Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Chương 142: Hồ Ly con


Bạn đang đọc Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa – Chương 142: Hồ Ly con

Tiết mục “ vì thương con mà dùng giao tình bức hôn ” trong TV là không thực tế.

Ví dụ như Dương Nghiễn, hắn không thể chỉ vì muốn tránh né một cô gái thầm mến mình mà ác mồm ác miệng phá hỏng giao tình của hai nhà. Cha của tiểu mĩ nữ cũng thế, không thể vì thành toàn cho con gái mà cứng rắn chen vào cảm tình của bọn trẻ. Hái dưa lúc còn xanh không chỉ không ngọt mà còn sẽ bị nông dân trồng dưa là lão Dương ghi hận….Con nhà ai không phải là cục cưng bảo bối, chẳng lẽ có mình ông thương con gái còn nhà họ Dương sẽ không thương con trai sao?!

Cho nên sau khi đưa tiểu mĩ nữ về, đối mặt với việc quản gia nhà tiểu mĩ nữ gọi điện báo cáo ngay tình hình, cha của cô ta cũng chỉ trầm ngâm một lát sau đó thông qua điện thoại tỏ vẻ cảm tạ Dương Nghiễn, cười ha ha chưa nói gì phiền lòng, càng không có nhân cơ hội đưa ra cái yêu cầu gì khó xử, hai bên cùng giả ngu, chuyện này coi như trôi qua…

Phong Tiểu Tiểu cực kì tán thưởng loại thông minh nhạy bén “quí – sờ – tộc” của những người này, cẩu huyết gì trong tiểu thuyết quả nhiên đều gạt người, nhất định là vì cố gắng moi móc cho ra được cái kịch bản hút khách.

Giải quyết xong tiểu mĩ nữ, chuyện tiếp theo nên giải quyết là cô ả tình nhân con gái ông chú quỉ, căn cứ vào tâm tính không muốn kéo dài, Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn đi thẳng tới công ty của cô ta.

“Ngài nói không có hẹn trước sao ạ?” Em gái lễ tân rất chuyện nghiệp lật sổ, mở miệng là một chuỗi lưu loát: “Vậy thì thật có lỗi, lịch trình của tổng giám đốc chúng tôi hôm nay đã đầy, nếu không có hẹn trước chỉ sợ không có cách nào gặp được hai vị.”

“Tổng không được vậy phó tổng đâu?” Dương Nghiễn không kiên nhẫn gõ gõ quầy lễ tân: “Tôi là Dương Nghiễn, vốn hôm nay muốn đến khảo sát trước hoàn cảnh của công ty.”

Cách một người tự giới thiệu tên là có thể nhìn ra thân phận của họ ở địa vị cao hay thấp. Người bình thường ở địa vị ngang hàng hoặc ở hoàn cảnh thấp hơn chỉ nói “tên tôi là xxx”. Còn chỉ có những nhân vật tự tin hoặc thường tọa lạc nơi cao mới có thể tự xưng “tôi là xxx”…Người trước là giới thiệu, người sau là tuyên bố, đây là sự bất đồng giữa khí thế….

Trong lòng Dương Nghiễn thật không mấy coi trọng vụ làm ăn này, chủ yếu là tà khí trên người người phụ nữ kia khiến hắn bận tâm. Cho nên nếu đã đến đây rồi thì đương nhiên không có lí gì mà về tay không, chẳng sợ chỉ điều tra được địa hình cũng là tốt.


“…Xin lỗi, xin hỏi Dương tiên sinh đây là?” Em gái lễ tân hiển nhiên không phải là dân lâu đời có nguồn tin linh thông trong ngành, đối với cái tên này còn chút mờ mịt, nhưng trong tay đã chuẩn bị sẵn đường dây nội tuyến liên hệ đến cấp cao của công ty.

“Thật có lỗi.” Phong Tiểu Tiểu biết trao đổi như vậy có chút khó khăn, bước lên hỗ trợ giải thích: “Hôm qua, thư kí tổng giám đốc của quí công ty đến gặp ông chủ chúng tôi trao đổi chuyện hợp tác đầu tư. Cha của Dương….quản lí Dương giao vụ hợp tác này cho hai người bọn tôi.”

“Ra là quản lí Dương.” Em gái lễ tân rất nhanh hiểu chuyện: “Vậy tôi giúp hai vị liên hệ tổng giám đốc.”

Thời gian như nước trong miếng bọt biến, vắt vắt kiểu gì cũng sẽ chảy ra. Cho dù thật sự không vắt được, nhưng nể ở mặt mũi nhà đầu tư tương lai, thể nào cũng phải đẩy lùi một hai chuyện không quá quan trọng….Công ty ở đất nước này mà, mọi người đều hiểu, kỳ thật không phải hội nghị nào cũng quan trọng.

