Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn

Chương 36: Ảnh Em Lúc 4 Tuổi​


Đọc truyện Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn – Chương 36: Ảnh Em Lúc 4 Tuổi​


Dạo này có bão nên mình rén quá khóa truyện trên wattpad rồi ạ (Mặc dù truyện flop nhưng vẫn rén)
* * *
Hứa Thanh Nhiễm tắm rửa xong mở cửa phòng tắm, Hàn Trạc đã trở về phòng ngủ, đang ngồi trên mép giường nhìn bức ảnh cô lấy ra từ ngăn kéo thư phòng.
Hàn Trạc nghe tiếng cửa mở, mắt đen nhìn qua, khóe miệng cong lên cười, “Em muốn hỏi chuyện bức ảnh này?”
Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm đột nhiên khẩn trương, đến mép giường đứng trước mặt anh.

Tóc cô buột hờ, tự nhiên rũ trước ngực, trên người mặt áo ngủ bằng vải bông, sắc mặt hồng nhuận, con ngươi sáng ngời.
“Tại sao anh..

có ảnh thời đại học của em.”
Hàn Trạc nhìn vẻ mặt hớn hở của cô, liền biết trong lòng Nhiễm Nhiễm nhà anh vui vẻ.
Anh duỗi tay giữ chặt tay nhỏ mềm mại của Nhiễm Nhiễm, để cô ngồi bên người, không trực tiếp trả lời, anh mở ví, lấy ra bức ảnh nhỏ ố vàng: “Anh không chỉ có ảnh em thời đại học, còn có ảnh lúc 4 tuổi.”
“4 tuổi?” Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm nghi hoặc, tầm mắt dừng ở tấm ảnh trên tay anh, đứa bé trong hình đúng là cô, bên cạnh còn có một cậu bé cao gầy.
Hứa Thanh Nhiễm chỉ nhớ cậu bé ấy là Hàn Thành An, sắp được bố mẹ cô nhận làm con nuôi.
Có thể lúc đó quá nhỏ, Hứa Thanh Nhiễm đối với anh trai xuất hiện trong tuổi thơ cũng không có ấn tượng.
Nhưng trong album cũ ở nhà, cũng có mấy tấm cô chụp chung với Hàn Thành An.
Lưu Phân Phương từng nói cho cô, năm cô 4 tuổi Liễu Thành đã xảy ra một trận động đất, cha mẹ Hàn Thành An đều qua đời trong trận động đất kia, Hứa Miểu Sinh là hiệu trưởng tiểu học Hoài Đông, cảm thấy Hàn Thành An thật sự đáng thương, cho nên vợ chồng hai người thương lượng nhận nuôi anh giúp đỡ anh hoàn thành việc học.
Nhưng mới nhận nuôi chưa được nửa năm, Hứa Miểu Sinh trên đường đi làm gặp phải tai nạn xe cộ, mất việc, mà Lưu Phân Phương lại phát hiện đang mang thai ba tháng, trong nhà lập tức gặp phải áp lực kinh tế thật lớn, mặc dù có trợ cấp giáo viên nhưng cũng như muối bỏ biển.
Hai vợ chồng do dự thật lâu, chỉ có thể đưa Hàn Thành An đến cô nhi viện trong địa phương, bởi vì điều kiện kinh tế Hứa gia lúc ấy, thậm chí không tốt bằng cô nhi viện, vợ chồng Hứa Miểu Sinh không hy vọng anh đi theo nhà họ chịu khổ.
Chỉ là sau khi trải qua thời kỳ khó khăn, tuy rằng không phù hợp với điều kiện nhận nuôi, hai vợ chồng cũng muốn giúp đỡ Hàn Thành An lần nữa, nhưng cô nhi viện nói Hàn Thành An được một đôi vợ chồng trung niên nhận nuôi rồi, sau đó muốn liên lạc, cũng không liên lạc được.
Hứa Thanh Nhiễm trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Trạc, lại nhìn Hàn Thành An trong tấm ảnh nhỏ, kinh ngạc nói: “Không thể nào?”
Trên mặt Hàn Thành An có rất nhiều nốt ruồi, còn có vết sẹo lưu lại sau trận động đất, thoạt nhìn tự ti lại nhỏ yếu, mà Hàn Trạc trước mắt, trên mặt sạch sẽ, sau tai chỉ có một vết đen, khí chất từ trong ra ngoài đều là khiêm tốn có lễ, tự tin như ánh mặt trời.
Hàn Trạc cười nhéo khuôn mặt nhỏ của Hứa Thanh Nhiễm, nhìn cô kinh ngạc, trong lòng anh cũng có chút khẩn trương.
Anh không muốn nói chuyện này cho Hứa Thanh Nhiễm sớm như vậy, nhưng không ngờ bị Hứa Thanh Nhiễm phát hiện ra.

