Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Công Lược – Chương 23: Niềm Vui Bất Ngờ
Ôn Trĩ Sơ chỉ mới đọc tên bài viết Tiếng Anh này đột nhiên đã hiểu ra lý do tại sao giáo viên Tiếng Anh lớp 11-1 phẫn nộ, đây nào phải một cuộc thi, rõ ràng là cuộc đua người nào có bố quyền thế hơn.
Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, gia thế của Tần Gia Thụ cũng vô cùng hiển hách, trong nhà có công ty kinh doanh trên thị trường quốc tế, nhà ngoại làm chính trị, ông ngoại hắn cũng là một nhân vật có máu mặt.
Chỉ cần hắn muốn, cái giải thưởng như thế này có thể nhờ vào các mối quan hệ của gia đình để giành lấy, nhưng Tần Gia Thụ không hề làm vậy, hắn muốn tự mình chơi ván cờ này.
[Hệ thống: Quy tắc ngầm là gì thế?]
Ôn Trĩ Sơ giải thích, “Chính là gian lận.”
[Hệ thống: Gian lận ghê tởm đến vậy sao?]
Ôn Trĩ Sơ thấy Thiên Miêu tinh linh không hiểu, đổi giọng giải thích theo cách khác: “Không khác gì có kẻ cướp tiền của tôi”.
Thiên Miêu tinh linh: !
[Hệ thống: Đến ăn mày cũng cướp, đúng là mất hết tính người!]
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Giáo viên tiếng Anh lớp 11-1 lúc này tựa như chiếc quạt điện kiểu cổ treo trên nóc nhà, phì phò hổn hển thở trong tổ bộ môn.
“Một đám chó má!”
“Thầy Lý, thầy bớt giận.
Mặc dù Gia Thụ không được giải nhất nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến suất tuyển thẳng của thằng bé.
Giải thưởng này quan trọng thật, nhưng với Tần Gia Thụ thì nó cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không ảnh hưởng là bao.
Dù sao đứa nhỏ này cũng ưu tú như vậy, không phải lo lắng về suất tuyển thẳng của nó đâu”.
“Tôi có tức chuyện tuyển thẳng đâu, chuyện làm tôi tức chính là giải thưởng vốn là của học sinh lớp mình lại bị người khác cướp đoạt, cô có biết cướp đoạt có ý nghĩa gì không?! Là lưu manh! Là vô đạo đức!”
Thầy Lý mặt đỏ tía tai, giọng nói to đến mức có thể so sánh với tiếng của con gà la hét.
“Nhưng việc đã đến nước này rồi cũng không thể thay đổi được nữa, anh vẫn nên nghĩ xem nên nói chuyện này với Tần Gia Thụ như thế nào thì hơn”.
Thầy Lý ngồi lại bàn làm việc, thở dài.
Sau khi tổ tiếng Anh dần dần yên tĩnh lại, cô giáo tiếng Anh lớp 11-11 mới phân tâm quay lại chỉ những lỗi sai trọng điểm cho Ôn Trĩ Sơ.
“Em về xem kỹ lại một chút”.
Nói xong cô chỉ vào một phần kiến thức mình mới đánh dấu hỏi, “Biết xem thế nào chứ?”
Ôn Trĩ Sơ: “Dùng…!dùng mắt xem ạ”.
“…” Hình như cũng không có gì sai cả, cô giáo tiếng Anh căn dặn: “Mỗi ngày học thêm một ít từ mới”.
Xong rồi cô xua xua tay: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, em về lớp đi”.
Ôn Trĩ Sơ quay lại lớp, âm thanh máy móc bắt đầu đặt câu hỏi.
[Hệ thống: Con người các cậu thật kỳ quái, thi đấu còn phải giở thủ đoạn, tại sao lại thế?]
Ôn Trĩ Sơ vừa ngồi viết từ mới vừa giải thích: “Bởi vì cuộc thi tiếng Anh lần này có ảnh hưởng đến suất tuyển thẳng, cho nên có một số người không từ thủ đoạn muốn đoạt được nó”.
[Hệ thống: Suất tuyển thẳng quan trọng thế sao?]
Ôn Trĩ Sơ mở miệng, “Thực ra thì nó cũng không quan trọng với tôi lắm”.
[Hệ thống: Vì sao?]
“Vì người được tuyển thẳng không phải là tôi”.
“….”
