Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ

Chương 22


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ – Chương 22

Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Trong nháy mắt, Hứa Mân tràn đầy ý chí chiến đầu, ngồi xe cũng không nỡ lãng phí thời gian. Cô lấy điện thoại di động, tìm kiếm tư liệu trên mạng của Kim Mẫu, ngay cả tin đồn bát quái cũng không tha, thu thập hết toàn bộ rồi lưu vào văn kiện mã hóa.

Sau khi tới trường học, Hứa Mân gặp Mạnh Thao và Sở Diệp Nhiên trước rồi cùng đi ăn cơm trưa.

Không kịp chờ đợi, hai người hỏi tình trạng của Phó Thư Dạng. Hứa Mân lược bỏ mấy chi tiết lúng túng bên trong, bình thản trả lời từng người.

“Tiểu học muội, cô thật sự rất lợi hại.”

Mạnh Thao bội phục, phục sát đất: “Chuyện của Kim Mẫu lòi ra cũng là lần đầu tiên tôi thấy Dạng thần khóc, lập tức lo lắng không thôi. Nếu không phải thực sự có việc, có lẽ nghỉ hè tôi cũng sẽ không về nhà. Về đến nhà, tôi vẫn luôn nơm nớp lo sợ, hết lần này tới lần khác đều không nghĩ ra được cách hay nào, cũng sắp sầu chết rồi. Vẫn là cô thông minh…”

Cả câu nói, Hứa Mân chỉ nghe được một tin tức: “Học trưởng khóc?”

“Nói khóc thì có lẽ không chuẩn xác lắm. Phải nói là rơi lệ nhỉ?”

Mạnh Thao suy nghĩ một chút rồi đổi một cách nói khác: “Mẹ ơi, đại thần thật sự không giống với đám phàm phu tục tử chúng tôi. Dáng vẻ yên lặng rơi lệ của cậu ấy cũng rất đẹp, u buồn, ủ rũ, mất tinh thần… Khiến người ta đau lòng muốn chết. May là lúc đó không có nữ sinh nhìn thấy. Nếu không, có lẽ lão họ Kim đã bị ám sát. Mẹ nó, một đứa con trai như tôi nhìn thấy cũng đã không chịu được…”

Hứa Mân: “…”

Cô rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao trong sách, bất kể dùng cách nào, Hàn Thù cũng không thể khiến Mạnh Thao phản bội, rời khỏi Phó Thư Dạng.

Đây không phải bạn cùng phòng kiêm bạn thân, đây thật sự là fan em trai, fan cuồng đó biết không?

Nhưng Hứa Mân vẫn không thể tưởng tượng được lúc Phó Thư Dạng rơi lệ sẽ như thế nào.

Trong sách, Phó Thư Dạng tàn nhẫn, gắt gỏng, lạnh lùng… nhưng chưa hề khóc bao giờ, dù là lúc chết.

Bây giờ, Phó Thư Dạng mà Hứa Mân quen biết là lạnh nhạt, xa cách, luôn luôn tỉnh táo, cũng không giống dáng vẻ biết khóc.

Bỗng nhiên, cô có cảm giác kỳ quái. Ba Phó Thư Dạng này như là ba người hoàn toàn khác nhau.

“Được rồi, tranh thủ thời gian thu lại cái rắm cầu vồng của cậu đi! Đừng để tiểu học muội chê cười.”

Sở Diệp Nhiên ghét bỏ đẩy Mạnh Thao một cái: “Tiền đồ.”

Hứa Mân cúi đầu, che giấu ý cười trong mắt.

Ở chung với Phó Thư Dạng, Sở Diệp Nhiên đương nhiên là người bị ghét bỏ nhưng anh ta còn có thể ghét bỏ Mạnh Thao.

Nhìn đồ ăn trong ký túc xá này là hiểu ngay.

Tiểu mập mạp đáng thương.

Hình tượng này của anh ta và hình tượng thủ hạ ngoan độc trong sách có chênh lệch rất lớn.


Mạnh Thao sùng bái Phó Thư Dạng như thế, có lẽ biến hóa của anh ta cũng sẽ bị ảnh hưởng từ Phó Thư Dạng nhỉ?

Như vậy, xem ra, việc thay đổi Phó Thư Dạng có ý nghĩa thật lớn lao.

“Các anh có nghĩ ra cách gì hay không?”

Hứa Mân hỏi chuyện chính: “Dù sao các anh cũng hiểu biết một chút về Kim Mẫu nhỉ?”

