Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 34
“Cái bên trên này gọi là cái bịt mắt, còn cái bên dưới này là quần chống đạn.” “Bịt mắt? Quần chống đạn?”
Hờ hững ở một tiếng, Hạ Sơ Thất giải đáp sự không biết của hắn, mí mắt nhướng lên, nói, “Lúc hai quân giao đấu thì dùng cái này để bịt mắt, rồi đội cái quần chống đạn này lên đầu thì sẽ lập tức biến thành siêu nhân, ngàn quân không thể công phá, thể tiến quân không thể chống đỡ nổi!”
“À?”
Triệu Tôn lơ đễnh phất tay áo, chỉ vào hai thứ ở trên giấy kia, cứ như đang chỉ vào giang sơn, lúc liếc nhìn nàng thì vẻ mặt nghiêm trang, lạnh tanh, đôi lông mày lại nhướng cao lên.
“Vậy được, đợi làm xong, người mặc vào trước cho gia xem thử có phá được hay không?”
“Hả?” Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất run rẩy như bị trúng gió, không nói nổi nên lời.
“Không được sao?” Triệu Tôn cao giọng. Mãi một lúc lâu, Hạ Sơ Thất mới khép miệng lại được, cười ha ha đáp lời:
“Được được được, chắc chắn rồi.”
Đỏ mặt nói xong, nàng vội ho một tiếng, nhân lúc rót trà cho hắn mà liếc nhìn sắc mặt của hắn, bỏ qua chủ đề mà ngay cả nữ hán tử như nàng cũng phải xấu hổ này, “Chuyện đó… Nguyệt đại tỷ nói ngài tìm ta, có chuyện gì thế?” Triệu Tôn như thể thỏa mãn cho ý đồ nhỏ nhặt của nàng, nhấp một ngụm trà, một lúc sau mới ung dung nói, “Đi ra ngoài với gia một chuyến.”
Triệu Tôn lúc đi ra ngoài thường quen cưỡi ngựa, nhưng hôm nay hắn lại ngồi xe ngựa. Ngồi trong chiếc xe được làm cực kỳ rộng rãi, thoải mái dễ chịu, Hạ Sơ Thất cảm nhận được xe ngựa chầm chậm lăn bánh ra khỏi trạm dịch. Nàng vừa ngắm nhìn nội thất trang hoàng đẹp đẽ, vừa hào hứng kéo rèm nhìn ra ngoài. Xa xa, ở bên ngoài có vài kỵ binh đang đi vào, vì để tránh xe của Tấn Vương gia mà đứng bên vệ đường, chính là Đông Phương Thanh Huyền dẫn theo đám Cẩm Y Vệ. Hạ Sơ Thất vẫn còn đang sững sờ, chưa kịp hoàn hồn thì đã chợt cảm thấy eo bị kéo một cái, nàng bị Triệu Tôn kéo vào lòng.
“Này, làm gì thế? Lại làm bia đỡ đạn?” Hạ Sơ Thất thấp giọng hỏi.
Triệu Tôn không trả lời, tay nhéo hông nàng, vẻ mặt lạnh lẽo, gật đầu với Đông Phương Thanh Huyền đang cười như không cười, rồi nghênh ngang đi ra khỏi thành.
Dù bị hắn giữ, nhưng Hạ Sơ Thất vẫn thấy rõ khuôn mặt Đông Phương Thanh Huyền. Nhất là cái ánh mắt như mang theo vẻ cười cợt kia, có khinh thường ngạo mạn, có chút ý cười, còn có vẻ như đang ấp ủ một âm
mưu gì đó, khiến nàng đột nhiên nhận ra mình như một tấm bia đỡ đạn giữa hai người này, hơn nữa lại còn là một tấm bia đỡ đạn trong truyện ngược nữa!
“Ngài véo ta đau quá đấy!” Vừa thoát khỏi tầm mắt của Cẩm Y Vệ, nàng liền tức tối.
Triệu Tôn lười biếng buông nàng ra, cứ như thật sự không coi nàng là con gái, chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt vàng như nền nhưng vẫn hiện vật hồng phơn phớt vì tức của nàng, cau mày nói một câu quái đản: “Ngươi nói không sai, trước đây bổn vương và hắn quả thật từng cùng nhau vượt qua sinh tử.” Quanh quẩn trong não Hạ Sơ Thất là dáng vẻ tuyệt đẹp của Đông Phương Thanh Huyền, sửng sốt mãi lâu mới kịp hiểu ra rằng đây là lời nàng từng nói dối với Phạm Tòng Lương. Ngẫm nghĩ một lúc, nàng chợt quay sang nhìn hắn, trêu chọc nói, “Sau đó thì sao? Yêu quá hóa hận?” Ánh mắt của Triệu Tôn lạnh xuống. Hạ Sơ Thất nở nụ cười, “Ha, ta cứ tưởng là chuyện gì, cái ánh mắt tên nhãi kia nhìn ngài, xem ra là không được thỏa mãn dục vọng.”
Khóe môi lạnh tanh của Triệu Tôn hơi giật giật: “Câm miệng!”
