Nhất Dạ Thâu Hoan

Chương 44: Là ai cưỡng ai? (Dưới 18 tuổi cấm vào)


Đọc truyện Nhất Dạ Thâu Hoan – Chương 44: Là ai cưỡng ai? (Dưới 18 tuổi cấm vào)

Trước khi nhập đề, bạn chỉ có một số chuyện để nói, chính là, chương này rất chi là BT, thế nên mọi người nên suy nghĩ kỹ trước khi “nhập đề” để tránh hối hận về sau […]. Mọi sự cố xảy ra do không nghe theo lời cảnh báo này, bạn hoàn toàn không chịu trách nhiệm.

Thứ hai: E hèm, chương này bạn để lại khá nhiều từ trong bản gốc, đơn giản vì bạn không biết ý nghĩa “ẩn dụ” thật sự của nó, hoặc là phang nó ra tiếng Việt luôn thì hơi bị “ngại”, cho nên, nếu mọi người đọc thấy khó hiểu cũng xin bỏ qua cho bạn, bạn vẫn còn rất ‘ chong xáng’

P/s: Bạn cũng sẽ không đổi xưng hô giữa PV với TL đâu ha, bộ này bối phận đã đủ loạn rồi, còn đổi xưng hô thì không biết nó loạn thành cái quái gì nữa =))

Nửa đêm mùa hè, tiếng ve vang lên bốn phía, khí trời oi bức không thể chịu được. Mặc trên người một chiếc áo dài, lại phủ thêm một cái áo đơn mỏng vải tơ tằm, ta đi chân trần tản bộ trong sân.

Ánh trăng sáng rực chiếu lên người ta, khiến cái bóng của ta kéo ra thật dài thật dài.

Ánh trăng tuy đẹp, nhưng lại có chút gì vắng vẻ. So ra thì, ta càng thích những ánh sao lấp lánh hơn. Ánh sáng lấp lánh kia, ** đến cực điểm.

Xưa nay ta chưa từng thấy Di Hồng viện lạnh lẽo, nhưng tối nay, lại cảm thấy điều này. Có lẽ, là cô độc, bởi vì cô độc, nên mới thấy nơi này lạnh lẽo.

Ta sẽ làm Viêm vương phi, sẽ là vợ Hoàng Phủ Viêm sao? Nếu như thật sự có một ngày như vậy, ta sợ rằng tâm trạng đi dạo dưới trăng cũng sẽ không còn nữa.

Triều đình tranh đấu, quốc thù gia hận, vốn không nên để một nữ tử như ta vướng vào. Dạ Phượng ta đánh đánh giết giết nửa đời người, đến lúc xuyên qua cũng không được bình yên. Rốt cuộc phải đến lúc nào, ta mới có thể sống với những ngày bình thường đạm bạc.

Ngồi trên ghế đá, ngồi một lúc cho đến hơn nửa đêm.

Một trận gió lạnh thổi qua, ta nhịn không được rùng mình một cái, từ trong trầm tư hồi phục lại tinh thần.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, ta thở dài một tiếng. Chậm rãi đứng lên, đi vào lầu các.

Tiểu thư con nhà quan, không phải đều ‘cổng lớn không qua, cổng sau không bước’, bị nhốt trong lầu các cho đến ngày xuất giá sao? Tại sao ta vừa là một sát thủ, vừa là một gián điệp?

Có đôi khi, cảm thấy những nữ tử bị nhốt trong lầu các thật là bị thảm. Cũng có đôi khi, lại không nhịn được tự chủ hâm mộ cuộc sống đơn giản của các nàng. Sống đơn giản bình thường, có gì không tốt.

Tiện tay cởi y phục trên vai xuống, ta xoay người đi ra ngoài đóng cửa.

Trong tích tắc cánh cửa kia sắp khép lại, giữa khe hở lộ ra một bóng người.

Ta dừng tay lại, thần sắc cũng trở nên cứng ngắc, “Đại ca, sao huynh lại tới đây?”

Hắn cười mơ màng quái dị, vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve môi ta, “Ta không thể tới gặp muội sao?’ Mùi rượu từ trước mặt xông vào mũi ta, ta biết hắn lại uống say rồi.

Nếu không phải say, sao lại đối với ta như vậy?

“Đại ca, huynh say rồi.” Ta nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, vô thức đẩy về sau, “Đã khuya rồi, trở về đi.”

Hắn bước vào trong, trở tay đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa. Từ đầu tới đuôi, hắn trước sau vẫn mang theo tiếu ý nhàn nhạt. “Muội thật sự muốn ta trở về?” Ánh mắt nóng rực của hắn rơi lên người ta, tựa hồ như chuẩn bị đem ta ăn tươi nuốt sống.

“Có ý gì?’ Ta cười, mơ hồ chờ mong có thể nảy sinh chuyện gì.

