Bạn đang đọc Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu – Chương 6
•***
Tại phòng học lớp 11B8:
-Chúng mày…nghe tin…gì…chưa?…tin nóng..hổi…vừa… thổi… vừa.. ..nghe đây….!!! – Yến lùn không biết từ đâu sồng sộc chạy vào, thở không ra hơi.
-Tin gì…tin gi…???/ – Lũ vịt giời nhốn nháo.
-Từ…từ..bọn mày…phải cho tao…thở cái đã chứ…Nóng quá, quạt cho tao phát…!!
-Đây, đây. Mát chưa, sướng cuộc đời chưa??. – Hà mí nhanh tay vớ ngay quyển vở trên mặt bàn quạt lấy quạt để.
-ừm ừm…sắp thành tiên rồi…hé hé…
-Con dở đời này, nói nghe xem nào, hâm thế chứ lị.
-Thôi được, tao nói chúng mày nghe này. 11A1 vừa có học sinh mới…
-Èo ôi, học sinh mới thì sao, chuyện thường phố huyện ý mà. Làm gì mà mày cứ phải rồ lên như thế hả? – Ngọc Thảo chưng hửng.
-Ô hay con này, tao chưa nói xong mà mày đã nhảy vào mồm tao nói hộ rồi…Láo quá. Chúng mày chả hiểu mô tê gì cả. Học sinh bình thường thì tao còn lâu mới rỗi hơi quan tâm. Đằng này á, chúng nó á, là con cháu của tập đoàn Nguyễn Minh đấy. Thủng chửa??????? – Giọng Yến lùn cao dần.
-Tập đoàn ấy thì sao??? – Hà mí vẫn chưa hiểu, nhăn mặt hỏi lại.
-Zời ạ, Hà mí ơi là Hà mí, thường ngày mày thông minh lắm cơ mà, sao hôm nay lại ngu bất ngờ thế hả? Cái tập đoàn mà tao với mày vẫn thường xuýt xoa khi đi qua cái công ty của nó ý, cái toà nhà cao nhất thành phố Hà Nội này này, về cơ bản là mày đã hiểu chưa ?
-Ồ Ồ Ồ ồ ồ…….. ô ô ô…- Bây giờ không phải chỉ mình Hà mí hiểu mà tất cả lũ con gái có mặt tại đây đều nhao nhao hết cả lên.
-Ô ô cái bô. Chúng mày làm gì mà tụ tập đông vui thế hả? Nói xấu tao à?
Nó cùng Trang xù lù lù bước vào, thấy lũ vịt túm năm tụm ba, lại còn ô với chả a, suýt nữa thì chúng nó tưởng vào nhầm lớp của trẻ con…mẫu giáo nếu như không nhìn lại cái biển lớp 11B8 đập ngay trước mắt…Rõ là khổ.!!
-A! Ong đại ca, mày vào đây, cả con Xù nữa, vào đây, tao kể cho nghe chuyện này, hay lắm, tao vừa hớt được từ phòng giáo viên xong. Nhanh!
Yến lùn vừa nói vừa lôi xềnh xệch hai đứa nó vào trong khi mắt chúng nó vẫn đang tròn xoe ngây thơ (vô số tội) mà chả hiểu mô tê gì. Xong, nó kể một mạch không ngừng nghỉ, cứ là như là Mĩ sắp xâm chiếm Việt Nam đến nơi vậy, thế mà….
-Thế thôi à? – Con Ong bình thản hỏi, mặt vẫn rất chi là bình thường.
-Ơ, mày không ngạc nhiên à, hay chí ít cũng phải biểu hiện cái cảm xúc gì đấy chứ, kiểu như là “Ôi thật hả mày!” hay “ Trời ơi, tao bất ngờ quá” không thì ô ô như bọn kia cũng được, đằng này…
-Làm sao mà phải ngạc với chả nhiên, chúng nó có phải ngôi sao holyhood đâu. Mệt người!!!
-Thế còn mày, Trang xù, mày thì sao? – Yến lùn dồn dập.
-Tao á, à thì…. Ôi mày ơi tao vui quá, học sinh mới thật à, được chưa??? – Trang xù giả “ nai” trêu chọc làm Yến lùn tức lộn cả ruột, lũ vịt thì được một phen cười hả bụng.
-Xì…chúng mày chết hết cả đi. Mất cả công tao hồ hởi kể cho nghe. – Lùn giận dỗi.
-Thôi lạy mẹ. Có thế mà cũng dỗi. Thích thì cứ ở đấy mà dỗi, tao đi ăn đây, kệ chúng mày. – Nó vừ cười vừa nói bước ra khỏi cửa lớp.
-Ê, chờ đã Ong ơi…!!!
-Gì, mày cũng muốn đi măm măm à????
-Ăn cái gì mà ăn, lúc nào cũng ăn được chắc, mày nghĩ tao chỉ biết ăn thôi à??/
-Ừ được. Thế mày định nói với tao chuyện gì, đừng có nói là mày quan tâm đến vụ hai đứa sinh đôi Nguyễn Minh gì đấy nhớ….
-Mày đúng là…bạn tao. Hí hí…lên A1 coi thử đi.
-Điên, có mà dở hơi, việc gì mà phải xem, chúng nó cười cho thối mũi…tao chịu thôi. Giờ tao phải đi bỏ cái gì vào bụng đã, lúc nãy mới ăn có tý bánh mì bọ, bụng lại cồn cào rồi.
-Ơ cái con này. Lúc nào cũng ăn. Bụng mày là bụng trâu à?
-Ừ đấy. Bụng trâu bụng bò gì cũng được. Tuỳ. Mày đi đi nhớ. Bái bai.
Nó toan sải chân bước đi thì Trang xù gọi với lại :
-Mày mà không đi cùng tao á thì kô có bạn bè gì nữa nhá. Tao với mày sẽ như tờ giấy này này, cắt xoẹt.
Nói rồi, Trang xù lấy trong túi ra 1tờ giấy giả vờ xé. Hix…cứ như trẻ con mẫu giáo ý, còn bày đặt cắt xít nhau. Pó tay…. !!!
-Mẹ xù ơi là mẹ xù, con sợ mẹ quá rồi. Làm bạn với mẹ bao nhiêu năm mà giờ con mới biết mẹ mê giai đến nhường này cơ đấy. Muốn lên xem mặt cái thằng học sinh mới thì cứ nói thẳng, lại còn bày trò này nữa, chỉ có khổ tao thôi.
-Hè hè, có thế chứ. – Mặt Trang xù tươi tỉnh hẳn lên.
-Đúng là cái con… không còn từ nào để tả mày nữa. Vì zai mà định bỏ bạn cơ đấy !
-Đâu có. Tao chỉ doạ mày thôi. Mày đánh giá bạn bè thế là không được đâu nhá. Mày vẫn là con bạn tao iu wí nhất mờ…lại đây nào Ong yêu quý, chụt chụt…- Trang xù chu cái mỏ vịt ra.
-Kinh người, tao không dám nhận cái diễm phúc đấy đâu. Tha cho tao….. – Nó vừa nói vừa chạy.
-Không, lại đây nào Ong kute, lại đây cho tao trả ơn cái đã, yêu mày thế, hí hí….
Như cũ, hai đứa nó lại đuổi nhau khắp hành lang, làm ai cũng phải tò mò nhìn theo. Một con thì chạy như chưa bao giờ được chạy, một con thì chu môi đuổi theo… đến là buồn cười…Tiếng cười nói vô tư hoà cùng gió cuốn đi hết những muộn phiền, trả lại sự hồn nhiên vốn có của tuổi mộng mơ…