Đọc truyện Nhất Ái Hoàng Phi – Chương 6
Nhị hoàng tử phủ
Hé đôi mắt tỉnh giấc, Khả An cảm thấy khung cảnh thật xa lạ
Đây là đâu, sao ta lại ở đây
Giương đôi mắt lạ lẫm nhìn quanh căn phòng.
“Công chúa, người tỉnh rồi ạ!” Tiểu Thanh từ ngoài bước vào, tay bưng ấm trà, miệng nở nụ cười vui vẻ nói
“Đây là đâu?” Khả An nghi hoặc hỏi.
“Công chúa,là phủ Nhị hoàng tử. chỗ ở của Phò mã gia ạ”
” Vậy sao!” Khả An nói lời này ý tứ là khẳng định lại lời của Tiểu Thanh.
“Công chúa, Tiểu Thanh đi thông báo một tiếng ạ” Tiểu Thanh rót trà sau đó dâng nó lên cho nàng.
Khả An nhấp trà bình tĩnh nói “Đi đi”.
Một lúc sau! Một nam tử tuấn tú, phong thái uy nghiêm, chững chạc bước vào phòng.
“Nàng cảm thấy sao rồi?” Nam tử hỏi
“Đa Tạ Nhị hoàng tử quan tâm, thần thiếp đã đỡ nhiều rồi.” Khả An nhẹ nhàng đáp
Khả An nhìn người trước mặt. Sau khi quan sát kĩ nam nhân trước mặt, nàng nghĩ một lúc vẫn không thể nghĩ ra chỉ là cảm thấy có chút gì đó quen thuộc như đã gặp ở đâu
Chẳng lẽ là hắn!
“Các ngươi lui ra đi, ta và Hoàng tử phi cần nói chuyện” Nhị hoàng tử xoay người vẫy lùi hạ nhân.
” Nô tì cáo lui” Toàn bộ hạ nhân đều nhất tề xoay người lui ra ngoài.
Đóng cửa phòng lại, Cát Nguyên lãnh huyết hỏi.
“Là cô sao? Trùng hợp thật đó. Lần này cô định giở trò gì?”
“Tại sao ta lại ở đây? Và tại sao ta lại là thê tử của ngươi?” Nàng đáp trả trong câu hỏi chứ vài tia lạnh lẽo.
Hắn Bước lại gần giường, Mạnh mẽ nâng cằm nàng lên.
“Nhị hoàng tử phi à? rất vui được gặp nàng.” Hắn khinh khỉnh cười một tiếng.
“Ngươi!” Khả An khó chịu trừng hắn
“Nàng an phận chút đi, tốt nhất đừng gây ra rắc rối đối với ta. Bằng không, ta không tha cho nàng như lần trước đâu” Hắn dùng giọng điệu uy hiếp để nói. Lời này cũng không phải là giả.
“Hừ, ngươi đúng là âm hồn không tan mà.” Khả An câm tức hừ mạnh.
“Nghỉ ngơi đi, mai vào cung thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu và cũng cảm tạ người đã ban hôn.” Vẫn là giọng điệu ra lệnh.
“Biết rồi, xì. Ngươi không ra thì ta sao nghỉ ngơi” Nàng xì một tiếng không cam tâm.
“Thê tử, chúng ta thành thân rồi nhé. Nàng nên nhớ, bây giờ thứ gì của nàng cũng thuộc về ta và ngược lại ” Nhị Hoàng tử ra vẻ “chúng ta hiện tại là phu thê” nói.
“Ngươi, được lắm. Tên biến thái.” Khả An từ đầu đến cuối vẫn chỉ là hận không thể giết tên này cho xong.
“Ta là phu quân của nàng. Ăn nói cho phải phép đi.”
Nói xong, Cát Nguyên ra khỏi phòng. Trên môi khẽ nhếch lên nụ cười khó tả, để lại trong phòng một người đang tức đen mặt.