Em gái lễ tân cũng không nói sai. Tổng giám đốc công ty hôm nay quả thật bề bộn nhiều việc, có thể là đối phương cũng không đặt hết mọi hi vọng vào nhà họ Dương. Bởi vì thời gian trước có một hạng mục đầu tư bị thất bại nên không thể xoay vòng vốn. Mấy ngày gần đây những nhà quản lí cấp cao của công ty cũng phải chạy đôn chạy đáo kiếm tài trợ. Mặc dù tổng giám đốc nhận được cuộc gọi từ em gái lễ tân, muốn trở về gấp cũng mất khoảng 20 phút, còn chưa tính tới kẹt xe.

“Mời hai vị dùng thang máy đến tầng cao nhất, thư kí tổng giám đốc của công ty chúng tôi đang ở đó, tổng giám đốc sẽ lập tức quay lại ngay.” Em gái lễ tân buông điện thoại cười thân thiện.

Vậy mà không ai xuống đón?! Dương Nghiễn cùng Phong Tiểu Tiểu hồ nghi nhìn nhau, lên thang máy, ấn tầng cao nhất, chỉ chốc lát sau đã đến.

Cửa thang máy mở ra, một phòng khách rộng chừng 500 mét vuông đập ngay vào mắt, cách đó vài chục mét có một dãy phòng, trong đó gồm phòng tổng giám đốc cùng khu tiếp khách, trong phòng tiếp khách chỉ có khu của thư kí cùng một ít sô pha, bàn tràn vân vân.

Tà khí ở tầng này đã rất rõ ràng, dân nghiệp dư như Phong Tiểu Tiểu không nhận ra, nhưng Dương Nghiễn đã cảm giác được.


“Lại vẫn không có ai.” Phong Tiểu Tiểu nhìn ghế thư kí trống rỗng, khó hiểu hỏi.

“Có thể…” Dương Nghiễn còn chưa nói xong, một cánh cửa mở ra, người phụ nữ mới gặp hôm qua một thân đồ công sở nhăn nhúm vội vàng bước ra, thở hổn hển: “Dương tiên sinh?”

“….Ừm.” Dương Nghiễn không nói gì nhìn bộ dáng chật vật của cô ta.

Cửa vừa mở, hai người đều nghe thấy tiếng con nít cười đùa từ trong vọng ra, bộ dáng rất vui vẻ. Lại không nói cái gì, Dương Nghiễn có chút đăm chiêu nhìn vào căn phòng: “Công ty của cô….đình trệ kinh tế cho nên làm thành nhà trẻ?”

Người phụ nữ xấu hổ: “Con gái tổng giám đốc dẫn bạn đến chơi, cho nên…” Thật ra cô cũng hiểu được thật khó xử, công ty không phải nhà trẻ, bình thường đưa con gái đến thì thôi, dù sao cũng là cha con, người ta muốn tìm ba mình cũng không thể ngăn trở. Vấn đề chính là đã đến lại còn kéo theo bè lũ làm gì! Mình làm thư kí chứ đâu phải bảo mẫu….

Vừa dứt lời, từ trong cửa nhô ra một cái đầu nhỏ, một bé gái đáng yêu tựa cửa dùng đôi mắt long lanh nhìn qua bên này, chú ý tới Dương Nghiễn hai mắt sáng lên, giang ra cánh tay ngó sen lắc lắc: “Anh trai xinh đẹp!”

Người phụ nữ lại xấu hổ, dường như còn xúc động muốn che mặt.

Cô con gái của ông chủ có cái tật này thật không tốt. Vừa thấy đàn ông bộ dạng đẹp một chút là háo sắc thì cũng thôi, lại còn ỷ mình còn nhỏ mà chơi trò làm nũng. Trong công ty, từ trên xuống dưới, chỉ cần là đàn ông có chút tư sắc đều bị trêu chọc qua 1 lần….Cố tình người ta nhỏ tuổi, lại là con gái của ông chủ, nói 1 câu “thiên chân vô tà” rồi cũng không ai chấp, ngược lại cũng thành ngôi sao nhỏ trong công ty.

Dương Nghiễn châm lửa, hoàn toàn không nhìn sự thân thiện của cô bé, phì phèo điếu thuốc, thầm nhả ra 1 tiếng cười nhạo: “Con cáo con…”


“Ngài nói gì ạ?” Thanh âm quá nhỏ, người phụ nữ căn bản không nghe Dương Nghiễn nói cái gì. Nhưng Phong Tiểu Tiểu lại rất thính, hai mắt sáng lên bước qua, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm cô bé một lát.

“Tránh ra đi, Viên Viên không thích phụ nữ!” Hai cánh tay mập mạp đẩy Phong Tiểu Tiểu, cô bé tức giận trừng người chắn trước mắt mình.

Phong Tiểu Tiểu vui vẻ: “Yêu, nhỏ như vậy mà đã biết thích đàn ông?”

Cô bé phồng má: “Mẹ nói dạy chồng từ thuở còn non!”

