Nhất Dạ Thâu Hoan

Chương 43: Bán thân – khúc dạo đầu tên gọi tứ hôn


Đọc truyện Nhất Dạ Thâu Hoan – Chương 43: Bán thân – khúc dạo đầu tên gọi tứ hôn

Cùng Hoàng Phủ Thanh đi dạo ngự hoa viên cả buổi sáng, hắn cũng cười suốt cả buổi sáng, ta ngược lại trừng mắt nhìn hắn cả buổi sáng. Khi hắn câm miệng lại, hai mắt ta cũng muốn rút gân.

Thật sự không thể nào hiểu được, một nam nhân sao có thể phát triển ra bộ dáng này. Nếu như không phải ngôn từ cử chỉ của hắn hoàn toàn đúng chất nam tính, ta thật sự hoài nghi hắn không phải nhân yêu thì cũng là tiểu thụ. Lệ quý phi đúng là một đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, thế nhưng, Hoàng Phủ Viêm lớn lên cũng rất bình thường. Đều là từ một mẹ sinh ra, sao lại khác xa nhau quá vậy?

Buổi sáng là tiết mục của Hoàng Phủ Thanh, buổi chiều đổi lại là Hoàng Phủ Viêm. (Ta tưởng như mình là nữ lang tháp tùng, bị cả gia đình Hoàng Phủ gia này hô đi gọi đến).

Không biết Lệ quý phi đã nói với hắn cái gì, nhưng chung quy, lúc Lệ quý phi bảo hắn mang ta đi du ngoạn hoàng cung, hắn không nói hai lời bảo đi là đi.

Tuy rằng khuôn mặt hắn giống như bảo ta về chịu tang, bất quá, hắn chịu mở miệng đã là giỏi lắm rồi.

“Nói đi, ngươi cùng Lệ quý phi rốt cuộc đã thỏa thuận cái gì, cư nhiên đồng ý hạ thấp thân phận theo hầu ta.” Đi vào ngự hoa viên, thoát khỏi tầm nhìn của Lệ quý phi, ta chủ động bắt chuyện với hắn.

Dù sao chiều nay cũng phải đối mặt với hắn, ta không hi vọng hắn hóa thành xác ướp.

Hoàng Phủ Viêm vẫn như cũ trưng ra bộ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không để ý tới ta. Ba phút sau, hắn như âm hồn phun ra một câu, “Chỉ cần ta đồng ý đi với ngươi, mẫu phi sẽ suy xét lại việc hôn sự của ta.”Xí, nam nhân sỉ diện chết tiệt, muốn nói thì cứ nói đi.

Ta ‘a’ lên một tiếng, không thể tin được nhìn hắn, “Ngươi thật sự rất đơn thuần a.” Lệ quý phi nói là sẽ ‘suy xét lại’ hôn sự của hắn, nhưng chưa nói tân nương là ai. Cho dù óc ta có là óc heo, cũng biết tân nương chắc chắn không phải Mai Ngọc Phù.

“Có ý gì?” Hắn chậm rãi quay đầu nhìn ta, đôi mắt thâm thúy tĩnh lặng như nước, nhìn không ra chút tâm tình gì.

“Ai…” Ta có chút tội nghiệp vỗ vỗ vai hắn, “Huynh đệ, ta thật sự tội nghiệp cho ngươi quá.” Một chính trị gia thông minh tuyệt đỉnh, hùng tài vĩ lược lại có dã tâm, cư nhiên bị một nữ nhân lòng dạ khó lường làm cho đầu óc choáng váng, ta vô vàn thấy đáng thương cho hắn.

Chú ý, nữ nhan lòng dạ khó lường đó không phải Lệ quý phi, là Mai Ngọc Phù tiểu thư.

Quý phi vì con trai cưng mà sốt ruột, còn Mai Ngọc Phù… Khụ…

“Mộ Dung Tử Lung, ngươi nói cho rõ ràng.” Hắn vẫn như trước diện vô biểu tình, nhìn không ra bất cứ tâm tình gì.

Ta khoát khoát tay, “Không có gì.” Một người, một người bình thường, có thể luyện đến cảnh giới khô khan bậc này, không mất 180 năm không được. Hắn quả nhiên là kỳ tài, thiên tài.

