Nhân Tình

Chương 44


Đọc truyện Nhân Tình – Chương 44


Chiều muộn.
Sau khi kết thúc công việc ở công ty, Đình Phong lái xe đến ngôi nhà hoang thuộc bãi đất trống nằm ở ngoại ô thành phố.

Trong năm tới nơi này sẽ được thi công để phục vụ cho kế hoạch của công ty.

Vì ở mảnh đất này còn một căn nhà hoang chưa dỡ bỏ nên Đình Phong mới tới kiểm tra có người vô gia cư nào hay còn ai sống ở đó không để nhắc nhở họ rời đi.
Lái xe một quãng đường dài, sầm tối anh mới tới nơi.

Đường đi gồ ghề, nhiều ổ gà nên xe ô tô khó đi vào bên trong.

Anh đành phải dừng xe cách một đoạn rồi đi bộ vào.

Khu đất hoang không quá rộng, một căn nhà hai tầng bỏ không đã chiếm gần hết diện tích.

Nhìn xung quanh một hồi anh quyết định vào trong xem xét.

Nói là căn nhà bỏ không nhưng nó được xây dựng rất đẹp có điều nhìn bê tông không được tốt cho lắm.

Tất cả cửa sổ đều được khóa chặt duy chỉ có một cửa lớn là có chìa khoá.

Đi sâu vào trong, mùi ẩm mốc lâu ngày sộc thẳng vào mũi khiến anh khó chịu.

Trong nhà, mọi thứ gần như đều được làm bằng gỗ nên có mùi rất nồng.

Trời bên ngoài tối dần, bên trong đóng kín nên không có lấy một chút ánh sáng.

Đình Phong lục lọi một hồi thắp mấy cây nến trong nhà chiếu sáng.

Nghe nói căn nhà này vào 5 năm trước từng xảy ra một vụ án mạng từ đó không ai dám mua.

Do tính chất công việc và sự cần thiết của mảnh đất này nên công ty anh đã mua lại.
Đình Phong đi lại xung quanh một hồi cảm thấy nếu gỡ bỏ ngôi nhà này còn khá nhiều thời gian.

Đột nhiên âm thanh của tấm bản lề đã rỉ sắc vang lên, Đình Phong quay lại nhìn thấy Chí Viễn đang bước vào bên trong.

Anh ngạc nhiên hỏi:
– Em tới đây làm gì?
Chí Viễn không trả lời trực tiếp lại gần phía Đình Phong giơ tay đấm thẳng mặt anh.

Dòng máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, Đình Phong loạng choạng lùi về sau vài bước.

Vừa bất ngờ lại vừa tức giận với hành động của Chí Viễn, anh lớn tiếng quát:
– Em bị điên à? Sao lại đánh người một cách vô cớ thế hả?
Chí Viễn lao đến túm lấy cổ áo Đình Phong.

Trông hắn bây giờ không khác gì một con thú hoang mất kiểm soát.

Sau khi từ công ty trở về, Chí Viễn nhốt mình trong phòng và suy nghĩ rất nhiều.

Hắn không hiểu vì sao mọi người luôn đứng về phía Đình Phong.

Công sức của hắn bị chà đạp, bị bác bỏ.

Hắn không cam tâm.

Biết Đình Phong tới đây một mình nên Chí Viễn quyết định đi theo để giải quyết ân oán một lần.
Chí Viễn trừng mắt, gằn giọng:
– Hỏi tôi lý do đánh anh? Vậy tại sao anh không tự gọi lại bản thân mình đi!
– Em đang nói khùng điên gì vậy? Anh làm gì sai?
– Cái sai của anh chính là việc anh là con ruột của bố còn tôi thì không.
Câu nói của Chí Viễn khiến Đình Phong tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Anh tự hỏi tại sao chuyện vô lý như vậy có thể xảy ra? Người em chung sống với anh từ nhỏ đến lớn không phải là ruột thịt.

Đình Phong cười trừ, lắc đầu:
– Chuyện này không phải thật.

Anh biết em giận chuyện ở công ty nhưng việc này không thể nói đùa được đâu.
– Tôi không rảnh để nói đùa với anh.

Chắc anh biết Giai Tuệ là em gái ruột của mình rồi đúng chứ?
Đình Phong gật đầu.

Ngày mà anh đuổi Nhã Tịnh khỏi nhà, giải Tuệ đã nói ra những điều khiến anh nghi ngờ.

Và rồi, hai người đã có một cuộc nói chuyện riêng.


Giai Tuệ đưa cho anh tờ giấy xét nghiệm ADN của hai người.

Kết quả hoàn toàn trùng khớp chứng tỏ họ là anh em ruột.

