Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 109: Tiến Về Điểm Tập Kết


Đọc truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm – Chương 109: Tiến Về Điểm Tập Kết


Thiên Tùng Tử giao nhiệm vụ xong thân ảnh liền biến mất, không ai biết vị lão tổ này muốn đi làm việc gì.
Mạnh Huyền trưởng lão được Thiên Tùng Tử ủy nhiệm, lập tức tiến lên nói một ít lời động viên.

Ban đầu nhìn Mạnh Huyền trưởng lão tướng mạo hung dữ, ai ngờ lại là người thấu tình đạt lý cực kỳ, không những động viên ba người Thiên Vân, còn lệnh cho hai chấp sự mang lên không ít đồ vật.
Một vị chấp sự bưng một cái khay, trên khay có ba túi trữ vật màu tím, viền làm bằng tơ vàng, rất khác với những túi trữ vật thông thường Thiên Vân thấy.

Một vị chấp sự khác hai tay bưng một hộp ngọc, bên trong hộp ngọc thình lình chứa đầy linh thạch, cùng 5 kiện thượng phẩm Pháp Khí.
“Các ngươi mỗi người mang về một túi trữ vật.

Trong hộp ngọc là trung phẩm linh thạch mang thuộc tính, các ngươi tu luyện linh lực mang thuộc tính gì, cứ y theo lấy là được.

Về phần thượng phẩm Pháp Khí, các ngươi mỗi người tùy tiện chọn hai kiện, tiến vào Dược Vương Động linh khí vô cùng hồn loạn, các ngươi không nên tùy tiện sử dụng Linh Khí giao chiến, tránh trường hợp tới lúc nguy nan lại chẳng khác gì đèn cạn dầu”.

Mạnh Huyền lệnh ba người tiến lên nhận túi trữ vật, cũng bắt đầu lý giải vì sao lại chuẩn bị Pháp Khí cho bọn hắn.
Ba người Thiên Vân nghe Mạnh Huyền giải thích, lúc này mới vỡ lẽ, vội vàng gật đầu, tiến lên lựa chọn pháp khí tiện tay.
Bên trong hộp ngọc đã được khắc ấn trận pháp, có thể tùy ý thu nhỏ vật phẩm, Thiên Vân tùy tiện chọn một thanh đao hình Pháp Khí, cũng tiện tay thu toàn bộ trung phẩm linh thạch thuộc tính kim vào nhẫn trữ vật.

Muốn phân biệt linh lực thuộc tính như thế nào, kì thực vô cùng đơn giản.

Chỉ cần nhìn xem nhan sắc đạo thụ màu gì, dị tượng bên ngoài có điểm đặc biệt nào không liền rõ.

Đạo thụ màu vàng của Thiên Vân là trong ngũ hành Kim thuộc tính, trong lúc hấp thu linh khí tu luyện, phần lớn là hấp thu thuộc tính kim, rất dễ nhận biết.
Về phần gốc đạo thụ còn lại.

Gốc này nhìn sơ tưởng chừng mang thuộc tính thủy, có điều không phải.

Gốc đạo thụ này toàn thân óng ánh ngọc chất, lại không thể hấp thu bất kỳ loại linh khí mang thuộc tính nào, chỉ khi hấp thu linh thạch màu trắng, hoặc linh tính chuyển hóa mới có thể dung nạp.


Điều này nói rõ gốc đạo thụ này căn bản không mang thuộc tính, bởi vậy mỗi lần Thiên Vân tu luyện chỉ có thể dùng linh tính chuyển hóa, giúp nó dễ dàng hấp thu.
Thiên Vân đã thu pháp khí cùng linh thạch, lúc này mới dùng thần niệm nhìn vào túi trữ vật.

Bên trong túi trữ vật này cất chứa hai xấp phù lục, những phù lục này có ẩn thân phù, có độn thổ phù v.v…!Ngoài vô số phù lục, bên trong còn chứa không ít hạ phẩm linh thạch, những linh thạch này đều không mang thuộc tính, cũng có một ít đạo cụ bày trận, đan dược phục hồi linh lực cấp tốc.

Thiên Vân xem đến đây không khỏi thầm than.

“Lạc Diệp Tiên Tông vì chuyến hành trình này, không tiếc bỏ hết tiền vốn”
Ba người ai cũng đã thu được vật phẩm tốt cho chính mình, lúc này Mạnh Huyền trưởng lão mới chậm rãi đi ra ngoài đại điện.

Ba người Thiên Vân thấy vị trưởng lão đi ra, cũng lập tức đi theo.
Trước đại điện Lạc Diệp Tiên Tông có một cây cổ thụ to lớn, Thiên Vân cũng không biết nó tên là gì, chỉ biết khai tông tổ sư đã từng ngồi dưới gốc cây này ngộ đạo trăm năm, cuối cùng thành lập tông phái, cây này cũng được giữ lại cho tới ngày nay.

Cái tên Lạc Diệp Tiên Tông nghe đồn cũng xuất phát từ cái cây này mà ra.
Dưới gốc cây có một đỉnh đồng cực lớn, quanh năm hương khói lượn lờ.

