Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 2: Không được, phải chuẩn bị bằng cả hai tay


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh – Chương 2: Không được, phải chuẩn bị bằng cả hai tay

“Hai người nhìn nhau, đâu đâu cũng toàn chấm hỏi!” – Yue said

* * *​

Người bình thường gặp được loại tình huống này thì sẽ như thế nào?

Người đàn ông mặc đồ đen không có bất kỳ biểu hiện nào, tiếp tục kiểm tra ở đây, như thể anh ta kiểm tra một chiếc camera mini từ góc, cuối cùng nhìn chung quanh một vòng, xác nhận không có gì không đúng, gật đầu với Hạ Nguyên, nhìn chiếc máy ảnh trên tay cô, nghiêm nghị nhắc nhở: “Tiểu thư, không được phép sử dụng máy ảnh trong phòng khách sạn của chúng tôi.”

Sau khi nói xong, anh ta chuẩn bị lướt qua cô rời đi, nhưng khi nhìn thấy nắm cửa rơi xuống kia, không khỏi méo miệng.

Hạ Nguyên a một tiếng, người này là người của khách sạn?

Thật đúng là.

Khách sạn còn rất có trách nhiệm.

Người mặc đồ đen chút chút cũng chịu trách nhiệm.

Hắn mới ra khỏi cửa mặt liền đau khổ, chậm rãi bước vào một hành lang, đứng trước cửa một căn phòng cuối lối đi, nói gì đó với một người đàn ông ưu tú trong bộ vest đen.

Người đàn ông ưu tú nháy mắt đen mặt, “Chút chuyện này mà cậu cũng suýt nữa có thể làm sai? Những thứ học được đều bị chó ăn rồi hả?”

Mặc dù giả dạng thành bảo vệ của khách sạn, không có ai sẽ nghĩ đến cái gì.. Nhưng là vạn nhất thì sao?

Người mặc đồ đen thực ủy khuất, “Cửa đều khóa lại, ai biết sẽ có người sức lực lớn như vậy, trực tiếp làm rớt khóa cửa..”

Do ông ta không thấy được, người phụ nữ kia trực tiếp đem nắm khóa cửa dỡ xuống luôn kìa! Là sắt đó trời!

Còn giảo biện! Người đàn ông ưu tú cười lạnh, “Vậy thì cậu tự đi nói với Mộ thiếu.”

Người đàn ông cao to mặc đồ đen đổ mồ hôi lạnh, “Không không không, em không dám.”

“Anh hai, anh cứu em đi.”

Người đàn ông ưu tú trừng mắt nhìn hắn, “Lăn xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy cậu!”

Ông ta bình tĩnh lại, hít một hơi, giơ tay gõ cửa phòng.

Cửa mở.


Trong phòng tối tăm, xa hoa lộng lẫy, có mấy người đàn ông ngồi ở một bên vây quanh nói chuyện phiếm.

“Tứ ca, nghe nói gần đây anh sắp được thuyên chuyển làm hiệu trưởng đại học B?” Hiệu trưởng trường Đại học cũng mang lý lịch hỗn tạp đi đường tắt mà lên, Hiệu trưởng đại học B tương đương cấp thứ trưởng, nói ra cũng đủ dọa người.

“Gần đây nên thay nhiệm kỳ rồi, tránh một chút cũng tốt.” Giang Trạch thuận miệng tiếp lời này.

Mộ Cảnh Hành ở đây, Giang Trạch không dám hút thuốc, trong miệng nhạt không chịu được, liền cầm lấy một trái quýt lột vỏ nhét vào miệng, tiếp lời: “.. Chẳng qua, để Tứ ca đi dạy học và giáo dục người ta? Lão gia tử đùa thật à?”

Nghe thấy tiếng mở cửa, bọn họ ngừng lại.

Người đàn ông ngồi ở giữa ánh mắt đầy sắc bén, sắc mặt tái nhợt, môi cong lên không thèm để ý đến bọn họ, cũng biếng nhác liếc mắt nhìn qua, lệ khí dọa người lóe lên một cái rồi biến mất, “Làm sao?”

Người đàn ông ưu tú chợt thấy đáy lòng ớn lạnh, thiếu chút nữa nhịn không được mà lùi lại, cúi đầu nói: “Mộ thiếu..”

