Đọc truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm – Chương 110: Cổ Hoặc Kim Xông Tiên Kiều
Thiên Vân trong lòng một mảnh hỗn loạn, xâu chuỗi những sự kiện diễn ra trong gần 40 năm cuộc đời, chỉ thấy một mảnh âm mưu chồng chất.
Thiên Vân còn tưởng Dương Thanh Long chết đi, cuộc đời xem như an ổn, có điều dường như không chỉ một mình Dương Thanh Long tính toán hắn, chỉ sợ sau màn còn ẩn giấu một bàn tay đen.
Thiên Vân cố gắng bình phục nỗi lòng, mỉm cười hỏi nữ đệ tử Thanh Vân đạo.
“Cô nương nói đùa, tại hạ tu vi yếu ớt, làm sao có thể giết chết hai đầu Song Đầu Yêu Lang cứu cô nương kia chứ?”
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói.
“Sư huynh không cần chối, ta hôm đó nhớ rất kĩ, chắc chắn không có nhầm.
Hơn nữa sư huynh có mặt ở đây, chẳng phải cũng giống như ta, xông vào Dược Vương Động hay sao? Người có thể tiến vào nơi này, liệu có ai là người nông cạn hay sao?”
Thiên Vân ngẩn ra, muốn phản bác lại phản bác không được, chỉ có thể gãi đầu, xem như chấp nhận lời nàng nói là đúng.
“Sư muội có thể kể cho sư huynh biết những chuyện xảy ra trong Hải Vân Lĩnh hay không? Ta tiến vào Hải Vân Lĩnh, cũng chưa từng nhìn thấy ngươi nha”.
Thiên Vân cười hỏi, ngón tay bắt đấu bấm đốt, muốn kiểm chứng xem những lời nàng nói phía sau là thật, là giả.
“Chuyện là như vậy, ta cùng 10 vị sư huynh sư tỷ cũng nhau tiến vào Hải Vân Lĩnh săn giết Song Đầu Lang Vương.
Nhóm người chúng ta sau khi phát hiện bầy Song Đầu Lang, bắt đầu chia ra hành động.
Chúng ta chia thành hai nhóm, một nhóm phụ trách dẫn đám Song Đầu Lang đi, nhóm còn lại phụ trách vây giết Song Đầu Lang Vương.
Ta được phân vào nhóm thứ hai.
Hành trình chém giết Song Đầu Lang Vương vô cùng thuận lợi, có điều nhóm người thứ nhất thất bại, bị đám Song Đầu Lang giết chết.
Phía sau đám Song Đầu Lang lại được Lôi Phong Hổ trợ giúp, bọn ta chỉ còn cách chia nhau ra mà chạy.
Ta lẩn trốn hồi lâu, sức cùng lực kiệt, lại bị hai con Song Đầu Lang Yêu đánh hơi tìm đến, ta tưởng rằng mình sẽ chết, không ngờ đúng lúc đó sư huynh xuất hiện, giết chết hai con yêu thú, coi như cứu ta một mạng”.
Thiếu nữ tóm tắt lại câu chuyện, cả quá trình đều vô cùng trôi chảy, không giống nói dối.
Thiên Vân không dám chủ quan tin lời, lập tức bấm đốt ngón tay, đáp án cùng hắn nghĩ giống nhau, nàng này nói thật.
Vừa rồi gặp mặt, hắn rõ ràng cảm thấy nàng rất quen, hiển nhiên hắn đã từng gặp nàng, thế nhưng kí ức của hắn không có hình bóng của nàng.
Điều này chứng minh, trí nhớ của hắn vì một lý do nào đó, bị người cho xoá bỏ.
Có điều ai muốn xoá kí ức của hắn? Tại sao xoá kí ức của hắn về đám người này, lại vẫn để trống trận chiến giữa Lôi Phong Hổ cùng Xích Diễm Điểu? Tại sao không xoá kí ức của hắn về gã thiếu niên sử dụng phi kiếm?
Thiên Vân trăm mối không có lời giải, chỉ có thể vứt ra sau đầu, đợi sau này có manh mối rồi tính.
Thiên Vân không có điên đến mức dùng Thiên Diễn Thuật tính toán.
Hiện tại tu vi của hắn quá yếu, thọ mệnh tối đa cũng chỉ 150 năm.
Trong Hải Vân Lĩnh kẻ có thể từ trong đó đi ngang, hiển nhiên không phải dạng phàm phu, nếu Thiên Vân tính toán chân tướng, chỉ sợ hắn chưa tìm ra đáp án, một mạng đã ô hô.
