Đọc truyện Nhân Tình – Chương 48: Ngoại Truyện 1
7 năm sau.
Sân bay quốc tế.
Nhã Tịnh kéo chiếc vali bước ra từ sân bay.
Ba tháng qua, cô sang Mỹ để chăm sóc bố mình.
Từ sau cuộc nói chuyện với ông ngoại cô mới biêt bố mình bị ung thư và đang chữa trị tại Mỹ.
Giải quyết xong công việc ở đây, cô mới bay sang chăm sóc bố.
Có lẽ khoảng thời gia ngắn ngủi ở bên Mỹ đủ để cô hiểu rõ nhiều chuyện.
Cẩm Nhi quả thực không phải con gái ruột của bố cô mà là con riêng của bà Lệ.
Năm đó, bố cô ra ngoài có quan hệ bất chính với bà ta rồi bị bà ta bắt đổ vỏ mà không hề hay biết.
Sau ngần ấy năm mới nhận ra bản thân nuôi con của người khác, đối xử tệ bạc với vợ con mình và rồi đến cuối đời phải sống trong căn bệnh ung thư quái ác.
Ngày qua ngày chịu đựng đau đớn và chờ đợi cái chết tới, đây chính là cái giá mà bố cô phải trả.
Mẹ con bà Lệ và Cẩm Nhi sau khi bị phát hiện liền bị đuổi khỏi Lý gia với hai bàn tay trắng.
Suốt bao nhiêu năm dài đằng đẵng mưu hèn kế bẩn chỉ để lấy tài sản để rồi đến cuối mất cả chì lẫn chài.
Có tiếng mà không có miếng.
Lúc Nhã Tịnh sang Mỹ chăm sóc bố, ngày nào ông cũng xin lỗi cô rồi nói mấy câu có lỗi với mẹ cô nhưng tất cả đã quá muộn.
Mẹ cô bây giờ đã mất cho dù ông có xin lỗi hàng nghìn lần cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Mặc dù trong lòng hận ông nhưng cô vẫn ở lại chăm sóc cho ông để làm tròn trách nhiệm của một người con.
Ông ngoại cũng nói với cô, dù có ra sao ông ta vẫn là bố cô.
Khi bố còn sống hãy cứ làm những gì bản thân có thể để sau này khi nhìn lại không phải hối hận.
Gió chiều lành lạnh khẽ khéo léo luồn vào trong quần áo, Nhã Tịnh kéo kín áo gió trên người, đưa mắt nhìn ánh đèn rực rỡ mới lên trong thành phố.
Ở phía xa có hai người đàn ông đang đứng đợi cô, Nhã Tịnh mỉm cười rồi nhanh chân bước về phía họ.
Vừa tới nơi, một cậu nhóc 6 tuổi chạy đến ôm chầm lấy cô.
Nhã Tịnh để vali sang một bên cúi người ôm cậu lên rồi hôn lên má một cái:
– Bòn Bon của mẹ, ba tháng rồi không gặp con có nhớ mẹ không?
Bòn Bon gật đầu lia lịa đáp:
– Dạ, nhớ lắm ạ! Mẹ không có ở nhà bố toàn bắt nạt con thôi.
Toàn cho con ăn cơm với rau không có một miếng thịt nào.
Đình Phong nghe vậy ấm ức kêu oan:
– Oắt con! Bố cho mày ăn toàn cao lương mỹ vị mà còn chê à? Hả? Có thích mách lẻo không?
Bòn Bon lè lưỡi trêu trọc bố mình rồi quay sang ôm chặt lấy cổ cô.
Đình Phong tức giận tính chỉnh đốn một bài thì Nhã Tịnh lên tiếng:
– Thôi, muộn rồi.
Chúng ta mau đến nhà bố mẹ.
Đừng để mọi người chờ.
– Anh biết rồi.
Đình Phong tiến lại gần chỗ Nhã Tịnh, thẳng tay đặt Bòn Bon xuống đất rồi đưa chiếc vali vào tay nó còn anh thì bế cô lên tay.
Nhã Tịnh tròn xoe mắt ngạc nhiên:
– Anh làm gì thế hả? Bỏ em xuống, bao nhiều người nhìn kìa.
– Kệ người ta.
Đình Phong cứ thế ẵm cô ra xe để mặc cậu con trai 6 tuổi với chiếc vali to đùng.
Ngồi yên vị trên ghế lái, anh hạ cửa kính xuống nói vọng ra:
– Mày mà không lên xe, bố cho mày ở đấy luôn.
– Nhưng to thế này sao con mang được?
– Mày ăn nhiều nhất nhà mà không mang được thì sau này làm được trò trống gì? Giờ có đi không?