Đôi mắt đen của hắn trở nên ảm đạm, mang theo vài phần cô đơn, “Không được gả cho Hoàng Phủ Viêm.” Một người say rượu, sẽ có ánh mắt này sao?

Ta mỉm cười, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Phong Vân, huynh thật sự đang say?” Ta cuối cùng cũng không phân biệt được hắn có say hay không.

“Say…” Hắn tà mị cười rộ lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, “hay không say, không quan trọng.”

Đúng vậy, say hay không say, không quan trọng.

“Đại ca, huynh uống nhiều quá rồi, trở về đi.” Nam nhân này a, ngoại trừ mượn rượu giải sầu, chẳng lẽ không tìm được cách giải quyết sầu khổ nào khác sao?

“Không về.” Ánh mắt hắn rơi vào bờ vai mượt mà của ta, “Đẹp thật.”

Ta tà mị cười, ngón tay xẹt qua bờ vai nhẵn nhụi, “Huynh lại không có can đảm tới ăn.” ** lăn tới trên giường rồi, hắn còn có bản lĩnh ngủ, ta thật sự hoài nghi ‘năng lực’ của hắn.

“Có thể ăn không?” Mộ Dung Phong Vân nhìn chằm chằm vai ta, nước bọt hầu như sắp chảy ra.

Ta cong đôi môi đỏ mọng, “Muốn ăn thì ăn.” Phản ứng của ta đích xác nên là như vậy, một nữ nhân hai mươi bảy tuổi, đối mặt với nam nhân mình ngưỡng mộ trong lòng, khó tránh sẽ có một chút ý tưởng. Huống chi, ta sắp phải trở thành vợ người ta rồi.

Nếu hai chúng ta không thể thiên trường địa cửu, ta bằng lòng cùng hắn nhất dạ thâu hoan.

Đời này kiếp này, ta đã có rất nhiều điều hối tiếc, không muốn tiếp tục hối tiếp thêm một lần.

Nam nhân phát tình sau khi được sự cho phép của ta, không nói không rằng, trực tiếp bổ nhào tới, bắt đầu cắn môi ta.

Nếm được vị gì mằn mặn, ta đẩy nam nhân đang đè trên người ra, oán giận nói, “Ai da, dịu dàng một chút đi.” Ta cũng không phải đồ ăn, cắn ta làm gì?

Nam nhân trước mặt vẫn không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, bạc thần lần thứ hai bắt đầu chèn ép.

Vươn ra đầu lưỡi ướt át, hắn chậm rãi vẽ trên môi ta, “Thế này được không?”

Mặt ta đỏ bừng, “Không biết.” Đây chính là lần đầu tiên, ta cũng không biết ‘đùa giỡn’ là làm như thế nào.

“Thoát y phục trên người ta xuống.” Hắn kéo lấy tay ta, đặt vào trong y phục của hắn.


Đầu ngón tay chạm vào ** ấm áp của hắn, ta rút tay lại một chút. Mộ Dung Phong Vân nắm lấy tay ta, nhẹ giọng dỗ dành, “Đừng sợ, muội được mà.”

“Đương nhiên là được. Ta là ai? Sát thủ Dạ Phượng.” Ta cố gắng trấn định, không chịu cúi đầu.

Tiếng cười khẽ trầm mạnh như rượu ngon thuần chất phát ra, “Phượng nhi của ta, muội thật đáng yêu.” Tay hắn vòng đến sau người ta, thoát dây lưng trên y phục xuống, “Ta làm trước.”

Ta ho khan một tiếng, “Ai sợ ai?” Nói ra rất mạnh miệng, nhưng vẫn chần chờ mãi không chịu xuống tay.

Mộ Dung Phong vân tà ác khẽ cười lên một tiếng, “Xấu hổ rồi, xem ra ta phải tự mình động thủ.”

Ta nuốt nuốt nước bọt, cố sức thoát y phục của hắn ra, động tác cực kỳ giống nữ lưu manh.

“Ngoan lắm.” Hắn tựa trên cổ ta, đầu lưỡi ôn nhuận liếm liếm vành tai, “Cứ thế này.” Hắn cuồng ngược à? Ta như vậy còn bảo là ngoan.

Y phục trên người hắn nhanh chóng bị rút ra, trên người chỉ còn mỗi một trường khố. Nhìn vòm ngực rắn chắc của hắn, ta nhịn không được nuốt nước bọt, “Dáng người rất đẹp.”Thèm muốn dáng người của hắn chỉ là cái cớ cho hành động nuốt nước bọt của ta.

Ta phải thừa nhận, ta sợ. Sợ những chuyện sắp sửa xảy ra, sợ hắn thoát ra lớp che chắn cuối cùng.

Hắn tà mị nhếch môi, “Ta đã cho muội xem cả rồi, muội cũng nên để ta xem lại.”Bàn tay nắm lấy y phục ta nhẹ nhàng buông ra, y phục trên người lập tức rơi trên mặt đất. Trong nháy mắt y phục rớt xuống, cái yếm sát người cũng rớt xuống theo.