Ông ta đem mọi chuyện nói đầy đủ đúng sự thật, không chút chút giấu diếm.

Người đàn ông nheo mắt, giọng nói lạnh lùng, “Không sao.”

Khi người đàn ông ưu tú đang báo cáo, Hạ Nguyên đã lấy được đoạn video rồi.

Cô có chút tò mò, mở nó ra xem, sau đó liền hối hận.

Hình ảnh từ camera được kết nối tới, Hạ Nguyên nhìn dáng vẻ vội vàng của hai người trong video, vẻ mặt có chút ghét bỏ.

– – Chậc! Thật sự là không chú ý gì hết! Làm gì thì cũng phải tắm trước chứ, không thấy quá bẩn sao..

Hạ Nguyên ghét bỏ tắt video, tự hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Quá khó rồi.

Nghĩ tới sọ não đau nhức cũng không nghĩ ra được. Loại chuyện động não này cô không làm được đâu!

Hạ Nguyên rất lưu manh đem video gửi cho đại ca, nhị ca, cha mẹ của cô, việc này vẫn là để người thông minh đến làm đi XD.

Về phần có cần tránh đi nam nữ chủ hay không, khỏi đi, Hạ Nguyên mở tủ lạnh, bật nắp một lon bia, thỏa mãn mà chậc lưỡi. Đối với loại người cô một quyền có thể đấm chết hai như thế này, có lẽ họ nên lo lắng cho chính mình thì hơn.

Hạ Nguyên lưu manh, hoàn toàn không biết tin tức này đến Hạ gia khiến tập thể mọi người bùng nổ.


Hạ Nhị thiếu đập bàn đứng dậy, tóc dựng lên, “Hay cho Quý Minh Nghiễn, thật là thằng cháu ngoan, xem ông đây có đánh chết hắn không!”

Hạ đại ca đi qua đi lại, tự hỏi làm thế nào mới có thể nhanh chóng đập cho Quý gia một kích thật mạnh.

Mẹ Hạ tay có chút run lên vì tức giận.

Mấy người đàn ông không đủ cẩn thận nhưng bà nhìn ra được, Nguyên Nguyên mấy năm nay.. Đối với Quý Minh Nghiễn căn bản cũng không phải là vấn đề thích một chút, sợ là cả người lẫn tâm đều đặt ở trên người hắn ta.

Lúc này để cho con gái nhìn thấy những thứ này.. Nguyên Nguyên từ nhỏ được nâng trong lòng bàn tay, tính tình kiêu ngạo, nếu bị người khác bỏ rơi thì sao có thể buông tha cho. Chỉ có hai loại khả năng: Một là tìm được người tốt hơn cho hả giận, hai là sẽ không cam tâm từ bỏ, cùng hai người kia dây dưa với nhau..

Mẹ Hạ đau đầu, hai con đường này đều không có kết quả gì tốt, bà khàn giọng nói, “Trước tiên nên lui hôn, phải nhanh..”

Bằng không, bà sợ Nguyên Nguyên sẽ lại hối hận, vặn lấy không muốn thối lui.

Không thể không nói, suy đoán của mẹ Hạ rất chính xác, cách làm lúc trước của nguyên chủ giống hệt như suy đoán của bà, chẳng qua hiện tại người ở đây bây giờ đã khác.

Mẹ Hạ là một người phụ nữ thông minh có tài có trí, không ai trong Hạ gia sẽ coi nhẹ ý kiến của bà ấy, đúng lúc mấy người đàn ông trong nhà cũng đối với việc này cầu còn không được. Cha Hạ vẻ mặt thâm trầm, gân xanh run run. “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Quý gia.”

Mỗi một người cha khi trông thấy con gái nhà mình bị cô phụ * đều hận không thể đánh chết kẻ cô phụ kia..

(*cô phụ: Phụ nữ bị chồng bỏ. Ý ở đây là bị từ hôn)

Hạ gia không chậm trễ một chút nào, ngay cả Lão gia tử cũng không thông báo, liền trực tiếp đến Quý gia nói chuyện từ hôn này.

“Thực xin lỗi, con cái hai nhà chúng ta không hợp, nên từ bỏ hôn sự này đi thôi.”