– Vâng, con biết rồi.
Đúng là ông bố xấu xa!
– Bố nghe thấy rồi đấy.
Nhã Tịnh thấy vậy thì xót con, đánh vào người anh mấy cái.
– Anh để thằng bé kéo vali nặng thế kia sao nó làm được?
– Em yên tâm.
Con mình thông minh lắm! Nó tự biết cách giải quyết.
Đúng thật là Bòn Bon rất thông minh.
Vì nó không thể tự đưa chiếc vali đó lên xe nên mới chạy lon ton đi nhờ người giúp đỡ.
Sau một hồi loay hoay thì nó cũng lên xe ngồi ở hàng ghế sau.
Nó xị mặt lườm bố mình một cái rồi không nói năng gì.
Đình Phong nở một nụ cười đắc chí, nhấn chân ga rời đi.
Cứ tưởng sinh con thì sẽ có thêm đồng minh nào ngờ lại thêm một kẻ thù.
Không những vậy ông oắt con này còn rất tinh ranh.
Suốt 3 tháng Nhã Tịnh không có ở nhà, Bòn Bon nhân cơ hội quậy phá hại anh bị ông Phú mắng không biết bao nhiêu lần.
Cứ mỗi lần bày trò xong, nó lại trưng vẻ mặt đắc chí của nó ra trêu trọc anh.
Lần này có cơ hội trả đũa, nhất định phải tận dụng.
Cả ba người đến Trần gia dùng bữa.
Là bữa cơm gia đình cũng là bữa cơm đón Nhã Tịnh trở về.
Bước vào trong nhà, ai nấy đều vui mừng khi nhìn thấy cô.
Có vẻ như sau 3 tháng không gặp mọi người đều háo hức ngày cô về.
Bà Hằng đi đến ôm chầm lấy cô, nói:
– Mừng con trở về! Mới đi có ba tháng thôi mà trông người gầy rộc thế này.
Lần này về nhất định phải bồi bổ.
Co cười gượng:
– Dạ, con vẫn vậy mà mẹ.
Một cô nhóc từ trên lầu chạy xuống mỉm cười nói:
– Cháu chào bác!
Thì ra đó là bé Linh, con gái của Chí Viễn và Giai Tuệ.
Sau khi Bòn Bon được 1 tuổi, Chí Viễn và Gia Tuệ cũng chính thức làm đám cưới.
Hiện giờ, họ đã có với nhau một đứa con gái rất xinh đẹp.
Hôm nay gia đình đều có mặt đông đủ.
Có ông ngoại, bố mẹ, bác Long và gia đình Chí Viễn.
Gặp được cô, Giai Tuệ mừng rỡ hai chị em cứ xích lại gần nhau nói chuyện không thôi.
Ông ngoại thì vui mừng vì cuối cùng cô cũng chấp nhận qua Mỹ ngần ấy thời gian để chăm sóc cho bố mình.
Khung cảnh gia đình đầm ấm, vui vẻ.
Ông Phú đưa mắt nhìn đồng hồ, thấy đã muộn liền lên tiếng:
– Mọi người vào ăn cơm thôi.
Chắc là Nhã Tịnh cũng đói rồi.
Tất cả đều gật đầu đồng ý rồi cùng nhau xuống nhà bếp.
Không khí đầm ống tràn ngập căn phòng đầy ắp tiếng cười tiếng nói.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra cuối cùng thì họ cũng có được những phút giây hạnh phúc.
Bữa cơm gia đình kéo dài hơn một tiếng.
Dọn dẹp xong xuôi đâu đó họ lại ra phòng khách ngồi quây quần bên nhau nói chuyện rôm rả đến khi nhận ra thì đã gần khuya.
Mọi người bắt đầu chia tay nhau trở về.
Đình Phong lại tiếp tục làm tài xế riêng cho hai mẹ con.
Về đến nhà, Nhã Tịnh vội vàng lên phòng tắm rửa cho thoải mái.
Trong phòng khách bây giờ chỉ còn lại Đình Phong và Bòn Bon.
Hai người ngồi đối diện với nhau, mặt mày đằm đằm sát khí tay khoanh trước ngực, thái độ chẳng mấy vui vẻ.
Đình Phong ho lên mấy tiếng bắt chuyện:
– Bây giờ mẹ về rồi, hai bố con mình nói chuyện như những người đàn ông đi.
– Từ trước đến nay con vẫn luôn nói chuyện với bố như những người đàn ông trưởng thành.
Thằng bé đáo để thật, mới có tí tuổi đầu mà đã trả lời cứng rắn như vậy.
