Đọc truyện Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn – Chương 35: Người Nhà Của Anh
Hứa Thanh Nhiễm mơ hồ, chỉ nghe thấy anh tiếp tục nói: “Nếu nhiễm Nhiễm thích uống rượu, về sau chúng ta đặt chút rượu trong nhà, cuối tuần không đi làm, chúng ta cùng nhau uống.”
“Nhiễm Nhiễm, được không em?” Hàn Trạc không nghe thấy đáp lại, cố ý chơi xấu.
“A..
Được!” Hứa Thanh Nhiễm cắn thật mạnh lên vai anh.
– –
Ngày thứ hai, ngủ tới mặt trời lên ba sào, Hứa Thanh Nhiễm mới khổ sở mở to mắt.
Đầu cô khó chịu vì say rượu, còn do có người cả đêm không ngại cực khổ trồng dâu* trên người cô.
(*) Trồng dâu là gì mấy bác tự hiểu nha (¬‿¬).
Tay Hứa Thanh Nhiễm gác trên chăn, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
Cô nhớ lại sự việc từ bữa tiệc về nhà, gương mặt tức khắc ửng đỏ.
Cô nắm tóc “A” hai câu, thật sự không có sức lực rời giường.
Lại nhìn trần nhà phát ngốc một lát, Hứa Thanh Nhiễm sờ điện thoại Hàn Trạc giúp cô cắm sạc trên tủ đầu giường, mới phát hiện đã 12 giờ.
WeChat có ba cuộc gọi nhỡ của Lưu Phân Phương, còn thêm đoạn ghi âm rất dài.
Hứa Thanh Nhiễm không có tâm tình chậm rãi nghe, trực tiếp gọi qua cho Lưu Phân Phương.
Điện thoại vang lên trong chốc lát, liền nghe thấy tiếng Hứa Miểu Sinh: “Bé?”
Hứa Thanh Nhiễm chống giường gian nan ngồi dậy, giữa eo và hai chân nhức mỏi khiến cô nhịn không được cắn răng “A” một tiếng, nhưng vì không để cha nghi ngờ, Hứa Thanh Nhiễm nhanh chóng hỏi: “Ba, mẹ gọi cho con làm gì vậy, hôm qua con với Hàn Trạc đi liên hoan, uống nhiều, mới vừa tỉnh, không nhận được điện thoại.”
“Ừ ừ, ba mẹ biết rồi, mẹ con đang trong phòng bếp nấu cơm, lúc trước gọi con không được, cũng gọi qua Hàn Trạc, Hàn Trạc nói con ngủ chưa dậy, ba và mẹ chỉ muốn hỏi một chút, cuối tuần này các con bận không, không thì về nhà ăn cơm?”
Hứa Thanh Nhiễm xoa giữa mày, nghĩ hôm nay chắc không còn sức lực trở về: “Hôm nay con chưa tỉnh rượu hẳn, hay là giữa trưa ngày mai tụi con trở về ăn cơm, con hỏi Hàn Trạc thử, nếu anh ấy không bận thì cả hai cùng về, còn bận thì con về một mình.”
Hứa Miểu Sinh cao hứng, hiện tại hai vợ chồng già chỉ mong chờ đến cuối tuần, Hứa Thanh Nhiễm có thể về nhà ăn một bữa cơm.
Trước kia Hứa Thanh Nhiễm không có bạn trai mỗi ngày đều ăn ở nhà, bọn họ lo lắng Hứa Thanh Nhiễm lớn gả không được, hiện tại con gái tìm được bạn trai dọn ra ngoài ở, hai vợ chồng già lại buồn chán, mỗi ngày đếm lịch còn mấy ngày nữa đến cuối tuần.
“Được thôi, sáng mai ba đi chợ mua thức ăn, các con về sớm một chút.”
“Vâng.” Hứa Thanh Nhiễm nhẹ nhàng nói.
Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, trên người Hàn Trạc mặc quần áo ở nhà, vẻ mặt thoải mái.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn mắt đen Hàn Trạc, đột nhiên ngượng ngùng, dời mắt chỉ điện thoại bên tai, ý bảo mình đang nói chuyện.
Hàn Trạc cong khóe môi, liếc mắt một cái liền biết cô gái nhỏ thẹn thùng.
Anh nhẹ giọng nói một câu: “Ra ăn cơm.”
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Trong điện thoại, Hứa Miểu Sinh cũng nói: “Nhiễm Nhiễm, mẹ con nấu cơm xong rồi, không có gì nữa thì tắt điện thoại, ngày mai cùng Hàn Trạc về nhà ăn cơm.”
“Dạ, vậy hai người ăn cơm đi ạ.”
Tắt điện thoại, Hứa Thanh Nhiễm cầm quần áo vào phòng tắm rửa mặt.
Khi ra ngoài, Hàn Trạc đã dọn cơm xong, canh củ cải xương sườn, súp lơ xào, thịt heo xào đậu hủ.
Đều là món Hứa Thanh Nhiễm thích.
Bụng Hứa Thanh Nhiễm kêu hai tiếng, cô vuốt bụng gấp không chờ nổi kéo ghế dựa ngồi xuống.
Hàn Trạc cảm thấy buồn cười, nghe cô nói chuyện cảm giác giọng nói lại bị khàn, chắc do tối hôm qua uống rượu nhiều, anh vào phòng bếp rót cho Hứa Thanh Nhiễm một ly nước mật ong, đặt bên tay phải cô.
Hứa Thanh Nhiễm bưng nước uống một ngụm, không cảm ơn còn oán trách nói: “Đều tại anh!”
Hàn Trạc ngồi đối diện, gắp một miếng đậu hủ: “Tối hôm qua Nhiễm Nhiễm một hai phải cưỡng hôn anh, quên rồi?”
Hứa Thanh Nhiễm trừng mắt, dù sao cũng không chứng cứ: “Anh nói bậy, em nào có!”
Hàn Trạc lấy điện thoại trong túi ra, trượt vài cái trên màn hình, mắt đen mang theo ý cười giảo hoạt, đưa điện thoại đẩy đến trước mặt cô: “Này, chứng cứ ở đây, có hiệu lực khi ra tòa đó.”
Hứa Thanh Nhiễm còn cảm thấy Hàn Trạc đang lừa mình, vẻ mặt không tin lấy điện thoại, khi nhìn nội dung video, sắc mặt cực kỳ xấu hổ.
Video ở của nhà vệ sinh KTV, cô ép Hàn Trạc vào tường, sau đó muốn cưỡng hôn anh, thậm chí nhón chân, nỗ lực cởi quần áo Hàn Trạc.
Mấu chốt là vất vả hôn lên, Hàn Trạc còn né tránh, nụ hôn rơi trên quai hàm Hàn Trạc.
Hứa Thanh Nhiễm nhắm mắt lại, chuẩn bị đem chứng cứ hủy thi diệt tích.
Hàn Trạc thong thả ung dung ăn cơm, mắt đen mang theo ý cười: “Video tốt như vậy, anh đã lưu nhiều bản sao, Nhiễm Nhiễm xóa cũng không sao, anh còn rất nhiều.”
Động tác xóa video của Hứa Thanh Nhiễm dừng lại, thẹn thùng trừng anh: “Sao anh lại có video này?”
Hàn Trạc buông tay, cong môi cười nói: “Ăn cơm trước đi, tối hôm qua nôn sạch hết rồi, lại không ăn sáng, đừng để đói.”
Khi Hàn Trach nói lời này, bụng Hứa Thanh Nhiễm còn phối hợp kêu hai tiếng.
Cô lập tức đè bụng lại, cắn môi trừng mắt nhìn nó.
Sao lại không cho chủ nhân ngươi mặt mũi chứ?
Ọt ọt ọt..
ọt ọt..
Hàn Trạc phụt một tiếng, sặc cơm, vội vàng vào phòng bếp uống nước.