Thanh âm anh khàn khàn: “Cậu bé này là anh, tám tuổi đã quen biết em.”
“Anh tên Hàn Trạc, mà cậu bé này là Hàn Thành An.”
“Khi còn nhỏ, em sửa tên lại cho anh, quên rồi sao?”
Hứa Thanh Nhiễm mở to mắt, cô lúc ấy chỉ là đứa bé 4 tuổi, sao có thể đổi tên cho anh: “Anh gạt em, em lúc ấy mới 4 tuổi.”
Hàn Trạc dựa vào vách tường, duỗi tay ôm Hứa Thanh Nhiễm trong lòng ngực, tìm tư thế thoải mái nhất, mới nhẹ giọng trả lời: “Khi đó dì là giáo viên ngữ văn, ở nhà dạy em học bài《 ái liên thuyết 》, em học lâu nhưng chỉ nhớ được câu” Ra nước bùn mà không nhiễm, trạc thanh liên mà không yêu “, bởi vì những lời này có tên của em.”
“Lúc ấy em hỏi anh, tên của em có thơ cổ, hỏi tên của anh có không, anh nói không có thơ cổ.

Em cười hì hì nói, anh trai, hay em sửa tên cho anh, anh là Hàn Trạc, như vậy tên của chúng ta sẽ cùng có trong thơ cổ.”
“Sau khi chú gặp tai nạn xe cộ, chú và dì không còn cách nào chỉ có thể đưa anh tới cô nhi viện, khi đó em ôm anh khóc lóc, nước mắt nước mũi đều dính lên quần áo mới dì mua cho anh, cuối cùng chờ em ngủ rồi, dì mới đưa anh đến cô nhi viện.”
“Nhưng lúc đăng ký tên, anh tranh thủ dì không chú ý, đổi Hàn Thành An thành Hàn Trạc, sau đó chứng minh thân phận cũng là Hàn Trạc.”
Hứa Thanh Nhiễm nghe xong, cả người ngây ngẩn.
Hàn Trạc cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân choáng váng, động tâm, nâng cằm cô hôn sâu.
“Vậy tại sao anh có ảnh tốt nghiệp của em, đại học em chắc chắn chưa từng gặp anh.”
Hàn Trạc cười khẽ: “Em đúng là đồ vô lương tâm, nói chuyện giống như đánh rắm, chỉ nói mà không nhớ.

Chỉ tiếc lúc đó không có điện thoại, không thể ghi lại lời em nói, để xem em còn dám trở mặt không nhận người.”
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm đỏ hồng, “Em lúc đó nói gì?”
“Em nói, anh trai, tương lai em chính là người nhà của anh, ba mẹ em là ba mẹ anh, anh không cần sợ hãi, em sẽ luôn bên cạnh anh.”
Hàn Trạc nhéo mặt Hứa Thanh Nhiễm, tăng lớn âm lượng: “Em còn nói, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”
Hứa Thanh Nhiễm cười rạng rỡ, cô thật đúng là không nhớ rõ khi mình còn nhỏ không biết kiêng kỵ hứa với anh nhiều như vậy, mà cô lại vô tâm vô phế quên sạch sẽ.
Hàn Trạc nhìn cô, tăng thêm lực đạo trên tay, như là trừng phạt.
Nhưng lúc ấy, Hứa Thanh Nhiễm đồng ngôn vô kỵ* nói, lại cho anh vừa mới mất đi hết thảy, rất nhiều ấm áp cùng hy vọng.
(*) Nói không kiêng kỵ
Cũng là cô, dùng tay nhỏ mập mạp ôm cánh tay anh nói, anh đừng sợ, bé ở đây.
Anh trai không phải không ai muốn, ba mẹ muốn, bé cũng muốn.

