Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Công Lược – Chương 22: Giải Nhì
Nghe thấy mối quan hệ thân mật quen thuộc này, Ôn Trĩ Sơ lập tức cứng đờ cả người.
Sau đó tựa như một chiếc đĩa phim bị kẹt, cậu cứng nhắc quay đầu từng chút từng chút một, quả nhiên đối mặt với khuôn mặt thân thiết của chủ nhiệm giáo dục.
Ôn Trĩ Sơ:…
Trong lúc nhất thời, bầu không khí dường như đóng băng lại, nếu có một cây kim rơi xuống mặt đất lúc này chắc là cũng có thể nghe thấy rõ thanh âm.
Ôn Trĩ Sơ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai muốn giấu bức thư tình vào trong túi, nhưng chưa đến một giây sau chủ nhiệm giáo dục đã đập một phát vào đầu cậu.
“Ôn Trĩ Sơ! Em làm gì ở đây?!”
Lần này cú đánh của chủ nhiệm giáo dục cũng không quá mạnh, nhưng đầu cậu đến cùng cũng không phải được làm từ đá, đau đến rêи ɾỉ ra tiếng.
Ôn Trĩ Sơ ôm đầu, cúi đầu nói: “Không có…!Em không làm gì hết”.
Chủ nhiệm giáo dục khoanh tay nhìn cậu: “Không phải em muốn làm chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng hả?”
Ôn Trĩ Sơ nghe xong vội vàng lắc đầu.
“Còn không thừa nhận?”
Ôn Trĩ Sơ lắp bắp mở miệng, “Em…!nói nhầm ạ”.
Chủ nhiệm giáo dục không tin, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ: “Cho tôi một lý do thuyết phục”.
Ôn Trĩ Sơ tạm dừng, sau đó nhỏ giọng nói: “Bây giờ là ban ngày, chỗ nào cũng có ánh sáng”.
Cho nên không thể làm được những chuyện không lộ ra ngoài ánh sáng.
Chủ nhiệm giáo dục: …
Tần Gia Thụ: ….
Sau khi nói xong, cậu sợ chủ nhiệm giáo dục lại ân cần hỏi han cái đầu của mình, nên hơi lùi về sau trốn tránh.
Chủ nhiệm giáo dục từ trên cao nhìn xuống, sau đó phát hiện ra điểm mấu chốt, giọng điệu nghiêm khắc hỏi: “Em đang cầm cái gì thế kia?”
Ôn Trĩ Sơ giấu giếm: “Không có gì ạ”.
“Đưa tôi xem”.
Ôn Trĩ Sơ không chịu đưa, thậm chí còn lui về sau một bước, trong lòng tựa như có một vạn con Alpaca đang chạy như điên, vừa chạy vừa nhổ nước bọt vào người cậu.
Tại sao cậu lại xui xẻo đến vậy?
Lúc này Thiên Miêu tinh linh cái hay không nói, lại nói cái dở.
[Hệ thống: Cậu mà còn sợ xui xẻo cơ à?]
Ôn Trĩ Sơ chậm rãi gõ một dấu ?
[Hệ thống: Tôi tưởng cậu đã quen rồi].
“….”
Chủ nhiệm giáo dục lại mở miệng nhắc lại: “Đưa tôi xem!”
Ôn Trĩ Sơ cố giãy dụa lần cuối: “Có thể…!không đưa không ạ?”
“Không được!” Chủ nhiệm giáo dục tiến lên giật lấy: “Đưa nó cho tôi!”
Phong thư trong tay bị đoạt mất, sự hoảng hốt trên mặt Ôn Trĩ Sơ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bàn tay giơ lên giữa không trung, ánh mắt vẫn đuổi theo chiếc phong bì, đôi môi hồng hào khỏe mạnh mím rất chặt, tựa như muốn nói lời nào đó để giữ lại, nhưng lại không thể nói thành câu.
Tần Gia Thụ đứng bên lạnh lùng chứng kiến, sau đó quét mắt qua phong thư trên tay chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhiệm giáo dục giật phong thư tới, lúc nhìn thấy hình trái tim dán trên mặt bên của phong thư, lập tức nổi trận lôi đình.
“Ôn…”
“Thưa thầy”.
Chủ nhiệm giáo dục vừa mở miệng phát ra được một âm tiết đã bị cắt ngang, quay đầu khó hiểu nhìn về phía Tần Gia Thụ: “Sao thế?”