Đình Phong cũng không kém cạnh, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
– Tối nay con muốn ngủ ở đâu?
– Con sẽ ngủ với mẹ.
– Không được!
Đình Phong kịch liệt phản đối, anh nói tiếp:
– Con lớn rồi phải ra ngủ phòng riêng không được ngủ chung với bố mẹ.
– Không thích! Con chỉ muốn ngủ với mẹ thôi.
– Cái thằng này!
Đình Phong tức giận muốn cú vào đầu Bòn Bon một cái cho nó chừa cái tật tranh sủng nhưng rồi vẫn phải kiềm chế.
Anh từ tốn hỏi:
– Thế bây giờ Bòn Bon muốn có em không?
Bòn Bon gật đầu đáp:
– Tất nhiên là con có.
Có thêm em, con sẽ có thêm đồng minh.
– Nếu vậy thì con phải sang phòng khác thì mới có em được.
– Bố vô lý vừa thôi.
Chuyện con ngủ ở đâu thì có liên quan gì đến việc có em.
– Tất nhiên là có liên quan rồi.
Mày ngủ ở phòng bố, làm vật kỳ đà cản mũi thì sao bố làm nên cơm cháo gì được.
Nói tóm lại là hôm nay à không từ giờ trở đi con phải ngủ phòng riêng.
Bòn Bon chỉ nghe không đáp.
Nó trầm ngâm một hồi hệt như đang suy nghĩ.
Đột nhiên, nó đứng phắt dậy nói:
– Còn lâu con mới nghe lời bố! Lêu lêu!
Nó lè lưỡi trêu chọc anh rồi nhanh chân chạy lên trên lầu.
Đình Phong tức muốn xì khói rồi cũng đi theo Bòn Bon.
Vào trong phòng, anh đã thấy nó ngồi chễm chệ trên chiếc giường của hai người.
Đúng lúc này cô từ trong nhà tắm bước ra, thấy Bòn Bon xuất hiện ở đây, cô hỏi:
– Muộn rồi sao con không đi ngủ?
– Hôm nay con ngủ với mẹ được không?
Lại là tuyệt chiêu ánh mắt đáng thương.
Mỗi lần Bòn Bon làm trò ấy là y như rằng đêm đó anh thất sủng.
Nhã Tịnh ngồi lên giường ôm Bòn Bon vào lòng nói:
– Tất nhiên là được rồi!
– Vậy thì con sẽ nằm giữa bố và mẹ để tránh trường hợp có thú giữ muốn rình rập ăn thịt thỏ con.
Bòn Bon vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Đình Phong hệt như đang ám chỉ anh.
Đình Phong đứng khoanh tay trước ngực, cười không ra tiếng, miệng lẩm bẩm:
– Sinh được thằng con mát lòng ghê!
Thấy Đình Phong vẫn đứng im một chỗ, Nhã Tịnh lên tiếng:
– Anh còn không mau tắt điện đi ngủ.
Em mệt lắm rồi!
– Anh biết rồi!
Đình Phong với tay tắt điện phòng rồi lững thững tiến đến phía giường.
Ba tháng không gặp vợ, anh thực sự rất nhớ cô chỉ muốn hai người có không gian riêng nhưng cuối cùng lại bị con kỳ đà mang tên Bòn Bon chen chân vào.
Trong đêm tối anh nghe được tiếng thì thầm bên tai mình:
– Con sẽ không để bố làm chuyện xấu đâu.
– Ờ, để bố xem mày sẽ làm được gì.
Hai bố con nhìn nhau mỉm cười rồi quay lưng về phía nhau, mệnh ai nấy ngủ.
Đình Phong nghĩ nếu cứ tiếp tục để Bòn Bon ở nhà chắc chắn anh sẽ không thể lại gần Nhã Tịnh.
Thế rồi trong đầu bỗng chốc nảy ra một ý tưởng.
Khóe môi Đình Phong khẽ cong lên nở một nụ cười đầy đắc ý.
Sáng hôm sau như thường lệ, Đình Phong chở Bòn Bon tới trường học rồi đến công ty làm việc.
Còn Nhã Tịnh ở nhà tiếp tục công việc thường ngày của mình.
Mọi thứ cứ thế trôi qua, một ngày êm đềm không sóng gió.
Chiều.
Đình Phong tan làm sớm hơn mọi khi rồi vội vàng lái xe đến trường đón Bòn Bon.
Đứng ở trước cổng trường thấy bóng dáng xe của bố, Bòn Bon nghĩ trong đầu chắc chắn đây là một âm mưu bởi chẳng bao giờ Đình Phong đến đón nó vào buổi chiều.