Không chỉ Hứa Thanh Nhiễm kinh ngạc khi thấy video, anh lúc đầu nhìn, tai cũng đỏ lên.
Hơn nữa, anh bị nhiều đồng nghiệp tag vào, mới biết đến video.
Xấu hổ lúc đó quả thực không cần nói cũng biết.
Nhưng mà nhìn lại hai lần, Hàn Trạc lại cảm thấy video rất thú vị, còn có kỷ niệm ý nghĩa.
Đây là lần đầu tiên thấy bộ dáng Nhiễm Nhiễm uống say, cũng là lần đầu thấy Nhiễm Nhiễm nóng nảy như vậy.
Cho nên anh thật sự lưu nhiều bản sao video, máy tính, điện thoại, iPai, Baidu Cloud, Weiyun điện thoại đều có bản sao.
Còn đã đăng một cái lên vòng bạn bè với chế độ chỉ riêng tôi.
Hàn Trạc uống nước, mới nuốt xuống đồ ăn nghẹn trong cổ họng.
Trở lại bàn ăn, Hứa Thanh Nhiễm đã trả điện thoại qua bên anh, Hàn Trạc không xem thử Nhiễm Nhiễm cuối cùng có xóa video không, cất điện thoại vào túi.
“Buổi chiều anh đến phòng tập thể thao.” Anh nhẹ giọng báo cáo hành trình của mình.
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, nhớ rõ thứ bảy tuần trước Hàn Trạc cũng đến phòng tập thể thao, “Thứ bảy mỗi tuần anh đều đi sao?”
“Ừm.”
“Vậy ngày mai có thời gian không, ba mẹ em bảo chúng ta về ăn cơm?”
Hàn Trạc múc một chén canh, cười nói: “Đương nhiên có thời gian, ba mẹ em một tuần chưa gặp em, chắc là rất nhớ, anh đương nhiên muốn đưa em trở về.”
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm lóe lóe, nhớ ngày xem mắt Hàn Trạc nói cha mẹ anh qua đời sớm, không có thân thích.
Hiện tại đã thích anh, nhớ lại những lời này, trong lòng vừa áy náy vừa thương cảm cho ạn
Cô hơi hơi hé miệng: “Về sau..
Em chính là người nhà của anh.”
Động tác ăn canh của Hàn Trạc ngừng lại, trong miệng còn một ngụm canh sườn.
Anh nâng mắt, trong mắt đen xẹt qua tia cứng đờ.
Nhưng nữ nhân đối diện vì thẹn thùng, đã cúi đầu ăn cơm.
Hàn Trạc nuốt canh trong miệng, cong môi: “Ừm, về sau Nhiễm Nhiễm sẽ trở thành vợ của anh, là người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh.”
Hàn Trạc gắp củ cải trắng bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai, thoải mái ngọt ngào.
Bên tai phảng phất như có cô bé 4 tuổi, giọng nói tinh tế, “Anh trai, sao anh khóc?”
Tôi nhớ ba mẹ.
“Anh trai, về sau ba mẹ em chính là ba mẹ anh.”
“Em cũng là người nhà của anh, về sau, anh sẽ không còn một mình.”
Nhưng mà, đôi mắt tôi đau, rất khó chịu.
“Đừng khóc, bé ôm anh!”
* * *
Đột nhiên nghe tiếng ghế dựa cọ xát mặt đất, Hàn Trạc hoàn hồn, nhìn Hứa Thanh Nhiễm bưng chén đứng lên, mỉm cười ngọt ngào: “Hôm nay canh xương sườn rất ngon, em còn muốn ăn thêm một chén cơm.”
Hàn Trạc cười khẽ: “Tối hôm qua mệt rồi, Nhiễm Nhiễm ăn nhiều chút.”
Không ngoài ý muốn, Hàn Trạc tiếp nhận ánh mắt xem thường của Hứa Thanh Nhiễm.
Hai người cơm nước xong, Hứa Thanh Nhiễm thu dọn chén đũa đến phòng bếp rửa chén, Hàn Trạc vào thư phòng.
