Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Chương 141: Chuyện xưa Phong Thần


Bạn đang đọc Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa – Chương 141: Chuyện xưa Phong Thần

Tục ngữ nói “Đại năng giả khả hóa thân vạn thiên, bất câu thì không chi hạn.”(*)

(*) Đấng toàn năng có thể hóa thân thành hàng nghìn hàng vạn, không câu nệ giới hạn bởi không gian thời gian.

Ví dụ như nói đến sự xuất hiện của vị thần tiên nào đấy trên sách, gia phả, huyết thống sắp xếp có thứ có tự, vì thế ngon lành đọc xong truyện xưa. Nhưng đến khi mở một cuốn sách khác, lại phát hiện vẫn là nhân vật này, vẫn là diễn viên này, nhưng là biến thành một người ở nơi khác, triều đại khác hay thậm chí là thân phận khác….Đây là hóa thân thành hàng nghìn hàng vạn.

Cho dù là nặn đất tạo người hay xả thân vá trời, danh tiếng của Nữ Oa ở đại đa số các loại thần thoại đều khá tốt đẹp, công tích thánh nhân không ai có thể phủ nhận. Nhưng dù vậy, Nữ Oa cũng có một vết đen trong lí lịch khiến người không thể không ngại, đó là vụ Tô Đát Kỉ diệt nhà Ân…

Dưới góc độ khách quan mà nói, thật ra việc này không tính là lỗi của Nữ Oa.

Đầu đuôi sự việc là do Ân Trụ vương đề bút viết thơ ô nhục tổ thần ở miếu Nữ Oa, mà so sánh sự đối lập thân phận giữa hai người, thì giống như là một tên quan chạy tới điện Kim Loan viết thơ ý dâm hoàng đế, theo nguyên ý của thơ Trụ Vương thì đại khái là nói ” cung điện của hoàng thượng thật đẹp, bộ dạng của hoàng thượng cũng mĩ miều, hoàng thượng theo ta về nhà hầu hạ ta đi”….Viết kiểu vậy chẳng khác nào là tự sát không cần lí do, Nữ Oa muốn chỉnh hắn cũng là đương nhiên.

Nhưng mà tên quan này có quyền, rút dây động rừng, cho nên hoàng thượng cũng đành nghẹn. Sau đó Nữ Oa sai ba con yêu quái ở mộ Hiên Viên, nhưng có nói trước—“Các ngươi ẩn yêu hình, nương nhờ cung điện, mê hoặc quân tâm, phò trợ Vũ Vương phạt Trụ thành công, không được giết hại chúng sinh, sau khi sự thành các ngươi cũng thành chính quả”

Phiên dịch nguyên văn, ý của Nữ Oa lúc đó là “ba đứa bây đi diệt Trụ vương, sau đó phò trợ đối tượng bà đã nhắm sẵn lên ngôi, nhưng không thể gây rắc rối nha cưng, làm tốt rồi bà thưởng cho”.

Không ngờ chỉ số thông minh và trình độ lí giải của Tô Đát Kỉ có chút kém mà năng lực hành động lại vượt trội hơn Nữ Oa dự đoán, tạo thành kết quả cuối cùng đúng là Trụ Vương bị giết, nhưng trong quá trình lại trộn lẫn một mảnh kêu gào. Hơn nữa 1 ý mấu chốt trong mệnh lệnh là “phò trợ Vũ Vương phạt trụ thành công” cũng không đụng tới…Vốn định chuyển giao chính quyền trong êm thấm, cuối cùng lại biến thành np, thủ hạ không cho mặt mũi, có thể hiểu được Nữ Oa lúc ấy tức giận đến thế nào. Đúng là thuộc hạ nghe lệnh mình đi làm việc, nhưng cầm lệnh làm việc không có nghĩa là có thể tùy tiện gây rắc rồi.

Kết quả Tô Đát Kỉ bị giết, Nữ Oa cũng thêm một vết đen trong lí lịch, lấy hai người này làm đá kê chân, nâng lên một tên Khương Tử Nha….Từ quá trình đến kết quả không thể không sốt ruột.(**)

(**) Đây là câu chuyện khởi đầu cho trận chiến phong thần cũng như là Chương 1 của bộ truyện Phong Thần Diễn nghĩa – Trụ Vương tế miếu bà Nữ Oa. Trong Chương này nói về 1 lần Trụ Vương đi tế miếu Nữ Oa.