Ban đầu, Đình Phong vẫn còn nghi hoặc nhưng sau khi nghe bác Long kể về chuyện em gái anh bị bắt cóc từ lúc nhỏ, anh mới tin vào sự thật.

Có điều trong hai cuộc trò chuyện ấy không ai nói với anh về việc Chí Viễn không cùng huyết thống.
Nhìn vẻ mặt của Đình Phong, Chí Viễn nở một nụ cười chua chát:
– Tôi và Giai Tuệ đã từng qua lại với nhau thậm chí còn hơn mức bình thường.

Anh nghĩ thử xem với mối quan hệ đó chúng tôi có thể lại anh em được không?
– Nhưng tại sao? Không phải chúng ta là anh em sinh đôi à?
– Sinh đôi gì chứ? Hai người không chung một dòng máu thì không thể giống nhau.
Đình Phong cảm thấy mơ hồ cứ đứng như trời trồng mà chẳng suy nghĩ được gì.

Trong đầu anh xuất hiện vô vàn câu hỏi mông lung không lời giải đáp.

Và có lẽ chính anh cũng không thể giải thích nổi.
Sau khi Đình Phong đến nhà hoang, Nhã Tịnh và bác Long cũng rời khỏi nhà ngay sau đó.

Hai người đi tới bệnh viện Nhân Ái để thăm ông Phú.

Thực ra chuyệnchuyển viện Nhã Tịnh cũng đây thôi.

Thời gian qua bận rộn nhiều việc nên chưa thể tới thăm ông, bây giờ đã cô rảnh hơn mà bác Long cũng muốn đi theo để gặp ông Phú nên cả hai cùng tới bệnh viện.
Hai người tìm kiếm phòng bệnh của ông Phú.

Vừa mở cửa bước vào thì thấy có rất nhiều người ở bên trong.

Không những vậy ông Phú đã tỉnh lại từ bao giờ.

Nhã Tịnh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi tiến đến chỗ ông hỏi han:
– Bố đã tỉnh rồi sao? Không phải bác sĩ nói bố sẽ…
Nhã Tịnh còn chưa nói dứt câu, Giai Tuệ đã lên tiếng giải thích:
– Bác sĩ nói bố may mắn không phải sống thực vật nhưng vẫn phải theo dõi thêm.
Nhã Tịnh gật đầu hiểu ý.

Ông Phú không phải sống cuộc sống thực vật đã là điều may mắn.

Có điều cô vẫn không hiểu tại sao mọi người lại tập trung ở đây, sự xuất hiện của một người phụ nữ lạ mặt.

Đối với Nhã Tịnh, đây có thể là người phụ nữ lạ nhưng với bác Long lại là người quen lâu ngày không gặp lại.
Đột nhiên, bà Hằng lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người:
– Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Mấy người coi tôi là con rối à? Giai Tuệ là ai? Tại sao lại gọi ông bằng bố?
Bà Hằng hét vào mặt ông Phú.

Từ lúc tới bệnh viện này tới giờ mà toàn gặp những chuyện khó hiểu và bản thân đang cần một lời giải đáp.

Ông Phú sau một cuộc hôn mê dài vừa tỉnh dậy, trong đầu có chút choáng váng lời nói cũng trở nên khó khăn.
Nhã Tịnh nhìn ông một lượt cũng nghĩ đã đến lúc bà Hằng nên biết sự thật.

Cô nói:
– Giai Tuệ là con gái ruột của mẹ!
Bà Hằng tròn xoe mắt ngạc nhiên:
– Chuyện này là thế nào? Tại sao cô lại nói như vậy?
– Con tìm thấy được tập hồ sơ trong ngăn kéo tủ ở phòng làm việc của bố.

Trong đó đó có giấy xét nghiệm ADN của Giai Tuệ.

Nó hoàn toàn trùng khớp với ADN của bố.
Bà Hằng như không tin vào tai mình.

Còn chưa hết bàng hoàng thì dì Thảo đứng lên giải thích đầu đuôi mọi chuyện rõ ràng:
– Giai Tuệ chính là con gái ruột của ông bà chủ, tôi có thể chứng minh điều đó.

Năm xưa, tôi vì mối tư thục riêng với bà mà đã nhẫn tâm mang cô chủ đi.

Hơn 20 năm qua cứ ngỡ trả được thù lòng sẽ nhẹ nhõm Nhưng không ngờ nỗi day dứt, dằn vặt luôn ám ảnh tôi.

Chính vì thế, hôm nay tôi có mặt ở đây cũng là muốn tìm gặp bà chủ để nói sự thật.

Giai Tuệ là con gái bà.
Câu nói khẳng định chắc nịch cuối cùng của dì Thảo khiến bà Hằng ngỡ ngàng.