Anh trai vui vẻ, bé cho anh kẹo.
Lúc Hứa Thanh Nhiễm đưa cho anh kẹo, anh đều ăn đến sâu răng, đến tận bây giờ anh liền không thích đồ ngọt nữa.
“Vậy sau đó thế nào?”
Hàn Trạc “À” một tiếng, tiếp tục nói: “Sau đó được đôi vợ chồng trung niên nhận nuôi, chỉ là hai năm sau họ có con, đối với anh cũng lãnh đạm.”
“Sau đó, sau khi sinh con, họ không rảnh quản anh, anh vừa học vừa làm, hoàn thành việc học.

Năm bốn đại học, bạn học của anh làm giáo viên sinh học ở cấp ba, các em có viết tin nhắn trong sách cho cậu ấy, phía trên có QQ và số WeChat của em.”
Trái tim Hứa Thanh Nhiễm như thắt lại, trong lòng khổ sở không giải thích được.

Cô ngẩng đầu nhìn Hàn Trạc: “Anh lúc đó có phải thích em không?”
Ánh mắt Hàn Trạc lóe lên, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ cười gật đầu: “Ừm, thích em.”
“Vậy sao anh không thêm QQ theo đuổi em, như vậy em sẽ không gặp được Tần Uông Dương!”
Hứa Thanh Nhiễm biết ý tưởng này rất tùy hứng, nhưng cô vẫn là nhịn không được, nếu đời trước cô gặp Hàn Trạc trước, vậy có phải sẽ rất hạnh phúc.
Hàn Trạc phụt cười một tiếng, nhéo mặt cô: “Em khi đó mới học cấp ba, chưa 18 tuổi, còn một năm nữa phải thi đại học.”
“Hơn nữa khi đó, em cũng chướng mắt anh.”
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm nghi hoặc, khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Hàn Trạc vỗ vỗ Hứa Thanh Nhiễm, ý bảo cô đứng dậy, anh xuống giường đi ra phòng ngủ.
Hứa Thanh Nhiễm không biết Hàn Trạc đi đâu, trong chốc lát, Hàn Trạc cầm một tấm ảnh quay lại, là hình chụp đại học của anh.
Hàn Trạc cười nói: “Em có thể tìm được anh không?”
Hứa Thanh Nhiễm ngồi xếp bằng trên giường, ngón tay xẹt qua đầu người trên ảnh.
Có thể do vẫn đề kỹ thuật, bức ảnh rất tối, mặt người cũng nhỏ, nhìn qua đều khá giống nhau, nhìn kỹ xuống, Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy bọn con trai lôi thôi lếch thếch, trừ một hai người đẹp chút, nhưng không phải Hàn Trạc.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn chằm chằm đầu người rậm rạp, hai mắt nhức nhối, xoa xoa mắt nhìn anh.
Nhìn những người này lại nhìn Hàn Trạc trước mắt, trong lòng Hứa Thanh Nhiễm vẫn cứ sinh ra một loại cảnh đẹp ý vui.