“A…”Ta không kiềm chế được thét chói tai, vội vàng che đi bộ vị trọng điểm. Nam nhân giảo hoạt, hóa ra đã sớm lột sạch ta rồi.

“Xấu hổ cái gì?” Hắn đưa tay ôm lấy ta, thẳng hướng đến chiếc giường lớn.

Nằm ở trên giường, ta lập tức kéo lấy chăn, che đi thân thể quang lỏa.

Thoát đi lớp che chắn cuối cùng, hắn cười tà ác, từng bước một đi tới.

Khi đôi tay ấm áp kia bao ở ** của ta, lại vuốt ve nắm chặt, ta không khỏi ** duỗi thẳng thắt lưng, vừa để hắn dễ dàng nắm chặt, vừa vuốt ve thành lũy phân minh trong ngực hắn.

“Gấp lắm sao?” Mộ Dung Phong Vân trầm thấp cười, tay chậm rãi trượt xuống.

Ta run lên, “Huynh muốn làm gì?”

“Muội nói xem?”Hai ngón tay cứng rắn xen vào ** của ta, “Lung nhi, muội không biết ta đang làm gì?”

Kịch liệt xen vào khiến nơi tư mật có hơi đau đớn, ta ngẩng đầu lên, hai tay đặt lên vai hắn, “A… Muội… Không biết.”

Ngón tay hắn chậm rãi di chuyển trong cơ thể ta, dần dần thâm nhập, “Đến đây, ta dạy cho.”

“Dừng…” Hắn di động trong bức tường mềm mại, mang đến ** nhè nhẹ. Ta không tự chủ được cong người, nghênh hợp theo hắn.

Ngón tay thon dài liên tục ra vào, môi lưỡi hắn cũng không nhàn rỗi, một bên vừa ngâm trên đỉnh hoa cố sức mút vào, một bên vừa uống ** ngọt, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi ** hoa nhị.

Khí lực của ta theo cử động của hắn dần bị rút cạn, hô hấp cũng trở nên càng lúc càng gấp, một màu hồng quái dị nhuốm trên thân thể trắng tuyết.

“A…” Ta không chịu đựng được nữa, cái miệng nhỏ nhắn phát ra âm thanh the thé, càng lúc càng nhiều hoa dịch từ trong chỗ sâu tuôn ra.

Ngón tay hắn càng cố sức thâm nhập vào, đè ép tường thịt mềm mại, đầu lưỡi cũng theo đó chơi đùa, chống đỡ vùng trung tâm nhạy cảm.

“A… Không được…” Cùng với hành động đùa giỡn của hắn, một cảm giác như điện giật truyền khắp tứ chi trăm hài, toàn thân liên tục run lên.

Hắn rút đầu lưỡi cùng ngón tay lại, để chất lỏng trong suốt dễ dàng tiết ra, một mùi hương nồng đậm theo đó tràn ngập…

“Thật **, mới như vậy đã chịu không nổi rồi?”Hắn mờ ám liếm dịch thể dính ở ngón tay.

Ta bị hắn làm cho đỏ mặt tía tai, cũng không quên nổi giận, “Mẹ nó, Mộ Dung Phong Vân, huynh nói ai ** hả?”

“Muội a.” Hắn xấu xa đem dịch thể lau lau trên ngực ta, cố sức ** đùa bỡn.

“Huynh chết chắc rồi.” Trực tiếp đem hắn nhào ở trên giường, đảo khách thành chủ ngồi trên người hắn.

“Tùy ý cho muội chơi đùa.” Giọng nói của hắn bởi vì ** mà trở nên khàn khàn, nhưng cũng mang theo tiếu ý.

Tuy rằng chưa từng thực hành qua, ** nhưng dù sao cũng xem qua rồi?

Khóe môi ta vung lên một nụ cười tà ác, hai tay luồn vào trong ** sờ soạt, nắm lấy **** sớm đã sưng lên.

“A…” Mộ Dung Phong Vân đang nằm dưới thân phát sinh **, nghiến răng nghiến lợi, “Yêu quái.”

“Mới như vậy đã chịu không nổi rồi?” Ta lườm hắn một cái.

Lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng chậm chạp ** to lớn trong tay, nhiệt độ như thiêu đốt khiến ta vừa kinh ngạc lại vừa xấu hổ, ** gương mặt không tự chủ được đỏ lên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy nơi tư mật của nam nhân.

Dằn lại vẻ xấu hổ, giả vờ lớn mật nhìn hắn, ngón tay khẽ vuốt qua đỉnh nam tính, chậm rãi vuốt phẳng.


“Ư…” Mộ Dung Phong Vân hít sâu một hơi, dưới ** của ta, thân thể hắn co lại, thân thể xinh đẹp cố lấy, mồ hôi từ trên trán nhanh chỏng chảy ra.