Giọng điệu hắn có hơi hòa hoãn, “Ngươi là một người thông minh, ý tứ của mẫu phi ngươi hẳn đã rõ rồi. Lòng ta chỉ có Mai Ngọc Phù, ngươi tốt nhất đừng phí thời gian lên người ta.”

Ta quay lại trừng mắt, “Ngươi tưởng mình xuất sắc lắm sai?” Thanh niên tài tuấn xung quanh lão nương có thể dùng xe mà chở, hắn thì tính là củ hành gì?

Hắn đứng thẳng lưng, hai tay chắp sau người, nghiêm trang nói, “Bình thường thôi.”

Động tác của Hoàng Phủ Viêm khiến ra muốn bật cười, ta ung dung nhìn hắn, “Ta nói Hoàng Phủ Viêm, ngươi thật sự nghĩ mình tuấn tú lắm sao? Rất có tiền sao? Rất phong độ sao? Có tiền có thế lắm sao? Một trong kinh thành ngũ thiếu thì rất giỏi sao? Phong Vân là một trong ngũ thiếu, lão Lăng là một trong ngũ thiếu, muội phu cũng là một trong ngũ thiếu, ngươi thì tính là cái quái gì?” Lão nương ta cũng là một trong kinh thành ngũ thiếu, hắn cho rằng ta thích lắm a.

Hoàng Phủ Viêm phi thường đồng ý với ta, gật đầu, “Ngươi cùng Lăng Sở Nam quan hệ rất tốt, nếu có chọn rể, sẽ không tới tìm ta?”

“Yên tâm đi, ta có tìm ai cũng không tới tìm ngươi.” Hắn tưởng hắn là ai a? Tự cho mình là đúng.

“Vậy thì tốt rồi.”Hắn nhún nhún vai, “Nếu đã như vậy, khi nào rảnh rỗi tới vương phủ uống chén trà đi.”

“Cô nương ta kỹ thuật pha trà đệ nhất, không cần.” Trà của vương phủ ta đã uống qua rồi, mùi vị cũng bình thường thôi.

Hoàng Phủ Viêm có hơi giật mình, trầm ngâm nói, “Kỳ quái, ta thấy ngươi giống như đã từng quen.”


Lòng ta chấn động, nhịp tim đập nhanh hơn gấp đôi.

“Thủ đoạn lôi kéo mỹ nữ làm quen này đã quá thời rồi.” Tuy rằng lo sợ, nhưng sắc mặt, ánh mắt cũng không lộ ra chút tâm tình nào, bình thản như trước.

Hoàng Phủ Viêm nhìn xuống mặt đất, thản nhiên nói, “Tuy rằng ngươi rất đáng ghét, thế nhưng, ta cũng không ghét ngươi. Có lẽ, kiếp trước chúng ta chính là oan gia.”Theo tính cách của Hoàng Phủ Viêm, nếu như thực sự hoài nghi chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.

Ta chăm chú suy nghĩ một hồi, gật đầu, “Ta cũng thấy bản thân mình quen biết ngươi, cãi nhau với ngươi, cảm giác cũng không tệ lắm.”

“Ta cùng Ngọc Phù thanh mai trúc mã, năm mười tuổi, ta đã nhận định nàng rồi.” Trên khuôn mặt người chết của hắn lộ ra một cái mỉm cười nhàn nhạt, “Đời này kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không lấy nữ nhân nào khác.”

“Ngươi trưởng thành thật là sớm á.” Ta ám muội nháy mắt mấy cái, “Vậy thì mấy tuổi lên giường?” Mai tiểu thư người ta đã dọn đến ở trong vương phủ rồi, không có cái gì thì thật không thể nói nổi.

Trên mặt Hoàng Phủ Viêm hiện ra một tầng đỏ ửng, “Khụ, chúng ta còn chưa có… chúng ta rất trong sạch.”

