Bạn đang đọc Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Cũ Của Đông Tổng – Chương 58: Kế Hoạch 1
Lúc này, đám đông đều nhìn hai người họ diễn cảnh ân cái.
Có người thì ghen tị nhưng có người lại khen ngợi họ.
Trùng hợp thay, Đông Thiên Hoàng lại có mặt ở đó và anh ta đã vô tình nhìn thấy một màn tình tưa này.
Từ đáy lòng, anh dâng lên một ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt tế bào anh.
Cảnh tượng trước mắt càng làm anh phát hỏa, người đàn kia vậy mà dám hôn tay cô, còn cô… cô lại thờ ơ để anh ta hôn mình, vậy mà trên môi cô còn treo nụ cười hạnh phúc.
Nhìn bọn họ, đáy lòng anh dâng lên nỗi chua xót bất tận.
Chợt anh nhớ đến buổi tối ở bến cảng, cảnh tượng anh thấy lúc đó và bây giờ đều là sự thật phải không.
Người đàn ông lạ mặt đó là anh ta, người phụ nữ đó là cô, cả hai thật hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, cơn lửa nóng dâng trào trong cơ thể anh kèm theo đó là nỗi chua xót đang dâng lên từ tận đáy lòng.
Thấy sắc mặt của anh biến hóa khôn lường, cậu trợ lý cạnh bên dè dặt hỏi.
“Đông tổng, chúng ta có nên vào bắt phu nhân ra không ạ.”
“Không… chúng ta theo dõi hai người đó.” anh trả lời, đôi mắt tràn đầy giận dữ nhìn chằm chằm và cặp đôi trước mắt đang vui đùa cùng nhau.
Câu nói của anh làm cậu trợ lý giật mình, không tin vào tai mình, Đông tổng vậy mà chịu nhịn, đứng nhìn hai người ôm ôm ấp ấp sao, thật kì lạ.
Nếu là anh của trước đây, giờ có lẽ đã xông vào chỗ đó, đấm tên đàn ông kia vài phát rồi.
Cậu ta nhìn anh, từ trên xuống dưới đều bình thường nhưng chỉ có hai bàn tay là nắm chặt lại, như đang chịu đựng cơn tức giận đang dâng trào trong lòng.
Hai bàn tay anh nắm chặt thành quyền, gân xanh thi nhau nổi lên, khiến bàn tay ấy càng trở nên quyến rũ.
Cậu trợ lý khẽ nuốt nước bọt, lòng thầm cậu nguyện cho tên đàn ông kia, còn mạng mà trở về.
Ở ngoài cửa tiệm, mọi người đều tụ tập rất đông, họ đều hò reo nhộn nhịp.
“Chúc hai người hạnh phúc, răng long đầu bạc.”
“Hôn nhau đi… cầu hôn đi.”
“Ngưỡng mộ quá… ước gì mình cũng được như họ.”
……..
Hàng nghìn, hàng trăm câu nói chúc phúc dành cho hai người, tưởng như những câu nói đó đơn giản chỉ là câu nói chúc phúc và ngưỡng mộ của mọi người nhưng nó lại vô tình đổ dầu vào lửa trong người anh – Đông Thiên Hoàng.
Nghe mọi người nói, cơn tức giận càng dâng cao, móng tay ghim sâu vào trong da thịt làm chúng bật ra máu.
Phía bên trong cửa hàng, đôi uyên ương không hề hay biết có ánh mắt chết người đang nhìn chằm chằm họ, như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai.
Nói chính xác hơn, chỉ cô không biết, toàn bộ quá trình diễn ra hôm nay đều có kế hoạch dàn dựng cả.
Với mục đích muốn cho Đông Thiên Hoàng biết về sự tồn tại của anh và mối quan hệ giữa anh và Yên Nhi.
Muốn khiến anh chìm đắm trong sự đau khổ và tủi nhục này.
Cố Cửu Tư liếc mắt người đang đứng trong đám đông, nhìn anh ta, Cố Cửu Tư nhếch môi cười đắc í.
