Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ – Chương 21
Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Hứa Mân kinh ngạc nhìn Phó Thư Dạng, đầu óc quên cả xoay chuyển.
Anh… đừng nói là anh giết người, đang hủy thi diệt tích đó nhé?
Phó Thư Dạng không ngờ nửa đêm Hứa Mân sẽ xông đến phòng vệ sinh này vì rõ ràng phòng cô có phòng tắm.
Bây giờ, anh đang ngồi xổm. Thoáng ngẩng đầu, Phó Thư Dạng thấy Hứa Mân đang mặc T-shirt trắng của anh.
Đối với Hứa Mân, T-shirt này thật sự quá rộng, vạt áo dài tới đầu gối làm nổi bật hai bắp đùi thon trắng của cô, vô cùng đáng thương. Thậm chí ngay cả giày mà cô cũng không mang, chân trần đứng giữa một đống mảnh sứ vỡ…
Phó Thư Dạng chợt đứng lên.
Anh hơi cử động, Hứa Mân cũng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, vô thức muốn rời đi.
Nhưng chân vừa mới nhấc lên, cô đã nghe thấy giọng nói trầm trầm của Phó Thư Dạng: “Đừng nhúc nhích.”
Giọng anh không lớn nhưng lại chân thật đáng tin. Hứa Mân hoàn toàn không tự chủ, chỉ nghe lời anh ngoan ngoan rút chân về chỗ cũ, không dám động đậy.
Phó Thư Dạng đi tới, giật một cái khăn tắm, giũ ra.
Hứa Mân sững sờ.
Phó Thư Dạng trực tiếp quấn khăn tắm lên người cô, một tay bế người ra khỏi đống sứ vỡ.
Đột nhiên bay lên, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hứa Mân là: Đây là lần thứ mấy Phó Thư Dạng bế cô?
Hình như là lần thứ tư.
Hai lần trước cô đều không hay biết.
Lần thứ ba, cô bị dọa sợ, cũng không có cảm giác.
Bây giờ… Hứa Mân cảm thấy sức mạnh của Phó Thư Dạng thật lớn.
Một tay ôm một người mà còn có thể bước đi vững chãi như thế.
Nhìn thì gầy nhưng thật ra lại là cao thủ ẩn mình, không hổ là nam nhân đã ăn một bàn thịt bò lớn.
Phó Thư Dạng đặt Hứa Mân ở cửa phòng khách, lấy lại khăn tắm, cũng mở đèn phòng khách lên.
Đột nhiên xuất hiện ánh sáng khiến Hứa Mân híp mắt lại. Lúc cô mở mắt ra, Phó Thư Dạng đã đi lấy thùng rác, chổi và các loại công cụ khác.
Rốt cuộc đầu óc Hứa Mân cũng khôi phục vận hành. Cô nhanh chóng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi đi… tìm nước uống, không biết là anh ở trong, còn tưởng là…”
Nói là quỷ thì cũng không hay cho lắm nên Hứa Mân không nói ra miệng.
“Đừng tới đây.”
Thấy cô như muốn đi theo, Phó Thư Dạng đơn giản trực tiếp cự tuyệt.
Hứa Mân đành phải đứng tại chỗ, nhìn Phó Thư Dạng nhặt mảnh sứ bỏ vào thùng rác rồi quét dọn mặt đất, đổi sang máy hút bụi, hút sạch sành sanh các góc cạnh.
Hứa Mân nghĩ có lẽ anh thật sự mắc bệnh thích sạch sẽ.
Hơn nửa đêm đi cọ nhà vệ sinh, không phải làm chuyện xấu mà bởi bệnh thích sạch sẽ à?
Hay là… một loại đam mê đặc thù?
Nói đến đam mê đặc thù, Hứa Mân bỗng nhớ lại, trong sách, Phó Thư Dạng cũng có một đam mê — anh thích đốt tiền chơi.
Không phải mua sắm đốt tiền mà là thật sự châm lửa đốt.
Nghe nói, quanh năm trong nhà Phó Thư Dạng đều trữ sẵn trăm vạn tiền mặt trở lên, chính là để lúc tâm tình của anh tốt hoặc không tốt thì có thể đốt chơi.
