Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 35
“Hả?” Hạ Sơ Thất cố ra vẻ run rẩy, “Quân tử? Ha ha ha, ngài nói ngài là quân tử, tất cả giống loài heo trên đời này đều thấy buồn cười đó.” Triệu Tôn thấy nàng cười vui sướng như một kẻ động kinh thì cau mày, hình như không rảnh để nhiều chuyện với nàng, chỉ dặn dò: “Bổn vương có chuyện quan trọng phải đến phủ Cẩm Thành một chuyến. Mấy ngày tới, ngươi đến Thần Cơ doanh xem chỗ súng đạn kia đi. Hữu tướng quân sẽ giúp đỡ ngươi.”
Khóe miệng Hạ Sơ Thất lập tức giật một cái, nàng nghĩ ngay đến vấn đề giá trị lợi dụng. “Thứ cao cấp quá thì chỉ e các người không chơi được.” Dĩ nhiên là một mình nàng cũng không hiểu. Nhưng không sao, để tăng giá trị của mình lên, nàng cười tủm tỉm chìa tay ra: “Hơn nữa, với mối quan hệ giữa đôi ta thì… không có thù lao có vẻ không ổn lắm nhỉ?”
“Ngươi cứ làm hết sức, gia sẽ thưởng cho ngươi một thứ.”
“Có nghĩa khí!” Giọng nói trầm thấp hấp dẫn của Triệu Tôn khiến cơn ngứa ngáy trong lòng Hạ Sơ Thất lan từ tim xuống tận gan bàn chân, nhưng cảm giác đó lại lập tức biến mất chỉ trong một nháy mắt. Nàng suy nghĩ một chút, Triệu Tôn sẽ đưa cho nàng thứ gì đáng giá sao? Chó má! Hạ Sơ Thất xí một tiếng, hừ hừ: “Không cần gì khác, chỉ cần hai cục vàng thôi.”
Triệu Tôn sa sầm mặt: “Con gái con lứa gì mà tham tiền thế hả?”
“Ngài thì không tham tiền đâu, chỉ tham tiền tài của ta thôi.”
Hạ Sơ Thất trừng hắn bằng đôi mắt tròn to đen láy. Triệu Tôn chỉ hờ hững liếc nàng rồi liền dời mắt, thu lại tầm nhìn, mắt khép hờ. Dáng vẻ cao quý của hắn như bao lấy bởi sự lạnh lẽo, khiến Hạ Sơ Thất nhìn mà rét run, tâm trạng vốn đang tốt đẹp biến mất tăm.
Dọc đường về, hai người không nói gì nữa. Lúc xuống xe ngựa, Triệu Tôn mới nói như ra lệnh: “Đề phòng Đông Phương Thanh Huyền.” “Tại sao? Hắn ta đẹp trai thế cơ mà.” Lòng Hạ Sơ Thất như có lửa, cố ý tỏ vẻ háo sắc trả lời hắn. “Vậy thì lần sau đừng mong gia cứu ngươi.” “Cảm ơn, không cần, ngài cứu ta lần nào là ta không may lần đó. Chỉ cần ngài không hại ta là ta đã phải thắp hương quỳ lạy tổ tiên rồi.” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm chắp tay, quay sang với hắn một cái khiến người ta tức điên. “Quá ranh ma, chẳng trách không cao nổi.” Triệu Tôn phất tay áo, lạnh lùng bỏ đi.
“Em gái nhà… ngài!”
Cân nhắc từ góc độ mệnh lệnh của Triệu Tôn thì Hạ Sơ Thất không muốn đến Thần Cơ doanh lắm. Nhưng có lẽ là vì lòng tò mò, vũ khí lạnh thuở sơ khai này quả thật khá là có sức hút với nàng. Kết quả là ngay ngày thứ ba sau khi Triệu Tôn đi, Hạ Sơ Thất trêu mèo chọc chó trong sân một lúc, rảnh rỗi phát chán, liền thảnh thơi đi qua bên đó.
