Bạn đang đọc Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa – Chương 47: Xi Vưu muốn đi công tác
Bởi vì chuyện thuê sát thủ, tóc đỏ tựa hồ rất tự giác Dương Nghiễn sẽ không đến tìm mình phiền toái, vì thế rất kiêu ngạo lộ cái mặt, tìm được tiệm gốm, đảm đương người phát ngôn trước mặt Dương Nghiễn cộng thêm thị uy, một bộ tư thái ngưu B tỏ vẻ sắp trở thành thái tử nhà họ Dương.
Dương Nghiễn đối với loại hành vi trẻ con này tỏ vẻ khinh thường sâu sắc, hoàn toàn không để ý việc đối phương nhảy nhót làm trò. Nhưng ngược lại Phong Tiểu Tiểu vừa đi ra rót nước nhìn thấy tóc đỏ rất vui vẻ: “Yêu, em trai tóc đỏ.”
“…” Em trai tóc đỏ đang đắc ý phi phàm đột nhiên cứng đờ, nửa căn thuốc lá trên miệng thiếu chút nữa rớt xuống.
Nhìn lại, em trai tóc đỏ kì quái: “Đây không phải chị dâu sao? Lâu rồi không gặp.” Về sau phỏng chừng muốn gặp cũng không thấy, mặc kệ là bị sát thủ tiện đường giải quyết hay là thủ tiết, dù sao cổng nhà họ Dương cả đời này cô ta cũng không thể bước vào.
“Quả thật đã lâu không gặp, cậu chờ tôi một chút.” Phong Tiểu Tiểu nói xong nhanh chóng hước vào nhà cầm máy tính ra, keng keng cuồng ấn một trận, đầu cũng không thèm ngẩng thuận tiện hỏi: “Vương Vị dạo này khỏe không?”
Sắc mặt em trai tóc đỏ thoáng chốc đại biến: “Làm sao cô biết Vương Vi?”
Chẳng lẽ…
Người phụ nữ này tra được thân phận em gái mình, muốn dùng sự an toàn của con bé để uy hiếp mình?!
Em trai tóc đỏ não bổ luận âm mưu nhất thời ánh mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu không mấy thân thiện: “Cô…”
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đối phương đã đưa màn hình qua, đối diện chính mình, trên đó là mục lục tên thuốc của một trang bán hàng trên mạng, trong đó trên bài đăng mới nhất có một dòng chữ lửa đỏ to đùng đánh thẳng vào mắt———Thúc đẩy tiêu thụ bảo bối mới nhất Tẩy Tủy Đan, số lượng có hạn, nhanh chân mua về.
Kế tiếp còn có bài giới thiệu sản phẩm: “Thành phần sản phẩm chọn dùng siêu tinh khiết, phấn hồng không tạp chất, tổ ong, XXX…hơn mười loại dược liệu quí báu tỉ mỉ luyện thành, là may mắn của tạo hóa, tẩy tủy phạt cốt cải thiện thể chất, sau khi chủ tiệm cải tiến phương thuốc, bản thăng cấp càng thích hợp sử dụng không tác dụng phụ, những người tu luyện sử dụng sẽ XXX…Người thường sử dụng sẽ XXX…Mỹ dung dưỡng nhan, trừ bệnh cường thân….”
Kế tiếp còn có ví dụ giới thiệu: “XXX, XX tuổi, một người phụ nữ bình thường sử dụng thuốc, trước nhiễm bệnh lậu, sau biến thành giang mai, lại XXX…Tầm y hỏi dược hơn mười năm mà không thể trị, sau này sử dụng Tẩy Tủy Đan theo đơn của bổn tiệm, hiện các loại bệnh đều xóa bỏ, tuổi trẻ tỏa sáng bla bla bla…”
“…” Tóc đỏ cắn răng nanh khanh khách,vẻ mặt phẫn nộ thoạt nhìn rất có xúc động nhào lên đập cái máy tính lên mặt Phong TIểu Tiểu.
Mà lúc này Phong Tiểu Tiểu còn nhiệt tình giới thiệu: “Bệnh tim bẩm sinh của em gái cậu dường như không có thuốc đặc trị, nhưng mà cá nhân tôi còn thấy đan dược này có hiệu quả, dù sao cũng là tẩy tủy thôi, tính năng toàn thân đều tăng mạnh, đến lúc đó đừng nói chỉ là bệnh tim, cho dù….”
Còn chưa nói xong, đã bị tóc đỏ gầm lên một tiếng đánh gãy: “ Cô có ý gì!!”
Cười nhạo hắn thì thôi, nhưng dám đem bệnh tình em gái hắn ra nói giỡn?!
Rồng có nghịch lân, nhân có uy hiếp. Đối với tóc đỏ, người khác đánh chửi châm chọc hắn là chuyện nhỏ, nhưng duy chỉ có cô em gái chưa từng lộ mặt ra ngoài này, lại vì đối phương cơ thể không tốt, tóc đỏ từ nhỏ đến lớn đều yêu thương chiều chuộng nâng niu cô bé, ai dám chạm vào, hắn có thể xông lên bẻ gãy tay kẻ đó.
