Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh – Chương 3: Chính là không nói lý lẽ như vậy! Cao hứng!
Editor: Yue
Hạ Nguyên luôn luôn là người không để chuyện phiền muộn gì trong đầu quá ba giây, phiền não qua đi, liền không hề để tâm chuẩn bị đi ngủ.
Xe đến trước núi ắt có đường.
Cảm xúc của nguyên chủ vẫn còn, hai ngày này cô cần nỗ lực một phen.. Nếu đã nỗ lực còn không được, vậy liền từ chức thôi, cô là một người trưởng thành, còn không thể tự nuôi sống mình hay sao?
Khi Hạ Nguyên đang ngủ ngon, một chiếc xe màu đen sáng loáng đang phi nước đại trên một đoạn đường nào đó.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái nhíu mày, liếc nhìn giờ trên đồng hồ, rũ mắt không biết đang suy nghĩ điều gì, khuôn mặt có đường cong sắc bén nghiêm nghị.
Ngay khi kim đồng hồ từng chút từng chút tới gần thời gian đã định, phía trước đột nhiên xuất hiện một tia sáng chói mắt, một chiếc xe tải lớn màu đen từ góc đường đột nhiên lao tới..
Đến rồi.
Người đàn ông khẽ cười, thanh quý bình tĩnh, thậm chí còn có thời gian ca hát, nhưng hành động điên cuồng kia lại hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh ta.
– – Anh ta một chân liền dẫm lên chân ga, đánh tay lái, thẳng tắp nghênh đón.
Tên lái xe tải nhìn thấy nụ cười của anh ta.
Đồng tử của hắn đột nhiên giãn ra, người đàn ông này là kẻ điên! Giữa sự sống và cái chết, mục đích ban đầu của hắn ta đã bị lung lay, toát mồ hôi lạnh.
Hắn hoảng sợ phanh xe.
“Không!”
“…”
Sáng hôm sau, sau tai nạn xe.
Hai ba tia nắng xuyên qua bầu trời đen kịt, người đang say ngủ đều thức dậy, bắt đầu một ngày mới.
Tầng cao nhất của bệnh viện.
Trong hành lang yên tĩnh, cách vài bước đi lại gặp vệ sĩ đứng cảnh giác, súng vác vai, đạn lên nòng, trận địa sẵn sàng đón quân địch, hai ba người đàn ông tập trung ở cửa, không khí trang nghiêm đầy áp lực.
“Đing”, cửa thang máy mở ra.
Một ông lão tóc hoa râm dẫn đầu, theo sau là một nhóm vệ sĩ mặc thường phục, dáng vẻ nghiêm nghị, sải bước đi tới. “Tình hình thế nào?”
Các chuyên gia cùng trưởng khoa chờ ở bên cạnh cũng không dám do dự, nhanh chóng nói ra tình hình. “Sau khi kiểm tra, tình trạng của Mộ thiếu không nghiêm trọng lắm, chỉ có chút chấn động não nhỏ, buổi sáng hôm nay liền sẽ tỉnh lại.”
Lão gia tử rõ ràng nhẹ nhõm một hơi, nện bước chậm một chút.
Giang Trạch vẫn luôn nôn nóng bất an nhanh chóng tới chào hỏi, có chút xấu hổ, thấp giọng nói về tình huống tối hôm qua, “Tứ ca nói chuyện này không phải ngoài ý muốn, à thì, nên hướng điều tra ở Trần gia.”
Kỳ thật bây giờ hắn cũng vô cùng mộng bức. Tối hôm qua vốn dĩ đang tốt đẹp, thế nhưng sau khi tiếp điện thoại của Tứ ca, anh ấy nói không thể giải thích được lý do chỉ bảo hắn sau ba giờ sáng tới nơi nào đó tìm anh.
Lúc ấy hắn sợ run người, biết có thể đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, khi hắn đến nơi, nhìn thấy sẽ là hiện trường tai nạn xe a..
Tình trạng lúc đó thật thãm khốc, hắn bị dọa sợ đó, được không?
Lão gia tử khựng lại, như không nghe thấy, tiếp tục đi vào trong phòng bệnh, ông tin tưởng cháu trai mình.. Người mặc dù có chút biến thái, nhưng đầu óc vẫn khá tốt.