Đương nhiên, đốt tiền là phạm pháp.
Nhưng chuyện phạm pháp mà Phó Thư Dạng làm không chỉ có một hai chuyện nên không những không ai đi tố cáo anh đốt tiền mà ngược lại đều rất hâm mộ.
Sau này, lúc Phó Thư Dạng gặp xui xẻo, bị liệt kê ra hơn mười tội trạng, đốt tiền cũng là một trong số đó.
Nhưng không chờ được pháp luật trừng phạt, anh đã chết trước rồi.
Ngược lại, trong sách cũng không nhắc tới anh còn có đam mê rửa nhà vệ sinh.
Có thể là vì hiện tại không có nhiều tiền như thế nên không đốt đi.
Rửa nhà vệ sinh cũng tốt, so với đốt tiền vẫn tốt hơn. Ít nhất, rửa nhà vệ sinh sẽ không phạm pháp.
Hứa Mân nhẹ nhàng thở ra.
Không hổ là trùm phản diện quan trọng nhất, không hổ là người đàn ông có thể khuấy lên gió tanh mưa máu của một thế giới. Bất kể lúc nào, thú vui yêu thích của anh cũng đều không giống với người bình thường.
“Còn chưa đi ngủ à?”
Không biết từ lúc nào, Phó Thư Dạng đã quét dọn xong, đứng ở một nơi cách Hứa Mân hai mét mà lên tiếng.
“A, tôi đi ngay.”
Hứa Mân hơi ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, đã làm vỡ một cái bình hoa của anh. Tôi sẽ đền cho anh.”
“Không cần.”
Phó Thư Dạng dừng một chút, giải thích: “Chỉ là… nhà vệ sinh bị nghẹt, tôi tiện tay cọ rửa một lần.”
“Hóa ra là như vậy.”
Hứa Mân thở dài một hơi: “Anh vất vả rồi. Vậy tôi đi ngủ nhé?”
“Ừm.” Phó Thư Dạng nhàn nhạt lên tiếng.
Hứa Mân thấy anh ghét bỏ cởi tạp dề trên người xuống, ném vào thùng rác, sau đó nâng tay lên vén vạt áo như cũng muốn cởi quần áo ném đi. Nhưng anh chỉ vén lên một chút, lại nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn Hứa Mân một cái.
Mặt Hứa Mân nóng lên, vội vàng quay trở về phòng ngủ.
Rõ ràng Phó Thư Dạng không thích mùi của nhà vệ sinh nên anh thật sự chỉ đang khai thông toilet.
Quả nhiên não mình đã quá sâu xa, nghĩ quá nhiều.
Ngồi bên giường, Hứa Mân bỗng nhớ tới eo của Phó Thư Dạng lúc nãy có lộ ra ngoài một chút, hơi ghen ghét.
Eo của nam nhân mà còn đẹp hơn cả nữ nhân.
Nhưng thực ra cũng bình thường vì dù sao mặt của Phó Thư Dạng cũng đẹp hơn rất nhiều cô gái.
Trải qua một phen giày vò, thời gian đã rất muộn. Hứa Mân cho là mình sẽ không ngủ được nhưng kết quả, vừa dính tới gối chưa tới vài phút, cô đã ngủ say như chết.
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh lại, mặt trời cũng đã lên cao.
Cô vội đứng lên, phát hiện Phó Thư Dạng đã mua bữa sáng về.
“Ăn cơm.” Phó Thư Dạng gọi.
Hứa Mân đi qua, ngồi xuống: “Cảm ơn học trưởng.”
Phó Thư Dạng không phải người nói nhiều, Hứa Mân cũng không nói câu nào, bầu không khí rất yên tĩnh. Căn phòng lớn như vậy mà chỉ có thể nghe thấy tiếng nhai nuốt đồ ăn.
Hứa Mân lén lút nhìn Phó Thư Dạng một chút, cúi đầu ăn thức ăn rồi lại nhìn lén…
“Có việc thì nói.”
Rốt cuộc, Phó Thư Dạng cũng mở miệng.