“Không có anh.”
Hàn Trạc cười cười, cầm bức ảnh chỉ vào người thứ ba bên trái hàng thứ hai, vì đối diện ánh mặt trời, người trên ảnh híp mắt, trên mặt cũng có vẻ khẩn trương hưng phấn, trên má còn có rất nhiều nốt ruồi.
Hứa Thanh Nhiễm không thể tin được, nhưng nhìn kỹ, người trong tấm hình này khá giống Hàn Thành An, trên mặt có nốt ruồi, dáng người trung bình, chỉ là không còn hơi thở yếu đuối.
Hứa Thanh Nhiễm lại nhìn khuôn mặt giảo hoạt của anh, biểu tình kinh ngạc, “Anh sao lại thay đổi lớn như vậy?”
Hàn Trạc cười, cố ý trêu chọc cô: “Nếu lúc ấy anh theo đuổi em, em có đồng ý không?”
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm lóe lóe, sau một lúc, chân thành lắc đầu.
Lúc ấy cô thích Tần Uông Dương, chính là vì Tần Uông Dương lớn lên đẹp.
Nhưng Hàn Trạc khi đó, không biết có phải do ánh sánh và kỹ thuật chụp hay không, thật sự không đẹp.
Hàn Trạc lấy lại ảnh chụp, nhẹ giọng cười: “Chờ em thi đậu đại học, anh đúng là định tìm em, nhưng chờ tìm được, em đã ở bên Tần Uông Dương, hơn nữa mọi người đều biết, là em theo đuổi Tần Uông Dương, hơn nữa rất thích anh ta.”
Hứa Thanh Nhiễm xấu hổ, trong lúc cô theo đuổi Tần Uông Dương đã làm nhiều việc rất điên cuồng, theo đuổi ba tháng, Tần Uông Dương mới đồng ý ở bên cô.
“Giờ nhớ lại, khi đó em đúng là còn trẻ không hiểu chuyện.”
Trong giọng nói Hàn Trạc không có ý trách cứ, thanh âm vững vàng, tiếp tục nói: “Khi đó anh cũng đi gặp Tần Uông Dương, hắn thật sự đẹp hơn anh, mặc kệ anh ta mặc gì hay dáng người thế nào, nhìn vào cũng như ngôi sao.”
Hứa Thanh Nhiễm bụm mặt, căn bản không nhớ đến việc ngu xuẩn lúc trước.
Cô làm nũng ngã vào trên giường lăn hai vòng, đôi mắt tròn tròn nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của anh: “Vậy sao anh trở nên đẹp như vậy?”
Hàn Trạc cười khẽ, trong mắt mang theo sủng nịch, duỗi tay nhéo gương mặt mềm mại của cô, xúc cảm rất tốt.
“Còn không phải người nào đó thích mỹ nam, cho nên anh cũng bắt đầu thay đổi bản thân.

Anh thấy em yêu đương hạnh phúc, nên không xông vào cuộc sống của em, mà tiếp tục học nghiên cứu sinh, trong lúc học nghiên cứu giảm bớt nốt ruồi trên mặt, bắt đầu vận động có quy luật, chú ý trang phục thường ngày, chậm rãi biến thành bộ dáng hiện tại.”
Nhìn Hứa Thanh Nhiễm kinh ngạc, Hàn Trạc cũng sờ mặt mình, cười nói: “Có thể hàng năm ở bệnh viện không phơi nắng, màu da cũng trắng rất nhiều, tục ngữ nói, một trắng che chín xấu.”
Trái tim Hứa Thanh Nhiễm loạn nhịp, nhìn khuôn mặt Hàn Trạc, đôi mắt sáng lên.
Cô chưa bao giờ dám nghĩ, có một người sẽ yêu chính đến nước này.
Ở bên Tần Uông Dương mấy năm nay, người trả giá luôn là cô, chịu ủy khuất luôn là cô.
Mà Hàn Trạc, vì mình, yên lặng trở nên ưu tú như vậy, yêu cô sâu đậm như vậy.
Nhớ lại đời trước, ngực Hứa Thanh Nhiễm chua xót một chút.
Đời trước khi xem mắt, cô nói cho nam nhân trước mắt, cô yêu Tần Uông Dương, đời này không quên được hắn.
Hứa Thanh Nhiễm che ngực, trong lòng nóng rực, nhìn chằm chằm đôi mắt ôn nhu của anh.

Cô đột nhiên cười: “Thì ra lời của em lúc nhỏ lừa anh thảm như vậy.”
Hàn Trạc phụ họa theo: “Đúng vậy, lừa anh đến 32 tuổi mới khai trai, em nói xem, nên bồi thường thế nào.”