Ta liếm liếm đôi môi khô khốc, “Đại ca? Dễ chịu chứ?”

Tuy rằng chỉ là một động tác vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến thân thể Mộ Dung Phong Vân co lại càng lúc càng chặt.

“Lung nhi, đừng chỉ nắm, liếm liếm đi.” Giọng nói hắn giống như ra lệnh, mồ hôi dần dần thấm ướt đệm giường.

Ta đỏ mặt, vươn ** nhỏ nhắn ** liếm một chút, “Đại ca, xin muội đi.”

Hắn nheo mắt lại, trước khi ta kịp có phản ứng, đem ** đau đớn nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của ta.

Ta không kịp đề phòng, bị ** cứng rắn của hắn xâm nhập vào trong miệng, hơn nữa lực đạo của hắn quá lớn, hoàn toàn không để ý đến ta có chịu đựng được hay không, kiên quyết lấp đầy cái miệng nhỏ.

Đầu óc ầm ầm như sắp nổ, thể vị nam tính nồng đậm đầy trong khoang miệng, khiến một lượng lớn nước bọt chảy ra, không thể khép miệng nuốt vào, chỉ có thể để nó chảy xuống cằm, ta vừa thẹn vừa sợ, không biết nên làm sao cho phải.

“A…” Hắn quá lớn, ta chỉ có thể miễn cưỡng ngậm một nửa.

Mao phát rậm rạp nhẹ nhàng thổi qua ** non mềm, vòm họng hồng phấn bởi vì sự cường ngạnh của hắn mà đau nhức, ** nam tính đính tới cổ họng, khiến ta khó chịu viền mắt rưng rưng.

Không cho ta lùi bước, hắn cường ngạnh chế trụ sau gáy ta, đễ ** nam tính sưng lên đau nhức trong cái miệng nhỏ nhắn hung hăng xông vào,

Hắn bỗng nhiên cong môi trưng ra nụ cười tuấn mị không gì sánh được, “Cho muội ăn no.” Nói rồi liên tục lay động mông, sau khi hét lớn lên một tiếng, đem ** tanh nồng nóng hổi phun ra, hắn khàn khàn rít lên, “Ăn sạch, toàn bộ ăn sạch!”

Khó khăn nuốt xuống những chất dịch này, ta suýt chút nghẹt thở, “Huynh muốn ngược đãi.” Dịch thể trắng đục theo khóe môi ta chảy xuống.

Hắn ôn nhu cười, hung hăng hôn tới.

Hôn, vừa mạnh mẽ vừa kịch liệt, môi lưỡi dây dưa đến độ đau nhức, mùi vị nước bọt cũng ngọt ngào như vậy, khiến ta thèm khát, gấp rút truy tìm mùi vị ** đó, nhưng khi hung nhũ bị mút vào lại nhỏ tiếng kêu ra, duỗi thẳng thắt lưng, gấp rút hô hấp, khuây khỏa kịch liệt không được cuồng nhiệt **, trái lại còn trống rỗng.

Ta giãy giụa, không phải trốn tránh, mà là nghênh hợp, từ trong miệng phát ra tiếng thỉnh cầu, “Phong Vân… Phong vân…” Thật khó chịu, thật thoải mái, thật đau đớn, lại thật khoái nhạc, cảm xúc mâu thuẫn đấu tranh trong người, ta thấy mình sắp điên mất rồi.

Hai chân bị tách xa ra, ngực cũng đã bị tàn sát bữa bãi đến sưng lên đau đớn, nhưng bạc thần kia lại lưu luyến mãi không rời, bài tay linh hoạt trượt xuống, xâm nhập vào nơi tư mật nhất của ta, khi ngón tay thon dài không biết khi nào rút khỏi người ta, một cảm giác vui sướng cùng cực cứ ào ạt đến, khiến ta bỗng dưng căng thẳng toàn thân, kịch liệt run rẩy, hầu như vô phương hô hấp.

Bàn tay to lớn che kín hai mắt ta, hơi thở nóng rực chuyển đến bên tai ta, cắn vào vành tai tinh tế, theo đó là tiếng rì rầm khàn khàn trầm thấp, “Lung nhi, bảo bối của ta…”

Thẩn thể như trống rỗng, vui sướng đến trống rỗng, ta càng lúc càng vô lực, cho dù cảm nhận được thân thể cường tráng đè nặng lên thân thể mềm mại của ta, ta vẫn thấy chưa đủ, nhưng lại không biết là thiếu cái gì, rõ ràng là vô cùng khoái nhạc, còn muốn gì nữa? “Đại ca, muội còn muốn…”

Hắn cúi đầu khàn giọng thở dài, “Lung nhi, ta yêu muội, muội biết không?”