Mẹ tóc đỏ là một cái bình hoa, văn hóa không cao, từ khi còn trẻ, ngoài khuôn mặt chỉ biết dụ dỗ đàn ông ra thì không có cách sinh tồn nào khác. Tóc đỏ chính là kết quả của những năm tốt nghiệp trung học rồi kết hôn với một ông chủ nhỏ.
Sau ông chủ nhỏ kia chơi chán, quyết đoán li hôn, mẹ tóc đỏ ngoài trừ một chút tiền chia tay thì không có cách kiếm tiền nào khác lại đi theo một kẻ côn đồ, tiếp đó thì có em gái tóc đỏ… Cuối cùng khi gặp được Dương lão đầu, mẹ tóc đỏ rất sợ quá khứ không mấy sáng rọi cùng quá phong phú của mình gây trở ngại nhập hào môn, vì vậy quyết đoán phủ nhận có sự tồn tại của cô con gái như thế.
Tóc đỏ thì đù sao vẫn là con trai, hơn nữa là con trong giá thú, vẫn phải mang theo. Mà con gái thì có hay không có cũng chả sao, thân thể đối phương lại không tốt, càng không phải sinh ra trong một cuộc hôn nhân, mẹ tóc đỏ luôn luôn đơn giản nói với người ngoài là thân thích bà con xa…Kì thật Dương lão đầu không để ý, cũng không có hứng thú đi điều tra, nếu không thì chút kĩ xảo nho nhỏ ấy của mẹ tóc đỏ lừa được ai?!
“Hử?” Phong Tiểu Tiểu than thở một tiếng, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của em trai tóc đỏ, nói lời thấm thía: “Cảm xúc của cậu đối với chúng tôi có thể hiểu được, nhưng không thể vì thế mà chậm trễ em gái cậu.”
Dương Nghiễn xuy cười một tiếng, quay đầu chút có chút không vuốt ve chó cỏ bên người. Em trai tóc đỏ lại càng thêm tức giận, càng khẳng định hai người này là cố ý chọc giận mình, tức quá hóa cười: “Tốt…Ân tình của chị dâu thằng em này nhớ kĩ, chúng ta cứ chờ xem!” Nói xong phủi bước đi.
Dương Nghiễn vẻ mặt bình tĩnh nhìn tóc đỏ bỏ đi, quay sang bĩu môi: “Em cố ý chọc giận nó làm cái gì?”
“Thuốc là thuốc thật, nói cũng là nói thật.” Phong Tiểu Tiểu không sao cả đóng máy tính, đi tới ngồi xuống: “Chẳng qua nguyên bản là em muốn tìm một cơ hội len lén cho em gái kia ăn, nhưng ai bảo thằng nhãi tóc đỏ này kiêu ngạo như thế làm chi.”
Đầu năm nay người thật thà luôn bị nghi ngờ, Phong Tiểu Tiểu cũng hiểu được bất đắc dĩ. Nhớ năm đó…A, ngày đó, từng có một em trai tóc đỏ tâm bình khí hòa cỡ nào, dễ nói chuyện cỡ nào, tuy rằng không ngoại trừ lí do đối phương bị mình hù sợ…
Vừa đuổi tóc đỏ đi không bao lâu, kẻ gần đây thường xuyên đến cọ cơm – Khương Lễ đến cửa, vừa đến trước hết là cho Phong Tiểu Tiểu một khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng: “Tiểu Tiểu, sắp tới mình muốn đi công tác, vài ngày không thể đến được.” Ngữ khí thần thái là đầy đủ của một ông chồng ba tốt báo cáo hành vi với vợ.
“Đi thôi đi thôi.” Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ gật đầu, lên tiếng trả lời có lệ, lời vừa ra chứng tỏ đối phương muốn đi làm việc, đề tài như vậy mình thật sự tiếp không nổi, cuộc sống sát thủ cùng thường dân cách quá xa, từ đầu tới đuôi cô không thấy nổi mình và đối phương có tiếng nói chung gì.
“Tiểu Tiểu muốn đặc sản gì không mình mang về cho? Lần này mình đi thành phố sát biển, chỗ đó hải sản khô gì đó không tệ.” Khương Lễ tiếp tục ngượng ngùng hỏi.
Bờ biển…kết hợp với thân phận người trước mặt, Phong Tiểu Tiểu rất nhanh liên tưởng đến một loạt hình ảnh như là phân thây rồi dìm biển…, sau đó mặc: “…Không cần, có cần mình sẽ tìm Ngao Tiềm, chỗ đó anh ấy quen hơn cậu.” Đừng nói hải sản khô, người ta có muốn thì ngay cả cá voi cũng có thể mang ra.
Bờ biển?! Y Y bé nhở đi ngang qua nghiến răng nghiến lợi bẻ gãy cây bút.
“A” Khương Lễ ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, đúng lúc này, bên ngoài tiến vào một người trẻ tuổi hi hi ha ha như tên côn đồ, cười hỏi: “Khương Lễ, anh còn chưa nói xong sao?!”
Khương Lễ lúc này mới nhớ tới đối phương, giới thiệu với phong Tiểu Tiểu: “Đúng rồi Tiểu Tiểu, đây là một người bạn mình vừa mới quen, gọi Đường Cần.”