Coi như bước đầu của kế hoạch đã thành công.
Anh chỉ chờ anh Đông Thiên Hoàng ra tay, kế hoạch tiếp theo sẽ được thực hiện.
Yên Nhi ngước lên nhìn anh, thấy ánh mắt anh đang liếc về phía đám đông người kia, cô vô thức nhìn theo nhưng lại không nhìn thấy gì.
Ngước lên nhìn anh, cô hỏi.
“Cửu Tư anh nhìn gì vậy.”
Nghe cô hỏi, anh ta dời ánh mắt của mình quay sang nhìn cô, giọng nói có phần ôn nhu.
“Không có gì.
Nào chúng ta đi thanh toán.
Anh đưa em đi công viên.”
“Được.” cô nở nụ cười đồng ý.
Cả hai thanh toán xong rời đi.
Đám đông cũng dần dần tan rã, trung tâm thương mại quay về trực tự của nó.
Ngồi trong xe, Yên Nhi nhìn ngắm trước nhẫn trong tay mình, lòng cô không thấy vui hay hào hứng gì chỉ cảm thấy nặng nề vô tận.
Chiếc xe đen chạy trên đường, theo sau nó là một chiếc xe khác đuổi theo sau.
Cố Cửu Tư nhìn vào gương chiếu hậu mà nhếch môi, cố ý tăng tốc khiêu khích chiếc xe.
Vậy mà, chiếc xe đó vẫn một mực bám theo sát.
Đến công viên, Cố Cửu Tư rẽ vào nơi giữ xe rồi bước xuống mở cửa xe cho Yên Nhi, còn ân cần lấy tay che đỉnh đầu cô, sợ cô va đầu vào thành xe.
Mọi hành động của anh đều thể hiện sự dịu dàng, nuông chiều dành cho Yên Nhi nhưng trong mắt người nào đó lại thành cái gai.
Nhùn đến ngứa mắt.
Cả hai bước xuống vào khu vui chơi, anh đến quầy mua vé dành cho cả hai, mua xong anh nắm tay cô cả hai cũng bước vào.
Đông Thiên Hoàng lúc này đã phát hỏa, nhịn không được, anh đấm thẳng vào cửa kính xe làm nó rạn nứt.
Trên mu bàn tay anh đã rơm rớm máu đỏ tươi, miệng chữa tục một câu.
“Mẹ kiếp, thằng đó là ai… có mối quan hệ gì với em, tại sao em lại để nó nắm tay, còn hôn tay em vậy.”
“Con mẹ nó, thằng chết tiệt kia, mày đợi đó.
Sẽ có một ngày tao cho mày biết hậu quả khi đụng vào vợ ông đây.”1
Cậu trợ lý nghe tiếng động lớn kèm theo đó là những câu mắng chữa của sếp mình mà thầm khóc, lo sợ.
Bỗng đột nhiên, phía sau xe truyền lên giọng nói lạnh như băng của anh.
“Trợ lý cậu điều tra về anh ta cho tôi, tôi muốn biết tất cả thông tin về anh ta.
Và cử người theo dõi bọn họ làm những gì trong ngày hôm nay.
Chụp Ảnh lại gửi cho tôi.”
“Vâng…” cậu trợ lý đáp bằng giọng run run.
“Lái xe về công ty.”
“Vâng.”
Đáo xong, không chậm trễ, cậu trợ lý liền lái xe rời đi.
Trong xe, cả người cậu đều run rẩy.
Giữ cái thời tiết nóng bức thế này mà cậu lại cảm giác như mình đang sống ở thế kỉ băng hà, lạnh đến tê người.
Mà nguồn khí lạnh này phát ra từ một người đó chính là Đông Thiên Hoàng.
Chiếc xe rời đi, khoảng 5 phút sau, điện thoại Cố Cửu Tư kêu lên một tiếng, màn hình sáng đèn bên trên hiển thị dòng tin nhắn.
“Người đã rời đi rồi, kế hoạch thành công.”.