“Tức giận rồi sao? Thật ra hai người xứng đôi lắm đấy.” Hạ Sơ Thất tưởng tượng về câu chuyện kích thích nóng bỏng: mối tình bi kịch nhân gian của một đôi công thụ bất hòa, yêu quá hóa hận. Nàng cười tít mắt, cuối cùng cũng nói ra những lời mà nàng đã suy nghĩ từ lâu: “Khụ khụ, chuyện tình cảm cũng đơn giản lắm. Sao hai người không kiên trì thêm một chút? Trong hai người, là ai đã từ bỏ trước vậy?”
Hô hấp của Triệu Tôn dần nặng nề, ánh mắt nhìn nàng cũng lạnh như băng, “Gia bảo người câm miệng!” Trước mặt người khác, Hạ Sơ Thất cũng vẫn nể cái danh Vương gia thời phong kiến của hắn. Nhưng lúc không có ai, nàng lại rất cợt nhả. Hạ Sơ Thất cười vui vẻ, khoác vai bá cố hắn như nàng thường trêu chọc đám chiến hữu kiếp trước, không hề giữ hình tượng, chọn tư thế thoải mái nhất, nghiêng người trêu chọc tiếp: “À sorry nhé, ta quên mất, có lẽ là ngài thích em gái hắn ta hơn?” “So cái gì? Nói vớ vẩn gì thế? Ngồi tử tế!” Triệu Tôn lật cơ thể đang ngồi không đứng đắn của nàng lên như một con rùa, quẳng lên đệm xe ngựa, lạnh lùng lườm nàng rồi khép hờ đôi mắt lạnh lẽo, thấp giọng căn dặn: “Nếu những lời này nói lúc ở bên ngoài, thì dù người có mười cái đầu cũng không đủ để chém”
Người đàn ông trước mặt nhìn qua cực kì vô hại. Tật xấu ăn nói bỗ bã của Hạ Sơ Thất lại tái phát. Nàng chống khuỷu tay lên cửa sổ, “Ai, người anh em ơi, kể nghe chút coi. Ta tò mò đến mức tan nát cả trái tim rồi. Cái cô Thái tử phi thêu cho ngài một bức thiên hạ thái bình kia rốt cuộc là trông giống tiên nữ đến mức nào?”
Hắn không buồn phản ứng, đến mắt cũng lười mở. “Không tiền trả lời hả? Được, vậy ta hỏi ngài câu dễ hơn: Nếu cho điểm một cô gái cao nhất là mười, vậy qua các phương diện như khuôn mặt, phong thái, khí chất, học thức và bản lĩnh của nàng ta, ngài cho nàng ta mấy điểm? Ta nói này, chẳng phải đàn ông các ngài vẫn thích cho điểm các cô gái vậy sao?”
Triệu Tôn như thể đã hiểu, rốt cuộc cũng lười biếng mở mắt ra, liếc hỏi nàng.
“Ngươi được mấy điểm?”
“Ta?” Hạ Sơ Thất chống má, nhìn thẳng hắn, cười phì để lộ tám chiếc răng trắng tinh, trông cực kỳ gợi đòn: “Ta thì phải mười điểm ấy chứ! Ta là người có thể khiến đám đàn ông vừa thấy đã phát điên đó.”
Khóe môi Triệu Tôn hơi giật giật, “Là dễ điên mới đúng.” Hạ Sơ Thất nhìn ánh mắt không thân thiện kia thì liền hiểu trong đầu tên này đang khinh bỉ nàng không có phong thái, không có khí chất đoan trang thục nữ, lạnh nhạt hừ một tiếng, liếc xéo nhìn sang. “Vẻ đẹp nội tâm, có biết không hả? Nội tâm, phải nhìn nội tâm. Mười điểm!” Triệu Tôn nhẹ nhàng vào một tiếng, gật đầu, “Mồm mép tép nhảy, không biết dịu dàng. Không điểm!”
Hạ Sơ Thất lườm hắn, lười biếng tựa vào thành xe ngựa, bất lực nhìn lên trời.
“Vẻ đẹp của bổn cô nương đây, người bình thường không ngẫm được đâu.”
Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại ở một quân doanh yên tĩnh. Người ra đón là Tả tướng quân Trần Đại Ngưu. Dọc theo đường đi, một đội lính Kim Vệ quân xếp thành hàng, trông khí thế liền biết phải trải qua kinh nghiệm sa trường thì mới có thể tôi luyện nên được sự sắc bén như thế.
Bước vào lều chính, Hạ Sơ Thất vừa liếc mắt đã thấy Tôn Chính Nghiệp đang bận đến sứt đầu mẻ trán, và cả “Tiểu Mã” đang bị nhốt trong lồng chim nữa. Nàng liền hiểu ra mục đích chuyến đi lần này, lại bắt nàng làm bác sĩ thú y. Vết thương của Tiểu Mã không bị nhiễm trùng mà đang khép miệng. Chỉ là nó bỏ ăn, trông rất ủ rũ, hình như gầy hơn lúc nàng cứu nó nhiều. Nó uể oải cụp cái đầu nhỏ, trốn trong một góc lồng, trông rất đáng thương.