“Sư muội có thể đại diện Thanh Vân đạo tiến vào Dược Vương Động, hiển nhiên không phải hạng yếu nhược.
Không biết sư muội tìm ta, có vấn đề gì sao?” Tuy tu sĩ Đại Việt đồng lòng chống địch, có điều dè chừng nhau vẫn phải làm, Thiên Vân cũng không dám quên giáo huấn.
— QUẢNG CÁO —
“Ta muốn cùng sư huynh đi chung một đội, thế nào?” Thiếu nữ còn rất ngây thơ, hiển nhiên không đoán ra ý của Thiên Vân, cười hỏi.
“Cái này! Sư muội không được trưởng bối trong tông thông tri qua hay sao? Khi tiến vào Dược Vương Động, chúng ta sẽ bị truyền tống đến một vị trí bất kì, chỉ sợ muốn gặp nhau cũng không phải chuyện đơn giản a”.
Thiên Vân cười nói.
“Cái này ta biết, chẳng qua nếu vô tình chạm mặt, sư huynh có thể chiếu ứng một chút sao?” Thiếu nữ hiển nhiên muốn bám chắc lấy Thiên Vân, cho dù hắn ám chỉ như thế nào, nàng vẫn một bộ bé con không biết gì.
“Được!” Thiên Vân có chút đau đầu, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng.
Thấy Thiên Vân đồng ý, thiếu nữ liền nhảy cẫng, chạy trở về nơi tông môn tập kết, giọng nói vọng lại.
“Ta tên Lý Uyển Thanh, sư huynh tên Thiên Vân phải không? Hẹn gặp lại bên trong Dược Vương Động”
Thiên Vân đầu đầy hắc tuyến, thâm chửi bậy một phen, không biết kẻ nào vừa bán hắn nữa.
Tâm tình hiện tại có chút không tốt, Thiên Vân chỉ có thể tìm một nơi khác yên tĩnh mà ngồi.
Nhắm mắt dưỡng thần được một lúc, đột nhiên Thiên Vân trong lòng sinh ra cảm ứng, nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy bầu trời có ngũ sắc tường vân bao phủ, thanh thế kinh người, gần như bao phủ trọn vẹn Đại Việt vào trong.
Thiên Vân cả kinh bấm đốt ngón tay, lúc này mới giật mình thốt lên.
“Cổ Hoặc Kim bước vào tiên kiều, vậy mà thanh thế kinh khủng như vậy.
Năm đó ta đạp vào tiên kiều chỉ sợ cũng chưa bằng hắn một phần ba.
Mạnh như vậy, kẻ này liệu sẽ biến thành cái dạng gì?”
Cảnh tượng hùng vĩ bậc này khiến không ít tu sĩ ngẩng đầu nhìn trời, số ít Phong Thân cảnh tu sĩ lập tức phóng lên trời, nhìn về phương bắc xa xa.
— QUẢNG CÁO —
Trên bầu trời, Mạnh Huyền trưởng lão cùng năm vị Phong Thân cảnh khác sóng vai mà đứng, cảm thán không thôi.
“Kẻ này một khi thành tiên, chỉ sợ sẽ nhập vào ba toà linh sơn, Đại Việt hết năm này qua tháng nọ, cháy máu quá nhiều”.
Mạnh Huyền khổ sở nói.
“Ài! Ba toà linh sơn thế lớn, lại có được trọn vẹn đạo thống, nếu được chọn ta cũng muốn vào đó tu hành.
Chỉ tiếc tư chất chúng ta quá kém, căn bản không lọt vào pháp nhãn bọn họ”.
Một ông lão trên thân màu đỏ trường bào, tóc đỏ như lửa, thở dài nói.
“Hỏa Vân Phái vẫn còn may mắn, nghe nói năm ngoái các ngươi thu được một đệ tử có linh chủng Hoả Phụng Hoàng thụ a”.
Một vị nam tử trung niên toàn thân trường bào mau trắng, lưng áo thêu một thanh trường kiếm nói.
“Thiên Kiếm môn các ngươi cũng không cần khoe mẽ, chẳng phải các ngươi cũng vừa thu một tuyệt đỉnh thiên tài mang kiếm thể hay sao? Nếu không dạy hư hắn, chẳng cần vài năm liền có thể Phân Chi rồi”.
Ông lão mặc trường bào màu đỏ hừ nói.
