Nhật ký A - B

Chương 12 phần 1


Bạn đang đọc Nhật ký A – B – Chương 12 phần 1

【12.21 sự trùng hợp đáng sợ
Lincoln và Kennedy thường được xem như nhau bởi vì hai người bọn họ có sự tương đồng lạ thường:
Lincoln lần đầu tiên được tuyển làm thành viên của Quốc Hội năm 1846, Kennedy vào năm 1946; năm 1860 Lincoln trúng cử Tổng thống Mỹ thứ 16, năm 1960 John F. Kennedy trúng cử Tổng thống Mỹ thứ 35.
Người kế nhiệm bọn họ đều là người miền Nam mang họ Johnson. Andrew Johnson kế nhiệm Lincoln sinh năm 1808 còn Lyndon Johnson kế nhiệm Kennedy sinh năm 1908.
Hai người đều là người vận động dân quyền nổi tiếng, đặc biệt chú trọng quyền dân chủ của người Mỹ gốc Phi. thư ký của Lincoln mang họ Kennedy, thư ký của Kennedy mang họ Lincoln.
Nhưng điều trùng hợp nhất là hai người đều bị ám sát bởi một viên đạn bắn vào phía sau đầu hôm thứ sáu. Hai người vợ của họ đều có mặt. Hung thủ ám sát Lincoln sinh năm 1838, hung thủ ám sát Kennedy sinh năm 1938. Cả hai tên sát nhân đều là người miền nam nước Mỹ và bị giết trước khi đem ra xét xử.
Lincoln bị ám sát trước cửa rạp hát Ford, còn John F. Kennedy bị ám sát khi đang lái chiếc xe hiệu Lincoln do hãng Ford sản xuất.
Những điều bên trên có thể coi là sự trùng hợp, cái gọi “trùng hợp” chính là tổ hợp lại những sự kiện ngẫu nhiên giống nhau trong cuộc sống. Bách khoa toàn thư giải thích nghĩa của từ “trùng hợp” như thế này: trùng hợp là một hiện tượng có tính đặc thù, bản chất của hiện tượng này là năng lượng thông tin phóng thích chia làm hai nửa tiến vào không gian ba chiều tại địa điểm khác nhau phát ra phần tử ma sát giống nhau, khiến cho tại địa điểm khác nhau phát sinh sự kiện giống nhau, điều này thường xuyên xuất hiện ở trên người của cặp song sinh cùng trứng, bởi vì gen xác định tỷ lệ giống nhau của phần tử ma sát nhiều hơn.
Nghe ra có phải thực huyền diệu?
Kỳ thật, nếu mọi người có thể đọc về những điều trên trước đó, cũng có thể coi là một loại trùng hợp.
Beta】
Hạng Phong tháo mắt kính xuống, anh tựa lưng vào ghế ngồi, nheo mắt lại, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu vào phòng sách, toàn bộ căn phòng không sáng hẳn, không tối hẳn, anh muốn đi ngủ nhưng lại không hề buồn ngủ.
Bình thường sau khi sáng tác suốt đêm, sáng sớm anh sẽ pha một tách cà phê nồng đậm, càng đặc càng tốt, sau đó đi tắm rửa làm cho đầu óc mình trống rỗng để đi vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay anh thật sự không muốn uống cà phê, vì thế anh mở van nước, chờ đợi dòng nước ấm chảy ra.
Khi bắt đầu đăng truyện dài kỳ trên tạp chí, anh lập tức nhận được rất nhiều thư điện tử giống như mỗi lần xuất bản sách trước đó.
Tác phẩm này của anh có điểm đặc biệt, anh chỉ dùng mấy giờ để suy nghĩ, bởi vì thời gian gấp gáp, anh thậm chí cho kế hoạch giết người của hung thủ cực kì đơn giản, nhưng điểm đặc biệt không phải ở chỗ này, mà là ở chỗ… Đây là lần đầu tiên anh chú trọng miêu tả nội tâm nhân vật.
Anh là một người có nội tâm phong phú, nhưng anh không muốn để lộ nội tâm của mình, dưới ngòi bút trinh thám của anh cũng được, hung thủ cũng được, tất cả đều có điểm kết thúc, không nhất thiết phải miêu tả hoạt động nội tâm tinh tế, mà anh muốn cùng độc giả của mình tưởng tượng, như thế sẽ có ý nghĩa hơn.
Nhưng lúc này anh cảm thấy chính mình không thể ngoại lệ đắp nặn một nội tâm phong phú cho nhân vật chính, giống như đó không phải là ý chí của anh, mà là ý chí của nhân vật dưới ngòi bút – đúng vậy, có khi anh cảm thấy không phải anh sáng tạo bọn họ, mà là đem bọn họ hiện ra trước mặt độc giả thôi.
Hạng Phong ngửa mặt nằm trong bồn tắm lớn, thân thể lạnh như băng được dòng nước ấm áp vây quanh, anh không cảm thấy lạnh, nhưng nét mặt vẫn cứ cứng ngắc. Anh dùng hai tay xoa mặt, như xóa bỏ đi vẻ mệt mỏi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cảm giác mát lạnh kích thích thần kinh của anh, trong lúc mông lung, anh mất rất nhiều sức lực để thuyết phục mình mở to mắt, nhưng anh quyết tâm chỉ ình một giây.
Anh nhìn ánh đèn chói lọi trên đỉnh đầu bỗng thấy tỉnh táo lại, hệ thống sưởi ấm từ đỉnh đầu thổi tới, nhưng cả thân thể vẫn lạnh – đúng vậy, anh đã ngủ, không biết ngủ bao lâu, nhưng cũng đủ thời gian làm cho nước ấm trở nên lạnh lẽo. Anh vội vàng ngồi thẳng lên, mò mẫm kéo nút cao su, nhìn dòng nước chảy xuống, rồi mở vòi nước nóng nhất. Lúc trước anh đã bị cảm mạo mãi không dứt, cho nên không khỏi thầm mắng mình trong lòng, nếu tái bệnh thì không thể đùa giỡn được.
Chuông điện thoại vang lên, may mà ở phòng tắm của anh cũng có máy, bàn tay ướt sũng cầm ống nghe, hơi run run, có lẽ do lạnh.
“A lô?”