Mạnh Thao nói: “Phòng thí nghiệm kia của Kim Mẫu không chỉ có một mình Dạng thần là trợ thủ, có lẽ những học sinh khác sẽ biết chút gì đó. Tôi đã liệt kê một danh sách, đang định đến hỏi từng người.”

Anh ta lấy ra một tờ danh sách. Hứa Mân vội chụp ảnh, lưu lại.

“Kim Mẫu có một cô con gái đồng cấp với các cô, có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu từ cô ấy.”

Sở Diệp Nhiên nói: “Kim Mẫu rất cưng con gái, có lẽ ông ta sẽ nghe lời cô ấy nói.”

Hứa Mân hơi nhạy cảm, buột miệng thốt lên: “Anh muốn làm gì?”

Sở Diệp Nhiên không hiểu: “Nói khéo cho cô ấy những chuyện mà cha cô ấy đã làm để xem cô ấy có thể giúp khuyên ba cô ấy hay không.”

Hứa Mân xoa xoa trán, thầm mắng mình một tiếng, nói: “Tôi sẽ liên lạc với con gái ông ta. Các anh đi rất dễ dẫn tới lời ra tiếng vào.”

Sở Diệp Nhiên giật mình: “Vẫn là học muội suy nghĩ chu đáo.”

Hứa Mân lại nói: “Tôi đã tìm kiếm trên mạng. Kim Mẫu có một giáo sư tên là Kham Lý, là hiệu trưởng vinh dự của học viện khoa học tự nhiên. Nghe nói Kham lão đức cao vọng trọng, Kim Mẫu cũng rất sợ ông ấy. Nếu các anh có quan hệ, có lẽ cũng có thể tìm Kham lão nói một chút.”

Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao liếc nhìn nhau, lắc đầu nói: “Việc này quá khó. Thân thể Kham lão không tốt lắm, bây giờ ngay cả ra khỏi nhà cũng rất hiếm, muốn gặp mặt ông ấy một lần thật không dễ chút nào.”

“Thân thể không tốt? Vậy quên đi, tôi không biết tin tức này.”

Hứa Mân biết chuyện không dễ, đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng giữ được bình tĩnh: “Vậy trước tiên bắt đầu từ người bên cạnh Kim Mẫu. Các anh tìm người của phòng thí nghiệm, tôi nghĩ cách liên lạc với con gái ông ta.”

Bàn bạc xong, mấy người chia nhau trở về ký túc xá.

Hứa Mân không đem chìa khóa, chỉ có thể gõ cửa.

Cửa vừa mở đã lộ ra gương mặt của Phùng Hiểu Chi.

Nhìn thấy Hứa Mân, cô ấy cũng kinh ngạc không thôi: “Hứa Mân? Trùng hợp thế à?”

“Chính là trùng hợp thế đấy.”

Thấy cô ấy rất vui vẻ, mọi cảm xúc sốt ruột vì chuyện của Phó Thư Dạng cũng tản đi vài phần: “Nghỉ hè cậu đi đâu vậy? Cũng không tìm mình đi chơi.”

“Đi du lịch đó.”


Phùng Hiểu Chi ôm Hứa Mân một cái, vẫn chưa cảm thấy hết mừng với duyên phận cùng trường, cùng chuyên ngành, còn cùng cả ký túc xá của bọn họ: “Đây là duyên phận thần tiên gì vậy chứ?”

Từng xem vòng bạn bè của cô ấy, Hứa Mân biết cô ấy đi du lịch với bạn trai nên bực mình, tâm tình vừa tăng lên cũng đã sa sút mấy phần.

Cô đã sớm biết Phùng Hiểu Chi sẽ là bạn cùng phòng của mình nên cũng không quá kinh ngạc nhưng vẫn cười nói: “Đây gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”

“Hai cậu quen biết nhau à?”

Một giọng nói lanh lảnh bỗng chen vào.

Nghe tiếng, Hứa Mân nhìn qua. Là một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt tròn trịa, nhìn rất đáng yêu.

“Đúng vậy. Chúng tôi biết nhau lúc nghỉ hè.”

Phùng Hiểu Chi thật sự cao hứng, cũng nói nhiều hơn hẳn: “Đây là Hứa Mân, cậu ấy là Mai Thanh. Kia là Bối Khởi Yên, nghe nói hai người đã gặp nhau rồi?”

“Chào cậu.”