“Xí…” Ai tin a, ta cười chế nhạo, “Người ta đã đến ở trong vương phủ rồi, ngươi lại nói với ta là ngươi và nàng rất trong sạch? Ừ thì trong sạch, cởi sạch, xem sạch, sờ soạt sạch, ăn đến hết sạch.” Ta cùng Phong Vân cho dù mới quen nhau ba tháng, đã phát triển đến trình độ đó rồi. Bọn họ quen biết nhau bao nhiêu năm? Nói là trong sạch, ai tin được? Nếu như ta tin tưởng, ta chẳng phải ngu si lắm à?

Không đúng, vị thành niên đã ăn người ta rồi.

Không có đối đầu gay gắt, không có tranh chấp quyết liệt, ta cùng Hoàng Phủ Viêm giống như bằng hữu, từng câu từng câu nói chuyện phiếm. Ung dung tự tại, cảm giác này thật là thoải mái.

Hoàng Phủ Viêm cười ra thành tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi biết không, ngươi khiến ta nghĩ tới Phượng Nhi.”

Ta không chút e sợ, tùy ý nói, “Phượng Nhi? Ý ngươi muốn nói tới muội muội của Phượng công tử.” Vẫn câu nói cũ, nếu hoài nghi, hắn sẽ không nói ra.

Hắn hơi sửng sốt, lập tức gật đầu, “Đúng vậy.” Không sai không sai, biết được cái gì là tôn trọng người khác.

“Phượng cô nương cùng Mộ Dung gia cũng có chút qua lại.” Sự qua lại này đều do Phong Vân gây ra.

“Kỳ thực Phượng Nhi tính tình không xấu, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Không thể không nói, chuyện lần đó không phải nàng sai.” Hắn còn biết biện hộ cho ta, quả nhiên không kết giao lầm hắn.

“Điều đó đương nhiên.”Vô nghĩa, đương nhiên không phải ta sai rồi.

“Tính tình của ngươi, đôi khi thật sự rất giống nàng, ngang bướng như nhau.”

“Ngươi đúng là dám ăn ngay nói thẳng.” Ta ngang bướng chỗ nào, quá lắm là hung dữ chút thôi. Không nhiều, chỉ có chút xíu, khoảng chừng xấp xỉ bằng không, có thể không tính luôn cũng được.

“Là lời thật.” Cẩn thận ta đánh ngươi.

“Hoàng Phủ Viêm, kỳ thực ta phát hiện ngươi cũng không khó gần lắm.” Chỉ là thích tỏ ra lãnh khốc thôi.

“Ngươi cũng không tệ.” Hắn quay đầu nhìn ta, “Chỉ là hơi hung dữ.”

“…” Ta hít một hơi thật sâu, “Quên đi, không tính toán với ngươi nữa.”

Hắn dùng cằm chỉa chỉa đình nghỉ mát trước mặt, “Phụ hoàng đang ở phía trước, có muốn qua đó không?”


Ta theo hướng hắn chỉ, quả thật trong thấy một nam một nữ đang ở trong đình nghỉ mát, hai bên trái phải còn có rất nhiều cung nữ thái giám hầu hạ.

Tuy rằng trải qua mưa to gió lớn, nhưng nhìn thấy hoàng đế cổ đại cũng có chút khẩn trương. Người hiện đại trên Trái Đất này đã lên tới hàng trăm triệu, nhưng được bao nhiêu có thể trong thấy hoàng đế? Ta khẩn trương cũng rất bình thường.

“Lúc này hợp không?” Ta nheo mắt, đứng từ xa quan sát người lãnh đạo tối cao của Thừa Thiên vương triều.

“Tùy ngươi.”

“Chúng ta đi xem đi.” Gặp hoàng đế a, đương nhiên không thể bỏ qua rồi.

Ta cùng Hoàng Phủ Viêm bước qua hòn giả sơn, đi tới chỗ hoàng đế lão gia. Hoàng đế lão gia cùng nữ nhân kia dường như đang đánh cờ, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào đó.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” Hiếm khi thấy Hoàng Phủ Viêm quỳ xuống.

Ta không quỳ, chỉ làm ra một động tác hành lễ đạt tiêu chuẩn quốc tế, “Thần nữ Mộ Dung Tử Lung, tham kiến hoàng thượng, tham kiến nương nương.” Vị hoàng đế lão gia này chỉ có một mình Hoàng Phủ Lam Nhi là con gái, nữ nhân này hẳn không phải công chúa.