Lúc này Diêu Thanh Hồng đi tới, thắp một nén nhang, toàn trường bắt đầu chắp tay tế bái.

Thiên Vân cũng theo mọi người tế bái một lần, đại khái chính là cầu chúc cho bọn họ thuận buồm xuôi gió, thu được dược liệu mang về.
— QUẢNG CÁO —
Tuần nhang qua đi, lúc này Mạnh Huyền mới đứng thẳng, nhìn về phía ba người Thiên Vân mà nói.

“Đi thôi”
Nói xong ông ta liền vỗ vào chiếc túi bên hông, Thiên Vân để ý qua, túi này cùng túi trữ vật không giống.

Không những hoa văn dày đặc, bên trên còn khắc không ít pháp trận, ẩn ẩn còn có tụ linh trận khắc ấn bên trong.

Theo cái vỗ này, miệng túi bỗng rục rịch, từ trong miệng túi bắn ra một đạo ánh sáng đen, ánh sáng đen tức khắc ngưng tụ, trên không thình hình xuất hiện một con quái vật dài hơn ba mươi trượng.

Quái vật này toàn thân lấp lóe vân văn màu tím, đầu ưng, thân hổ, móng vuốt dài cả trượng, sải cánh phái có trăm trượng dài, khí thế tỏa ra vậy mà viễn siêu Phân Chi cảnh, có lẽ cùng mấy vị mạch chủ không khác.

Mạnh Huyền trưởng lão hừ một tiếng, con vật lập tức ngoan ngoãn đáp xuống, ông ta thuận thế nhảy lên, cũng nhìn xuống ba người Thiên Vân mà nói.

“Đi lên!”
Ba người Thiên Vân không ai dám hé răng nói câu nào, vội vàng nhảy lên, bám thật chắc.
Ở dưới nhìn lên đã cảm thấy con thú này khủng bố, lúc này nhảy lên trên, chỉ cảm thấy khí tức mênh mông như biển, nhịp tim của con thú này cũng nhanh kinh người, Thiên Vân có thể nghe rõ từng tiếng đập thùng thùng.
Thiên Vân âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, ngoan ngoãn như cún con, không dám manh động dù chỉ một chút.
Quay sang hai người Kiếm Vô Ngân cùng Trương Hạo Nhiên, chỉ thấy vẻ mặt hai người cũng ngưng trọng cực kỳ, hiển nhiên bị khí tức trên người con thú này dọa sợ.
“Mạnh trưởng lão tu vi chắc chắn chưa Sinh Hoa, có điều ông ta có thể hàng phục con thú này, chỉ sợ trong hàng ngũ Phong Thân cũng là đỉnh tiêm thực lực đi”.

Thiên Vân âm thầm suy đoán.
“Dược Vương Động cách Lạc Diệp Tiên Tông cũng có hơn 20 ngày đường, với tốc độ rùa bò của các ngươi, chỉ sợ nửa năm cũng chưa tới nơi.

Lôi Bằng Điểu của ta tốc độ phi hành tuyệt cường, có lẽ chỉ cần 15 ngày liền tới nơi.

Bám cho thật chắc, đừng để ngã xuống, cương phong trên cao không phải đám nhãi nhép các ngươi có thể chịu đựng được đâu”.

Mạnh trưởng lão nhắc nhở một câu, lập tức câu thông với Lôi Bằng Điểu.
Lôi Bằng Điểu vỗ cánh một cái, chỉ nghe một tiếng ầm, tốc độ phi hành chỉ có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung, ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lạc Diệp Tiên Tông đã lờ mờ không rõ.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân chứng kiến cảnh này, xuýt chút nữa ngã nhào, vẻ mặt trắng như tờ giấy.
Kiếm Vô Ngân cùng Trương Hạo Nhiên càng là thảm hại, hai tên này trực tiếp nôn ọe, cũng may Mạnh Huyền trưởng lão dùng pháp lực bảo vệ mới không bị ngã lăn.
Thiên Vân thấy hai người chật vật, càng là cẩn thận từng li từng tí.

Mạnh Huyền trưởng lão quả thực không nói sai, tốc độ phi hành của con thú này biến thái cực điểm, từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy cảnh vật thoắt cái đã biến đổi, chẳng khác nào đang lật sách, nếu thần hồn không vững, chỉ sợ tè ra quần lúc nào không biết.
Bốn người một thú dòng rã bay trên trời hơn 15 ngày, lúc tới nơi ba gã đệ tử chân tay mềm nhũn, dặt dẹo không ra thể thống gì.
Xung quanh có không ít tu sĩ các môn phái khác, chứng kiến ba người Thiên Vân chật vật như vậy, lập tức cười ngặt nghẽo.
“Đứng lên, các ngươi không ngại mất mặt hay sao?” Mạnh Huyền trưởng lão hừ một tiếng, sau đó thu Lôi Bằng Điểu vào túi linh thú.
Ba người Thiên Vân nghe vậy, chỉ còn cách cổ gắng đứng vững, không dám để lộ sự bất mãn.