Nguyên tiểu công gia ân cần hộ tống theo. Phải nói Hạ Sơ Thất hơi bất ngờ khi thấy đống súng đạn kia. ở thời đại này, vũ khí nóng chủ yếu là súng lửa, hoặc loại súng có đường kính như cái bát ăn cơm do một binh sĩ sử dụng. Theo mấy câu khoác lác của Nguyên tiểu công gia, khách quan mà nói thì trong các nước ở bốn phương tám hướng, binh khí của triều Đại Yến có thể nói là hoàn thiện nhất. Nhưng với người đã từng thấy vũ khí thời hiện đại như Hạ Sơ Thất thì các phương diện bất kể là về sự tinh xảo, độ chính xác, tầm bắn, mấy thứ này đều bị xếp vào loại rác của lịch sử. Nguyễn Hữu cong môi, vẻ mặt đắc ý, “Biểu muội, thế nào?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta với vẻ quái lạ, “Chẳng ra sao cả.”
Nụ cười phong lưu phóng khoáng, tuấn tú tuyệt trần của Nguyên tiểu công gia lập tức đông cứng.
Xưa nay hắn đam mê nghiên cứu vũ khí nóng, cũng có chút gọi là tâm đắc trên phương diện này. Hắn góp một phần không nhỏ vào việc cải tiến vũ khí nóng ở Thần Cơ doanh. Mặc dù những lời của Hạ Sơ Thất khiến trong lòng hắn ta khó chịu, nhưng nhớ lại “bom shit” với sức công phá kinh khủng kia, hắn ta lại cảm thấy đầu con nhóc này có hàng lậu, nên thành thật thi lễ.
“Xin biểu muội chỉ bảo.”
Hạ Sơ Thất cười hì hì, “Đừng nói chỉ bảo, vì ta cũng chẳng hiểu đâu.” Nguyên tiểu công gia đang khom như bị sét đánh, lườm nàng, “Chơi ta đó hả?” “No, no, no.” Hạ Sơ Thất xua tay, vừa đi qua một bên, vừa quen tay lau mấy khẩu súng lửa đen bóng kia, “Ta là bác sĩ, không phải bác sĩ thú y, lại càng không phải là chuyên gia vũ khí.”
Dứt lời, thầy Nguyễn Hữu đã bị chọc giận đến mức ngay cả khuôn mặt tuấn tú cũng trầm đến mức sắp nhỏ ra nước, Hạ Sơ Thất lúc này mới dở khóc dở cười huých tay hắn ta, “Có điều, Sở Thất ta đã dám xưng là tiểu Gia Cát thì đương nhiên là đã từng trông thấy những vũ khí tiên tiến hơn thế này. Ta có thể cho huynh một vài đề nghị để tham khảo. Nhưng việc này cũng không thể xong trong một sớm một chiều được, cứ từ từ bình tĩnh mà tìm hiểu thôi.”
Nguyễn Hữu nghe vậy thì hãi hùng khiếp vía.
Trong lòng hắn ta thầm nghĩ, chỉ có Thập Cửu thúc mới có kiên nhẫn để vờn với cô nhóc tinh quái như nàng. Nếu là hắn ta thì chỉ chốc lát thôi là hắn đã lôi nàng lên giường gạch thao luyện một trận rồi, để sau này chắc chắn chú cừu nhỏ như nàng phải nghe hắn răm rắp, chứ đâu có phiền phức thế này?
“Sao? Không vui?” Hạ Sơ Thất đâu biết được suy nghĩ trong lòng tên này. “Hì hì, biểu muội nói có lý. Chị bằng vừa ăn vừa nói nhé?” Nguyên tiểu công gia nhướng mày, rất có phong phạm của mấy tên công tử nhà giàu, giọng điệu lại vô cùng chân thành.
Nửa canh giờ sau, trong trường của Nguyên tiểu công gia.
“Biểu muội, muội thấy đống vũ khí kia ở đâu thế? Sao mà tiểu gia ta vừa nghe muội nói đã thấy ớn lạnh rồi? Nếu thật sự có tồn tại loại vũ khí phá tường thành kinh khủng như thế, thì Đại Yến ta còn có thể phòng thủ kiên cố như vậy được nữa không?”