Cậu được lắm.
Sau buổi tự học tối hôm đó, hai ngày tiếp theo chính là cuối tuần, Ôn Trĩ Sơ ở trong nhà chăm chỉ học từ mới Tiếng Anh, mục tiêu hai trăm từ, kết quả thuộc được hai mươi.
Ôn Trĩ Sơ cau mày nhìn một đống từ mới tiếng Anh, chu môi, dường như đang suy ngẫm.
[Hệ thống: Cậu đã ngừng ở chỗ này năm phút đồng hồ rồi đấy.]
Ôn Trĩ Sơ thở dài, “Mỗi chữ cái tiếng Anh này tôi đều biết, nhưng khi chúng nó đứng cùng nhau lại xa lạ đến vậy”.
[Hệ thống: Vui lòng nói ngắn gọn].
Ôn Trĩ Sơ: “Tôi không đọc được”.
[….]
Sau đó cậu bất đắc dĩ, đành phải lật lại sách, có lẽ môn học Tiếng Anh này cả đời cậu cũng không thể vượt qua nổi.
Hai ngày cuối tuần nhanh chóng trôi qua, sáng sớm thứ hai lại đến.
Tần Gia Thụ mới vào lớp không bao lâu, đã có người đi tới chỗ hắn.
Tưởng Vũ đứng bên cạnh hắn thông báo, “Tần Gia Thụ, thầy giáo Tiếng Anh bảo tôi và cậu đến tổ tiếng Anh một chuyến.”
Tần Gia Thụ đồng ý ngay, “Được.”
Sau đó hắn đứng dậy, cùng Tưởng Vũ tới tổ tiếng Anh.
Vừa mới vào văn phòng tổ tiếng Anh thì hai người họ đã thấy giáo viên Tiếng Anh lớp 11-1 và thầy chủ nhiệm giáo dục đang ngồi nói chuyện với nhau.
Thầy Lý: “Tới rồi à, Tần Gia Thụ, Tưởng Vũ, hai em tìm chỗ ngồi đi, thầy có chuyện muốn nói với các em”.
Sau khi hai người họ ngồi xuống, thầy Lý lấy giấy chứng nhận thành tích và huy chương từ trong ngăn kéo ra, định nói gì đó nhưng rồi lại mím chặt môi.
Giấy chứng nhận và huy chương của các lớp khác đã được chuyển cho các giáo viên Tiếng Anh từng lớp, bây giờ trong tay ông chỉ còn lại thành tích của lớp mình.
Giấy chứng nhận và huy chương được mang về trường từ thứ sáu tuần trước, nhưng sợ ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp cuối tuần của học sinh nên ông chưa báo, kéo dài đến tận thứ hai mới gọi người lên.
Chủ nhiệm giáo dục thấy thầy Lý khó mở miệng, cầm đồ đưa luôn cho hai học sinh trước mặt, “Cuộc thi viết bài tiếng Anh cấp tỉnh đã có kết quả, thành tích của hai em đều rất tốt”.
Tần Gia Thụ và Tưởng Vũ giơ tay nhận lấy.
Tần Gia Thụ nhìn lớp bìa đỏ bên ngoài giấy chứng nhận, đưa tay lật ra, ánh mắt lập tức sững lại.
Thầy Lý luôn một mực chú ý đến biến đổi trên nét mặt của Tần Gia Thụ, nhưng ngoài ý muốn, đối phương không hề biểu hiện ra cảm xúc gì khác lạ, thậm chí có thể nói hắn vô cùng bình tĩnh.
Tưởng Vũ nhìn giải thưởng của mình, là Giải Nhì, cậu ta lập tức nghĩ Giải Nhất chắc chắn là của Tần Gia Thụ.
Mặc dù cậu ta là lớp trưởng lớp một, nhưng so về thành tích, cậu ta và Tần Gia Thụ vẫn có một chút chênh lệch.
Cậu ta quay đầu nhìn sang, chỉ thấy giấy chứng nhận của đối phương lại giống y như mình.
Tần Gia Thụ cũng đạt Giải Nhì!
Tưởng Vũ mất vài giây không thể nào tin, nghi ngờ nhìn về phía thầy Lý, không đợi cậu ta mở miệng, người bên cạnh đã hỏi trước.
“Giải Nhất là bạn học nào thế ạ?”