Giang Trạch cũng ngậm miệng đi theo. Phỏng chừng việc này có nội tình.
–
Giữa trưa, Mộ Cảnh Hành tỉnh dậy sau cơn hôn mê.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc kích thích xoang mũi của anh, anh cau mày, mắt cũng chưa mở, trước tiên vươn tay sang bệnh cạnh, lấy ra hai tờ giấy vệ sinh bịt mũi miệng.
Giang Trạch luôn ở bên cạnh theo dõi một loạt động tác lưu loát của anh, có chút xấu hổ nhìn về phía Lão gia tử, tròng mắt sắp rớt ra tới nơi.
Luôn cảm thấy lo lắng vô ích.
Lão gia tử hừ một tiếng, âm dương quái khí nói, “Dậy đi.”
Mộ Cảnh Hành động tác dừng một chút, mở mắt ra, “Ồ, ông nội.”
Lão gia tử châm chọc, “Ai u, tỉnh ngủ rồi à, ngủ có ngon không cháu?”
“Cháu trai của ông có thể kiên nhẫn giải thích một chút, nghe nói cháu nhấn ga chủ động đâm xe?”
“Cháu cũng thật giỏi.”
“Xin lỗi ông nội, đừng lo.” Mộ Cảnh Hành phản ứng, kìm nén tính tình, cười nhẹ.
Chẳng qua, anh moi moi miệng vết thương, cảm giác được đau đớn, khẽ nhếch môi, nhờ cái tai nạn này mà có được một số đáp án, cũng đáng giá.
Lão gia tử thấy anh như vậy, liền thu lại lửa giận, trong mắt lộ ra một chút bất đắc dĩ, có tâm muốn khuyên lại không biết nói cái gì mới tốt, “Cháu..”
Đứa nhỏ này..
Lão gia tử nghĩ đến chuyện đã xảy ra, không muốn nhắc tới nữa, tính tình quái thì quái đi, dù sao người còn tốt là được rồi, ông đổi chủ đề, “Cháu nói chuyện này do Trần gia làm? Có chắc không?”
“Cháu phải biết, Trần gia vẫn luôn đi theo Mộ gia chúng ta, địa vị cũng không tầm thường, hẳn là không có lý do gì để bọn chúng phản bội.”
Không nói đến trung thành hay bất trung, nhưng cái giá phải trả cho loại phản gia tộc này quá lớn, người bình thường không thể mua nổi.
Huống chi nếu để sự tình bại lộ, bọn chúng không sợ Mộ gia trả thù sao?
“Cháu chắc chắn.” Mộ Cảnh Hành thu hồi suy nghĩ, cười khẽ, đầy ẩn ý, “Nghe nói con gái út của Trần gia cùng con trai Triệu gia là bạn học của nhau..”
Thực ra, Hoa Quốc là do một số gia tộc lớn bọn họ phụ trách.
Mộ gia chính trực lừng lẫy, một thế hệ đều là người dẫn đầu mấy đại gia tộc này. Mộ lão gia tử cũng là người cầm quyền đời trước. Điều này không sai, nhưng nhà bọn họ cũng tồn tại một vấn đề rất lớn là ít con cháu. Hai đời Mộ gia đều là cha truyền con nối, cha Mộ mẹ Mộ cũng giống vậy, nhưng đến đời thứ ba cố tình chỉ có một mình Mộ Cảnh Hành. Anh xảy ra chuyện, Mộ gia tất xong.
Có một nhược điểm như vậy, các gia tộc khác đã sớm như hổ rình mồi, ví dụ như Triệu gia. Nếu không phải Mộ Cảnh Hành có thủ đoạn tàn nhẫn khiến tất cả những kẻ dám vươn móng vuốt về phía Mộ gia đều bị anh băm nát, mấy năm nay cũng bình yên được như vậy.
Ánh mắt của Lão gia tử chuyển động, “Ý cháu là.. Triệu gia cùng Trần gia chuẩn bị liên hôn?”
Trong gia tộc như bọn họ, liên hôn có đôi khi chính là dấu hiệu của việc kết thành đồng minh. Thế lực của Triệu gia cũng không yếu hơn Mộ gia bao nhiêu, nếu bỏ cả vốn liếng, để cho Trần gia phản chiến cũng không phải không có khả năng.
