúc, vài ngày nữa là năm mới, anh nhớ trước đây mình luôn mong chờ năm mới, giờ nghĩ lại một năm đau khổ và không thoải mái sẽ bỏ lại trong quá khứ, anh suy nghĩ tất cả một lần: sẽ thay đổi tốt hơn, sẽ thật tốt!
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng tốt lên – đương nhiên cũng không phải xui xẻo mãi, nói chính xác, cuộc sống có quy luật thay đổi riêng của chính nó, không cân nhắc đến sự chờ đợi của ai cả. Như vậy cũng không hẳn là không tốt, anh đã sớm có thói quen lẳng lặng mở ra cái hộp, nhận bất cứ thứ gì trong hộp dù là đắng hay là ngọt.
Lương Kiến Phi lại hét ầm lên, lần này như là thật sự đau, bác sĩ vừa an ủi vừa hỏi cô cần tiêm thuốc tê chỗ nào.
Anh bỗng nhiên nghĩ, cô cũng như vậy sao? Chấp nhận mọi thứ trong hộp?
Không… Anh biết, cô tích cực với cách đối xử trong cuộc sống hơn anh, có lẽ đây là điểm mà anh thấy cô không giống những người khác.
“A! Đau…”
Chẳng qua – anh hài hước nghĩ – chuyện đi khám nha sĩ là một ngoại lệ.
Anh đứng lên, đi về phía cô, vươn bàn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, dùng giọng điệu dỗ dành nói:
“Được rồi, nhịn một chút, sắp xong rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.