“Đại ca, muội rất khó chịu, cho muội…”Ở bụng dưới trống rỗng dây dưa đến thống khổ, cho dù cảm giác có một bàn tay to lớn khác dịu dàng bao ở nơi u mật đang thẹn thùng tràn ra ướt đãm, nhưng cũng không khiến ta bận tâm, chỉ là có một cảm giác được thỏa mãn, được chiều chuộng.

“Phượng nhi, ta sẽ thỏa mãn muội…” Tiếng thở dài trầm thấp nương theo ngón tay linh hoạt bắt đầu di động.

Bụng dưới ta co lại, yêu kiều lắc lắc eo nhỏ, “Đại ca, đại ca…”Hai tay nắm lấy cổ tay hắn, toàn bộ tinh thần đều tập trung trên viên ngọc tinh tế nho nhỏ đang nhiều lần di động, “Phong Vân… muội…” Cảm giác vui sướng này, vui sướng ăn mòn tâm trí, ** mòn xương cốt.

Tiếng hừ nhẹ nặng nề như dã thú rít rào, ** êm dịu lại nóng hỏi vô cùng thân thiết đặt trước môn khẩu ướt át của ta, vừa trọng vừa khinh vừa cọ xát vừa thăm dò, khiến ta rất kỳ lạ trong vui sướng dâng lên cảm giác khát cầu, “Đại ca, thật kỳ quái, ư ư.” Muốn khép hai chân lại, nhưng cũng chỉ có thể kẹp lại thắt lưng cường tráng của hắn.

Tiếng cười nhẹ vừa hồn hậu vừa gợi cảm, “Ngốc quá.”

Thần trí mơ hồ vô phương tự hỏi, khi hắn tay lần thứ hai như dậy sóng mang đến tất cả, ta khom người, run rẩy hé miệng muốn hô ra **, ** bỗng nhiên thu lại, ngón tay thon dài nguy hiểm đính ở khe hở nóng ẩm phía dưỡi, thong thả xâm nhập vào.

Không có được khoái cảm mong muốn, ta hoang mang trừng mắt nhìn, cảm thấy lông mi quét qua lòng bàn tay đầy mồ hôi nóng rực, “Phong Vân…” Dị vật xa lạ xâm nhập, hoàn toàn không giống như vui sướng dâng trào mãnh liệt lần đầu tiên.

Thanh âm trầm thấp có chút gấp rút, “Nhịn một chút.”

“A!” Đau đớn đột nhiên tới khiến ta co rút thân thể, thịt bích của theo đó co rút nhanh chóng, khiến cột trụ của hắn xoắn càng lúc càng chặt.

“Trời ạ! Thật là…” Hắn **.

Chuyển mông, hắn lại bắt đầu rút ra, mỗi một lần di động, đều đính vào chỗ sâu nhất rồi mới rời khỏi, máu xử nữ đỏ tươi chảy ra.

“Không được… Đau quá…” Ta cất tiếng khóc, bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy hắn ra, ** mới vừa rồi hoàn toàn biến mất.

“Thở ra, chịu một chút, thế này sẽ không đau nữa.” Hôn lên môi ta, Mộ Dung Phong Vân nhẹ nhàng dỗ dành, thắt lưng mạnh mẽ cố gắng duối ra, hoàn toàn vô phương dừng lại.

“A…” Không thể đẩy hắn ra, ta không chống cự nữa, mặc cho hắn liên tục ra vào.

Dần dần, đau đớn hầu như biến mất, một cảm giác sung sướng kỳ dị lại tràn về.

“A…Ư…” Theo động tác của hắn, một ** kéo tới, khiến ta không thể kiềm chế được phát ra **, thân thể mềm mại theo cử động của hắn run lên, ** tròn cũng theo đó lay động.

“Lung nhi, ta yêu muội.” Mang theo ** nồng đậm. Hắn lại ở bên tai ta than nhẹ.


“A… Phong Vân, chậm một chút, Phong Vân…”Ta **, phun ra thứ ngôn ngữ mà bản thân cũng không biết là gì, hai tay chăm chú giữ chặt, sắp điên mất rồi.

Mùi hương ** nồng đậm lan ra, tiếng vang phát ra hỗn tạp róc rách như tiếng nước, tiếng cả đều quá mức **, vừa khiến ta vô phương chống cự, tham lam hưởng thụ, cũng chờ đợi làn sóng cao hơn bạo phát, cho đến một khắc cuối cùng, cảm giác vui thích dã man chết người đem ta đẩy lên ** tận đỉnh, khiến ta toàn thân co quắp.

Tiếng gầm nhẹ như dã thú trong cơn mê man của ta vang lên, cảm giác được ** trầm trọng gấp gáp xông vào càng lúc càng nhiều, nhiệt độ nóng hổi vung vào trong thân thể, sau đó liền gắt gao bị ôm vào trong ngực nam tính ướt đẫm mồ hôi.

