Đọc truyện Nhất Ái Hoàng Phi – Chương 9
Vừa về đến phủ, Cát Nguyên lập tức vào thư phòng. Một tâm phúc cũng không cho ở lại. Lát sau, chàng viết một bức thư. Mở chiếc lồng chim bên song cửa sổ, nhẹ nhàng bỏ thư vào trong. Ném nhẹ cho nó bay đi * Chắc chắn sư phụ sẽ cho người tới giúp ta*
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, thấm thoắt đã tới nửa đêm, bỗng từ trên mái nhà. Một huyết y nhân nhảy xuống cửa phòng của Cát Nguyên (GTNV: Chu Kì,theo chàng từ khi 5 tuổi, do quê nhà bệnh dịch phụ mẫu không còn, gặp được Cát Nguyên cứu mạng. Ân nặng tình sâu, xem nhau như huynh đệ)
Không cần ngoảnh lại, Cát Nguyên cất giọng
-“Chu Kì, ta có việc giao cho ngươi làm bây giờ. ” Chu Kì vừa nghe, cung kính đáp
– “Xin hoàng tử giao phó. ” Cát Nguyên lập tức vào chủ đề
-“Điều tra cho ta, xem ai ra vào tẩm cung của phụ hoàng đêm người băng hà. ” Chu Kì nghe xong lập tức
-“Thuộc hạ tuân lệnh. ” Lùi vài bước rồi bước ra khỏi cửa, dùng khinh công mà biến mất trên mái nhà
PHÒNG KHẢ AN
Tiểu Thanh Hớt ha hớt hải chạy vào,cẩn thận đóng cửa phòng,lo lắng bẩm báo:
-“Công chúa, không hay rồi, nô tì nghe thấy nhị hoàng tử vừa cho người điều tra cái chết của tên cẩu hoàng đế kìa” Khả An bình tĩnh suy nghĩ một hồi,liền quay lại hỏi
-“Tiểu Thanh, ngươi đã dọn cái xông hương chưa?” Tiểu Thanh nhanh nhẹn trả lời chắc nịch
-“Nô tì đã làm rồi” Khả An chầm ngâm, như chực nhớ ra
-“Còn bộ y phục thì sao.” Tiểu Thanh hốt hoảng, vội vàng đáp
-” Nô tỳ sẽ đưa đi tiêu hủy ngay ạ”,Khả An vừa nghe, thoáng chút khó chịu trong người
-“Đi đi “Tiểu Thanh gói bộ y phục trong tay nải, cuốn ra khỏi phòng. Khoác thêm áo khoác dài che kín nửa khuôn mặt, cúi đầu mà đi.
PHỦ CÔNG CHÚA
Tiếng gõ cửa ầm, cùng với tiếng nô tỳ réo rắc gọi người đang ở trong phòng.
-“Công chúa, công chúa……… Người mở cửa đi, đã hai ngày người không ra khỏi phòng rồi, công chúa……..công chúa……… “
Người trong phòng, dáng người uể oải không chút sức sống. Khuôn mặt hồng hào, đầy đặn nay đã tím than và hóp lại. Đôi mắt sưng húp cả lên bất giác gượng dậy mà mở cửa phòng cho đám nô tì. Trong căn phòng đó, đồ đạc vỡ nát. Đám nô tì hốt hoảng khi nhìn thấy công chúa thành ra như vậy, nhìn đồ đạc trong phòng đều bị đập nát không hỏi sợ hãi. Nô tỳ thân cận của nàng vội bước tới đỡ công chúa, ân cần hỏi han
– ” Công chúa, người có sao không, sao lại thành ra bộ dạng như vậy, để nô tỳ cho gọi thái y tới “
Băng Nguyệt khẽ cất giọng ra lệnh cho cung nữ bên cạnh:
– ” Không cần, bổn công chúa vẫn ổn”
Nô tỳ bên cạnh nàng nhìn bộ dạng bây giờ của chủ tử không khỏi xót xa
– ” Nếu vậy để nô tỳ sửa soạn lại cho người, mấy ngày không ăn không uống gì rồi sẽ ảnh hưởng đến phụng thể của công chúa. Nô tỳ sẽ đi dặn ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn cho công chúa ngay “
Nói rồi quay sang các cung nữ khác dặn bọn họ mau dọn dẹp phòng của công chúa rồi cho người dặn ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn cho Băng Nguyệt.
Sau một thời gian ăn uống, tắm rửa rồi trang điểm
Băng Nguyệt như được hồi sinh, tràn đầy sinh lực. Chầm ngâm,một lúc sau mắt hằn lên tia tức giận, nắm chặt chén trà tưởng chừng như bóp nát thành trăm mảnh, môi mím chặt răng nghiến ken két rồi thốt lên,
-“Là ả, chắc chắn là ả tiện nhân đó. Ta tuyệt đối không tha cho ả, không được, ả đang ở phủ hoàng huynh. Phải vạch mặt ả trước mặt hoàng huynh……. Dương Vũ Khả An, thù mới và thù cũ chúng ta giải quyết một lần luôn đi. Lần này hoàng huynh sẽ không bao che cho cô nữa đâu. “
Vừa nói xong, Băng Nguyệt đứng phắt dậy, tay nắm thành cục, chân dậm bình bịch đi ra cửa phòng. Đám nha hoàn thấy chủ tử bước ra,không ai bảo ai lập tức liền chạy theo sau chân Băng Nguyệt. Băng Nguyệt đi một mạch hướng Phủ Nhị Hoàng Tử, chỉ ước sao có thêm vài cái chân để đi nhanh hơn……. Cổng chính phủ Nhị Hoàng Tử đã trước mặt, Băng Nguyệt cứ thế xông thẳng vào đại sảnh hét lớn
-“Hồ ly tinh Dương Vũ Khả An, ngươi ra đây cho bổn cung. Ngươi mà không ra đây, bổn cung lập tức dỡ hết phòng của Phủ, xem ngươi còn trốn chỗ nào……. “