“Anh ở nhà?!” Khẩu khí của Lương Kiến Phi không được tốt lắm.
“Ừ…”
“Tôi đã bấm chuông cửa 10 phút rồi!”
“Tôi đang ngủ.” Nước lạnh đã chảy gần hết, anh ấn lại nút cao su, làn nước nóng ấm chảy vào bồn tắm, dâng lên một lớp sương mù.
“Phiền anh ra mở cửa cho tôi được không? Bên ngoài lạnh chết đi được…” Cô dùng từ rất khách khí, nhưng cũng không thân thiện.
“Chờ một chút.”
“?”
“Tôi đang tắm.”
“…Hả?” Cô như bị làm cho hồ đồ.
Hạng Phong không đợi cô nói thêm, anh liền gác máy.
Anh đứng lên, tắm lại bằng vòi hoa sen, nước ấm lập tức chà xát lên da, anh đau tới mức muốn kêu lên nhưng vẫn nhịn xuống. Anh tắm bằng nước ấm thêm mấy lần, sau đó đóng van lại, tìm khăn tắm.
Chiếc gương bị sương mù bao phủ, anh vừa lau tóc vừa lau bọt nước trên gương, anh nhìn mặt mình, chợt nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Lương Kiến Phi ở hành lang tại đài phát thanh, lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt này có cảm tưởng gì nhỉ? Anh nhớ rõ, khi đó cô cười cười với anh, thoải mái hào phóng. Giờ nhớ lại anh mới phát hiện ra, trong một giây đó, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng.
Cửa mở ra trong chớp mắt, Lương Kiến Phi nhăn mặt lại, bỗng nhớ tới vị trí hiện tại, cô lườm anh một cái, nhưng giây tiếp theo, cô chớp mắt, không biết phải làm sao.
Gió thổi qua phần lõa thể phía trên, Hạng Phong không khỏi rụt vai: “Còn không mau vào đi.”
“Ừm…” Kiến Phi như bị hạ lời chú kim cô của Tôn Ngộ Không, cô cúi đầu yên lặng đi vào, ngồi lên ghế sô pha.
Hạng Phong bị bộ dạng của cô chọc cười, chắc là lâu lắm cô chưa thấy qua đàn ông khỏa thân phải không?
Anh cảm thấy anh không nên mặc quần thể thao, mà nên giống như trong tiểu thuyết quàng khăn tắm dưới hạ thân. Anh đi vào phòng bếp cầm hai cái tách, tìm hộp cà phê, vẻ mặt tự nhiên mà pha cà phê: “Dùng máy cà phê rất phiền toái, cà phê hòa tan được chứ?”
“A… Được…” Ánh mắt của cô mất tự nhiên nhìn đi nơi khác, như đem toàn bộ sức lực phủ nhận sự tồn tại của anh.
Anh quay lưng đi, đổ nước nóng vào tách, nụ cười trên mặt lại có vẻ rất dịu dàng.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“À,” cô như tỉnh khỏi giấc mộng, lấy ra hai tờ giấy từ ba lô, “Đây là hợp đồng, tiền nhuận bút cũng được nhắc tới, công ty xuất bản đưa ra điều khoản rất tốt, anh ký tên cho tôi.”