Anh bước xuống xe cẩn thận mở cửa cho Bòn Bon đi vào, từ ngữ điệu đến hành động đều vô cùng khác thường.
Đi được một quãng đường khá xa, Bòn Bon mới lên tiếng:
– Bố đang âm mưu gì đúng không?
Đình Phong lắc đầu, vẻ mặt vô cùng hớn hở:
– Bố làm gì có âm mưu gì.
Chỉ là hôm nay có chút chuyện vui thôi.
Bòn Bon nheo mắt đầy nghi ngờ rồi không nói gì thêm.
Khoảng tầm 20 phút sau, chiếc xe dừng lại trước nhà ông Huân.
Thấy nhà cụ ngoại, Bòn Bon thắc mắc:
– Sao bố đưa con đến đây?
– Hôm nay con sẽ ở nhà cụ ngoại.
– Cái gì? Tại sao?
– Bởi vì cụ ngoại muốn được chơi với con nên bố đưa con đến đây.
– Có mà bố muốn ở một mình với mẹ thì đúng hơn.
Con không xuống!
– Con không xuống thì kệ con, lát nữa sẽ có người đến đưa con đi.
– Hả??
Bòn Bon còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì từ đằng sau hai người vệ sĩ lực lưỡng bước đến đứng trước cửa xe chỗ Bòn Bon ngồi.
Đình Phong nhấn khóa mở cửa xe, họ lôi Bòn Bon ra khỏi xe rồi giữ chặt nó trong tay mặc cho nó đang không ngừng vùng vẫy.
– Bỏ tôi xuống! Tôi muốn về nhà với mẹ! Bỏ xuống! Tôi muốn về nhà với mẹ của tôi.
Đình Phong chau mày nghiêm giọng:
– Mẹ là của bố không đến lượt mày.
Phiền hai người đưa nó vào trong nhà giúp tôi.
– Vâng, thưa cậu chủ.
Hai người vệ sĩ gật đầu nhận lệnh rồi đưa Bòn Bon đi.
Bòn Bon bị đưa đi một cách bất đắc dĩ.
Nó nhìn bố nó bằng ánh mắt đầy tức giận, miệng không ngừng quát tháo:
– Bố xấu xa! Con ghét bố! Con ghét bố!
– Tạm biệt con trai.
Đình Phong vẫy tay chào tạm biệt rồi lái xe trở về nhà trong vui sướng.
Mất hơn 20 phút đi đường, vừa bước nhà anh đã vội chạy vào bếp tìm cô.
Nhìn thấy bóng dáng cô anh tiến đến ôm lấy từ đằng sau.
– Vợ ơi! Anh về rồi.
Nhã Tịnh mỉm cười nói:
– Anh về rồi thế Bòn Bon đâu?
– Bòn Bon hôm nay ở nhà ông ngoại.
– Sao lại thế?
– Thì anh thấy ông ngoại thích chơi với nó nên anh đưa nó sang đấy một hôm.
Nhã Tịnh quay đầu lại nhìn anh nheo mắt đầy nghi ngờ:
– Là kế hoạch của anh phải không?
Đình Phong giả vờ vô tội, ngây ngô đáp:
– Kế hoạch gì chứ.
Anh chỉ muốn tình cảm của Bòn Bon và ông ngoại thêm thân thiết hơn thôi.
Mà vợ này…
– Sao?
– Mấy tháng nay anh phải ăn chay nên thèm thịt vậy nên là…
Đình Phong còn chưa nói hết câu Nhã Tịnh đã hiểu ý.
Cô kịch liệt phản đối:
– Không được! Em không muốn.
– Muộn rồi!
Dứt câu, anh hôn lên cánh môi mềm của cô.
Chiếc lưỡi nhỏ xâm nhập vào bên trong cuốn lấy lưỡi cô mà tận hưởng hương thơm ngọt ngào.
Bàn tay thon dài hành sự cởi bỏ toàn bộ chướng ngại vật trên người cô chỉ để lại chiếc tạm dề mỏng manh.
Anh cắn nhẹ lên vành tay cô rồi nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới.
Cổ và xương quai xanh đều có dấu vết của tình yêu.
Dừng lại trước đôi bồng đào căng tròn, anh tham lam chiếm hữu một bên, bên còn lại được bàn tay to lớn chăm sóc.
Lúc rời đi còn để lại trên đó một vết nước bóng loáng.
Hơi thở cô yếu dần, miệng nhỏ thi thoảng phát ra những thanh âm mĩ miều.
Hành động của anh ngày một mạnh bạo, đầu óc cô cũng vì thế mà dần trở nên mơ hồ.