Ánh mắt Tần Gia Thụ bình thản, trên mặt không có biểu hiện gì khác lạ, câu hỏi người đạt giải nhất là ai kia không hề mang theo sự không cam lòng, dường như chỉ là một câu hỏi tò mò vậy.
Thầy Lý hơi ngoài ý muốn, “Là học sinh Lục Trung thành phố bên cạnh”.
Tần Gia Thụ gật đầu, tỏ ra là mình đã biết, sau đó hắn đứng lên: “Thầy, nếu không còn chuyện gì thì em xin phép về trước”.
Thầy Lý nhìn hắn muốn nói lại thôi: “Gia Thụ, em không muốn nói gì sao?”
“Không ạ”.
Hắn cúi đầu nhìn giấy chứng nhận trên tay, giọng nói thanh nhã bình tĩnh: “Em rất hài lòng với thứ hạng này, không được giải nhất là do mình không bằng người ta, sau này em sẽ cố gắng hơn nữa”.
Trái tim thầy Lý như bị đổ chai gia vị lên, cuối cùng cũng không nói đến chuyện quy tắc ngầm phía sau cho Tần Gia Thụ biết.
Không nói, Tần Gia Thụ sẽ cho là mình không giỏi bằng người, tiếp tục cố gắng.
Nói ra rồi, học sinh của ông sẽ cảm thấy cố gắng cũng vô dụng, chuyện gì cũng có thể dùng tiền giải quyết.
Thầy Lý cắn răng, chọn cách không nói ra.
Trước khi hai học sinh về lớp, chủ nhiệm giáo dục mở miệng nói: “Chút nữa hai em mang bài viết Tiếng Anh của mình giao cho phòng phát thanh, để lát nữa đọc trong buổi lễ chào cờ”.
Nói xong, ông còn hỏi ý kiến hai người họ: “Muốn tự mình đọc hay để bạn học khác đọc thay”.
Tần Gia Thụ: “Để bạn học khác đọc đi ạ”.
Tưởng Vũ cũng bày tỏ muốn để bạn học khác đọc.
Tự học sáng thứ hai kết thúc, các học sinh lần lượt ra khỏi dãy phòng học, xuống sân tập hợp.
Ôn Trĩ Sơ đứng trong đội ngũ lớp 11-11 nghiêm túc nhìn lá cờ đỏ được kéo lên cao.
Sau khi nghi thức kéo cờ kết thúc, thầy chủ nhiệm giáo dục lên bục phát biểu.
“Tháng trước cuộc thi viết bài Tiếng Anh cấp tỉnh đã được tổ chức, học sinh trường chúng ta tích cực tham gia, thành tích đạt được vô cùng khả quan, các bạn học nhận giải lần lượt là: Giải Nhì, Lớp 11-1 Tần Gia Thụ, Tưởng Vũ, lớp 11-5…”
Các học sinh nghe thầy chủ nhiệm giáo dục đọc tên, lần lượt đứng dưới cờ phát biểu vài câu, sau đó có bạn học chuyên dẫn chương trình lên bục, bắt đầu đọc ba bài viết có thứ hạng cao nhất trường.
Ôn Trĩ Sơ đứng dưới, nghe cũng chẳng hiểu.
[Hệ thống: Sao nét mặt nhân vật chính thối thế kia.]
Ôn Trĩ Sơ: “Có lẽ là nhân vật chính cũng không thích bài của mình bị đọc trước toàn trường”.
[…..]
Bởi vì Thiên Miêu tinh linh đặt câu hỏi nên Ôn Trĩ Sơ cũng một mực chú ý đến Tần Gia Thụ.
Bề ngoài của đối phương không có gì khác thường, nhưng Ôn Trĩ Sơ lại cảm thấy dường như hắn đang tức giận, không, không phải dường như, mà đúng là Tần Gia Thụ hiện giờ rõ ràng đang rất phẫn nộ.
Bàn tay trái của hắn nắm chặt thành quyền, bởi vì đứng quá xa nên Ôn Trĩ Sơ không thể quan sát hết từng chi tiết, thế nhưng bầu không khí vô hình xung quanh hắn rõ ràng khác biệt so với thường ngày.
Nếu như trước kia, lúc nào Tần Gia Thụ cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc dù bây giờ hắn vẫn đứng thẳng, nhưng đôi mắt lại nhìn xuống phía dưới.