Trong nháy mắt, Hứa Mân vui vẻ ra mặt: “Học trưởng, hôm nay tôi phải về trường học rồi.”
Phó Thư Dạng: “Ừm.”
Hứa Mân: “…”
Cô chỉ có thể hỏi thẳng: “Anh muốn đi xem một chút với tôi không?”
Phó Thư Dạng an tĩnh quan sát cô bé đối diện. Cô là mắt phượng điển hình. Lúc cười, khóe mắt sẽ vô thức cong lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng, sáng loáng đầy chờ mong.
“Không đi.” Phó Thư Dạng cắn một miếng bánh bao phô mai rồi nói.
Hứa Mân bĩu môi: “Chỉ là đi chơi… Sở ca và Mạnh ca đều rất nhớ anh.”
Phó Thư Dạng dừng một chút: “Hai ngày sau khai giảng, tôi sẽ đi rút lại đơn xin nghỉ.”
“Vậy anh nhớ phải đi tìm tôi!” Hứa Mân buột miệng.
Phó Thư Dạng liếc cô một cái.
Hứa Mân cảm thấy mặt mình hơi dày nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cô cũng không cần mặt nữa, cố chấp chờ Phó Thư Dạng trả lời.
“Ừm.” Sau hồi lâu, Phó Thư Dạng lên tiếng như đã bị đánh bại.
Tâm tình Hứa Mân rất tốt, lại ăn thêm một cái bánh bao hấp.
Sau bữa ăn, Phó Thư Dạng đưa cho Hứa Mân một tấm thẻ.
Hứa Mân:???
“Thẻ xe buýt.”
Phó Thư Dạng nói: “Cô đến trường học bằng cách nào?”
Hứa Mân chợt nhớ ra cô không đem theo túi, cũng không có tiền lẻ.
Thật ra, bây giờ ngồi xe buýt cũng có thể quẹt qua điện thoại ở phần lớn địa phương nhưng ngoại thành phía Tây đặc biệt hơn.
Nơi này là khu biệt thự, đa phần là người có tiền, mà biệt thự nào lại không có xe? Vậy nên ở phương diện giao thông công cộng thì lại không thuận tiện cho lắm. Không thông tàu điện ngầm, xe buýt vẫn là loại xe buýt cũ, chỉ có thể bỏ tiền hoặc quẹt thẻ xe buýt.
Nếu Phó Thư Dạng không nhắc, Hứa Mân cũng suýt quên.
Cô cũng không muốn lại đón xe về trường học, phải tốn rất nhiều tiền.
“Coi như tôi mượn anh.”
Hứa Mân nhận lấy thẻ xe buýt: “Lần sau sẽ trả lại cho anh.”
Như thể trả thẻ xe buýt cho Phó Thư Dạng thì anh sẽ lại trở thành học sinh.
“Ừm.”
Phó Thư Dạng lên tiếng, có cũng được mà không có cũng được, đi ra ngoài với Hứa Mân.
“Anh muốn ra ngoài à?”
Hứa Mân sợ anh lại đi uống rượu, muốn khuyên lại không biết khuyên thế nào, thấy anh cầm điện thoại trong tay mới nhẹ nhàng thở ra.
Chú ý đến ánh mắt cô, Phó Thư Dạng đại khái hiểu được trong lòng cô đang nghĩ gì, đóng cửa lại, giải thích một câu: “Đi mua bình hoa.”
Hứa Mân nhớ tới chuyện ngu xuẩn mình làm, che mặt nói: “Đều là lỗi của tôi. Bình hoa bao nhiêu tiền? Tôi chuyển trước cho anh.”
Phó Thư Dạng nói: “Mua trước nói sau.”
Hứa Mân cũng không kiên trì. Cô thật sự không biết một cái bình hoa trị giá bao nhiêu tiền.
Hai người sóng vai đi ra tiểu khu. Nhìn thấy họ, bảo vệ nhiệt tình lên tiếng chào, ánh mắt quét tới quét lui trên hai người như đèn pha.