Hứa Mân gật đầu một cái, lên tiếng chào Mai Thanh nhưng thực sự không thể nhiệt tình nổi.

Trong sách, sau khi lên đại học, nguyên chủ bắt đầu thường xuyên gây sự. Một phần ba “công lao” trong đó phải tính tới vị bạn học Mai Thanh này.

Người này trông có vẻ vô hại nhưng thực tế lại đúng chuẩn hai mặt. Cô ta tự xưng là bạn thân tốt nhất của nguyên chủ nhưng lại lén gọi chị xưng em với Hứa Lang sau lưng nguyên chủ, chạy nhảy qua lại giữa hai bên, tận lực châm ngòi. Rất nhiều việc ngoan độc lại ngu xuẩn của nguyên chủ đều xuất phát từ chủ ý của Mai Thanh.

“Cậu chính là Hứa Mân à? Hôm qua mình đã nghe Bối Bối nói rồi.”

Mai Thanh rất nhiệt tình: “Dung mạo của cậu thật xinh đẹp, còn đẹp hơn “đứa con gái nhà giàu” mà bọn họ đang truyền tai nhau.”

“Tại sao phải so sánh tôi với cô ta?”

Hứa Mân không thích cách nói chuyện này. Nâng một giẫm một, dù thế nào cũng có cảm giác không có ý tốt.

“Bởi hai người đều họ Hứa đó.”

Mai Thanh còn chưa ý thức được Hứa Mân đang không vui: “Nếu xuất thân của cậu cũng từ gia đình như cô ta thì làm gì có chỗ cho cô ta ôm lấy mấy cái danh tiếng kia chứ?”

Đây chỉ mới là lần gặp đầu tiên, người này rốt cuộc có ý gì?

Gấp gáp nên đi sai kịch bản sao?

Hứa Mân cười một tiếng, nói: “Họ Hứa phổ thông như thế, trong trường học ít nhất cũng phải có hơn mấy trăm người. Tôi không hâm mộ xuất thân của cô ta, cũng không muốn khoe mẽ, sau này đừng đem tôi ra so sánh với cô ta.”

Cô quả thực không thích Mai Thanh nhưng trên lý thuyết, dù sao hai người cũng chỉ mới quen biết, cô không muốn trực tiếp vạch mặt cô ta nên giọng điệu vẫn tốt.


Trong nháy mắt, ý cười trên mặt Mai Thanh cứng lại, có hơi xấu hổ.

Nhưng cô ta cũng không nói thêm gì nữa.

Hứa Mân cũng không nhiều lời, bắt đầu thu xếp hành lý của mình.

Cô thu xếp xong thì đã đến thời gian họp ban.

Cố vấn là một cô giáo khá lớn tuổi, nhìn có vẻ hơi lạnh lùng, không thích cười cũng không nói nhiều, chủ yếu chỉ nói nội quy ban và bố trí huấn luyện quân sự, ngay cả nội quy trường học cũng chỉ trực tiếp phát sổ tay cho học sinh.

Họp ban rất buồn ngủ. Nhiệt tình vừa vào đại học của cô đã bị dập tắt một nửa.

Hứa Mân và Phùng Hiểu Chi ngồi chung một chỗ, luôn cảm giác có người đang nhìn trộm.

Là học sinh vũ đạo chuyên nghiệp, điều kiện ngoại hình cũng sẽ không quá kém nhưng Phùng Hiểu Chi quá mức xuất chúng, vẫn gây chú ý.

Cố vấn còn đang máy móc nói trên bục giảng, phía trước đã có một nam sinh mượn tư thế nhặt bút, trắng trợn nhìn về phía bọn họ mấy giây.

Hứa Mân dùng cùi chỏ chọc Phùng Hiểu Chi một cái: “Đại mỹ nữ, người này không tệ, cậu có muốn suy xét đổi một người khác không?”

Phùng Hiểu Chi viết trên laptop: Cậu có ngốc không, người ta đang nhìn cậu đó.

Hứa Mân ngẩn ra, không tin.

Cô cũng biết nguyên chủ căn bản rất tốt, dung mạo cũng rất khá nhưng vì trong sách, từ đầu đến cuối nguyên chủ đều bị hào quang nữ chính của chị gái đè ép nên Hứa Mân cũng tự nhiên cho rằng, ở phương diện ngoại hình, cô không có ưu thế gì.

