Bạn đang đọc Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng – Chương 121: Ngoại Truyện 4 Tô Mộng Nhiên Và Hàng Vũ Thuỷ 2
Hôm nay Từ Kính Hải có lịch quay phim cả ngày, tới tối mới về được.
Tô Mộng Nhiên dự định sẽ nấu một chút đồ ăn để lấy lòng anh ta.
Dù sao từ ngày Mộng Hề xuất hiện hai người chỉ toàn xích mích.
Nghĩ tới đây cô lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Cô nấu những món mà Từ Kính Hải thích rồi ngồi sofa xem mấy bộ phim mà nam thần nhà cô đóng.
Mệt mỏi mấy ngày qua khiến cô chợt ngủ quên mất lúc nào không hay.
Gần hai giờ sáng cô chợt giật mình tỉnh giấc.
Tô Mộng Nhiên sau khi phát hiện mình ngủ quên thì vô cùng hối hận.
Cô vội ngồi dậy đi tới bàn bếp xem sao.
Đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên.
Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, có lẽ anh vẫn chưa về.
Cũng lạ thật, đã 2 giờ sáng rồi đạo diễn vẫn còn quay sao? Tô Mộng Nhiên lấy di động của mình ra gọi cho trợ lý Tiểu Dương.
Gọi tới cuộc thứ hai thì người kia mới bắt máy.
“Chị Nhiên, muộn như vậy rồi chị gọi em có vấn đề gì sao?” Tiểu Dương ở đầu bên kia ngáp một cái dài rồi nói.
“Cậu biết muộn rồi sao còn chưa cho A Hải nhà tôi nghỉ ngơi? Cậu ngủ gật ở phim trường sao?” Giọng Tô Mộng Nhiên hơi lớn đe dọa Tiểu Dương một chút.
Tiểu Dương ở đầu dây bên kia ngay lập tức phản bác: “Em nào có, đoàn làm phim hôm nay nghỉ sớm mà chị.
Chưa tới mười giờ đã nghỉ rồi.”
Lời của Tiểu Dương vừa thốt ra khiến Tô Mộng Nhiên ở đầu dây bên này chợt nổi lên vài suy nghĩ.
Cô ngay lập tức tắt điện thoại rồi đi ra ngoài.
Tô Mộng Nhiên đã đứng ở trước căn hộ của Mộng Hề được năm phút rồi.
Cô vẫn do dự không biết có nên bấm chuông không.
Cô đang sợ, lỡ như A Hải của cô thực sự ở đó, cô cũng không biết phải nên đối mặt với chuyện này sao nữa.
Do dự một hồi nhưng cô vẫn quyết tâm xác nhận mọi chuyện.
Tinh! Tinh!
Chuông vang lên hai hồi, giống hệt với cái hôm cô bắt gặp Mộng Hề trong nhà mình.
Tim của cô chưa bao giờ đập nhanh đến thế, cô vô cùng hồi hộp.
Cửa mở ra gương mặt Từ Kính Hải đập vào mắt khiến cô nắm chặt tay, môi cũng mím thật chặt.
“Sao anh lại ở đây?” Lúc hỏi câu này móng tay cô đâm vào lòng bàn tay sắp rỉ máu tới nơi.
Tô Mộng Nhiên chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như bây giờ.
Đối diện với cô Từ Kính Hải chỉ nhàn nhạt trả lời: “Mộng Hề gặp ác mộng, anh ở bên cạnh chăm sóc chị ấy.”
Tô Mộng Nhiên cười lớn, vừa cười cô vừa chảy nước mắt kéo lấy Từ Kính Hải ra khỏi căn nhà đó.
Cô kéo anh tới trước bàn ăn cô nấu chỉ vào đó mà nói: “Anh có biết em ở Nhất Thành ngày thức đêm thức làm việc chỉ để được mấy ngày ở bên cạnh anh như bây giờ không? Em nấu ăn chờ anh về cùng ăn nhưng còn anh thì sao? Ở bên cạnh người phụ nữ khác? Anh coi em là cái gì?”
Tới nước này rồi nhưng Từ Kính Hải vẫn chẳng hề cho Tô Mộng Nhiên một chút quan tâm nào.
Anh ta nhìn cô: “Anh chưa từng bắt em phải làm như thế.”
Tô Mộng Nhiên thực sự rất tức giận.