Tần Gia Thụ cười nói: “Bây giờ vẫn đang là thời gian lên lớp”.
Các phòng học đều cách nhau một bức tường, nhưng giờ họ đang đứng trên hành lang, các lớp học ở tầng một gần như đều mở cửa, chỉ cần có người ở ngoài hành lang lớn tiếng, âm thanh sẽ vang vọng, trong lớp đương nhiên cũng nghe thấy rõ ràng.
Giọng nói xuất sắc hoàn hảo kia tiếp tục nói: “Thầy giáo dục bạn học Ôn ở đây sẽ ảnh hưởng đến các lớp học khác”.
Học tập dù có đáng tin đến thế nào, cũng không bằng quả dưa ngon chờ hóng, cứ cho là bạn vốn là một học sinh nghiêm túc, nhưng hoặc ít hoặc nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi những tác động bên ngoài.
Chủ nhiệm giáo dục ngẫm lại cảm thấy có lý: “Gia Thụ, em nói đúng”.
Nói xong, ông nhìn Ôn Trĩ Sơ, bảo: “Em vào trong với tôi”.
Rồi quay người đi vào lớp 9.
Ôn Trĩ Sơ hơi khó tin, ngẩng đầu lên nhìn Tần Gia Thụ.
Đối phương không nhìn cậu, lập tức đi theo chủ nhiệm giáo dục vào trong.
Mặc dù lý do Tần Gia Thụ đưa ra là sợ ảnh hưởng đến những học sinh lớp khác đang trong thời gian học tập, nhưng trong lúc vô tình hắn đã bảo vệ lòng tự trọng cho cậu.
Trong thời kỳ thanh xuân ngang ngược ngạo nghễ này, có ai lại muốn bị chỉ trích trước mặt mọi người?
Ôn Trĩ Sơ nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của đối phương, không biết có phải hắn cố ý giải vây hộ mình hay không.
Nhưng suy nghĩ kỹ thêm một chút, Tần Gia Thụ ghét cậu như vậy, có lẽ là hắn sợ ảnh hưởng đến các bạn học lớp khác thật.
Sau khi hai người kia đi vào lớp 9 không lâu, Ôn Trĩ Sơ mới lề mà lề mề theo vào.
Vào trong lớp rồi, cậu không quên tri kỷ đóng cửa lớp lại, đề phòng lát nữa chủ nhiệm giáo dục không khống chế được âm lượng, lại để học sinh lớp khác nghe thấy lời hỏi thăm ân cần của thầy với mình.
Ba người cùng đi vào khiến cho hai học sinh đang ở lại trong lớp 9 hoảng sợ, chủ nhiệm giáo dục phất phất tay: “Không có chuyện gì liên quan đến các em đâu, làm gì thì cứ làm đi”.
Hai người kia nghe lời thầy nói, làm bộ tiếp tục hoàn thành chuyện của mình, nhưng mấy lỗ tai lại lặng lẽ dựng đứng lên.
Chủ nhiệm giáo dục cầm phong thư đập lên bàn, “Nói xem, đây là cái gì?”
Mặc dù theo kinh nghiệm nhiều năm làm chủ nhiệm giáo dục, ông có thể nhìn ra ngay đây là một phong thư tình, nhưng bởi vì lần trước Ôn Trĩ Sơ đã cam đoan với ông rằng cậu sẽ không theo đuổi Mạnh Nghiên nữa, cho nên ông muốn hỏi lại thêm một lần.
Lúc này, bạn học nam ngồi trong lớp 9 cũng ngạc nhiên, sau đó dùng ánh mắt không dám tin nhìn ba người trước mặt, lại nhìn xuống phong thư tình trên bàn.
Ôn Trĩ Sơ không tiện mở miệng, ánh mắt đảo qua đảo lại không biết dừng ở đâu.
Hàng lông mày rậm của chủ nhiệm giáo dục dựng đứng lên: “Nói!”
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ, hơi run rẩy: “Thư…!thư tự giới thiệu”.
“…”
Có quỷ mới tin.
Tần Gia Thụ đứng bên cũng không nói gì, lần đầu tiên hắn nghe thấy một lời nói dối như thế này, cũng có thể đối phương không nói dối thật.