“Trên người tôi không có thứ gì kỳ quái chứ?” Bị nhìn, Hứa Mân cũng hơi sợ hãi.
“Không có.”
Trong lòng Phó Thư Dạng biết bảo an đã hiểu lầm quan hệ của hai người nhưng cũng không tiện giải thích.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn bảo vệ một cái. Bảo vệ lập tức dời mắt.
Không nghĩ nhiều, Hứa Mân đứng ở cổng, hỏi Phó Thư Dạng: “Anh đi bên nào?”
Phó Thư Dạng chỉ về một hướng.
Hứa Mân thật sự cao hứng: “Tôi cũng ngồi xe ở bên kia, có thể đi chung một đường.”
Trạm xe buýt còn cách cổng chỗ bọn họ gần mười phút đi bộ. Hai người chậm rãi ung dung đi qua.
Hứa Mân vừa đi vừa nhìn, không thấy cửa hàng bán bình hoa nào: “Hình như bên này không có chỗ nào bán bình hoa cả. Có phải anh tính nhầm rồi không?”
Phó Thư Dạng bình tĩnh nói: “Còn ở phía trước.”
Đến trạm xe buýt vẫn không thấy cửa hàng bán bình hoa nào.
“Học trưởng, tôi đi trước, chờ anh ở trường học nhé.” Hứa Mân vẫy tay với Phó Thư Dạng.
Đợi cô lên xe, Phó Thư Dạng mới tiếp tục đi về phía trước.
Số tuyến xe buýt bên này không nhiều, hành trình lại vòng quanh nên xe buýt lại lượn về một cổng khác của tiểu khu Bạch Hạc Tháp.
Phía trước đang đèn đỏ, Hứa Mân thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, vậy mà lại thấy Phó Thư Dạng. Cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa ra gọi: “Học trưởng!”
Phó Thư Dạng ngẩng đầu nhìn cô, cũng hơi ngoài ý muốn.
“Sao anh lại ở đây? Mua được bình hoa chưa?”
Hứa Mân kỳ quái hỏi. Hướng vừa rồi bọn họ đi căn bản là hoàn toàn ngược lại với hướng này.
“Chưa.” Phó Thư Dạng nói.
Đèn xanh sáng lên, Hứa Mân đành phải vẫy tay với anh.
Buồn bực trong lòng một hồi, Hứa Mân lấy điện thoại di động ra, lên trang web mua sắm tìm kiếm bình hoa. Cô chọn ra mấy kiểu mình thích rồi gửi cho Phó Thư Dạng.
【 Học trưởng, trên mạng cũng có bán bình hoa, có rất nhiều kiểu dáng và màu sắc. Trời nóng như vậy, nếu không, anh trực tiếp lên mạng mua đi. 】
Phó Thư Dạng trả lời lại rất nhanh.
【 Tôi muốn mua một cái giống với trước đó. 】
Hứa Mân hơi sửng sốt.
Thực ra, Phó Thư Dạng nói đi mua bình hoa đã khiến cô cảm thấy kỳ quái. Dù sao cái kia cũng chỉ là một bình hoa rỗng, căn bản là vô dụng.
Vỡ thì vỡ thôi, tại sao phải mua lại một cái rỗng khác?
Chỉ để bày ra cho đẹp mắt à?
Vậy tại sao lại phải cố chấp mua giống nhau?
Một lát sau, Hứa Mân vỗ đầu một cái, bỗng nhiên nở nụ cười.
Cô thật vui, cười như đồ đần. Người bên cạnh cảm thấy tinh thần của cô không bình thường, lập tức ngồi xê ra bên ngoài.
Hứa Mân lại không chú ý nhiều như thế. Bây giờ, tâm tình của cô vô cùng tốt.
Sở dĩ Phó Thư Dạng muốn mua một cái bình giống với cái cũ không phải để trưng cho đẹp mắt mà bởi vì bình hoa kia là của Kim Mẫu, Phó Thư Dạng muốn trả lại ông ta.
Anh không muốn bộ biệt thự kia.
Thật ra Phó Thư Dạng cũng đang chờ mong, chờ mong một người có thể phơi bày chân tướng cho toàn thế giới.