“Nhắc mới nhớ, tên tiểu tử Thiên Vân kia hiện tại tu vi thế nào rồi? Cũng phải Phân Chi trung kỳ chứ hả?” Nam tử đạo bào có thêu thanh trường kiếm quay sang hỏi Mạnh Huyền trưởng lão.
Mạnh Huyền trưởng lão khoé miệng giật giật, bất đắc dĩ chỉ về hướng Thiên Vân đang ngồi.
“Các ngươi tự mình nhìn một chút, không phải tốt rồi hả”
Năm vị trưởng lão các môn phái đồng loạt nhìn về Thiên Vân, ánh mắt lộ vẻ cổ quái.
Thiên Vân ngồi bên dưới, cảm ứng được có năm đạo thần niệm vô cùng cường đại quét qua, cả người lạnh run một cái, ngẩng đầu nhìn lên.
Thấy sáu vị Phong Thân cảnh tu sĩ đang nhìn về, cả người hắn mất tự nhiên, chỉ có thể cười khổ, vội vàng chắp tay hành lễ.
“Khai…!Khai Linh thập nhị đoạn.
Cái này…” Trưởng lão Thiên Kiếm môn giật mình, có chút không dám tin tưởng.
— QUẢNG CÁO —
“Không thể nào, hắn dù sao cũng là võ giả bước vào con đường tu tiên, làm sao tư chất lại tệ như vậy được”.
Trưởng lão Hoả Vân phái kinh ngạc bật thốt.
“Ta thấy không gì không thể.
Thanh Vân đạo đã từng tính cho hắn một quẻ, người này khí vận cạn kiệt, linh chủng là do Dương Thanh Long trồng đi vào.
Kẻ này có thể từ trong vô vàn tính toán thoát chết đã là vạn hạnh, muốn nói tư chất hắn tốt, chi bằng nói bản năng cầu sinh của hắn mạnh, càng chuẩn xác hơn một chút.
Cho dù linh chủng của hắn tốt đi nữa, cuối cùng vẫn không phải của hắn.
Có lẽ hiện tại thực lực của hắn không sai, chỉ là càng về sau sẽ càng thụt lùi, đến cuối cùng khó có thể đột phá”.
Thanh Vân đạo trưởng lão là một lão giả tóc trắng, một thân thanh sam, trên lưng áo có thêu ba đám mây trắng, nhìn về phía Thiên Vân, lắc đầu nói.
“Kẻ này cũng đủ đáng thương, sinh ra đã chú định sẽ là thiên kiêu đá đặt chân, cho dù giãy giụa cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi”.
Một tên nam tử trẻ tuổi, hai tay chắp sau lưng, một thân cách ăn mặc kì quái, đủ loại màu sắc, trên tay áo có hai chữ Thải Vân.
Người này là một trong ba nhị lưu tông môn có Sinh Hoa lão tổ toạ trấn, Thải Vân tông.
Y nhìn về phía Thiên Vân, buồn bã nói.
“Đáng thương hay không hiện tại đã chẳng còn quan trọng, hắn đã là người tu tiên, số mệnh phải tự mình đi tranh, không ai giúp được hắn.
Tu tiên mà dựa vào sự thương hại, căn bản mãi mãi chỉ có thể bị người đời phỉ nhổ mà thôi”.
Vị trưởng lão cuối cùng lúc này mới lên tiếng.
Trưởng lão này mắt phải đục ngầu, có lẽ đã hỏng, khí tức trên người cường đại cực kỳ, so sánh với Mạnh Huyền chỉ kém một chút.
Trưởng lão này là người của Thiên Tâm các, đặc điểm nhận biết rõ ràng nhất chính là miếng ngọc bội hình lầu các ông buộc bên hông.
“Không nói việc này nữa, các ngươi dự đoán một chút, tiểu tử kia liệu có thể thành công bước qua tiên kiều hay không?” Mạnh Huyền lắc đầu, đổi chủ đề.
“Kẻ này có phần kì lạ, rất giống đại lão chuyển thế, ta thấy có tám thành thành công”.
Trưởng lão Thiên Kiếm môn nói.
“Khí vận kẻ này vô cùng cao, chỉ sợ so với Thiết Phong không yếu, ta cũng cho rằng hắn sẽ thành công”.
Trưởng lão Thanh Vân đạo nói.
Mấy vị trưởng lão bàn tán qua lại, bỏ qua chuyện của Thiên Vân.
Bản thân Thiên Vân cũng không biết mấy vị cự phách bàn tán gì về mình, có điều hắn cũng không quan tâm, hiện tại hắn muốn nhìn xem, Cổ Hoặc Kim có hay chăng bước vào tu tiên con đường..