Cô nhìn Từ Kính Hải, người đàn ông cô phí công tổn sức theo đuổi, người mà cô dùng mười năm thanh xuân để theo đuổi cuối cùng lại nói với cô những lời này.
“Phải, anh chưa từng bắt em làm gì cả.
Em hiểu rồi, anh muốn đi đâu thì đi đi, em không muốn quản nữa.”
Tô Mộng Nhiên nói xong thì đi tới bàn ăn gạt hết tất cả bàn ăn cô dày công chuẩn bị vào thùng rác.
Xong xuôi cô lại trở về phòng của mình.
Tô Mộng Nhiên nằm trên giường khẽ rơi nước mắt.
Tất cả mọi chuyện bây giờ như đang nhắc nhở cô Từ Kính Hải không hề yêu cô.
Tô Mộng Nhiên khóc rất lâu rồi mới đưa ra quyết định.
Những ngày sau đó cô rất ít thấy Từ Kính Hải trở về, cho dù có xuất hiện ở nhà thì cũng là lấy quần áo hoặc những thứ mà anh cần dùng đến còn cô hình như đã trở thành người vô hình từ lâu.
Tô Mộng Nhiên thực sự rất muốn biết mối quan hệ thực sự giữa Từ Kính Hải và Mộng Hề có phải như lời anh nói hay không nên đã cho người đi điều tra.
Kết quả cô nhận được thực sự rất đặc sắc.
Từ Kính Hải xuất thân nghèo khó, lại mất cha sớm, sau này mẹ anh tái hôn với một người đàn ông khác.
Anh ta sớm đã không hề thích gia đình kia nên cũng vô cùng lạnh nhạt.
Tuy nhiên ở nhà mới anh ta gặp được Mộng Hề – người phụ nữ hơn anh ta 2 tuổi.
Mộng Hề tính tình hiền lành, biết được hoàn cảnh của Từ Kính Hải nên đối xử với anh ta rất tốt.
Chính vì thế mà Từ Kính Hải đã trót yêu Mộng Hề.
Sau này Từ Kính Hải theo con đường diễn xuất hai người vì thế mà tách ra.
Mộng Hề nghe theo sự sắp đặt của gia đình mà kết hôn với một người đàn ông tri thức hơn mình 5 tuổi.
Từ Kính Hải sau khi biết tin thì đã tới tận nơi để hỏi chuyện.
Thực ra vốn dĩ hai người Từ Kính Hải và Mộng Hề không bị ly biệt như thế, nhưng Từ Kính Hải là người nổi tiếng bất cứ một mối quan hệ ngoài luồng nào của anh ta đều ảnh hưởng tới công ty, ảnh hưởng tới miếng cơm của nhân viên dưới trướng.
Vì thế để bảo toàn tất cả phía công ty đã yêu cầu quản lý của Từ Kính Hải giải quyết tất cả.
Người quản lý kia tới tìm Mộng Hề đại loại là yêu cầu cô ta đừng ảnh hưởng tới cuộc đời của Từ Kính Hải.
Nói một thôi một hồi thì người phụ nữ kia cũng đồng ý.
Sau khi Mộng Hề kết hôn, tinh thần Từ Kính Hải trở nên suy sụp.
Lúc này anh ta sang Nhất Thành quay phim, lại gặp được Tô Mộng Nhiên thích anh ta một cách điên cuồng.
Mà gia đình Tô Mộng Nhiên cực kì có gia thế, chỉ một tiếng của cô thì mấy cái dự án phim lớn nhỏ đều chạy tới chỗ của Từ Kính Hải.
Từ Kính Hải lúc đầu còn mặc kệ cô nhưng lâu dần sự theo đuổi của Tô Mộng Nhiên làm anh ta cảm động rồi cho Từ Mộng Nhiên một cơ hội trở thành bạn gái mình.
Tô Mộng Nhiên còn tưởng mười năm của mình cuối cùng cũng có ích nhưng hóa ra chỉ là đùa cợt, là thế thân.
Không, thế thân thì đã tốt, cô ngay đến cả một lời ngọt ngào của anh ta cũng chưa từng được nghe.
Tô Mộng Nhiên không can tâm, cô muốn mọi chuyện nên được rõ ràng vì thế cô đã chờ lúc Từ Kính Hải về rồi mới bắt đầu nói chuyện.
“Anh yêu Mộng Hề đúng không?”