Cô dần cảm nhận được hơi thở ấm nơng của anh đang tiến gần đến nơi u uất.
Cô sợ hãi khép chân lại, lắc đầu nói:
– Đừng! Đừng chạm vào nó.
– Không sao đâu.
Anh hôn lên môi cô trấn an rồi tách hai chân cô ra.
Cảnh xuân lộ rõ trước mặt, anh vui vẻ ngắm nhìn khiến cô ngượng ngùng nói thành tiếng:
– Đừng nhìn nó chằm chằm như thế!
Anh không đáp lại trực tiếp đưa lưỡi vào bên trong càn quét mọi thứ.
Cô giật mình, cả người run lên nhè nhẹ, hai tay bám chặt lấy thành bếp.
Đôi lòng mày khẽ nhíu lại, hơi thở không còn đều đặn như trước.
Cô cố đẩy anh ra nhưng vô tình làm chiếc lưỡi ranh mãnh đâm sâu vào trong hơn.
Cảm giác sắp chạm được đến nhanh chóng tan biến khi anh dừng lại, phía dưới bỗng chốc cảm thấy trống rỗng, ngứa ngáy.
Nhìn điệu bộ của cô bây giờ, anh tỏ ra thích thú nhân cơ hội mà trêu chọc:
– Trông em kìa, ban đầu phản đối vậy phản ứng bây giờ là thế nào đây?
– Anh…!Anh trêu em.
– Đúng vậy! Năn nỉ anh đi, anh sẽ giúp em.
Phía dưới thực sự cảm thấy khó chịu chỉ muốn được lấp đầy.
Không còn cách nào khác, cô đành nhẫn nhịn năn nỉ:
– Phong! Giúp…!giúp em đi!
Khóe môi anh nở một nụ cười đâc chí, cởi bỏ quần áo trên người.
Anh lập tức đưa thứ to lớn ấy xâm nhập vào bên trong.
Cô đau đớn ôm chặt lấy cổ anh, thanh âm yêu kiều khát ra từ miệng nhỏ càng thêm kích thích.
– Phong! Đau quá! Anh…!Nhẹ một chút!
Cô càng nói, bên dưới luân động càng nhanh, càng mạnh.
Mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, cơ thể vô lực dựa vào anh.
Không biết từ bao giờ cơ thể này đã không còn là của cô, nó hoàn toàn phụ thuộc vào anh thậm chí còn làm theo điều anh muốn.
Từng nhịp đều đặn nhanh chóng liên hồi.
Đôi bồng đào căh tròn cạ vào ngực anh càng thêm kích thích.
Được một lúc lâu đến khi cảm nhận được, anh gầm gừ trong họng một tiếng rồi đem mọi thứ chất lỏng ấy vào người cô.
Nhã Tịnh mệt nhoài gục đầu tựa vào người Đình Phong.
Mồ hôi trên trán hai người nhễ nhại, cô phải khó khăn lắm mới có thể lấy lại hơi thở bình thường.
Anh ôm cô vào lòng vuốt ve tấm lưng trần an ủi rồi bế cô lên phòng nghỉ ngơi.
Đặt cô nằm kế bên mình rồi vòng tay ôm chặt lấy cô.
Nhã Tịnh sau khi lấy lại sức liền đánh mạnh ngực anh đầy phẫn uất:
– Không phải em đã nói anh nhẹ lại rồi sao? Bây giờ hông em đau quá đi mất!
– Anh xin lỗi, tại anh không kiềm chế được.
Xin lỗi vợ!
Anh liên tục hôn lên môi cô coi như lời xin lỗi.
Cô đẩy anh ra xa lườm anh một cái rồi lại bật cười:
– Lỡ em có thai thì sao?
– Thì đẻ, anh nuôi.
– Nếu nó là con trai?
– Thì anh sẽ tiếp tục đến khi nào sinh con gái thì thôi.
– Này, em không phải cái máy đẻ.
Nhã Tịnh phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.
Đình Phong cười trừ gật đầu mấy cái:
– Anh biết rồi nhưng anh vẫn muốn có một đứa con gái.
Nếu mình có con gái chắc chắn nó sẽ xinh đẹp giống em.
– Vậy anh định đặt tên con là gì?
– Để anh nghĩ xem nào!
Đình Phong ậm ừ một lúc rồi lên tiếng:
– Con trai mình tên Trần Tuấn Khải vậy thì con gái sẽ là Trần Ái Vy.
– Trần Ái Vy! Em thích tên này.
Nó rất đẹp.
– Con gái mình sẽ đẹp giống em.
Nói rồi, hai người nhìn nhau mỉm cười trong lòng ai nấy đều hạnh phúc..