Khi từ hôn, thường thì người ta hay nói lời khiêm tốn, dùng lý do như là con gái nhà tôi không xứng với con trai nhà ngài vân vân.. Mà nói thẳng ra “không hợp” thế này thật sự là không để lại một chút thể diện nào cho Quý gia.

Lão gia tử Quý gia sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi. Đầu óc không ngừng xoay chuyển, trên mặt tràn đầy nụ cười, trước tiên ổn định bọn họ “Cháu Hạ à, cháu đừng vội, nếu như Minh Nghiễn có cái gì không đúng với Nguyên Nguyên, chú nhất định khiến cháu trai thay đổi, đứa nhỏ Minh Nghiễn này cũng là các người nhìn lớn lên, cháu trai của chú thật sự thích Nguyên Nguyên..”

Trong khóe mắt cha Hạ hiện lên vài tia mỉa mai, miễn cưỡng bảo trì lễ phép, “Chú Quý, đừng nói nữa.”

Ông hít một hơi, “Xuất phát từ thực lòng cháu đây mà nói, chú Quý cũng biết, Hạ gia của chúng cháu chưa bao giờ cần con gái đi liên hôn, Nguyên Nguyên năm đó, nếu không phải Minh Nghiễn hứa sẽ đối xử tốt với Nguyên Nguyên và chỉ có một người vợ, cháu cùng A Kha cũng sẽ không đồng ý.”

“Nhưng cháu không nghĩ tới, có thể là chúng cháu cưỡng cầu, đứa nhỏ Minh Nghiễn này nói chỉ có một người vợ, mà người vợ kia chưa chắc là Nguyên Nguyên của chúng cháu.”

“Tại sao không!” Lão gia tử Quý gia dùng gậy gõ xuống đất, “Chú chỉ nhận Nguyên Nguyên là cháu dâu, cháu dâu của Quý gia ngoại trừ Nguyên Nguyên sẽ không có ai khác.”


“Cũng đừng.” Cha Hạ cười, “Chú Quý, việc này không có gì để nói, Hạ gia chúng cháu cũng không cần cái tên tuổi đó, hôn ước này phải từ bỏ đi thôi, ngài có đồng ý hay không cũng vậy thôi, ngài chủ động còn có thể lưu lại chút mặt mũi.”

“Sáng mai bên chúng cháu sẽ đăng báo.”

“Không quấy rầy ngài, cháu về trước để an ủi con gái của cháu.” Cha Hạ nói xong, xoay người liền đi, “Đúng rồi, không cần tiễn.”

Quý lão gia tử ở trong phòng một trận huyết khí dâng trào, đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa không đứng vững.

“Lão gia tử!” Người hầu ở bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ.

“.. Không cần, đi điều tra xem có chuyện gì xảy ra.” Quý lão gia tử hất tay của người hầu ra, ổn định thân thể, đứng thẳng người, hít một hơi, “Còn nữa, gọi điện thoại để thằng ngu xuẩn kia tới gặp tôi!”

Hỏi xem hắn đã làm cái gì! Làm gì mà để Hạ gia tức giận thành như vậy? Có biết hiện tại Quý gia đang xuống dốc hay không? Có biết ông ta đã vất vả như thế nào mới khiến cho hai nhà kết thành thông gia hay không? Hả?

“Vâng, vâng!” Người hầu vội vàng gọi cho Quý Minh Nghiễn.

Lúc này Quý Minh Nghiễn mới từ khách sạn ra.

Điện thoại di động của Quý Minh Nghiễn vang lên.

Hắn lười trả lời, cau mày nhấn tắt.

Hắn ta đang khó chịu đây.

Hắn không nghĩ tới, tối hôm qua hắn có uống chút rượu, không ngờ dưới hơi men, hắn đã làm chuyện bậy bạ mà chiếm đoạt thân thể Hạ Nặc.

Buổi sáng tỉnh lại trông thấy trong mắt Hạ Nặc toàn sự lạnh lùng, hắn liền ngây ngốc, đầu óc rối tung lên. Hạ Nặc nói không muốn gặp lại hắn.. Quý Minh Nghiễn xoa trán, cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn thở dài, chính hắn là người có lỗi với cô, cho nên dù thế nào hắn cũng phải có trách nhiệm với cô.. Trở về nói chuyện với ông nội một chút, hôn ước với Hạ gia, liền giải trừ đi.