Lúc này thiếu niên cúi đầu không dám nhìn ai, không biết vì xấu hổ hay thế nào mà hai tai đỏ như nhỏ máu, ngón tay níu chặt lấy tay áo đồng phục.
Chủ nhiệm giáo dục đang định mở miệng bác bỏ câu trả lời của cậu, suy nghĩ một thoáng lại ngừng lời.
Nghĩ kỹ mà xem, thư tình không phải chính là một bức thư tự giới thiệu hay sao?!
Ông nhìn Ôn Trĩ Sơ, thằng ranh con này, thế mà cũng biết ăn nói uyển chuyển ghê nhỉ.
Nhưng nếu không thể ép hỏi ra được hai chữ thư tình thì thầy chủ nhiệm giáo dục nhất quyết không thể bỏ qua.
“Nếu là thư giới thiệu, vậy thì em giải thích cho tôi nghe, sao trên phong bì lại có hình trái tim?”
Ôn Trĩ Sơ choáng váng.
“Nói đi”.
Ôn Trĩ Sơ nhắm mắt nói: “Vì…!vì muốn biểu đạt…!sự chân thành ạ”.
Chủ nhiệm giáo dục: ?
Ôn Trĩ Sơ tiếp tục mở miệng, giọng nói còn mang theo tiếng run rẩy căng thẳng: “Để…!để cho người nhận hiểu được…!hiểu được trái tim của em.”
Chủ nhiệm giáo dục: …
Cuối cùng thầy chủ nhiệm giáo dục cũng không nhịn được nữa, tiến lại gần, giơ tay đập đầu Ôn Trĩ Sơ mấy cái: “Còn ngụy biện! Ngụy biện! Ngụy biện!”
Thầy biết trong nhà đứa nhỏ này xảy ra chuyện, hiện giờ tâm hồn yếu ớt mỏng manh như cây rong biển, không thể tổn thương tinh thần nó, thế thì thầy chỉ có thể giơ tay lên tấn công vật lý.
Ôn Trĩ Sơ chỉ cảm thấy đầu mình không khác gì quả bóng da, bị đập trúng rồi chỉ muốn trốn về sau.
“Thầy…!thầy đừng…!sẽ đau”.
Chủ nhiệm giáo dục nghe xong còn tưởng là thằng nhóc này quan tâm mình: “Tôi không đau”.
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt: “Em nói là em…”
“.
.
.”
Chủ nhiệm giáo dục hít sâu một hơi, không ngừng tẩy não chính mình, mình là giáo viên mình đối xử với học sinh phải có kiên nhẫn, phải có tình yêu.
Thầy mở miệng nói tiếp với cậu: “Thầy cho em thêm một cơ hội cuối cùng, em nói đi, đây có phải thư tình không!”.
Thấy không thể trốn nổi, Ôn Trĩ Sơ thừa nhận: “Vâng”.
Mặc dù thừa nhận là thư tình, nhưng Ôn Trĩ Sơ cũng không định khai khách hàng của mình ra, dù sao chuyện hôm nay cũng là do cậu làm sai.
“Viết cho ai?”
“Bạn học…!Mạnh…!Mạnh Nghiên”.
“Được lắm, tôi biết ngay trong miệng tên nhóc nhà em không bao giờ có lời nói thật”.
Chủ nhiệm giáo dục lập tức tức điên, những lời hứa lần trước Ôn Trĩ Sơ nói với ông đều đã tan thành mây khói.
Ông tức quá, mở thư ra, không thèm nhìn mà đưa đến trước mặt Ôn Trĩ Sơ: “Đọc cho tôi nghe”.
Ôn Trĩ Sơ đỏ mặt, rõ ràng cậu hơi xấu hổ.
Bức thư tình này là lá thư tình đầu tiên cậu biết, cậu rất ngại ngùng không muốn đọc lên.
“Thầy ơi…!Hay là thầy…!tự xem đi”.
Chủ nhiệm giáo dục: “Ai hiếm lạ mấy bức thư tình của cậu!”
Nhưng một giây sau, trang giấy quay đầu, thầy chủ nhiệm giáo dục phấn khởi tràn ngập bắt đầu đứng đọc.
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Tần Gia Thụ:.
.
.
Nội dung:
“Bạn học Mạnh Nghiên thân yêu, chào bạn.
Bạn thật sự rất xinh đẹp, mỗi lần trông thấy bạn, tớ sẽ không cầm lòng nổi nhìn bạn thêm vài lần.