Hoan ái kịch liệt tiêu hao hết toàn bộ tinh lực của ta, mệt đến ngón tay cũng không cử động được, “Mộ Dung Phong Vân, huynh ngủ chưa?” Tựa đầu vào ngực hắn, ta mê man, âm thanh mơ hồ không rõ.

“Chưa.” Thanh âm trầm thấp mang theo kích tình mãnh liệt đã qua mà nhẹ nhàng, quyến rũ kỳ lạ.

Ta giống như mèo mễ, cuộn người trong ngực hắn, “Huynh biết chúng ta đang làm gì không?” Nếu như đây là mộng đẹp, hãy để ta mơ đến cùng đi.

Đột nhiên không nghe tiếng âm thanh nào nữa, mà ta, cũng dần dần đi vào giấc mộng. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta nghe được một giọng nói thuần hậu, “Lung nhi, ta yêu muội.”

Đôi môi đỏ mọng vẽ ra một độ cung dịu dàng, ta ở trong lòng hắn ngủ thật sâu.

x x x x

Giấc ngủ của ta luôn không sâu lắm, cho dù có đang kiệt sức, vẫn tỉnh dậy trước khi gà háy.

Vừa tỉnh dậy, đã bị ánh sáng làm đau hai mắt. Ta vô thức đưa tay che đi tia sáng, chậm rãi mở mắt.

Trên bàn là một đôi nến đỏ đã cháy hơn phân nửa, ánh sáng đỏ au như tỏa sáng làm căn phòng sáng rực giống như ban ngày. Sáp nến từng giọt từng giọt chảy xuống, đọng lại trên bàn.

Mộ Dung Phong Vân ngồi ở bên giường, đưa lưng về phía ta.

Ta ngồi dậy, từ sau lưng ôm lấy hắn, đầu tựa vào bờ vai hắn.

“Muội tỉnh?” Bàn tay ấm áo của hắn nắm lấy tay ta, “Trời còn chưa sáng, ngủ thêm lát nữa đi?”

“Đang nghĩ gì vậy?” Trên người hắn không hề ấm áp, chứng tỏ hắn đã ngồi hơn nửa đêm. Có thể, căn bản là không ngủ, “Hối hận sao?”

“Ta sợ muội hối hận.” Hắn bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng ** bàn tay ta, “Ngốc quá, muội có biết ta muốn muội đến mức nào không? Rốt cuộc đã đạt thành tâm nguyện rồi, sao lại hối hận?”

Hừ, sớm đã biết hắn muốn ăn ta. Muốn ăn thì ăn đi, ai kêu nhịn đến bây giờ, tự mình chuốc khổ.

Ta thỏa mãn tựa người trên vai hắn, đôi môi củ ấu bất giác cong lên, “Ai, chỉ cần huynh không hối hận, muội cũng không hối hận.” Hắn cũng đâu phải cưỡng bức ta, tất cả đều do ta tự nguyện, tại sao phải hối hận?

“Còn đau không?”Mộ Dung Phong Vân xoay người, ôn nhu ôm lấy ta, “Ta biết lần đầu tiên nhất định rất đau, có muốn thoa thuốc hay không?” Hắn làm sao biết lần đầu sẽ rất đau? Là ai nói?

Ta đỏ mặt, tựa trên cổ hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không nghiêm trọng như vậy.” ** làm đến thoa thuốc, nói ra nhất định bị người ta chê cười.

“Ta giúp muội thoa thuốc, được không?” Mộ Dung Phong Vân cười khẽ.

“Không cần..” Nhìn nụ cười của hắn, đã biết hắn không có ý tốt gì.

Hắn vung lên nụ cười tà ác, hai tay tìm được chỗ tư mật của ta, “Tới đây, tách chân ra.”

Ta nhẹ giọng van xin, “Không cần mà, muội mệt quá.” Ta toàn thân đau nhức, ** càng đau đớn hơn nhiều.

“Thật đáng thương…” Hắn cúi đầu, ** lên đôi môi đỏ mọng của ta, “Thực sự không cần?”

Ta ôm lấy cánh tay hắn van xin, “Đau lắm, thật sự không cần.” Có biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc hay không?

“Ngoan, thêm lần nữa là hết.” Ngón tay hắn thăm dò nơi tư mật của ta, ** hoa biện.

“Không được mà, người ta đau lắm.” Ta đáng thương vô cùng nhìn hắn, “Đau lắm, mai được không?”

** đốt người của nam nhân căn bản không để ý đến ta, lại luồn vào một ngón tay, cố sức đính vào , “Đương nhiên không được.”

“A…” Ta hét lên một tiếng, chịu không nổi kích thích thình lình xảy ra.

Ngón tay thon dại lập tức co lại, “Lúc này muốn, cho ta.”

“Không… muốn…” Đau quá a.

Hắn tà mị cười rộ lên, “Ta muốn.”