Nghe vậy, Hạ Sơ Thất cười ha ha, nhón miếng thịt bò khô rồi cho vào miệng:
“Chỉ e là kiếp này không có cơ hội trông thấy đâu.” Trong lòng Nguyễn Hữu hốt hoảng, nhưng vẫn không nhịn được lòng tò mò, bèn trơ mặt hỏi mấy câu về súng đạn mà hắn thấy hứng thú. Nghe nàng giải thích cặn kẽ, chậm rãi từng điều một, hắn quả thật thấy
mình như thể vừa múa rìu qua mắt thợ, nên lập tức thay kính trọng hơn, đồng thời như hiểu ra gì đấy, “Tiểu gia ta hôm nay hiểu rõ rồi.”
“Cái gì?” Hạ Sơ Thất trợn tròn mắt. Nguyễn Hữu cười mỉa, “Ha ha, hiểu vì sao Thập Cửu thúc của ta lại thấy hứng thú với muội như thế.”
Hạ Sơ Thất lườm hắn ta, miệng ngậm thịt bò khô, “Ta cũng coi như hiểu rồi.” “Hiểu gì?”
“Hiểu tại sao ngài ấy lại coi trọng cái tên bội bạc tình cảm của các cô gái như huynh. Thì ra là huynh có nghề trong việc chế tạo súng đạn.”
“Ha ha ha, vậy hai ta?” Nguyễn Hữu rót rượu, nâng chén lên. “Người anh em, cạn.” Hạ Sơ Thất hào phóng cùng một cái, “Ai, biểu ca, ta có một chuyện không hiểu. Hôm trước điện hạ vội vàng đi ra khỏi trạm dịch là do có chuyện gì thế?” “Chậc chậc, ngại ghê, làm khó ta rồi.” Nguyễn Hữu nhướng mày, vẻ mặt không đứng đắn nghiêng đầu nhìn nàng: “Có phải nếu ta nói ra thì muội lại muốn hỏi ngày thường điện hạ mặc quần áo lót màu gì, đi vệ sinh quen dùng tay trái hay phải đúng không?” “Không đâu…” Hạ Sơ Thất chỉ vào mũi hắn, dài giọng, “Nhưng nếu huynh cứ muốn nói thì ta cũng đành nghe.” Nguyễn Hữu ngẩn người, xoay mặt mấy lần, vẻ mặt càng lúc càng xán lạn: “Biểu muội này, không phải là biểu ca ta không nói với muội, chỉ là… ta nói ra chẳng phải sẽ đắc tội với Thập Cửu thúc sao?”
“Kiểu gì chẳng đắc tội, chi bằng chọn một người không biết để đắc tội?”
Hai người cứ ta một câu, huynh một câu, lời nói ẩn ý sắc bén.
Cuối cùng, Nguyễn Hữu đại nhân bại trận trở về, ưu nhã nhấp một hớp rượu, nửa thật nửa giả cười nói: “Thôi được rồi, việc này mà nói với muội cũng không sao. Cách đây mấy ngày, Tam Hoàng thúc của ta đến phủ Cẩm Thành, vốn là định hộ tống Thập Cửu thúc hồi kinh, nhưng hôm trước lúc ra khỏi thành lại chẳng may ngã ngựa gãy chân. Về tình về lý thì Thập Cửu thúc cũng nên đi thăm thúc ấy.” Hạ Sơ Thất hơi nheo mắt, “Ồ? Trùng hợp vậy sao?”
Nguyễn Hữu cười ha hả, nháy mắt lả lơi.
“Ha ha, thật đấy. Biểu muội, hai ta tiếp tục trò chuyện súng đạn đi. Cái súng lục 54 mà muội kế kia…”
Hạ Sơ Thất cũng cười, thuận miệng đáp đôi lời, nhưng tâm trí thì đã bay đi xa rồi. Nàng luôn cảm thấy Ninh Vương điện hạ kia ngã vào đúng dịp này quả thật không hợp lẽ gì cả. Lúc này triều đình vì chuyện lập người kế vị mà chia làm ba phe, nếu Ninh Vương đi đón Triệu Tôn chắc cũng sẽ không thể không có mục đích gì. Nhưng lúc này mà lại ngã gãy chân. Liệu chuyện này có liên quan gì đến Đông Phương Thanh Huyền hay không?