Thời điểm hắn trở lại Quý gia, Quý gia rối bời, người hầu nói Lão gia tử tìm hắn.

Quý Minh Nghiễn ngẩn người, lên lầu, gõ cửa thư phòng, “Ông nội.”

Giọng Lão gia tử âm trầm, “Tại sao ông gọi không bắt máy?”

Quý Minh Nghiễn hiểu ra, “Xảy ra chuyện gì sao?”

Lão gia tử cười lạnh, không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi, “Tối hôm qua cháu đang làm cái gì?”

Nói đến đây, Quý Minh Nghiễn rõ ràng ngẩn ra một chút, xoa trán, “Ông ơi, hôn ước của cháu cùng Hạ gia, hủy đi.”


Lão gia tử tiếp tục cười lạnh, từng câu từng chữ nói, “Tao hỏi mày tối hôm qua làm cái gì!”

Quý Minh Nghiễn há miệng thở dốc, tận lực nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Ông ơi, cháu cùng Hạ Nguyên vốn không có tình cảm, công ty cũng không cần sự hỗ trợ của Hạ gia, Quý gia cũng sẽ không kém, cháu kết hôn với ai cũng không ảnh hưởng gì đến công ty.”

Quý lão gia tử xem như nghe rõ hiểu thấu.

“Cháu trai của ông có bao nhiêu giỏi a, thật có nhiều tự tin a,” ông ta vỗ tay bốp bốp, “Cánh đã cứng rồi, liền nghĩ bay.”

“Vậy mày ngược nên chờ cánh thực sự dài cứng rồi hãy bay!”

Ông ta chụp một đống ảnh để trên bàn đập vào mặt hắn, rống giận, “Mày thật cho là cửa hàng mới mở là do tự mình có được? Mày phát triển sâu như vậy có bao nhiêu là dựa vào mặt mũi của Hạ gia cùng Quý gia mày còn không biết?”

“Chờ sau này cánh mày thật cứng rồi mày ngủ nhiều ít với ai tao đều không nói! Hiện tại trong lúc mấu chốt này mày làm cái gì? Có năng lực đem minh tinh nhỏ kia đổi thành Hạ gia đi!” Hạ gia phải có một tiểu thư khác, ông ta chưa nói ra câu này.

Quý Minh Nghiễn không dám trốn, bị mấy bức ảnh đập vào mặt, ảnh chụp lả tả lả tả rơi xuống trên mặt đất, hắn thấy rõ cảnh tượng quen thuộc trên đó, sắc mặt biến đổi, “Ai đưa tới.”

“Mày còn quản ai đưa tới.” Quý lão gia tử bình tĩnh lại hơi thở, “Cũng không nhìn trường hợp một chút, nếu không phải tao chùi mông cho mày, hôm nay ảnh giường chiếu của mày sẽ bay đầy đường.”

Mặt ông ta âm trầm, “Tao mặc kệ mày cùng con minh tinh nhỏ này có quan hệ gì, mày nhất định phải mang Hạ Nguyên trở về cho tao.”

Quý Minh Nghiễn cau mày không nói gì.

Chờ bóng lưng kia rời đi, Quý lão gia tử ngồi trong bóng đêm trầm mặc một lúc rồi gọi điện thoại.

Không được, ông ta phải chuẩn bị bằng cả hai tay.

Ông ta nhớ kỹ, Hạ gia nhị phòng có một đứa con gái thất lạc.

Những chuyện này Hạ Nguyên cũng không biết.

Cô hiện tại có chút phiền, chính là như thế này, Hạ Nguyên nguyên thân vốn là giáo viên dạy mỹ thuật ở trường đại học, một tuần nữa là kỳ nghỉ hè sắp hết rồi..

Nhưng cô không biết vẽ mà!

Hạ Nguyên buồn rầu, cho cô dạy mỹ thuật không bằng để cho cô dạy thể dục đi!

Tác giả có lời muốn nói:​

Đám sinh viên:. Van cô, tha cho chúng tôi đi.

Tám trăm mét sẽ chết mất! (Phẫn nộ của một sinh viên nào đó)

Ps: Thời điểm tôi viết văn mới biết được, thì ra hiệu trưởng đại học là có biên chế, chức còn không nhỏ XD.

Chương này phát triển một chút, ngày mai sẽ cho các nàng phối hợp diễn~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.