“Miễn lễ.” Hoàng đế lão gia đặt xuống một quân cờ.

Ta cùng Hoàng Phủ Viêm trăm miệng một lời tạ ân, trong lòng ta vô cùng khó chịu. Chỉ là hành lễ thôi mà, còn phải giống như phạm nhân chờ hoàng đễ lão gia đặc xá mới có thể đứng lên, là loại quy củ quái quỷ gì.

“Vị này chính là Mộ Dung gia đại tiểu thư?” Nữ nhân đưa lưng về phía chúng ta đứng lên, cười dài quan sát ta, “Không ngờ rằng, Viêm vương cùng Mộ Dung cô nương lại thân thiết như vậy.” Nữ nhân này đại khái khoảng ba bốn mươi tuổi, dưỡng nhan khá tốt, phong thái vẫn như cũ mê người. Từ trang phục của nàng, hẳn là quý phi có cấp bậc trong cung. Trong cung chỉ có hai vị quý phi, một là Lệ quý phi, hai là Nghi quý phi.

Nàng không phải Lệ quý phi, đương nhiên là Nghi quý phi. Nghi quý phi là mẹ ruột của ngũ hoàng tử Hoàng Phủ Huyền, thiên kiều bá mị, diễm lệ vô song, thủ đoạn có thừa. Nếu không phải giám quốc công chúa Hoàng Phủ Tiệp sắc bén quả quyết, thái tử bây giờ e sẽ là ngũ gia.

Cũng bởi bội phục thủ đoạn của nàng, mới có thể nhớ rõ nàng.

“Quý phi nương nương, gần đây vẫn khỏe?”Cực kỳ chán ghét nàng, ghét cả mẹ lẫn con.

Nghi quý phi ngoài cười nhưng trong không cười, “Mộ Dung tiểu thư cùng Viêm viêm quan hệ thân mật, có phải sắp có hỉ sự không.” Nữ nhân chết tiệt này, lão nương thật muốn tát cho nàng ba cái.

Hoàng Phủ Viêm ngữ khí lạnh tới cực điểm, không hề kính trọng, “Quý phi nương nương, người nên quan tâm, chính là ngũ hoàng tử.” Trước mặt hoàng đế lão gia mà dám như vậy, chỉ có mình hắn.

“Được rồi.” Hoàng đế khí độ ung dung rốt cuộc lên tiếng, “Mộ Dung tiểu thư, mời ngồi.”

“Tạ hoàng thượng.” Ta kéo váy, ưu nhã vào đình.

Hoàng đế lão gia khoảng chừng năm mươi mấy tuổi, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, có vẻ như bị bệnh.

Tuy rằng tiều tụy, nhưng không hề hao tổn đến khí độ của hắn. Luôn hiếu kỳ mấy người Hoàng Phủ gia tại sao đều là nam tuấn nữ mỹ, bây giờ rốt cuộc cũng có đáp án rồi.

Lúc hắn còn trẻ, e rằng chẳng khác gì nhân yêu.

“Mộ Dung Quyết cùng Thanh…” Hắn vội vàng đổi giọng, “Mộ Dung phu nhân gần đây vẫn khỏe.”


“Nhờ hoàng phúc của hoàng thượng, gia phụ gia mẫu thân thể an khang.” Ta nhu thuận trả lời, trong lòng nghĩ tới phản ứng của hoàng đế lão gia.

Hắn hầu như muốn gọi thẳng tên Thanh Nhã, có phải cùng Thanh Nhã có cái gì hay không? Đừng nói với ta là không có, đánh chết ta cũng không tin.

“Ngươi cùng Viêm nhi rất thân thiết?”

“Hoàn hảo.” Phượng công tử quả thật cùng hắn rất thân thiết.

“Ừ.” Hoàng đế lão gia gật đầu, đứng lên ra ngoài, “Ái phi. Chúng ta đi.”

“Cung tiễn hoàng thượng.”

“Cung tiễn hoàng thượng.”

Ta cùng Hoàng Phủ Viêm trăm miệng một lời.