Phía dưới đôi mắt bạn là chiếc mũi, bên dưới mũi vừa vặn là một cái miệng.
Bạn trong lòng tớ đặc biệt lại không đặc biệt, bởi vì người khác cũng giống bạn, dưới mắt là mũi, dưới mũi là miệng…”
Chủ nhiệm giáo dục đọc thư tình, mí mắt run rẩy.
Làm giáo viên nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thầy tự nghi ngờ chính mình, có lẽ nào đây đúng là một phong thư giới thiệu thật không?
Ông khàn giọng mở miệng: “Ôn Trĩ Sơ”.
Ôn Trĩ Sơ ngẩng đầu nhìn ông.
“Có phải là thầy hiểu lầm em rồi không?”
Thấy Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, hai mắt thầy chủ nhiệm giáo dục lập tức tối sầm lại.
Phong thư tình này nghiêm chỉnh tuân theo tất cả tiêu chuẩn của người mua, không được viết đối phương thành một kẻ nịnh nọt, tình cảm của đối phương dành cho Mạnh Nghiên viết vào cũng được, không viết cũng không sao, nhưng phải biểu đạt được thưởng thức và ái mộ của cậu ta với cô ấy.
Ý tứ chính là không hề nói yêu, nhưng câu câu chữ chữ đều không rời khỏi tình yêu.
Sáng nay cậu đã gửi nội dung thư tình cho người mua, đối phương còn hết sức hài lòng, nói muốn gửi thêm cho cậu 5 tệ, để cậu có thể kiếm được 30 tệ cho bức thư này.
Lúc ấy Ôn Trĩ Sơ đã hơi cảm động, nhưng bây giờ đừng nói đến 30 tệ, ngay cả 3 hào cũng chẳng có.
Chủ nhiệm giáo dục đọc lại một lần, phát hiện bức thư này không hề có những từ ngữ lớn mật lộ liễu, phần lớn là khen ngợi cuộc sống và thành tích của Mạnh Nghiên tốt đẹp thế nào, chói sáng thế nào, cả một bức thư đến ngay cả một chữ thích cũng không có.
Ông hắng giọng, cất tiếng hỏi: “Thực sự em chỉ hâm mộ bạn học Mạnh Nghiên, chứ không phải có ý gì khác?”
Ôn Trĩ Sơ gật gật đầu.
Chủ nhiệm giáo dục liếc mắt đọc qua, sau đó lại đặt thêm câu hỏi: “Câu cuối cùng của bức thư này có ý nghĩa gì?”
Nói xong liền đọc câu cuối lên: “Bạn học Mạnh Nghiên, bạn trong lòng tôi yyds?”
(*) yyds (永远的神: yǒnɡyuǎn de shén)Vĩnh viễn là Thần.
“Gia Thụ, em biết không?”
Tần Gia Thụ không quan tâm chút nào: “Em không biết”.
Chủ nhiệm giáo dục: “Ôn Trĩ Sơ, em giải thích cho thầy nghe, đây là ý gì? Yyds là sao?”
Ôn Trĩ Sơ im lặng một lát mới lên tiếng trả lời: “Vĩnh viễn…!độc thân”.( 永远单身: yǒnɡyuǎn dān shēn)
Chủ nhiệm giáo dục:.
.
.
Tần Gia Thụ:.
.
.
Khá lắm, không ăn được thì đạp đổ.
Đã không thể ở bên cạnh nhau, vậy thì chúc cho đối phương độc thân cả đời!
Chủ nhiệm giáo dục trợn mắt, ngay lúc này ông không biết nên nói gì với Ôn Trĩ Sơ mới ổn, thật khó mà tưởng tượng nổi.
“Em có biết hành vi này của mình được gọi là gì không?”
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu ngoan ngoãn nói: “Phạm…!tội chưa thành”.
Chủ nhiệm giáo dục nghiêm khắc phê bình cậu một trận, coi như cho qua chuyện này.
Ông vốn còn một đống lời lẽ soạn sẵn trong lòng, nhưng ông sợ nói ra lại ảnh hưởng đến tâm lý đứa nhỏ, cuối cùng đành phải tha cho cậu.
“Nể tình thái độ biết nhận sai của em, tôi nhân nhượng bỏ qua cho em một lần.