“Bệnh gì thế?” Hạ Sơ Thất hỏi. “Lão hủ… lão hủ cũng đang muốn hỏi Sở tiểu lang.” Tôn Chính Nghiệp lau mồ hôi. “Ta không phải bác sĩ thú y.” Hạ Sơ Thất một lần nữa nhắc lại. “Theo như lão hủ thấy thì không có bệnh, chỉ là bỏ ăn, khí huyết lưu thông kém, đau buồn tích tụ..” “Hả? Đau buồn tích tụ?” Hạ Sơ Thất nhếch môi nhìn sang Triệu Tôn, cười đến phát ghét, “Hóa ra ngài cho rằng do ta hiếu ngài, nên liên tưởng ta thật sự là một người chuyên về tâm lý cầm thú hả?” Dứt lời, nàng cũng chẳng quan tâm hắn có hiểu câu nói đểu này hay không. Mặc dù nàng chưa từng chữa trị cho chim bồ câu bao giờ, cũng không dám chắc sẽ chữa được, nhưng vẫn bất chợt nảy lòng tốt, liền mở lồng chim, bế con chim bồ câu ra, ôm vào lòng, vỗ nhẹ lên đầu nó.
“Tiểu Mã à, mày biết mày bị người ta lợi dụng nên không thích sống nữa ư?” Con bồ câu dĩ nhiên không trả lời nàng được, chỉ mổ vài cái, kêu lên mấy tiếng khe khẽ.
“Có đần không thế? Nhìn ta này, chẳng phải ta vẫn sống tốt sao?”
Tiếng kêu “chíp chíp” của con bồ câu rõ ràng hơn, nó mổ cánh tay nàng một cái. Có lẽ là do nàng đã cứu nó một lần, lại còn đặt tên cho nó, nên nó ở trong lòng nàng cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Ha ha, không phải chứ?” Được một con bồ câu “yêu thích”, tâm hồn bị Triệu Tôn nhục nhã của Hạ Sơ Thất đã được an ủi. Nàng để Tiểu Mã vào lồng chim, lấy ít đồ ăn đưa đến cho nó, dụ dỗ bằng giọng hiền hòa. Ban đầu nó còn do dự, nhưng một lúc lâu sau, kỳ tích thật sự xuất hiện. Tiểu Mã kêu vài tiếng, rồi duỗi cổ ra, thử mổ vào bát một cái.
Mấy người trong lều đều ngạc nhiên, bị dọa ngây người. Mặc dù Hạ Sơ Thất cũng thấy khó tin, nhưng vẫn vui sướng như nhặt được của quý, “Nhóc con, đói bụng lắm đúng không? Chết vì sĩ diện thì chỉ tổ khổ mình.”
Triệu Tôn vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ là ánh mắt nhìn nàng sâu thẳm hơn trước. Trần Đại Ngưu kia là người thô kệch, không biết chữ, chỉ cười ha ha nói Sở tiểu lang cao minh, rồi khen lấy khen để, dùng luôn cả mấy câu thành ngữ mày vừa học được:
“Gia, thuộc hạ thấy Sở tiểu lang và con chim này đúng là… là… là gì nhỉ? À đúng rồi, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”
Vẻ mặt Hạ Sơ Thất chợt biến, nàng nhe răng: “Này, tên đần kia, ngươi chửi ai đó hả?”
“Ta… ta…” Trần Đại Ngưu khen chân thành mà lại bị mắng, đành phải nhìn về phía Triệu Tôn xin chỉ bảo. Nhưng lúc này, bất chợt có tiếng thị vệ cao giọng bấm báo: “Báo!” Ngay sau đó, một người chạy vội vào, hóa ra là Nguyễn Hữu lúc trước đi lo việc. Hắn ta không cười đùa cợt nhả như bình thường, bên trong mặc bộ cấm bào, bên ngoài khoác áo giáp bạc, đội mũ vàng, tay nắm chặt đao bên hông, tiến đến ghé vào tai Triệu Tôn, khẽ giọng thì thầm mấy câu.
“Biết rồi.” Vẻ mặt Triệu Tôn lạnh tanh.
Triệu Tôn dặn dò Trần Đại Ngưu mấy câu về công việc khác, rồi liền đưa Hạ Sơ Thất ra khỏi doanh trại, leo lên cỗ xe ngựa vừa nãy. Hắn đi vội vàng, Hạ Sơ Thất không biết cụ thể là có chuyện gì, nhưng vẫn nhận ra được đôi chút từ vẻ mặt nghiêm trọng của hắn.
Cũng may là dù có chuyện lớn cũng không liên quan đến nàng lắm. Hạ Sơ Thất vui vẻ ngâm nga hát, ngắm cảnh ven đường, thỉnh thoảng chọc hắn đôi câu. “Sao thế: Nhà có tang hả? Nhìn cái mặt căng thẳng kìa, xấu chết đi được.” Triệu Tôn liếc sang: “Khổng Tử nói, quân tử thiếu đi sự nghiêm túc thì không có uy nghiêm.”
rn