“Muội… không… muốn.” Âm thanh khán nghị dần dần hóa thành tiếng ‘ưm’ vui sướng.

Hắn cười tà ác, tách hai chân ta ra, đem ** nóng rực hung hăng tiến vào cơ thể ta.

“A…”

“Ngoan quá…” Hắn lại bắt đầu ở trong cơ thể ta chậm rãi ra vào, mồ hôi rơi lên thân thể trắng tuyết mềm mại, “Chặt quá a…” Hắn cắn răng, bắt đầu ngang ngược hung hãn xông vào.

Khoái ý dã man dâng trào mãnh liệt xông tới, ta nử nở duỗi người, cảm giác khi hắn ở trong cơ thể ta vung ra ** nóng hổi, một trận ** bùng nổ, run rẩy vô lực.

Kích tình qua đi, ta mơ mơ màng màng nằm ở trên gường, “Huynh động dục a…” Ta nhắm mắt lại, vô thức rì rào, “Dã thú phát dục giống hệt như huynh.” Thật sự không biết hắn có nhiều tinh lực như vậy.

Tiếng cười rộ trầm trầm truyền đến tai ta, nam nhân trên thân thể vô lực của ta giật giật cơ thể, “Đúng vậy, là động dục, tiếp tục lần nữa.”

Trầm mặc một phút đồng hồ, ta nhânhj lệnh thở dài một tiếng, “Tùy ý…” Lấy thể lực của hắn, hoàn toàn có thể đi **.

“Tốt lắm.” Nam nhân nằm trên người ta lần thứ hai phấn khích, nam tính dừng lại trong cơ thể ta dần dần biến cứng…

Hắn lỗ mãng xuyên vào, ta dần dần hôn mê, “Đợi lúc muội không có tiền, sẽ đem huynh bán cho người đại diện chụp ** lòng dạ thâm hiểm… Yên tâm, huynh sẽ vừa đỏ vừa hồng **…” Trước khi hôn mê, ta nhỏ giọng oán hận.


……………………………

Lần thứ hai tỉnh dậy, trời đã tờ chập tối. Ánh tà dương chiếu vào, đẹp đến chói mắt.

Liếc mắt nhìn nam nhân bên người, ta lần thứ hai nhắm mắt lại, “Mộ Dung Phong Vân, bây giờ là lúc nào rồi.”Giọng nói ta hơi khàn khàn, hữu khí vô lực.

“Không còn sớm nữa, đã là sáu giờ mấy chiều rồi.” Hắn miễn cưỡng trả lời, tiếng nói trầm thấp phá lệ **.

“Thân thể ta đau quá.” Nếu có ai nói với ta rằng ta vừa bị đánh một trận, ta tuyệt đối sẽ không nghi ngờ.

“Ta bế muội đi tắm, dùng nước nóng ngâm qua liền khỏe.” Hắn đi xuống giường, ôm lấy ta đi vào bên trong.

Đôi mắt uể oải mở to nhìn thoáng qua, ta lần thứ hai trợn mắt, “Di Hồng viện có phòng tắm từ bao giờ?” Toàn thân đau nhức, ** càng đau nhức hơn, ta chỉ muốn ngủ.

“Ta biết muội muốn tắm, nên đã ôm muội về Phong Vân các.” Nam nhân cẩn thận tỉ mỉ.

“Không công bằng, Phong Vân các có phòng tắm, tại sao Di Hồng viện không có.” Thanh Nhã trọng nam khinh nữ, ta không phục.

“Ngốc, ai bảo muội sinh ra trễ hơn ta.” Hắn sủng nịnh khẽ hôn lên trán ta, “Bé ngốc, muội thật sự rất khả ái.” Một từ hoàn toàn không hợp với lão bà hai mươi bảy tuổi.

“Khụ… Huynh tại sao lại không mặc y phục? Muốn dẫn người ta phạm tội à? Nếu như muội đoán không nhầm, lúc huynh ôm muội về Phong Vân các, chắc là có mặc y phục chứ?” Không lẽ lẻ này khong ngừng xâm phạm ta à?

“Khục…” Mộ Dung Phong Vân đặt ta vào trong bể nước ấm áp, tự mình dựa vào vách, “Tới đây, tựa vào ngực ta.” Đổi đề tài, nhất định có quỷ.

Ta ngoan ngoãn tựa ở trước ngực hắn, mặc cho hắn ôn nhu thay ta chà sát thân thể.

Hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của hắn, ta đột nhiên nhớ tới một vấn đề, “Mộ Dung Phong Vân, huynh thật sự là xử nam sao?”

“Khụ… Sao muội lại hỏi vậy?” Mặt hắn có hơi đỏ ửng.

Ta trừng mắt nhìn hắn, “Kỹ thuật tốt như vậy, nhìn thế nào cũng không giống xử nam.”

“Ta…” Mộ Dung Phong Vân ấp a ấp úng nửa buổi, “Mộng Lộ … Hắn… Hắn dẫn ta đi xem qua.”