Nếu còn lần sau, lập tức viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ cho tôi! Nghe rõ chưa?!”
Ôn Trĩ Sơ vội vàng gật đầu: “Rõ…!rõ ạ”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục dạy dỗ học sinh xong liền cất bước rời đi, Tần Gia Thụ cũng theo thầy ra ngoài.
Lúc rời đi hắn chú ý tới Ôn Trĩ Sơ đang nhìn mình, đôi mắt kia chứa đầy sự biết ơn.
Tần Gia Thụ biết tại sao đối phương lại nhìn mình như vậy, vừa rồi thực chất hắn cũng không hề cố ý giúp cậu, chẳng qua chỉ là hắn muốn trả lại phần nhân tình chuyện đồng phục lần trước mà thôi.
Dù sao nếu nợ nhân tình của loại người như thế này, là ai cũng sẽ cảm thấy mất tự nhiên.
Chủ nhiệm giáo dục và Tần Gia Thụ đi rồi, Ôn Trĩ Sơ mới thở phào một hơi.
Hiện giờ thư tình đã bị bóc không thể dùng được nữa, Ôn Trĩ Sơ định lấy điện thoại ra liên hệ người mua hủy bỏ đơn đặt hàng.
Ai ngờ mới lấy điện thoại di động ra thì lại nhìn thấy 30 tệ được chuyển khoản đến, thời gian chuyển khoản hiển thị là năm phút trước, cậu vừa nhìn thấy, hai mắt đã trợn to.
Bây giờ tốt rồi, không những phải liên lạc với người mua yêu cầu hủy đơn, còn phải liên hệ để trả lại tiền.
Ôn Trĩ Sơ cảm thấy mình như bị giáng một gậy vào đầu, tiền tới tay cầm còn chưa nóng đã vội chạy đi.
Bạn học nữ lớp 9 kia không biết đã ra ngoài từ lúc nào, ngay lúc Ôn Trĩ Sơ định trả tiền lại cho Đẹp Trai Nhất Mặt Đất, bên tai lại vang lên một giọng nói: “Chờ một chút!”
Ôn Trĩ Sơ không hiểu có chuyện gì xảy ra, thuận theo giọng nói kia nhìn lại, chỉ thấy bạn học nam ngồi ở bàn học bên kia đang ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên, “Đừng trả lại tiền!”
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, nhìn bạn học nam, khó tin hỏi: “Cậu là…!Đẹp Trai Nhất Mặt Đất?!”
Bạn học nam kia đi về phía cậu: “Cậu nói gì cơ, nói to lên chút”.
Ôn Trĩ Sơ cất cao giọng nói: “Cậu là Đẹp trai…!nhất mặt đất?”
Bạn học nam kia nhếch miệng cười lên: “Không sai, chính là tôi”.
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Cậu dám khẳng định, câu hỏi đầu tiên của cậu chắc chắn đối phương đã nghe được.
Nhưng người mua đã đứng trước mặt mình, vậy thì càng tiện rồi.
Ôn Trĩ Sơ mở miệng nói: “Cậu…!cậu cũng thấy rồi đấy, thư tình đã bị bóc…!không dùng được nữa, để tôi trả lại tiền cho cậu”.
“Không cần đâu”.
“Hả?”
Bạn học nam kia nói: “Phong thư tình này tôi rất hài lòng, cậu nhận tiền đi”.
Nói xong, cậu ta cầm lấy thư tình trong tay Ôn Trĩ Sơ: “Để thư tình lại”.
Ôn Trĩ Sơ không thể tin nổi: “Thật…!thật sao?”
“Ừ”, Cậu bạn kia vỗ vai Ôn Trĩ Sơ: “Tôi đúng là muốn nói với Mạnh Nghiên tôi thích cô ấy, nhưng lại không muốn quấy rầy cô ấy nên không để lại tên, tìm cậu nhờ viết hộ cũng vì cảm thấy cô ấy không biết, tôi không cam lòng”.
“Không ngờ người viết hộ tôi lại là cậu, mặc dù tôi không thích cậu, nhưng vẫn cám ơn cậu không khai ra tôi”.
[Hệ thống: Cho một cái tát rồi lại cho một quả táo ngọt].
Hai người họ chỉ có mối quan hệ mua bán, người mua đã nhận hàng, thì Ôn Trĩ Sơ cũng không cần phải giao lưu với cậu ta nữa, nhưng cuối cùng cậu vẫn trả lại cho đối phương một nửa số tiền.