Lời của cô vừa thốt ra Từ Kính Hải ngay lập tức dừng lại.
Tô Mộng Nhiên thấy biểu hiện của anh ta như thế lại tiếp tục: “Mộng Hề chính là ánh trăng sáng trong lòng anh, là người phụ nữ mà anh ngày đêm mong nhớ đúng không? Bây giờ cô ta trở về rồi, tôi trong vai trò bạn gái đã không còn tác dụng nữa rồi đúng chứ?”
Giọng của Tô Mộng Nhiên rất lớn, đôi mắt cô đỏ hoe, gương mặt từ lâu đã không còn giữ được bình tĩnh.
Từ Kính Hải đi về phía cô thản nhiên nói ra một từ: “Phải.”
Tô Mộng Nhiên sụp đổ, cô chưa từng nghĩ rằng người đàn ông này sẽ thẳng thừng thừa nhận như thế.
“Tô Mộng Nhiên, em rất tốt nhưng anh đối với em chưa từng có cảm giác yêu đương.
Chỉ vì em quá nồng nhiệt, anh không có cách nào từ chối lời tỏ tình đó.”
Tô Mộng Nhiên cười, cô cười nhưng nước mắt cứ rơi.
Hóa ra là vì không lỡ từ chối cô.
“Chia tay đi.
Đây là tôi đá anh!” Tô Mộng Nhiên đứng dậy nói.
“Anh nên nhớ không có tôi anh sẽ chẳng có được ngày hôm nay.
Từ Kính Hải, là tôi đá anh nên bồi thường cho anh căn nhà này.”
Từ Kính Hải ánh mắt có hơi phức tạp nhìn cô.
Mất vài phút sau Từ Kính Hải mới lên tiếng: “Được, đều là do em quyết định.”
Tô Mộng Nhiên nghe xong vội vàng rời khỏi căn hộ đó.
Lúc cô đóng cửa lại thì bắt gặp Mộng Hề.
Người phụ nữ này lúc nào cũng như âm hồn bất tán trước mặt cô.
Trong cơn nóng giận Tô Mộng Nhiên đi tới đối diện với cô ta.
“Mộng Hề đúng không?”
Mộng Hề nghe Tô Mộng Nhiên gọi tên mình ngay lập tức trả lời: “Tên của tôi đúng là Mộng Hề.”
Tô Mộng Nhiên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn người phụ nữ trước mặt, cô đem hết giận giữ uất ức trong những ngày qua nói trong một lần.
“Một người phụ nữ nhà quê như cô, giả vờ đáng thương tới tận đây chia rẽ chúng tôi.
Cô có tâm tư gì tôi còn không biết sao? Cô yêu Từ Kính Hải hay là tiền của anh ta chuyện này tôi đều rõ.
Mộng Hề, cô thực sự rất đáng ghét.
Hôn nhân của cô không ra gì thì liên quan gì tới tôi?”
Tô Mộng Nhiên vừa nói vừa dồn Mộng Hề vào một góc.
Vừa hay lúc này Từ Kính Hải đi ra bắt gặp.
“Tô Mộng Nhiên, em làm cái gì thế?”
Tô Mộng Nhiên cười lớn: “Tôi làm gì anh quản được sao? Tô Mộng Nhiên tôi trước nay chưa từng ngán thứ gì cả quan trọng là tôi muốn hay không.”
Tô Mộng Nhiên đưa tay lên chỉ vào người Mộng Hề: “Là tôi đá anh ta, rác tôi không cần nữa thì mới tới lượt cô.
Chia tay rồi nên tôi cũng không muốn làm bộ nữa.
Tôi chúc cẩu nam nữ như cô và anh ta đời đời kiếp kiếp bám lấy nhau đừng tách ra để người khác vớ phải sẽ bất hạnh.”
Nói xong Tô Mộng Nhiên ngẩng cao đầu mà rời đi.
Tới chỗ nào không còn hai người họ nữa Tô Mộng Nhiên mới ngồi sụp xuống khóc.
Làm sao cô có thể chấp nhận được chuyện mười năm thanh xuân của mình bị bỏ phí, làm sao cô có thể chấp nhận sự thật rằng người đàn ông đó không hề yêu cô.
Tô Mộng Nhiên thực sự rất đau khổ, trái tim cô như bị bóp chặt lấy không thể giãy dụa, càng không thể phản kháng cho tới khi đau tới chết vậy..