“Vì cái này?” Anh đưa lưng về phía cô, đường cong giống như bức tượng điêu khắc.
“Ừm…” Cô hàm hồ trả lời.
Anh xoay người, bưng hai tách cà phê đến trước mặt cô, cô chớp mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh, anh không lạnh sao…”
“Không.” Anh cúi người, đẩy cái tách ở trên bàn đến trước mặt cô, động tác thong thả.
Lương Kiến Phi nhẹ giọng cảm ơn, tầm mắt tập trung vào lớp bọt cà phê lơ lửng màu trắng.
Hạng Phong nhìn cô, rốt cục nhịn không được nói: “Cô cảm thấy bất an sao?”
“Không có.” Cô nâng chén lên, quả quyết phủ nhận.
“Vậy tại sao từ khi vào nhà ánh mắt cô đã do dự bất định?” Anh làm bộ nghi hoặc hỏi.
Lương Kiến Phi bĩu môi, nói: “Chẳng lẽ anh muốn tôi nhìn chằm chằm vào ngực của anh xem nó to như thế nào sao?”
Hạng Phong vô tình nhún vai, không có ý nhăn nhó hay xấu hổ, anh vô tội nói: “Vừa rồi tôi đang tắm, chính cô kêu la muốn tôi mau mở cửa mà.”
“…”
Anh mỉm cười, điều này cũng là một “sự trùng hợp đáng sợ” thì phải.
Lương Kiến Phi nheo mắt, dùng ánh mắt hoài nghi theo dõi anh. Vì thế anh thu lại nụ cười, mặt không chút thay đổi uống cà phê.
“Hơn nữa,” cô nói thêm, “Nhân tiện tôi cũng muốn xem anh viết bản thảo thế nào rồi.”
“Nhân tiện?”
“Không thể sao?”
Hôm nay biểu tình của anh rất ôn hòa: “Theo lý giải của tôi – hoàn toàn trái ngược – cô đến để thúc giục nộp bản thảo, nhân tiện đem văn kiện cho tôi.”
Cô sờ sờ mũi: “Được rồi, coi như anh đoán đúng.”
Anh rất muốn nói: không phải tôi đoán đúng, mà là dựa vào sự hiểu biết về cô trong hai năm qua.
Nhưng anh không nói câu đó, uống một ngụm cà phê rồi đặt cái tách trên bàn, anh xoay người nhặt chiếc áo thun trên sô pha mặc vào, chiếc áo thun màu đen này anh mua khi học đại học nên nó trông có vẻ cũ kỹ, nhưng anh đã thành thói quen, không bỏ được.
“Này…” Cô gọi anh.

“?”
“Anh sẽ không…”
“Cái gì?” Anh dừng mặc áo, cánh tay ở không trung, thân trên hầu như vẫn lõa thể.
“… Không có gì.” Cô dời tầm mắt, hai bên má đỏ ửng, không biết có phải do nhiệt độ quá cao hay không.
Cuối cùng anh cũng mặc áo xong, giống như vào giây phút này anh lại trở về tiểu thuyết trinh thám gia nghiêm túc kia.
“Bản thảo phần tiếp theo viết xong chưa?”
“Chưa.”
“Viết đến đâu rồi?”
“Tôi nghĩ tôi không viết được tới số lượng từ mà cô muốn.”
Cô nhíu mày, có chút thất vọng, nhưng lại nói tiếp: “Tôi cảm thấy… Anh như có chút thay đổi.”
“?”
“Tôi nói tác phẩm của anh.”
“Cô cảm thấy sự thay đổi đó có tốt không?”
Cô nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Anh ngồi xuống ghế sô pha đơn: “Có thể nói cho tôi biết vì sao cô cho rằng thay đổi này là tốt?”
“Bởi vì… Tôi có thể khẳng định hung thủ lần này không phải là phụ nữ.”
Hạng Phong trợn mắt, lập tức thở dài nói: “Hoá ra công việc của người biên tập là để ý hung thủ có phải là phụ nữ hay không sao?”
Cô không hùa theo anh, cũng không phản bác, khóe miệng cô mang theo ý cười, bộ dáng làm cho người ta muốn đánh.
“Nhưng mà,” anh nói, “Chưa đến phút cuối thì không dễ dàng kết luận ai là hung thủ.”
“Anh sẽ không vì muốn để tôi thất vọng mà đặc biệt đem hung thủ đổi thành phụ nữ chứ?” Cô trừng mắt nhìn anh.
“Tôi cứ viết tất cả án giết người đều là do phụ nữ tính toán đấy.” Anh cũng trừng mắt nhìn lại cô.
Lương Kiến Phi trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Mặc kệ như thế nào, khi hoàn thành phải giao cho tôi.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén: “Cô thích truyện này?”
“Không có.” Cô phủ nhận theo thường lệ.
Anh không truy hỏi nữa nhưng trong lòng có chút đắc ý.