Ngay lúc Ôn Trĩ Sơ còn đang tự hỏi, trong đầu bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, làm nhân vật chính hoảng sợ, nhiệm vụ hoàn thành giá trị nhân vật phản diện tăng 4%, phần thưởng 100 tệ, nhiệm vụ thất bại trừ 100 tệ].
Ôn Trĩ Sơ nhìn người đứng ở trên bục, nuốt nước bọt, hiện giờ mà đi gây sự với đối phương chắc chắn không thể nào có quả ngon mà ăn được.
Sau khi tiết mục đọc bài kết thúc, các học sinh được cho phép giải tán, tự do hoạt động.
Cậu bạn học Tần Gia Thụ này vẫn tỉnh táo vô cùng, làm cho hắn hoảng sợ đúng là một chuyện không hề nhỏ, dù là bị người khác quy tắc ngầm đẩy xuống hạng hai, mà hắn còn có thể mỉm cười đứng trên bục cao nhận khen thưởng, chắc chắn chẳng phải một kẻ bình thường.
Ôn Trĩ Sơ rầu rĩ đi vào cửa hàng tiện lợi, định mua mấy cái bút, nhưng vừa ngẩng đầu lên cậu lại ngoài ý muốn thấy vài món đồ.
Sau khi các học sinh được giải tán, Quý Phong Trường tìm Tần Gia Thụ, thấy hắn định quay về lớp học, cậu ta nhảy đến ôm vai đối phương: “Lão Tần, chơi bóng không?”
Tần Gia Thụ hất tay Quý Phong Trường ra, lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Không đi”.
Làm anh em tốt đã nhiều năm, Quý Phong Trường cũng biết tâm trạng Tần Gia Thụ không tốt, nhưng há miệng cũng không biết nói sao: “Thôi mà, chẳng phải chỉ là hạng hai thôi sao, có gì…”
Tần Gia Thụ quay đầu lườm cậu ta một cái.
Quý Phong Trường lập tức sửa lời: “Trong cùng ngăn bàn của tao có đồ đó, mày tự lấy đi”.
Nói xong lập tức chuồn mất.
Tần Gia Thụ quay về lớp, không có người nào ở trong.
Hắn đi về phía bàn học của Quý Phong Trường, lục tìm được một bao thuốc lá trong ngăn, cất bước đi ra ngoài.
Bàn tay hắn nắm chặt hộp thuốc lá, nhanh chân tiến về phía trước, hắn thật sự không cam lòng.
Rất không cam lòng.
Buổi học ngày hôm nay Tần Gia Thụ qua loa lấy cớ xin nghỉ học, không biết đã đi đâu làm gì, chỉ biết đến khi tự học tối sắp kết thúc hắn mới quay về thu dọn đồ đạc.
Như thường lệ, hắn là người cuối cùng rời khỏi lớp, phụ trách việc tắt đèn phòng học.
Bên ngoài cửa lớp 11-1, Ôn Trĩ Sơ lén lén lút lút hồi hộp trốn bên cửa.
[Hệ thống: Cậu chắc chắn là mình sẽ dọa được hắn chứ?]
Ôn Trĩ Sơ: “Không chắc”.
[Hệ thống: Vậy cậu mua những thứ này làm gì?]
Ôn Trĩ Sơ: “Thà tin là có, còn hơn không có gì để tin”.
Sau đó cậu nghe được tiếng bước chân vang lên, đến rồi, đến rồi.
Ngay lúc người kia sắp đi qua cửa lớp 11-1, Ôn Trĩ Sơ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xông ra, kéo thứ đồ trên tay một cái.
Pằng!
Những dải ruy băng rực rỡ trong nháy mắt từ không trung bay xuống, mấy dải ruy băng này đột nhiên xuất hiện, không ít sợi rơi xuống trên người Tần Gia Thụ.
Nhưng Tần Gia Thụ nhìn cậu, nét mặt vẫn bình thản.
“Thiên Miêu tinh linh?”
[Hệ thống: Hừ hừ.]
“Nói gì đi chứ.”
[Hệ thống: Hắn không hoảng sợ, tôi có thể nói gì đây?]
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, cái còi hơi lè lưỡi trong miệng bị cậu thổi thẳng ra.
“Ba ——” một tiếng đập thẳng vào mặt Tần Gia Thụ.
[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện 22%, phần thưởng 100 tệ.]