Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu

Chương 5


Bạn đang đọc Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu – Chương 5

* – * – *
-Anh à, con nó bị ốm rồi, sốt nặng lắm, anh về được không ?
-…
-Em xin anh, không vì em thì anh hãy vì con, con rất cần…
-…
Bà Lan thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại trong tay mình. Hai hàng nước mắt khẽ chảy dài tự bao giờ. Rồi chợt như sợ ai nhìn thấy, bà lấy tay quệt vội nước mắt.
Bước vào phòng con gái với nụ cười tươi trên môi, bà nhẹ nhàng :
-Ngủ đi con, bố con bận lắm. Khi nào có thời gian bố sẽ về thăm con. Ngoan nào.
-khi nào là bao giờ hả mẹ. – Cô bé có gương mặt hệt như thiên thần hỏi mẹ. Trên trán vẫn còn chiếc khăn mặt màu hồng Kity.
-Mẹ cũng không biết nữa, nhưng con cứ ngủ đi. Ngủ cho khoẻ rồi bố sẽ về thăm con. – Người mẹ trả lời, tránh không cho hai hàng nước mắt chỉ chực tuôn rơi.

-Thật hả mẹ? – Cô bé vui sướng.
-Ừ, thật mà…
-Vậy…con ngủ đây. Khi nào bố về mẹ nhớ gọi con dậy nhé.
Bà mỉm cười.. Nước mắt bà ướt đẫm khuôn mặt. Nóng hổi! như thể cả đời này sẽ không bao giờ khô.
* * *
-Linh….! Mày làm sao thế ..! Linh….
-…Hả….? Cái gì? Ai làm sao ?
-Mày chứ còn ai vào đây nữa. Mày khóc à, có chuyện gì sao?
-Không…không sao. Chúng mày cứ vớ vẩn. Ai khóc hồi nào. Thôi, tao lên A1 tìm Huy đây, chúng mày về lớp đi….
-Đợi đã, tao đi cùng mày.- Trang xù gọi với theo.

Trang xù chơi thân với nó từ hồi cấp 2. Vì là con gái nên chúng nó rất hiểu nhau. Cái gì cũng chia sẻ với nhau. TRang lại là đứa tinh ý nên nhìn nó là Trang nhận ra ngay.
Dắt bạn ngồi ở ghế đá sau trường, Trang hỏi bạn:
-Bây giờ mày nói tao nghe, có chuyện gì với mày.
-… – Nó lắc đầu.
-Có phải chuyện cái Yến kể về ông Kiên làm mày nhớ tới…bố mày không?
-Tao không có bố. – Nó nói như hét.
-Mày điên vừa thôi, đứa nào mà chả có bố.
-…
-Mày muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, tao hiểu mày mà.
-…hức….hức….hu….hu….
Nó nghẹn ngào những giọt nước mắt chợt vỡ oà trong cảm xúc. Nó nhớ bố nhưng cũng hận bố, người mà đã nhẫn tâm bỏ rơi hai mẹ con từ khi nó còn chưa chào đời. Nó khóc, khóc cho thoả nỗi lòng, khóc cho vơi bớt niềm đau, khóc cho cả đức hi sinh, chịu đựng của mẹ nó. …Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nó khóc nhiều đến thế này….
Ngoài kia, cây cối chim chóc dường như cũng thấu hiểu. Không gian sâu lắng hoà lẫn nỗi buồn khó tả trong tâm hồn của hai cô gái trẻ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.