Nãy giờ một mực ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, Ôn Trĩ Sơ trở về lớp liền biến thành một đống thạch nằm nhũn ra bàn, muốn cho mình thả lỏng thêm một lát.
Lúc này chỉ còn hai ba phút là đến giờ tan học.
[Hệ thống: Cậu vẫn nên đứng đậy đi].
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu.
[Hệ thống: Nhanh đi ăn cơm trưa, hôm nay nhà ăn có Sườn non chua ngọt].
Sau một khắc liền thấy Ôn Trĩ Sơ chậm rãi đứng dậy, “Vậy tôi vẫn nên đi tới đó thôi”.
Bởi vì hôm nay thần kinh luôn căng thẳng, Ôn Trĩ Sơ xới thêm chút cơm, sau khi ăn xong định về ký túc xá đi ngủ, nhưng mới đến tầng dưới khu ký túc xá, cậu đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không ai khác chính là bạn học Mạnh Nghiên.
Cô gái mới trông thấy cậu đã hơi nhíu mày, nhưng vẫn bước tới.
“Ôn Trĩ Sơ, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”.
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên: “Có…!có thể”.
Hai người cùng nhau đi đến một nơi râm mát, Mạnh Nghiên đi thẳng vào vấn đề, “Hôm nay tôi nghe người khác nói bạn học Ôn gửi thư tình cho tôi.
Bạn học Ôn, tôi đứng đây nói với bạn thêm một lần nữa, tôi không thích bạn, hai chúng ta không có khả năng”.
Ôn Trĩ Sơ gật đầu: “Chuyện trước kia…!thật xin lỗi cậu”.
Mặc dù chuyện lúc trước đều là do nguyên chủ làm, nhưng bây giờ cậu là Ôn Trĩ Sơ của thế giới này, cho nên cậu vẫn muốn thay nguyên chủ xin lỗi Mạnh Nghiên.
Ánh mắt của Mạnh Nghiên nhìn cậu rất phiền chán: “Tôi hi vọng sau này cậu đừng bám lấy tôi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không thích cậu, cậu khác người tôi thích một trời một vực, tôi thích một người luôn tỏa sáng lấp lánh”.
Nói xong, cô ấy liền cất bước rời đi, lúc quay người cái đuôi ngựa suýt chút nữa quất thẳng vào mặt cậu.
[Hệ thống: Người luôn tỏa sáng lấp lánh là ai?]
Ôn Trĩ Sơ cũng không biết, nghĩ nghĩ rồi trả lời, “Có lẽ là lập trình viên đấy.”
Thiên Miêu tinh linh: ?
“Bởi vì đầu của họ luôn lấp lánh ánh sáng.” (Hói)
Trưa hôm đó gần như cậu ngả đầu xuống giường là ngủ ngay, may mà tỉnh dậy chưa trễ giờ học.
Cậu nhanh chóng đứng dậy chạy về lớp, cách thời gian vào lớp còn có năm phút đồng hồ.
Lúc đi ngang qua bàn, hạng hai đếm ngược đang cầm điện thoại xem gì đó.
Ôn Trĩ Sơ hơi tò mò, lạch bạch đi đến nhìn thoáng qua.
“Đang…!đang xem gì thế?”
Hạng hai đếm ngược thấy người đến là cậu, liền lắc lư điện thoại trước mặt Ôn Trĩ Sơ: “Xem tài vận của chòm sao, mày có xem không?”
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, “Tôi…!không xem”.
Hạng hai đếm ngược: “Không tin à?”
Ôn Trĩ Sơ: “Ừ, tôi tin vào khoa học”.
Hạng hai đếm ngược vừa nhìn cậu vừa mở miệng nói: “Nó nói sáu tháng cuối năm chòm Ma Kết, Bảo Bình, Song Tử, Bạch Dương sẽ rất giàu có!”.
Ôn – Bạch Dương – Trĩ Sơ lại yên lặng quay về cạnh cậu ta.
Hạng hai đếm ngược khó hiểu: “Không phải mày không muốn xem hả?”
Ôn Trĩ Sơ: “Cuối cùng thì khoa học cũng là huyền học”.
(*) Huyền học (trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia).
Nguồn: vtudien.com
“.
.
.”