Con người đúng là không nên nghĩ đến cái gì đó, vì nghĩ đến thì điều đó sẽ tới. Lúc chiều muộn, nàng rời khỏi Thần Cơ doanh, trở về trạm dịch, nhưng còn chưa về đến viện chung phía Tây thì lại có một gã Cẩm Y Vệ đến thi lễ, nói Đông Phương Thanh Huyền cho mời.
Chồn chúc tết gà, nàng đi được sao? “Thật thất lễ, ta đang một quá, phiền người chuyển lời đến Đại đô đốc, lần sau ta sẽ tới bái kiến đại nhân.”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày.” Phía sau lưng bỗng có giọng nói cất lên, mềm mại tựa như một chiếc lông vũ chạm khẽ vào tim, cần hút hồn đến nhường nào sẽ có thể hút hồn đến nhường ấy. Chẳng phải giọng nói của yêu nghiệt Đông Phương đây sao?
Hạ Sơ Thất quay đầu lại như gặp quỷ, cười khan, “Dù gì cũng gặp rồi, chẳng hay Đại đô đốc tìm ta có việc gì?”.
“Chi bằng chúng ta đến Đông viện rồi nói?Đông Phương Thanh Huyền mặc bộ đồ đỏ rực, đứng cách nàng hơn năm bước, lông mày hơi nhướng, khóe môi nhếch lên. Nhìn quanh một lượt, mấy nữ tỳ xinh đẹp ở viện chung phía Tây đều đã bị hắn ta hút hồn đến nỗi không dời nổi mắt. “Khụ khụ, ta vừa nói rồi, ta đang mót.” “Vậy ta chờ ngươi giải quyết xong.” Hạ Sơ Thất trợn tròn mắt, nghẹn họng. Nhìn đám tỳ nữ đang bị hắn ta hút hồn, nàng không kìm được tiếng thở dài, chỉ đành phải mượn danh Triệu Tôn lần nữa vậy. Nàng chắp tay, nói: “Kính mong Đại đô đốc thứ lỗi cho nô tài. Trước khi đi, điện hạ có căn dặn Sở Thất rằng không được tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào, điện hạ sẽ không vui.”
Dáng vẻ thẹn thùng bẽn lẽn của nàng khiến Đông Phương Thanh Huyền tức cười: “Hóa ra là như vậy, vậy bổn tọa đành phải… đắc tội rồi.” Ngay lập tức, cả người hắn ta chợt lướt đến như gió, giữ chặt lấy cánh tay nàng. “Má! Động khẩu là quân tử, động thủ là tiểu nhân!”
Hạ Sơ Thất vùng vẫy hất tay ra, đang muốn đạp hắn một cái thì bỗng có người lao đến, dáng người cao lớn tráng kiện như Giao Long rời khỏi biển. Kiểm vừa rút ra khỏi vỏ liền phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Người nọ giao đấu với Đông Phương Thanh Huyền, qua mấy chiếu vẫn chưa phân thắng bại. Đến lúc nàng hoàn hồn lại, hai người đã tự động tách nhau ra, còn nàng thì rơi vào tay của người đàn ông áo đen vừa xuất hiện kia. Nhìn kĩ hơn một chút, đó chẳng phải chính là người nàng đã gặp ở biên giới Thanh Cương đêm hôm đó sao?
“Đệ nhất thị vệ của Tần Vương phủ, được Thánh thượng phong làm Võ trạng nguyên, quả nhiên danh bất hư truyền.” Đông Phương Thanh Huyền cười tươi.
Người đàn ông áo đen ôm quyền, “Trần Cảnh tham kiến đại đô đốc. Mong đại đô đốc chớ làm khó tại hạ.”
rn