Khi Trụ Vương đến miếu tổ thần dâng hương, vô tình thấy được dung nhan tượng kim thân của bà, trong nháy mắt ông tự nhủ bản thân dù có tam cung lục viện nhưng chưa hề có ai nhan sắc xinh đẹp như vậy. Nghĩ rồi truyền thị vệ mang bút mực đến và đề bài thơ trên vách tường:

Lạnh lùng trướng phủ xõa màn loan

Bóng sắc khen ai khéo điểm trang

Liễu uốn mày ngài khoe sắc lục

Xiêm tung sóng nưóc điểm non vàng

Hải đường sương đượm màu tươi tốt

Thược dưọc mưa nhuần bóng vẻ vang

Ðem về cung điện dựa thiên nhan.

Bà Nữ Oa sau khi lên cung Hỏa Vân chầu ba thánh là Phục Hy, Thần Nông, Hoàng Đế về, ngồi trên chánh điện mới thấy bài thơ của vua Trụ, nổi giận. Biết vận số của nhà Thương còn 28 năm nữa mới chấm dứt, bà bèn triệu ba con yêu ở mộ Hiên Viên, chúng là hồ li ngàn năm, chim trĩ chín đầu và đàn tì bà bằng ngọc thạch. Bà nói với chúng “Nay cơ nghiệp Thành Thang đã mỏi mòn, vua Trụ sắp đến ngày mất nước. Núi Kỳ Sơn phụng gáy nhà Tây Châu, người đó là khí số do trời định. Ba chị em bây hãy dấu mình yêu quái, trà trộn vào cung điện, làm cho Trụ vương điêu đứng. Ðợi cho Vũ vương đánh Trụ thành công, ta cho chúng bay thành thần. Song ta cấm một điều là không được tàn hại bá tánh, chỉ trả thù Trụ vương thôi.”. Còn Trụ Vương, kể từ khi ở miếu Nữ Oa về, mê mẩn bóng hình pho tượng ăn ngủ không yên, sau vua cho đòi Bí Trọng đến, Bí Trọng hiến kế bắt bốn trấn chư hầu tuyển bốn trăm mĩ nữ nạp vào hậu cung, vua lúc này mới vui dạ, đồng ý.

Đám hồ ly tinh cũng sốt ruột, chúng nó không quan tâm Tô Đát Kỉ mang đến cho boss bao nhiêu tổn thất, chỉ thấy boss nộp đồng tộc của chúng cho Khương Tử nha tế cờ…..Đây quả thực là đáng giận! Đám hồ ly tinh nhanh chóng từ fan biến thành antifan. Tuy rằng không dám gọi nhịp với Nữ Oa, nhưng oán hận trong lòng là không thể thiếu.


Vì thế, hôm sau khi Phong Tiểu Tiểu cầm bàn chải đánh răng đi ngang qua phòng khách, Lô Phương lên mạng tán gẫu với đồng tộc, thấy chữ kí trên QQ của đối phương là một hàng “Nữ Oa cái gì thật đáng ghét nhất” cũng không có gì ngoài ý muốn…

“….Tôi nói, Nữ Oa làm gì anh?” Phong Tiểu Tiểu ngậm bàn chải đánh răng trầm mặc ba giây, sau đó đầu đầy vạch đen rút bàn chải đánh răng ra hỏi.

“Phong tiểu thư dậy rồi?” Lúc này Lô Phương mới phát hiện đằng sau mình đứng một người, tối hôm trước hắn bị người điều tra sạch sẽ, nhưng đối với thân phận của đám Dương Nghiễn cùng Phong Tiểu Tiểu lại không biết gì cả…Người ta căn bản không dài dòng với hắn, ngay cả thân phận ở thế giới thường cũng chưa giới thiệu, đừng nói đến pháp thân chuyển thế.

Lô Phương nghiễm nhiên không biết không sợ, còn không biết điểm nhột của Phong Tiểu Tiểu ở đâu. Nhìn thoáng qua QQ của mình, Lô Phương còn tưởng rằng đối phương tò mò sao mình lại kí tên như vậy, vì thế cười: “Tôi là hồ ly tinh mà! Tuy rằng là bán yêu, nhưng tổ huấn dạy về phong thần đại chiến vẫn biết một ít, căm phẫn, câm phẫn thôi! Cũng đủ thuyết phục mà nhỉ.”