Trong vô thức, ta xoay đầu nhìn hắn, nhưng phát hiện hắn cũng đang xoay đầu nhìn ta.

Chúng ta hai mắt nhìn nhau, cười, kéo gần khoảng cách đi cùng trên một đường thẳng.

“Ta ghét Nghi quý phi, càng ghét ngũ hoàng tử làm bộ làm tịch.” Cảm giác của ta rất nhạy, cảm giác hai mẹ con này cho ta chính là ‘người xấu’.

“Ta cũng rất ghét.” Vừa nhìn đã biết hắn ghét rồi.

Chúng ta vừa đi vừa trò chuyện, đi vào sâu trong vườn, ý thu đang nồng, hoa sen tràn ngập…

xxxxxxxxxxxxxxxx

Từ trong cung trở về nhà, cũng đã hơn mười một giờ đêm. Bởi vì trực tiếp bị chuyển về nhà, ta phải qua đêm ở Di Hồng viện.

Sáng sớm ngày tiếp theo, ta bị Tiểu Hồng tỷ tỷ đào lên từ trên giường, trang phục chỉnh tề đến đại sảnh tiếp chỉ.

Lúc tới đại sảnh, ta vẫn còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Thanh Nhã ấn xuống đất, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà quỳ.

Lão thái giám đang cầm thánh chỉ cao giọng nói, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nữ nhi đại tướng quân Mộ Dung Tử Lung hiền lương thục đức, tú lệ tuệ trung, rất được lòng trẫm. Đặc biệt sắc phong làm Viêm vương phi, chọn ngày thành thân.”

Thanh Nhã lặng lẽ kéo kéo y phục ta, “Lão muội, hiền lương thục đức, tú lệ tuệ trung? Đúng là đang nói muội chứ?”

Ta sắc mặt khó coi, “Không nói ta chẳng lẽ nói tỷ à?” Hiền lương thục đức, tú lệ tuệ trung? Không phải ta, tuyệt đối không phải ta.

Thánh chỉ đọc xong, lão thái giám cười **, đem thánh chỉ màu vàng bỏ vào tay ta, “Lão nô chúc mừng tướng quân, chúc mừng phu nhân, chúc mừng tiểu thư.” Ngụ ý chính là, đem tiền thưởng ra.

“Tạ công công.”Thanh Nhã nhìn Tiểu Lan đang đứng cạnh bên, nháy mắt, “Tạ công công.”

“Công công cực khổ rồi.”Tiểu Lan nói, đem túi vàng nặng trịch nhét vào tay hắn, lại lần lượt đem tiền thưởng phân chia cho những người khác.

“Lão nô tạ phu nhân ban thưởng.” Thu hồi túi vàng nặng trịch, lão thái giám mặt mày rạng rỡ.

“Công công đi thong thả.”Thanh Nhã không chút khách khí nói, “Mời.”

“Theo ta vào đây.”Mộ Dung tỷ phu càng rõ ràng không xem mấy tên thái giám kia ra gì, bước nhanh vào nội đường. Ta cùng Thanh Nhã song song theo sau, những chuyện còn lại toàn bộ ném cho nha hoàn.


Thân ảnh ba người chúng ta đi qua hành lang gấp khúc, Thanh Nhã nghiến răng nghiến lợi, thanh âm trôi dạt từ phía hành lang, “Ta muốn đem cái thánh chỉ này đập vào mặt Hoàng Phủ Thành.” Trực tiếp gọi tên của hoàng thượng, đại bất kính.

“Ta cũng vậy.” Mộ Dung Quyết vẫn vô cùng lãnh đạm, “Bất luận thế nào, cũng không thể để Tử Lung gả vào hoàng gia. Hoàng gia chính là thị phi, chúng ta không cần phải chen vào.”

Thanh Nhã hào khí như mây vỗ vỗ vai ta, “Muội nhi, chỉ cần muội nói một câu, ta lập tức mang thánh chỉ ném vào mặt Hoàng Phủ Thành.” Quả nhiên là có vấn đề, Thanh Nhã cùng đương kim hoàng thượng…

“Yên tâm đi, hắn không dám làm gì Mộ Dung gia đâu.” Mộ Dung Quyết thản nhiên nói, “Có ta ở đây, không ai dám bức muội.”Lòng ta chua chua ngọt ngọt, có ** xung quanh viền mắt.