Sau khi xem hết tài vận của chòm sao, Ôn Trĩ Sơ đắc chí trở về chỗ mình ngồi xuống, vừa nghĩ đến chuyện sáu tháng cuối năm mình sẽ trở nên giàu có, lòng cậu đã thoải mái vô cùng.
[Hệ thống: Cậu sẽ không tin chòm sao thật đấy chứ.]
Ôn Trĩ Sơ: “Thà rằng tin là có, còn hơn là không có gì để tin”.
Nhưng chiều hôm đó, giáo viên tiếng Anh thông báo tuần sau sẽ có bài kiểm tra nhỏ, chuyện tin tưởng chòm sao này rất nhanh đã bị Ôn Trĩ Sơ lãng quên.
Mấy ngày qua, ngoại trừ học tiếng Anh trong giờ tự học tối, ngay cả trước khi đi ngủ, Ôn Trĩ Sơ cũng lật sách Tiếng Anh ra xem, chỉ sợ bài kiểm tra sắp tới thi xong, cậu lại bị cô giáo tiếng Anh gọi lên văn phòng nói chuyện.
Công sức chẳng phụ lòng người, bài kiểm tra tiếng Anh của Ôn Trĩ Sơ tuy không đạt thành tích xuất sắc nhưng cũng cao hơn kỳ thi tháng lần trước những hai mươi điểm.
Ngay khi Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy con số 75 trên bài kiểm tra, đại diện môn Tiếng Anh của lớp đã đi tới, gõ gõ vào bàn cậu: “Cô giáo Tiếng Anh gọi cậu lên văn phòng”.
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Lịch sử luôn có sự giống nhau đến đáng sợ.
Cậu thở dài, tựa hồ chấp nhận số mệnh, làm một con cá mặn không thèm giãy dụa nữa, cất bước đi tới tổ Tiếng Anh.
Lúc đi vào văn phòng, giáo viên tiếng Anh nhìn cậu, sau đó định đi lấy bảng điểm.
“Không…!không cần đâu ạ”.
Cô giáo tiếng Anh: ?
Ôn Trĩ Sơ: “Em có mang”.
Nói xong cậu lấy ra từ trong túi bài kiểm tra tiếng Anh được cuộn tròn.
“.
.
.” Cô giáo tiếng Anh ho khan một cái mới cất tiếng nói, “Tự tổng kết một chút đi”.
Ôn Trĩ Sơ: “Có.
.
.
Có tiến bộ, nhưng mới chỉ một chút.”
Nói xong cậu cong hai ngón tay, tạo ra một cái khe nhỏ diễn tả tiến bộ lần này.
Còn chưa đợi giáo viên tiếng Anh phê bình bài kiểm tra của cậu, cửa chính của tổ tiếng anh đột nhiên bị đẩy mạnh ra, sức lực lớn đến mức cánh cửa đập sầm vào tường, làm không ít người giật bắn mình.
Chỉ thấy giáo viên tiếng Anh lớp 11-1 nổi giận đùng đùng vội vã đi từ ngoài vào, trong tay cầm một xấp giấy chứng nhận thành tích và huy chương, phẫn nộ đập xuống mặt bàn.
Bịch một tiếng, Ôn Trĩ Sơ nhìn mà cả trái tim nhỏ cũng run rẩy theo.
Cô giáo tiếng Anh lớp 11-11 cũng nhìn đến ngây người, sau đó quay sang trấn an cậu: “Em ngồi xuống đây chờ một lát, chút nữa tôi sẽ chỉ cho em một số trọng điểm”.
Ôn Trĩ Sơ ngoan ngoãn tìm một chỗ ngồi xuống, co rúm lại, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Giáo viên Tiếng Anh lớp 11-1 cũng là tổ trưởng của tổ Tiếng Anh, nhìn dáng vẻ đùng đùng nổi giận đi vào của ông thì chắc chắn là đã có chuyện xảy ra.
Có người mở miệng hỏi thăm, “Thầy Lý, có chuyện gì vậy, sao tức giận thế?”
Nét mặt thầy Lý rất khó coi, ném giấy chứng nhận lên mặt bàn lớn nhất trong phòng làm việc của tổ, tức giận không muốn giải thích: “Mọi người tự xem đi”.
Có mấy giáo viên đi lên, cô giáo Tiếng Anh lớp 11-11 cũng có mặt ở đó.