“Dạy từ thuở nhỏ mấu chốt là chỉ chọn 1 anh chồng còn nhỏ.” Phong Tiểu Tiểu cảm thấy hứng thú đùa giỡn: “Bé nghĩ lại xem, đến khi bé lớn thì mấy anh đẹp trai này cũng đã tuổi già sắc suy. Mất công bé bồi dưỡng nhiều năm như vậy, đến lúc đó có lời lãi được gì đâu.”

Cô bé hừ hừ: “Ít nhất anh ta có thể làm cho năm tháng ngây thơ chất phác của bé trở nên sáng sủa….Đến khi bé trưởng thành rồi đương nhiên sẽ đá hắn.”

“….” Phong Tiểu Tiểu đối diện cô bé một hồi, rốt cuộc nhịn không được xoa xoa bụng quay đầu nói với Dương Nghiễn: “Anh Hai, em gái này thực biết nói đùa. Thôi anh nên nhanh chóng đến đây thắp sáng năm tháng ngây thơ chất phác của nó đi.”

Mặc dù cách mấy chục thước, nhưng Dương Nghiễn cũng không khó nghe được đối thoại bên này, vừa nghe Phong Tiểu Tiểu nói như vậy, sắc mặt lập tức đen thui. Mặc cho ai cũng sẽ không vui khi bị người lấy ra trêu chọc, hơn nữa con nhãi này lại còn vui sướng khi người gặp họa….

Nhưng người phụ nữ lại thật bình tĩnh, khoảng cách xa như vậy căn bản không biết xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy được những lời này của Phong Tiểu Tiểu thật quen tai, vì thế lại xấu hổ: “Thật, thật xin lỗi.”

Dương Nghiễn phẩy tay, lười nghe cô ta nói thêm cái gì, đi thẳng qua, giật nhẹ khóe miệng nhìn cô bé đáng yêu đang tươi cười sáng lạn, giang hai tay về hướng mình, cũng ngồi xổm xuống: “Ba nhóc là tổng giám đốc công ty này?”


“Đúng vậy!” Cô bé rất thuần thục nhào đến ôm cổ Dương Nghiễn, xem độ hành động lưu loát cỡ này, tuyệt đối là đã nhào lên không ít lần. Hạnh phúc cọ cọ, sau đó ngẩng đầu lên: “Anh trai xinh đẹp, không nên hút thuốc trước mặt trẻ con.”

Dương Nghiễn nhìn cô bé tò mò đánh giá mình, rất lịch sự dụi thuốc, lấy tay vỗ vỗ cô bé: “Với khứu giác của hồ ly mà nói thì quả thật mùi thuốc lá có chút làm khó nhóc…”

“…”

“…”

Mắt to trừng mắt nhỏ, cô bé mắt chữ O mồm chữ A, kinh ngạc nhìn Dương Nghiễn nửa phút, biểu tình của người sau rất tự nhiên….Cuối cùng là người phụ nữ đánh vỡ cục diện bế tắc, đầu tiên là cười tủm tỉm trấn an cô bé: “Viên Viên, dì phải dẫn hai vị khách này đến phòng khách, con vào chơi với bạn được không?” Ở chung lâu như vậy, người phụ nữ đã sớm biết được cô bé này thông minh thế nào. Lại nói cô vừa khóa lại thang máy, trẻ con có nghịch hoang kiểu gì cũng không ra khỏi tầng này được.

Sau đó người phụ nữ như chưa hề xấu hổ cười cười với Dương Nghiễn: “Dương tiên sinh, tôi đưa anh cùng vị tiểu thư này đến phòng khách trước, tổng giám đốc của chúng tôi sẽ về ngay thôi, vừa lúc tôi mang giấy chứng nhận chất lượng của công ty cho hai vị xem một chút.”

Dương Nghiễn không sao cả, lại vỗ vỗ đầu cô bé: “Vậy anh trai xinh đẹp này đi trước, gặp lại sau.” Xem ra là đã tìm ra được nơi phát ra tà khí.

“Ách…” Cô bé rụt cổ lại sợ hãi, hoàn toàn không còn khí thế đùa giỡn trai đẹp như lúc nãy nữa.

Người phụ nữ nhìn thấy âm thầm ngạc nhiên, con gái cưng của ông chủ trước nay chưa hề ngoan ngoãn như vậy với người ngoài….Trước khi Phong Tiểu Tiểu bước theo hai người, mắt thấy mình vừa xoay lưng, cô bé đã gấp gáp vội đóng cửa, còn có thể nghe được thanh âm khóa trái, xem ra đối phương thật là bị dọa không nhẹ….

Nhưng mà nói đến hồ ly tinh, ở trong nhà mình hôm qua cũng nhặt được 1 con, hình như là nói đến thành phố này nương nhờ đồng tộc?!

Truyện ngắn kinh dị: Edit xong quên save (TTvTT)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.