Ba người từ miệng Mạnh Huyền trưởng lão biết được, nơi này là chỗ ước định gặp nhau với các phái tu tiên khác, chỉ khi người của năm quốc gia tụ tập đủ, mới có thể cùng lúc mở ra Dược Vương Động.

Dược Vương Động cấm chế bên ngoài càng ngày càng cường đại, bên trong lại thả lỏng không ít, cũng vì thế thời gian tiến vào động ngày càng bị rút ngắn.

Thiên Vân nghe Trương Tấn kể qua, thời gian đầu tiến vào Dược Vương Động, tu sĩ có thể ở bên trong tầm bảo hơn một năm lâu, hiện tại thời gian rút ngắn còn chưa đầy hai tháng thời gian, có thể nói khẩn trương cực kỳ.
Thời gian ước định còn có ba ngày.

Bởi vì Dược Vương Động nằm tại Bạch Long đảo, đảo này trực thuộc Đại Việt, chính vì thế tu sĩ Đại Việt tới sớm nhất, mọi người chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Mạnh Huyền cho phép ba người Thiên Vân tự do hành động, chỉ có điều không được gây xích mích với những môn phái tu tiên trong lãnh thổ Đại Việt, nếu không sẽ nghiêm trị.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân đã nghe phong phanh một ít tin tức.

Tu sĩ Đại Việt lần này quyết định hợp tác, không phân chia ra hành động như trước.

Có lẽ vì ma tu trà trộn tiến vào, cũng có lẽ vì nghịch tu mấy năm gần đây thế lớn, nếu phân tán ra chỉ sợ sẽ gặp tập kích, toàn quân bị diệt cũng chưa biết chừng.
Mạnh Huyền trưởng lão đã nói như vậy, ba người Thiên Vân chỉ còn biết nghe theo.

Trương Hạo Nhiên tính tình ôn hòa, lại thích kết giao, lập tức tiến về các phái khác làm quen.

Thiên Vân trước nay lãnh đạm, tuy rất muốn giống Trương Hạo Nhiên như thế thân thiện, có điều hắn từ bé đến lớn bị người hắt hủi, luôn mang trong lòng loại kia đề phòng người lạ.
Tuy không tiến tới hỏi thăm, có điều Thiên Vân vẫn từ trong miệng Trương Hạo Nhiên biết không ít chuyện.

Các quốc gia lần này tranh giành từng cái danh ngạch, bàn bạc tới tận nửa năm về trước mới định ra số lượng cụ thể.

Hoa Trì cùng Đại Chu mỗi nước có 20 danh ngạch.


Đại Việt, Cổ Viêm, Đại Hàn mỗi nước có 15 danh ngạch.

Nghe nói lần này phía ma môn cũng sẽ cho đệ tử đi vào, có điều tiến vào bằng cách nào, không người nào biết.
Vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Thiên Vân lông mày hơi cau, có chút không vui.

Thiên Vân ở nơi này không quen biết ai, ngoài Trương Hạo Nhiên còn coi như hữu hảo, đâu còn người nào quen biết hắn mà tìm tới cơ chứ.

Kiếm Vô Ngân? Không có khả năng, người này cùng hắn kết tử thù, căn bản không chết không thôi, làm sao rảnh đi tìm hắn nói chuyện.
“Vị sư huynh này, có thể cùng ta nói chuyện một chút sao?” Một giọng nói êm tai vang lên, Thiên Vân có chút giật mình, dường như đã từng nghe qua thanh âm này ở đâu đó.
Hắn quay người nhìn lại.

Chỉ thấy trước mặt là một thiếu nữ tuổi khoảng 15, 16 gì đó.

Nàng này rất xinh đẹp, chỉ có điều thân hình còn chưa phát triển đầy đủ, lộ ra có chút non nớt, thiếu nữ mặc một bộ thanh y, cổ tay áo còn thêu một ít đám mây trắng, không phải tu sĩ Thanh Vân đạo đây sao.

Thiên Vân hơi ngẩn ra, đầu óc có chút nhói nhói.
“Sư huynh có lẽ không biết ta, có điều ta biết ngươi.

Một năm trước trong Hải Vân Lĩnh ngươi đã từng chém giết hai con Song Đầu Yêu lang, cũng cứu ta một cái mạng”.

Thiếu nữ trả lời, giọng mang thổn thức.
Thiên Vân nghe vậy đầu óc càng đau nhói, tựa như muốn nhớ ra thứ gì, lại có một tấm màn đen ngăn cách.

Thiên Vân nhớ rõ trong Hải Vân Lĩnh mình từng nhìn thấy một đệ tử Thanh Vân Đạo, người này sử dụng phi kiếm cực kỳ tinh diệu, bên trong nhẫn trữ vật vẫn còn cầm thanh tiểu kiếm màu đỏ của y đây này.

Có điều nàng này là ai?
Thiên Vân lại nhớ tới việc mình bị sét đánh đen thui, nằm co ro trong hang động, đáy lòng bỗng dưng lạnh lẽo.

“Là ai? Là ai đã xóa đi trí nhớ của ta? Đêm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.