Phong Tiểu Tiểu cảm giác sâu sắc mình nằm không cũng trúng đạn, thức tỉnh lâu như vậy, cô sớm rất có đồng cảm với mình…. đúng hơn là với thân phận Nữ Oa chuyển thế của mình, những lúc thế này thật không biết nên tiếp câu nào mới tốt. Cô không có thành kiến gì với hồ ly tinh, nhưng không ngờ người ta lại rất có thành kiến với mình… “….Liên lạc với đồng tộc của anh rồi nhanh cút đi, nhìn thấy phiền lòng!”

Phong Tiểu Tiểu đen mặt xoay người đến phòng vệ sinh súc miệng rửa mặt, để lại Lô Phương ngồi ở phòng khách khó hiểu, ngơ ngác quay đầu lại hỏi Y Y ở phòng bếp: “Tôi chọc gì cô ấy?” lòng dạ phụ nữ như kim đáy bể….Sáng sớm ngủ dậy đã nhìn mình không vừa mắt, chẳng lẽ đối phương đến tháng?!

Y Y dọn bữa sáng, lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng chị Phong rất tốt, nhất định là anh làm chuyện xấu” Dọn xong lau lau tay: “Tôi gọi cô gái trong phòng ra ăn sáng, nếu anh vội cứ ăn trước, tiệm chúng tôi không có luật ăn chung, ai đói người đó tự ăn.”

Nói là nói như vậy, nhưng khi Y Y gọi tiểu mĩ nữ đã rửa mặt ra ngoài, Lô Phương vẫn thực lễ phép tắt máy tính ngồi bên bàn, không có ý mặc kệ chủ nhà mà ăn trước….Kì thật ngoài đám người trong tiệm gốm không xem nhau là người ngoài thì người bình thường có lẽ đều sẽ tuân thủ loại lễ phép cơ bản như vậy.

Ánh mắt tiểu mĩ nữ đảo mắt, sau khi thấy Lô Phương ngồi trên bàn ăn, một đoạn trí nhớ của tối qua dường như quay lại, cô hình như….suýt chút nữa nhào vào người đàn ông này?!

Mặt thiếu nữ tối sầm, cảm giác như thực sỉ nhục, quả thật là vết nhơ của cuộc đời, bản thân rõ ràng cuồng dại yêu đơn phương Dương Nghiễn, sao có thể coi trọng loại gà bệnh này?! Nghĩ đến đây, tiểu mĩ nữ cũng nhịn không được hận trừng mắt Lô Phương một cái, sau đó quyết đoán không nhìn người này nói sang chuyện khác: “Anh Dương còn chưa dậy?”


Vốn đang muốn chào hỏi một tiếng làm dịu đi cuộc gặp xấu hổ ngày hôm qua, Lô Phương lại lần thứ hai buồn bực, sao mà mới sáng sớm một người hai người cũng không muốn nhìn hắn?!

Y Y ngoan ngoãn lắc đầu: “Bình thường anh Dương đến giữa trưa mới tỉnh, hơn nữa lúc anh ấy vừa rời giường bị huyết áp thấp siêu cuồng bạo, cho nên bình thường bọn tôi không dám gọi ảnh….Cô nếu có việc gấp thì tìm chị Phong đi, chỉ có chị ấy mới dám gọi anh Dương.”

“….” Một ngụm máu nghẹn ở cổ tiểu mĩ nữ—- Vừa rồi phải chăng cô nghe thấy cái gì đó nồng nặc mùi gian tình?!

Đang nghĩ ngợi, nữ chính gian tình cũng sửa soạn xong ra khỏi phòng, đằng sau còn đi theo một con chó cỏ hết sức quen mắt.

“Tiểu Y, mở cửa lớn ra trước đi, Alexander phải ra ngoài tản bộ.” Phong Tiểu Tiểu dắt chó đi dạo như ngày thường, sau đó mới chú ý tới tiểu mĩ nữ: “Ủa, cô tỉnh rồi hả?! Vậy đúng lúc, cơm nước xong tôi nói anh Dương đưa cô về.”

Tiểu mĩ nữ hít thở sâu, chỉ cảm thấy hình ảnh một nhà hài hoài trước mặt hết sức chói mắt, rống: “Tôi mới không cần cô đồng tình!”