Khoảng hai giờ, Hàn Trạc đến phòng tập thể thao, Hứa Thanh Nhiễm đưa anh tới cửa, dặn dò: “Không được nhìn lén cô gái khác tập thể hình.”
Hàn Trạc bật cười, cầm bàn tay đang chọt bụng mình, cúi đầu trộm hương thơm ngoài miệng của cô: “Thường thì cô gái khác nhìn anh, hay em đi cùng, giám sát anh tập lyện?”
Hứa Thanh Nhiễm hừ hừ, lấy điện thoại click mở một video ngắn cho Hàn Trạc xem.
Hàn Trạc tò mò, nhìn qua cuối cùng phụt một tiếng bật cười.
Nôi dung video là một đôi tình nhân đối thoại, trên bàn có hai ly nước, một ly nóng một ly lạnh, cô gái bỏ túi trà vào nước lạnh, hỏi chàng trai “Ngâm được không?”
Chàng trai lắc lắc đầu.
Cô gái lấy túi trà khỏi nước lạnh, để vào ly nước nóng, “Ngâm được khônh?”
Chàng trai gật đầu.
Cô gái hỏi: “Đạo lý gì đây?”
Chàng trai nói: “Pha trà phải dùng nước sôi!”
Kết quả cô gái đánh anh ta một cái, cũng nói đáp án: “Anh không cho trà xanh ấm áp, người ta sao có thể ngâm được!”
Hàn Trạc cười xong, nhéo mặt Hứa Thanh Nhiễm bảo đảm: “Yên tâm, anh chỉ ấm áp đối với em.”
Hứa Thanh Nhiễm đương nhiên tin tưởng, cong môi: “Đi đi, về sớm chút.”
Nếu Hàn Trạc đối xử tốt với mọi người vậy, sao có thể 32 tuổi rồi vẫn là xử nam.
Cũng may Hàn Trạc không nghe thấy tiếng lòng Hứa Thanh Nhiễm, nếu không đã trở lại, đến phòng ngủ vận động loại bài tập có thể mồ hôi, sẽ khiến Hứa Thanh Nhiễm “Muốn chết” nhưng không thể.
Anh độc thân nhiều năm như vậy, còn không phải vì cô.
Sau khi Hàn Trạc ra ngoài, Hứa Thanh Nhiễm về phòng ngủ ôm máy tính chuẩn bị viết truyện, nhưng ngồi trên giường, laptop gác trên đùi dễ làm tê chân, Hứa Thanh Nhiễm ôm máy tính ra, bàn trà phòng khách lại quá thấp.
Cô đẩy cửa thư phòng Hàn Trạc, để máy tính trên bàn làm việc, xem qua cốt truyện chương trước.
Vừa tập trung làm việc, liền quên mất thời gian.
Khi chuông điện thoại vang lên, Hứa Thanh Nhiễm mới hoàn hồn, đã 5 giờ hai mươi.
Cô viết gần 6000 chữ trong hai giờ, Hứa Thanh Nhiễm lưu bản thảo, bộ ngôn tình này đã 30 vạn chữ, Hứa Thanh Nhiễm chuẩn bị kết thúc.
Đời trước vì Tần Uông Dương, cô dừng việc viết truyện, trọng sinh trở về, cô lại cảm thấy đáng tiếc mới tiếp tục viết.
Hiện giờ cô đối với việc lý giải tình cảm với đời trước có khác biệt rất lớn, đặc biệt là tình yêu của nữ chính, cô hiện tại muốn truyện thực tế, nhưng nữ chính trong truyện lại giống bản thân đời trước, vì tình yêu có thể vứt bỏ toàn bộ.
Cho nên, cô chỉ có thể kết truyện một cách hợp lý nhất.
Hơn nữa, trong đầu cô đã có một bộ truyện muốn viết.
Đặt thời gian đăng bài xong, Hứa Thanh Nhiễm đóng máy tính, duỗi người, hoạt động cổ một chút.