“Tại sao phải xem.” Ta nheo mắt lại, nguy hiểm theo dõi hắn.

“Để lấy lòng muội.” Dưới sự ‘uy hiếp’ của ta, Mộ Dung Phong Vân thốt ra.

Ta trăm triệu lần không ngờ đáp án lại là như vậy, “Cái gì?”

Trước đôi mắt nghi hoặc của ta, Mộ Dung Phong Vân kiên trì nói thật, “Hắn nói, muội chưa từng**, chỉ cần ta ** cho tốt, muội sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh ta.”

Ta kinh ngạc một lát, “Huynh không bị sốt chứ? Muốn ** muội? Huynh đang nằm mơ hay là… tuy rằng muội chưa thử qua, nhưng đã xem chuyện này trong ** hoàng sắc tiểu thuyết không ít.” Ta không phải là một tiểu cô nương ngây ngô như vậy.

“Không hữu hiệu sao?” Hắn ngu ngốc hỏi.

Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Hữu hiệu.”

Hắn dè dặt nhìn ta, “Muội sẽ ở lại chứ?” Mệt thật, cẩu đầu quân sư Mộng Lộ kia rốt cuộc truyền bá cho hắn cái tư tưởng gì?

Ta cố nén xung động muốn trừng to mắt, thở dài một tiếng, “Đại ca, muội yêu huynh.”

Mộ Dung Phong Vân dịu dàng thay ta chà lau than thể, ở bên tai ta nói nhỏ, “Ta biết, ta cũng yêu muội.”

Ta mỉm cười, “Muội biết. Bất quá muội hiếu kỳ, huynh từ khi nào bắt đầu yêu muội, từ khi nào biết muội yêu huynh?”

“Ở Mị Lực Nữ Nhân nhìn thấy Phượng công tử phong lưu phóng khoáng, ta đã yêu muội rồi, nhìn thấy những dòng lưu niệm muội viết cho ta thì biết muội yêu ta.” Oa, đối với ta nhất kiến chung tình a?

Không tin vào nhất kiến chung tình, nhưng hết lần này đến lần khác đều xảy ra trên người ta. Duyên phận này, thật là kỳ dịu.

“Dòng lưu niệm nào?” Ta có viết bài thơ nào mang tính ám chỉ sao?

“Thiếp ở đầu Trường Giang, Chàng ở cuối Trường Giang. Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng, Cùng uống nước Trường Giang. Sông này bao giờ ngừng ? Hận này bao giờ xong ? Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp, Sẽ không phụ ý nhớ mong. (1)”Hai tay hắn quấn quanh ngực ta, ôn nhu ôm lấy ta.

“Khoan đã…” Ta cắt đứt lời hắn, “Muội nghĩ là huynh hiểu lầm rồi, lúc nhìn thấy bức tranh kia rất có cảm xúc, lại không biết phải viết cái gì, nên mới viết bài thơ đó thôi.” Phiền thật, lúc đó ta căn bản không biết mình có cảm giác với hắn.

Ta hừ một tiếng, “Đêm qua huynh căn bản không có uống say.”

Mộ Dung Phong Vân sửng sốt, “Làm sao muội biết?”

Ta cười hắc hắc, “Lúc huynh hôn muội, muội phát hiện vị rượu trong miệng huynh rất nặng. Chứng tỏ là vừa mới uống, nên còn lưu lại trong miệng rất nhiều. Hơn nữa, vị rượu trong miệng huynh thoáng cái liền biến mất, chứng tỏ trong người huynh không có rượu.” Thật sự xem ta là đồ ngốc mà.

“Ta không có dũng khí đối với muội… Mộng Lộ dạy ta.” Mộ Dung Phong Vân cẩn thận quan sát thần sắc của ta.

“Đúng là cẩu đầu quân sư.” Tuy rằng chủ ý của hắn hết sức cẩu huyết, kế sách thất bại, có điều, đã đạt được mục đích rồi, “Quên đi, tha thứ cho hai người.”

Mộ Dung Phong Vân hưng phấn như một đứa trẻ, “Thật sự? Ta có thể ăn sao?” Tay hắn ám hiệu trượt đến ** của ta, nhẹ nhàng **.

Lại nữa? Trực tiếp giết ta đi.

“A…” Ta hét chói tai, “Muội muốn đem huynh bán cho người đại diện chụp ** lòng dạ âm hiển độc ác.”

“Muội đã nói muốn ăn thì ăn mà, ăn trước đi…”

Cuối cùng, cái ác cũng chiến thắng cái thiện, cô bé quàng khăng đỏ đáng thương lần thứ hai bị sói xám ăn tươi.

——————————

(1) Bài thơ ‘Bốc toán tử’. Ở trên đã sử dụng bản dịch của Điệp Luyến Hoa. Chi tiết xem lại chú thích chương 12.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.