Mộ Cảnh Hành ngả người ra sau, che giấu ánh sáng nơi đáy mắt, lúc đầu anh cũng không tin.
Sáng sớm vài ngày trước, khi tỉnh dậy, anh bắt đầu đau đầu không thể giải thích được, một phần ký ức như ẩn như hiện trong đầu anh, luôn cảm thấy mình sống lại, mang theo thù hận sâu nặng.
Nhưng thay vì tin là mình trọng sinh, anh càng có xu hướng hoài nghi rằng mình vô tình bị trúng chiêu, ví dụ như bị thôi miên cấy vào một đoạn ký ức.. Một nhà tâm lý học tài giỏi chắc chắn có khả năng làm được điều này. Nếu thật sự xử lý tương lai dựa theo ký ức đó, chỉ sợ chết cũng không có chỗ chôn.
Chỉ là không nghĩ tới, hai ngày trước, anh tùy tiện để cấp dưới của mình thử làm theo những gì đã xảy ra trong ký ức đó. Trong camera do cấp dưới mang về, sự việc giữa Quý Minh Nghiễn cùng Hạ Nặc thật sự xảy ra.
Điều này chứng tỏ rằng ký ức là có thật.
Không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng không thể bỏ qua.
Trong trí nhớ của anh, ngay sau buổi tối đó, anh sẽ bị tai nạn ôtô. Anh không kịp nghĩ nhiều, để cho người ta đi điều tra chiếc xe anh lái hôm đó, cùng với hành trình trên đường về nhà có phải có cái gì không đúng hay không. Vậy mà thật sự điều tra ra xe hơi có vấn đề cùng tên tài xế xe tải đang đợi trên đường.
Về phần người chủ mưu phía sau, anh nhớ lại một chút những gì trong ký ức. Gây tai nạn thành công, “Anh” cả đời phải ngồi xe lăn, sau mấy năm mới điều tra ra kẻ chủ mưu. Hóa ra chính là Trần gia.
Anh sẽ không tin tưởng vào ký ức này một cách mù quáng, nhưng cũng không bỏ qua ưu thế rất lớn đó.. Anh cho người đi theo hướng Trần gia điều tra.
– – Thực sự là Trần gia.
Mọi chuyện đều được chứng thực. Tổng hợp tất cả lại với nhau, phỏng đoán khó xảy ra nhất có lẽ lại có khả năng cao nhất.. Anh thật sự sống lại một lần nữa.
Sau khi đưa ra kết luận này, anh bình tĩnh gần như lạnh nhạt. Không cho bất cứ ai đem xe tải xử lý, dứt khoát giữ nguyên kế hoạch của bọn chúng đi qua con đường kia.
Dù sao, trong trí nhớ là say rượu lái xe bất cẩn, vô ý đâm chết người.. Không bằng chính mình đi tìm chết một chút thử xem hậu quả thế nào?
Mộ lão gia tử gật gật đầu, trầm tư một chút, “Khi về ông sẽ cho người tra một chút.”
“…”
Chiều cùng ngày, Mộ Cảnh Hành được xuất viện. — dù sao trước đó đã đổi chiếc xe khác, nên không có chuyện gì xảy ra.
Lão gia tử có việc, Mộ Cảnh Hành nhìn trời, xách quần áo, đi ra ngoài.
– -Nếu đã chứng minh phần ký ức này có thể tham khảo, thì có chút thù nên báo đi thôi.
Năm đó, sau vụ tai nạn của “anh”, Mộ lão gia tử lửa giận công tâm, thân thể cứ như vậy suy sụp, cả Mộ gia đều rối loạn, Trần gia cũng nhân cơ hội này mà xóa sạch mọi dấu vết.
Khi “anh” lại vùng lên một lần nữa, Trần gia đã đứng về phía Triệu gia, mà Triệu gia cũng nhờ trận sóng gió này mà thượng vị.
Sau đó “Anh” tìm được chứng cứ, tống cổ cả Trần gia vào tù, từng bước từng bước ép Triệu gia, Triệu gia cũng quay qua phản một kích, “Anh” cũng không quá để ý, dù sao thế lực bọn chúng đã co lại rất nhiều.. Không ngờ cuối cùng lại bại bởi hai con bọ nhỏ.