“Ưm!” Hứa Thanh Nhiễm buông tay, không cẩn thận đụng phải ngăn kéo bàn, khớp xương ngón giữa đỏ bừng.
Cô thổi mảng da sưng đỏ.
Hứa Thanh Nhiễm lấy tờ khăn giấy bọc ngón tay lại, mà ngăn kéo vì bị đụng mà hé mở, ngăn kéo này vốn không có khóa lại.
Hứa Thanh Nhiễm tò mò kéo ra, bên trong có rất nhiều văn kiện, còn có hai cây bút máy màu đen, bên trên đặt một tấm ảnh bị úp xuống.
Hứa Thanh Nhiễm cầm ảnh chụp, thế mà là ảnh của cô, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cô căn bản không nhớ rõ mình chụp ảnh cưới lúc nào, mà trong ảnh tuy bản thân mặc váy cưới, mặt mày còn có chút ngây ngô.
Hứa Thanh Nhiễm suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ là lúc tốt nghiệp đại học, chụp cùng Tần Uông Dương.
Khi đó Tần Uông Dương quyết định muốn xuất ngoại du học, còn nói chờ học thành tài về nước, nhất định sẽ cưới cô.
Vừa nhớ tới Tần Uông Dương, trong lòng Hứa Thanh Nhiễm cười lạnh.
Nhưng cô kinh ngạc chính là, tại sao Hàn Trạc lại có ảnh chụp thời đại học của cô, hơn nữa còn là..
Ảnh cưới.
Hứa Thanh Nhiễm phát ngốc thật lâu, đem ảnh chụp thả lại chỗ cũ.
– –
Hàn Trạc vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn, vòng qua gian cửa, Hứa Thanh Nhiễm đang đeo tạp dề xào rau.
“Anh về rồi, đồ ăn gần xong, đi tắm trước đi.”
Hàn Trạc vào phòng bếp, ôm phía sau Hứa Thanh Nhiễm hôn lên sườn mặt cô, dịu dàng cười nói: “Nhiễm Nhiễm vất vả.”
Trên tay Hứa Thanh Nhiễm cầm đũa, bị anh ôm không thể xào rau, hơn nữa trên người anh còn có mùi mồ hôi, Hứa Thanh Nhiễm nhíu mày, thúc giục: “Đừng mà, anh đừng phiền em, mau đi tắm rửa, trên người toàn là mồ hôi.”
Hàn Trạc ngửi ngửi chính mình, cũng không cảm thấy có mùi lạ, nhưng nhìn biểu tình “Ghét bỏ” của Hứa Thanh Nhiễm, anh buông lỏng cô, hôn lên môi cô một cái, “Anh đi tắm trước.”
“Mau đi đi.” Hứa Thanh Nhiễm dọn đồ ăn ra, chuẩn bị xào thêm đĩa của cải trắng.
Hàn Trạc tắm rửa xong, đồ ăn đều đã dọn lên, ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm mang theo ý cười, bảo anh ngồi xuống: “Ăn cơm trước, xong rồi em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Chuyện gì?” Hàn Trạc nhướng mày, nhưng nhìn biểu tình sung sướng trên mặt cô, hẳn là có chuyện gì tốt.
Hứa Thanh Nhiễm chỉ cười không nói, còn giúp Hàn Trạc gắp một miếng thịt đặt trong chén.
Hàn Trạc nghi hoặc nhìn cô, “Nhiễm Nhiễm, đêm nay em nhiệt tình quá mức.”
Hứa Thanh Nhiễm nghiêng đầu, kẹp củ cải trắng bỏ vào trong miệng: “Có sao?”
Hàn Trạc gật đầu.
Bởi vì muốn nói chuyện, tốc độ ăn cơm của hai người nhanh hơn so với ngày thường.
Hàn Trạc thu dọn chén đũa vào phòng bếp rửa chén, Hứa Thanh Nhiễm thừa dịp anh không chú ý, trộm vào thư phòng một chuyến, sau đó trở lại phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.