“Đây không phải là bài thi viết Tiếng Anh cấp tỉnh đó sao?”
“Không phải tốt lắm à, trường ta đoạt nhiều giải thưởng như vậy?”
“Không tệ mà”.
Ngay lúc mọi người còn đang nhao nhao, có một giáo viên đã lật đến giấy chứng nhận thành tích của Tần Gia Thụ, sau khi mở tấm bìa da màu đỏ bên ngoài ra, bằng khen bên trong rõ ràng viết hai chữ: Giải Nhì.
Giải thưởng cấp tỉnh, một giải nhất, hai giải nhì, bốn giải ba.
Sau khi nhìn thấy tên của Tần Gia Thụ đằng sau chữ Giải Nhì, vị giáo viên này cảm thấy bất ngờ, hỏi thẳng luôn: “Tần Gia Thụ lớp 1 sao chỉ được Giải Nhì?”
“Giải nhì?!”
“Không thể nào, bài văn thằng bé viết tôi đã xem qua rồi, vô cùng xuất sắc, thế nào cũng phải đoạt giải Nhất”.
“Không phải giấy chứng nhận viết đây à, Giải Nhì đó”.
“Lần này có học sinh ưu tú hơn sao?”
Ôn Trĩ Sơ ngồi ở một bên nghe, biết được đó chính là thế giới của những đại thần.
“Thầy Lý, thật sự có học sinh viết tốt hơn Gia Thụ sao, thật sự là mở mắt nha.
Lúc đầu tôi cảm thấy thằng bé Tần Gia Thụ này đã đủ xuất sắc lắm rồi, quả nhiên người còn có người giỏi hơn, núi còn có núi cao hơn”.
Ai ngờ sắc mặt thầy Lý tối sầm: “Có cái rắm!”
Một lời này ra khỏi miệng, không ít người sững sờ, biết có chuyện không đúng: “Có chuyện gì vậy?”
Thầy Lý lòng đầy căm phẫn: “Còn có thể có chuyện gì nữa chứ, có quy tắc ngầm!”.
“Không thể nào, thực sự có quy tắc ngầm sao?”
“Không thể chứ, đây là cuộc thi cấp tỉnh mà”.
“Sao lại không thể?” Thầy Lý nói tiếp, “Có những học sinh không chịu cố gắng, chỉ biết đi cửa sau, đi đường tắt.
Tôi không tin có người có thể giúp nó cả đời, lần bình chọn này chẳng có ý nghĩa gì cả, căn bản không hề có công bằng, đáng lẽ không nên dự thi!”
Chuyện thế này ngoài xã hội luôn rất phổ biến, nhưng cho dù gặp phải bao nhiêu lần thì lần nào nó cũng khiến người ta căm phẫn, khiến họ cảm thấy không đáng cho những người đang liều mạng cố gắng, còn căm hận đám tiểu nhân đùa giỡn phía sau.
Thầy Lý thấy có người không tin, liền đem thư mục tài liệu ông cất giữ gửi đến cho cả tổ tiếng Anh.
“Mọi người xem đi”.
Nói xong ông liền đứng lên, tức giận đi vòng vòng trong phòng làm việc.
Điện thoại của giáo viên tiếng Anh lớp 11- 11 đang nạp điện, cô quay về bàn làm việc, dùng máy tính để xem.
Ôn Trĩ Sơ hơi tò mò, cũng nhô đầu lên ngó.
Chỉ thấy con chuột kia mở tệp dữ liệu, từng đoạn từng đoạn tiếng Anh đập thẳng vào mặt.
Ôn Trĩ Sơ đột nhiên như bị lác mắt, trong lúc nhất thời không phân biệt được cả ABCD.
Bên trên trang web cuộc thi chỉ công khai thành tích, chứ không công khai bài thi, tệp dữ liệu này là do thầy Lý cố ý giữ lại.
Con chuột của cô giáo tiếng Anh click mấy lần, cuối cùng bài thi tiếng Anh đạt giải nhất cũng xuất hiện.
Mặc dù vốn từ vựng môn ngoại ngữ này của Ôn Trĩ Sơ vô cùng cằn cỗi, nhưng cậu vẫn có thể miễn cưỡng đọc được tiêu đề của bài văn.
«My mayors father »
Người bố khu trưởng của tôi.
(区长)
(*) Lập trình viên sáng lấp lánhimg.