Ta trưng ra một cái mỉm cười, “Tỷ tỷ, tỷ phu, Tử Lung rất cảm kích hai người.” Vì ta, bọn họ cư nhiên dám kháng mệnh, Bọn họ đối với ta quá tốt, có trả ba đời cũng khó mà trả được.

“Muội đã gọi một tiếng tỷ phu, ta đương nhiên có trách nhiệm bảo hộ muội.”

Thanh Nhã bắt đầu lên tiếng chửi mắng, “Muội gọi ta tỷ tỷ đã gần 20 năm rồi, không phải sao? Còn dám nói mấy câu cảm ơn đó nữa, sau này đừng nói là quen biết ta.”

Ta cắn cắn môi, cố kiềm nước mắt. Đáng ghét, rõ ràng muốn làm ta khóc mà.

Hít một hơi thật sâu, ta chậm rãi phun ra một câu, “Tỷ tỷ, tỷ phu, ta gả.”

“Cái gì?” Thanh Nhã bỗng nhiên dừng bước, khoáy khoáy lỗ tai, “Muội nói cái gì?” Lỗ tai tỷ còn rất tốt, không có vấn đề.

Tỷ phu cũng dừng bước, “Lý do.”

“Viêm vương phủ có thứ muội cần.” Lúc lão thái giám tuyên đọc thánh chỉ, ta vẫn rất bình tĩnh, trong bụng không quên tính toán chút kế hoạch.

So với thân phận lén lén lút lút của Phượng công tử, chi bằng quang minh chính đại dùng thân phận nữ chủ nhân ra vào vương phủ. Tuy rằng độ nguy hiểm khá cao, nhưng, ta nắm chắc.

Dùng thân phận Phượng công tử đánh vào nội bộ, lại dùng thân phận Viêm vương phi trộm tư liệu, một công đôi chuyện, làm ít được nhiều.

Mộ Dung Quyết sửng sốt ba giây, tiếp tục đi, “Muốn ta giúp đỡ cái gì cứ việc mở miệng.” Hắn ngầm đồng ý quyết định của ta.

Thanh Nhã cũng sửng sốt ba giấy, chỉ khác là thở dài một cái, “Ai… Ta an bày ba mươi bảo tiêu bên cạnh muội.”

“Tỷ…” Ta liếc nhìn nàng một cái, “Ta là quốc tế đệ ngũ sát thủ Dạ Phượng, là đệ tử của đệ nhất sát thủ Tu La.”

“Tập đoàn Lục thị ta đã giao lại cho muội, hôm nào dẫn muội tham quan tòa cao ốc.” Đi được vài bước, Thanh Nhã đột nhiên quay đầu lại, “Tất cả của Lục Thanh Nhã ta, bao gồm tính mạng, đều là của muội, hiểu chưa?”

Mũi ta hơi cay cay, cổ họng giống như nghẹn phải bông vải, căn bản không thốt nên lời. Ta chậm rãi mở miệng, dùng khẩu hình nói với Thanh Nhã, “Ta hiểu rồi.” Lúc Thanh Nhã quay người lại, nước mắt ta không kiềm chế được trào ra, từng giọt từng giọt rơi trên mặt.

Tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy? Tốt đến ta xấu hổ vô cùng.

Có một đôi tay từ phía sau vòng qua, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt ta, “Muội dự định gả cho Viêm vương?”

Ta cười chua xót, “Đúng vậy.”

Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, mang theo chút ý cười, “Chúc mừng muội.” Sau đó rút tay về.

Ta cố gắng giữ mình bình tĩnh, “Cảm… tạ…” Một chút run rẩy, để lộ phần nào tâm trạng của ta.

Phía sau đột nhiên không một tiếng động, ta ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy, bóng lưng thấp thoáng xa dần của hắn. Bóng lưng, chỉ còn một bóng lưng…

Ngẩng đầu ép những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, ta từng bước đi nặng trĩu, ngược hướng đi của hắn.

Hai bóng lưng càng lúc càng xa, tựa như hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp được…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.