“Hoàng Tử phi chuẩn bị xong chưa?” Cát Nguyên hỏi.
“Thưa Hoàng Tử, Công chúa đã thay y phục và đã chuẩn bị xong rồi ạ” Tiểu Thanh cung kính bẩm báo.
” Tốt lắm, ngươi lui đi”
“Nô tì cáo lui” Tiểu Thanh cuối người nhẹ nhàng ly khai.
Vừa bước vào phòng, trước mặt Cát Nguyên là một thân ảnh quay người nhìn vào tấm gương đồng. Để lại sau lưng một mái tóc dài óng ả, trên đầu để ít trang sức đơn giản nhưng không kém đi khí chất của một Hoàng tử phi. Bộ y phục Xanh nhạt làm tăng thêm vẻ quý phái, trang nhã khiến nàng thêm nổi trội. Cảm thấy ngoài cửa có gì đó, khẽ đứng dậy, bước ra.
“Ngắm đủ chưa, đi thôi. Ngươi dẫn đường đi.” Khả An không để đến hắn nói.
Như mới vừa tỉnh khỏi mộng, Cát Nguyên vội vàng ho nhẹ một tiếng.
” Chẳng phải là chờ cô sao, còn không đi theo ta.”
Khả An xoay người cùng hắn đi.Ngồi trên xe ngựa mà Cát Nguyên không ngừng thắc mắc.
Sao lúc nãy tim lại đập nhanh vậy, chắc có vấn đề rồi! Lát gọi Vũ đại phu kiểm tra lại vậy?
” Hoàng tử, đã đến cổng Hoàng cung rồi ạ” phu xe vọng vào.
“Xuống thôi” Cát Nguyên nói.
Khả An vẫn an tĩnh như trước cùng hắn xuống xe.
Rải bước về hướng Càn Thanh cung, bước vào chính điện.
“Nhi thần xin thỉnh an Phụ hoàng, mẫu hậu, cung chúc phụ hoàng mẫu hậu vạn thọ vô cương.”
“Nguyên nhi, bình thân.” Hoàng đế phất tay.
“Nhi thần bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu. Cung chúc hoàng thượng, hoàng hậu thiên thu vạn tuế.”
“Đây là, Thê tử của con sao Nguyên Nhi?” Hoàng hậu kẽ cười.
–
“Vâng, thưa mẫu hậu!” Cát Nguyên đáp
“Con ngoan, con tên gì vậy?” Hoàng hậu xoay qua hỏi Khả An.
“Bẫm Hoàng hậu nương nương. Nhi thần nguyên là Khả An.”
“Thật đẹp, thật đẹp. An nhi à có gì không hiểu cứ đến hỏi ta!” Hoàng hậu vui vẻ.
“Nhi thần tạ ân mẫu hậu” Khả An liền đổi giọng.
Hoàng hậu chỉ mỉm cười” Người một nhà không cần câu nệ.”
“Vậy nhi thần và thê tử xin cáo lui. Không làm phiền phụ hoàng và mẫu hậu nữa ạ.”
“Được!” Hoàng đế nói.
Hai người vừa ra khỏi cửa Càn Thanh cung. Cát Nguyên liền nói.
“Ta còn chút việc, nàng về trước đi.”
“Không cần đâu, ta đi dạo xung quanh đây, chừng chốc sau sẽ về.”
“Được.” Cát Nguyên nhanh chân rời đi.
Nàng nhìn xung quanh, khung cảnh ở đây thật đẹp. Bước chân không cầm được sự hiếu kì, khẽ đi về phía chiếc cầu bắc qua hồ sen. Nơi có những con cá đủ sắc màu đang bơi lội vô tư, vô lo.
“Ngươi là ai, sao ta mới gặp ngươi lần đầu?” Một giọng nói xa lạ nhưng quen thuộc vang lên.
Nô tì một bên khẽ trả lời
” Công chúa, đây là Nhị Hoàng tử phi vừa thành thân hôm qua ạ.”