Quý Minh Nghiễn, Hạ Nặc.
Đáy mắt Mộ Cảnh Hành ý cười không rõ, trong lòng có chút không vui.
Hạ Nặc sống trong một con hẻm nhỏ.
Quý Minh Nghiễn thở dài, đậu xe ở đầu hẻm, trong lòng từng trận từng trận không thoải mái, hai ngày nữa phải đổi chỗ ở cho Nặc Nặc.. Nhìn người đàn ông trong góc tường, hắn cau mày. Khí chất thuần khiết cao quý, quần áo chỉnh tề, bắt mắt hơn nữa chính là khí chất của người có địa vị trên người anh ta.
Người đàn ông thờ ơ nhìn sang, “Quý Minh Nghiễn?”
Quý Minh Nghiễn dừng bước, gật đầu, “Chào anh, anh là?”
“.. Mày đoán xem.”
Mộ Cảnh Hành nhẹ nhàng bâng quơ đáp, rút viên gạch dưới đất, ném vào hắn ta.
“Anh!” Sắc mặt của Quý Minh Nghiễn biến đổi, vươn tay chặn lại, ra tay thật sắc bén.
Người đàn ông di chuyển nhanh hơn, nhanh đến gần như hiện ra tàn ảnh. Trước khi hắn ta kịp phản ứng, viên gạch đã nện trúng đầu hắn ta rồi.
Quả quyết, lưu loát.
Máu chảy dài trên trán, Quý Minh Nghiễn lảo đảo, hắn chưa bao giờ tức giận đến như vậy.
Hắn há mồm đang định gầm lên thì nghe “răng rắc” một tiếng, đầu gối đau đớn kịch liệt. Nắm đấm của hắn ta cũng bị vặn ra phía sau, khiến hắn ta quỳ trên mặt đất —
Chân khuỵu xuống.
“Buông ra!” Hắn đau đớn kêu lên, hốt hoảng, có chút bối rối không biết đau đớn trên người là đến từ nơi nào.
Thở dài một tiếng, Mộ Cảnh Hành xách người đang hốt hoảng cuộn tròn trên mặt đất đập vào tường.. Nhìn người ngã trên mặt đất không phát ra tiếng động, hừ một tiếng.
Sự thù địch trong mắt anh từng chút rút đi, anh thong thả ung dung lấy khăn tay ra, ghét bỏ chùi tay..
Vô dụng như vậy, cho nên, lúc trước tại sao anh lại bại trong tay hắn ta?
Khăn tay nhàng rơi xuống trên mặt Quý Minh Nghiễn..
Quý Minh Nghiễn phải chịu đựng sự sỉ nhục này, hai mắt đỏ như máu, nghiến răng, Hạ gia, có phải là Hạ gia hay không– hắn nhất định khiến bọn họ hối hận!
Mộ Cảnh Hành thần sắc bình tĩnh, đưa tay chỉnh sửa quần áo của mình, móc di động ra gọi cho thuộc hạ, “Quý gia tra xong chưa?”
Diệt cỏ, phải diệt tận gốc
– – chính là không nói lý lẽ như vậy! Cao hứng!
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Cảnh Hành: Trong lúc rảnh rỗi trang cái bức *..
Quý Minh Nghiễn (tức giận): Hạ gia! Hạ nhị thiếu!
Hạ * cõng nồi hiệp * nhị ca: À rế.. Tôi đã làm cái gì đâu? -_-
Ps: Đừng hỏi logic, đều bị ăn thịt rồi qwq, Quý gia khẳng định còn chưa ngủm đâu, cốt truyện vẫn chưa phát triển xong, chỉ vừa mới bắt đầu..
CHÚ THÍCH
*Trang bức nghĩa là giả dạng kém cỏi, nhưng lại giả dạng giống như đóng chèo vậy, giả dạng mà làm cho người khác có cảm giác, hoặc biết mình giả dạng, nói chung là làm cho tụi thù địch với mình có cảm giác ghét mình, nhưng lại khinh thường mình, mất cảm giác cảnh giác đối với mình.. Và đó, đến phút chốt thì tự dưng lấy sự cách biệt đến 1 trời một vực ra để đập cho bọn nó chết k có chỗ chôn, dẵm bọn nó dưới chân như một con kiến..