Hàn Trạc đặt ảnh chụp và ví tiền lên tủ đầu giường, cả người đè lên Hứa Thanh Nhiễm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, buồn cười hỏi: “Nhiễm Nhiễm, muốn bồi thường thế nào?”
Hứa Thanh Nhiễm nghe tiếng tim đập kịch liệt của mình, cô hơi hơi hé miệng, nhưng không biết phải nói gì, đơn giản kéo vai anh, lấy bản thân bồi thường.
Hàn Trạc cười, cắn vai cô: “Bồi thường thế này, anh rất thích.”
Một đêm này, trong lòng Hứa Thanh Nhiễm thật nóng.
Cô vẫn luôn cho rằng mình yêu một người rất lâu, yêu Tần Uông Dương chín năm, yên lặng chịu ủy khuất.
Lại không nghĩ đến, còn một người so với cô thâm tình hơn, yêu cô nhiều năm như vậy, yên lặng bảo hộ cô hạnh phúc.
Khi cảm xúc đạt tới cao trào, Hứa Thanh Nhiễm ở bên tai Hàn Trạc, nói giọng khàn khàn: “Hàn Trạc, đời này chúng ta thật hạnh phúc.”
* * *
Hôm sau tỉnh lại, đã 10 giờ.
Hứa Thanh Nhiễm lười nhác che mắt, giống con mèo lười biếng, Hàn Trạc đã mặc đồ chỉnh tề, ngồi ở mép giường dỗ cô: “Rời giường, phải về nhà ăn cơm với chú và dì.”
Hứa Thanh Nhiễm ôm chăn ưm một tiếng, không chịu rời giường: “Không muốn, em buồn ngủ, muốn ngủ.”
Hàn Trạc từ trước đến nay đều hưởng thụ việc Hứa Thanh Nhiễm làm nũng, đặc biệt ngày hôm qua hai người nói chuyện, quan hệ của cả hai cũng gần thêm một bước.

Hầu kết anh chuyển động, khụ khụ: “Ngoan, nếu không ba mẹ em sẽ buồn.”
“Em không muốn rời giường, mệt lắm.” Hứa Thanh Nhiễm ôm chăn không buông tay, thậm chí đem đầu chôn trong chăn.
Hàn Trạc kêu vài tiếng cũng không nghe thấy đáp lại, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Nhiễm Nhiễm, nếu em không chịu dậy anh chỉ có thể gọi cho chú, nói giữa trưa hôm nay chúng ta không về nhà ăn cơm.”
Hứa Thanh Nhiễm vẫn không có động tĩnh.
Hàn Trạc làm bộ, lấy điện thoại, gọi cho Hứa Miểu Sinh: “Alo, chú ạ.

Hôm nay chúng con không về ăn cơm? Tại sao à, tối hôm qua Nhiễm Nhiễm quá mệt mỏi, tụi con ba giờ mới ngủ, Nhiễm Nhiễm bây giờ còn chưa dậy..”
Tuy Hứa Thanh Nhiễm ở trong chăn nhắm mắt lại, nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe thấy Hàn Trạc nói chuyện.
Cô nghe anh nói càng ngày càng quá đáng, thậm chí nói hai người tối hôm qua ba giờ mới ngủ, đột nhiên ngồi dậy đoạt lấy điện thoại anh.
Hàn Trạc bị cô làm hoảng sợ, điện thoại bị cô lấy đi, trong mắt lại theo ý cười: “Tỉnh?”
Hứa Thanh Nhiễm xoa đôi mắt, nói với điện thoại: “Ba đừng nghe Hàn Trạc nói bậy, con dậy rồi.”
Nói xong, không nghe thấy Hứa Miểu Sinh đáp lại.
Hứa Thanh Nhiễm lúc này mới nhìn đến ý cười trong mắt Hàn Trạc, lấy điện thoại ra, màn hình vẫn chưa mở, Hàn Trạc căn bản chưa gọi cho Hứa Miểu Sinh.
“Hàn Trạc!” Hứa Thanh Nhiễm thẹn quá hóa giận nhào qua, phát tiết hết ủy khuất tối hôm qua..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.