Hàng thứ hai có nam sinh làm rơi một quyển sách. Hứa Mân tận mắt thấy cậu ta cố ý dùng cánh tay đè xuống.

Hứa Mân cũng nhàm chán, muốn xem xem rốt cuộc cậu ta đang nhìn ai nên nhìn chằm chằm cậu ta.

Nam sinh cúi đầu nhặt sách, quả nhiên sau đó thuận thế nhìn về phía sau, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Hứa Mân.

Hơi ngẩn người, nam sinh kia lộ ra ý cười mập mờ với Hứa Mân.

Đúng là đang nhìn cô?

Hứa Mân cúi đầu nhìn trang phục của mình. Khá khiêm tốn.

Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.

Sau đó, Hứa Mân phát hiện ngày càng có nhiều nam sinh nhìn sang chỗ cô.

Một lần là trùng hợp nhưng lần hai lần ba thì tuyệt đối không phải như thế. Hứa Mân lại chạm phải ánh mắt của vài nam sinh.

Những nam sinh này cũng đều cười với cô, hơn nữa ý cười ngày càng mập mờ, thậm chí có vài người có thể nói là thô tục.

Ngay cả Phùng Hiểu Chi cũng cảm thấy rất không thoải mái: “Sao mình có cảm giác đây không phải ánh mắt nhìn nữ thần?”

Dĩ nhiên không phải. Những ánh mắt sáng loáng kia đều không có ý tốt.

Nam sinh ban vũ đạo không nhiều. Vừa rồi, nam sinh rơi bút kia quay đầu nhìn thoáng qua, lần này cũng không muốn che giấu nữa nhưng lại đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Hứa Mân.

Hứa Mân bắt chước cách nhìn người của Phó Thư Dạng, nhìn chằm chằm nam sinh kia.


Nam sinh lạnh sống lưng, hoảng hốt quay đầu đi.

Hứa Mân sầm mặt lại. Người nhìn cô cũng ít đi rất nhiều.

Nhưng điện thoại cô đặt trong túi đang không ngừng rung lên.

Hứa Mân mở ra xem, sắc mặt càng khó coi hơn. Rất nhiều người kết bạn với cô.

【 Mỹ nữ, thêm bạn bè đi? 】

【 Mỹ nữ, tôi là soái ca mặc sơ mi trắng ngồi ở hàng thứ ba, hẹn không? 】

【 Hứa muội muội, bao nhiêu tiền một đêm? 】

【 Mỹ nữ, một cái túi COACH*, hẹn hay không? 】

*một nhãn hiệu túi xách, chi tiết mời search google.

Không phải tất cả đều là bạn học cùng lớp.

Rốt cuộc cố vấn trên bục giảng cũng đã tuyên bố xong, trực tiếp hô tan học.

Hứa Mân vừa đứng lên, cô gái phía trước bỗng đưa một tờ giấy tới.

Do dự một chút, Hứa Mân vẫn mở ra.

【 Mỹ nữ, ban đêm ra ngoài chơi không? Kỹ thuật của tôi rất tốt, cô hiểu mà. 】

Phía sau để lại một dãy số điện thoại.

Hứa Mân nhếch môi, gọi vào số kia.

Điện thoại của nam sinh nhặt sách lúc trước cũng vang lên. Cậu ta cũng đang để ý tới động tĩnh bên phía Hứa Mân nên không nhận ngay mà quay lại, lộ ra ý cười hèn mọn ngầm hiểu ý với Hứa Mân.

Hứa Mân đi qua, đứng trước mặt cậu ta: “Cậu tên gì?”

Lúc này, trong phòng học vẫn còn nhiều người chưa đi. Thấy tình huống bên này, mọi người đều dừng lại, đứng ở xa vây xem.

“Mỹ nữ, chúng ta có thể tự mình…”

“Tên!” Hứa Mân lạnh lùng nói.

“Tôi tên Lâm Vũ Dịch.”

Nam sinh lại liếc nhìn Phùng Hiểu Chi bên cạnh cô, nói: “Bạn của cậu…”

“Ai bảo cậu tới hẹn tôi?” Hứa Mân ngắt lời cậu ta.

Lâm Vũ Dịch cười nói: “Tất cả mọi người đang nói…”

Ghế trong phòng học này không phải loại cố định. Hứa Mân tiện tay rút một cái, “bang” một tiếng, đập trên mặt bàn trước mặt Lâm Vũ Dịch: “Tôi đang hỏi cậu, là ai?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.