“Đồng tình….” Phong Tiểu Tiểu hết chỗ nói: “Ý cô là tự đi về?! Vậy cũng được, chúng tôi còn chính sự phải làm.”

Tiểu mĩ nữ lại nghẹn.

….

Cái gọi là thất tình cần phải tự mắt thấy. Khi tiểu mĩ nữ mặt dày mày dạn ở lại đến giữa trưa, chính mắt nhìn thấy Dương Nghiễn sau khi rời giường mặc đồ ngủ rêu rao khắp nơi là thế nào, mắt cá chết buồn ngủ mông lung không để ý hình tượng đi đánh răng rửa mặt là thế nào, lại không khách sáo cướp lấy điều khiển từ xa chuyển kênh phim truyền hình Phong Tiểu Tiểu đang coi, cùng đối phương câu có câu không châm chọc nhau là thế nào….Giết! Loại hình thức vợ chồng già ở chung vầy là sao?!

Tay cầm ly của tiểu mĩ nữ đang run lẩy bẩy, nước bắn ra váy cũng không chú ý đến.

Đến khi Y Y dọn cơm trưa, Dương Nghiễn ăn xong bữa sáng, lúc này mới chịu về phòng thay quần áo ra ngoài, cầm chìa khóa xe: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”


Tiểu mĩ nữ mếu miệng, đột nhiên phát hiện mình có nói gì cũng không còn ý nghĩa: “….Ừm.”

Nhìn tiểu mĩ nữ thất hồn lạc phách loạng choạng ra cửa, Phong Tiểu Tiểu híp mắt: “Anh cố ý?”

“Cũng không có gì, hình thức ở chung bình thường của chúng ta không phải vậy sao?!” Dương Nghiễn buông tay tỏ vẻ mình thật vô tội.

“Nhưng dưới tình huống có người ngoài anh sẽ không ngó lơ tâm tình của người khác như vậy, hơn nữa trước đó anh còn cố y không nhìn cô ta…”

Dương Nghiễn trầm mặc, sau đó đau đầu xoa trán: “Quan hệ của người lớn tốt quá cũng thật phiền toái. Có đôi khi không thể nói thẳng, bởi vì phải lo lắng đến phản ứng của hai nhà….Cũng đâu thể để sau này hai bên gặp nhau là xấu hổ được, như vậy rất ảnh hưởng đến việc hợp tác kết giao.”

Hiểu được, cho nên người này mới kéo mình cố tình show ân ái, tuy rằng quan hệ của mình cùng hắn không có mấy đồng….Lo nghĩ đến tương lại còn có một con boss Phục Hy sẽ xuất hiện, Phong Tiểu Tiểu quyết đoán thức thời không so đo, cười tủm tỉm gật đầu: “Em hiểu, về sau cũng hợp tác vui vẻ nhá anh Hai!”

“….” Dương Nghiễn thật sự trầm mặc 3 giây: “Ngoài Phục Hy, em bảo anh chắn tiểu Khương hay chắn ai cũng không vấn đề.” Tốt xấu người sau coi coi như quen thuộc, lại nói có quan hệ đồng bạn, thực trở mặt cũng không ra tay quá ác với mình….

Phong Tiểu Tiểu quay đầu một bộ dáng chưa nghe thấy gì: “Đi thôi đừng chậm trễ, lát nữa chúng ta còn phải đến công ty mới hợp tác của anh một chút nữa mà phải không?”

“…”

Lô Phương đã đi lúc sáng, tuy rằng lúc đó Dương Nghiễn chưa tỉnh, nhưng có Phong Tiểu Tiểu là chủ nhà kiêm ân nhân cứu mạng ở đây, cho nên có chào Dương Nghiễn hay không cũng không quan trọng.

Trương Tam ra ngoài từ sớm, tính toán mua thêm chút đồ vật dụng hàng ngày, thuận tiện cho Vương Vi quá giang, tựa hồ muốn đi dạo, xem có….bùn chất lượng tốt đầy dinh dưỡng hay không để mua về vì một thân hình khỏe mạnh.

Vì thế dưới tình huống không có người ngoài, Dương Nghiễn cùng Phong Tiểu Tiểu dẫn theo tiểu mĩ nữ lên xe, một đuôi khói cuồn cuộn rời tiệm gốm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.