Hạng Phong ký bản hợp đồng rồi đưa lại cho Kiến Phi, anh đoán cô muốn rời khỏi, suy nghĩ một chút anh làm bộ như vô tình hỏi:
“Đúng rồi, chuyện lần trước mà cô nói… sau đó thế nào?”
“Chuyện gì?” Cô khó hiểu ngẩng đầu.
“… Người đàn ông trước kia của cô.” Anh nghẹn nửa ngày mới nói được một câu.
Trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc nhưng lập tức bình tĩnh trả lời: “Tôi còn tưởng rằng anh đã quên, hoặc là thức thời mà bỏ qua.”
“Chỉ sợ tôi không dễ quên như thế, đối với cô mà nói như vậy cũng là thức thời.”
Dáng vẻ lúc này của cô trông không giống phụ nữ ba mươi tuổi, ngược lại như là học sinh trung học mười bảy, mười tám tuổi: “Nếu anh không bàn luận vấn đề này với tôi, tôi sẽ rất cảm kích.”
Những lời này nghe ra có vẻ cầu xin khoan dung.
“Tôi không cần cô cảm kích.” Câu trả lời của anh bao giờ cũng không nể tình.
Cô nhíu mày, từ chối mãi, cuối cùng quăng ra một câu: “Tôi biết tôi không nên có ý nghĩ ngu ngốc nào trong đầu.”
“Thực tế thì sao?” Anh nhất định không bỏ qua.
“Sự thật là…” Cô dừng lại một chút, “Tôi cảm thấy tôi có thể xử lý tốt mối quan hệ này.”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, ý thức được cô đang phô trương. Biết rõ không thể, lại vẫn làm như vậy… Đây là nguyên nhân vì sao phụ nữ thường thích đàn ông hư hỏng.
Có lẽ cái gọi là “Không thể” giống như một câu thần chú, dụ dỗ mọi người mở chiếc hộp Pandora.
“Tôi thật sự muốn thức tỉnh cô bằng một cái tát…” Nói xong, anh thật sự xoay tay hướng lên gò má cô, nhưng chỉ có anh biết, anh không xuống tay được.
Mu bàn tay của anh không nặng không nhẹ chạm vào một cái, sau đó anh cầm lấy tách, tiếp tục uống cà phê.
Anh nghĩ Lương Kiến Phi sẽ kêu la “Không cần anh phải xen vào việc của người khác”, sau đó lấy chiếc túi chạy đi, la lên như vậy chứng tỏ cô còn muốn giúp đỡ, anh không thể chống mắt mà nhìn cô bước đi trên con đường sai lầm một lần nữa – cho dù chỉ là ý nghĩ nảy sinh trong đầu cũng không được – dù xuất phát từ lý do gì đi nữa anh cũng đều ngăn cản cô.
Nhưng làm thế nào cho cô hiểu được đây? Cô là một người… quật cường như vậy, thậm chí có một thời gian cô mù quáng đối nghịch với anh, giống như cứ có chuyện gì khiến anh phản cảm thì cô sẽ làm. Có đôi khi hồi tưởng lại anh cũng thấy rất buồn cười, trong lúc bọn họ “thế bất lưỡng lập” lại gây ra nhiều chuyện ấu trĩ, căn bản không giống như chuyện nên làm của hai người đã qua tuổi ba mươi.
Anh thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhiên giật mình.
Lương Kiến Phi che mặt, dùng một giọng điệu đầy thống khổ nói: “Tôi, tôi phải đi…”
Vài giây như thế, Hạng Phong cho rằng cô trêu đùa mình, cô thường xuyên chơi loại trò hề này không phải sao, lộ ra vẻ mặt như bị khi dễ, sau đó anh sinh ra cảm giác áy náy, cô sẽ không lưu tình chút nào mà chế nhạo anh.
Nhưng lúc này đây, trực giác của tiểu thuyết trinh thám gia nói cho anh biết, cô không hề đùa giỡn, ít nhất hốc mắt đỏ lên của cô không hề giả tạo chút nào.
Anh đứng lên, ngây ngốc nhìn cô đeo ba lô, một tay ôm nửa bên má vừa bị mu bàn tay anh đụng phải, cô mở cửa ra ngoài, điều hiếm thấy chính là, trước khi cô đóng cửa lại vẫn không quên nói với anh:
“Tạm biệt…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.