Lẽ ra khi gặp được con gái và phải vui mừng mới phải nhưng nhưng trong thâm tâm bà lại cảm thấy bất an.

Bởi trước khi biết sự thật, bà đã điều tra Giai Tuệ biết mối quan hệ giữa cô và Chí Viễn.


Những giọt nước mắt lăn dài trên má bà.

Đó có thể là giọt ước mắt hạnh phúc khi tìm được con gái nhưng cũng có thể là giọt nước mắt của sự nhục nhã ê chề khi hai đứa con ruột của bà lại có quan hệ với nhau.
Bà Hằng từng bước lại gần Giai Tuệ, bàn tay khởi động đã có nhiều nếp nhăn nắm lấy tay cô.

Đôi môi mấp máy vài lời:
– Con…!con gái của mẹ!
Cuối cùng vì không kìm được lòng mình mà bà ôm chầm lấy cô.

Đây là lần đầu tiên bà được ôm con gái mình trong vòng tay sau hơn 20 năm xa cách.

Tình thương như vỡ òa ngay cả Giai Tuệ cũng khóc khi được ôm mẹ mình.

Ngày cô bước vào Trần ra với thân phận là y tá riêng của Đình Phong, cũng là ngày cô được gặp mẹ mình.

Cảm xúc của cô lúc ấy rất lạ, vừa ngưỡng mộ lại vừa nói chuyện với mẹ mình.

Nhưng vì những kế hoạch lúc đó nên cô không thể làm gì khác thi thoảng chỉ biết đứng nhìn từ xa ngắm nhìn mẹ.

Bây giờ được ở trong vòng tay mẹ, cô sung sướng đến nỗi không nói lên lời.
Cảnh tượng cảm động này khiến mọi người trong phòng bệnh im lặng để họ có khoảng thời gian riêng với nhau.
Bà Hằng buông tay lau giọt nước mắt trên má Giai Tuệ rồi nói:
– Được rồi, không khóc nữa.

Con gái khóc nhiều sẽ rất xấu.
Giai Tuệ mỉm cười gật đầu nghe theo lời bà.
Gặp lại con gái ruột mặc dù trong lòng rất vui nhưng bà vẫn không thể hiểu nổi tại sao Giai Tuệ và Chí Viễn lại qua lại với nhau.

Thắc mắc ấy ngày càng lớn khiến bà phải lên tiếng hỏi cho rõ ràng, ngữ điệu có phần giận dữ:
– Con đã biết con là con gái của mẹ vậy tại sao còn có quan hệ với anh trai ruột của mình hả?
– Con…
Giai Tuệ định lên tiếng giải thích thích thì ông Phú đã cắt ngang:
– Chí Viễn không phải con ruột của chúng ta.
Giọng âm thều thào, trầm thấp nhưng đủ để mọi người trong phòng nghe thấy.

Lời nói ấy không chỉ khiến bà Hằng ngạc nhiên mà ngay cả bác Long cũng rất bất ngờ.
Ông Phú nhờ sự giúp đỡ của Nhã Tịnh mà ngồi dậy tựa lưng vào thành tường.

Ông hít một hơi thật sâu rồi từ tốn nói:
– Thực ra, Đình Phong mới là con ruột của chúng ta còn Chí Viễn không cùng huyết thống.
– Cái gì???
Cả bà Hằng và bác Long đồng thanh lên tiếng.
Bác Long vội vã đến bên ông Phú, nét mặt vô cùng ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao lại có chuyện như vậy? Ông chủ đừng nói đùa chứ.
Ông Phú không biểu hiện điều gì chỉ lắc đầu:
– Hơn 20 năm trước, vợ tôi sinh đôi một trai một cái.

Đứa bé đầu lòng là con trai tuy nhiên do tim ngừng đập nên các bác sĩ đưa đứa bé tới phòng bệnh để cấp cứu.

Sau đó thì cho cho thở oxi ở phòng kính.
Ông ngừng lại giây lát lấy sức rồi tiếp tục:
– Cũng cùng thời điểm đó ở bệnh viện, em gái gái của bác Long là Mai cũng sinh được một người con trai.

Tuy nhiên Mai vì mang thai khi còn trẻ nên đã qua đời, còn đứa con thì sau khi sinh khó thở nên phải cấp cứu.

Và rồi hai đứa trẻ được đặt kế bên nhau trong phòng kính.
– Vậy là đứa con trai đó không phải là con riêng của ông và người phụ nữ khác bên ngoài sao?
Ông Phú cười nhạt, đáp:
– Tôi đưa con của Mai về nhà nuôi vì bác Long có ơn với tôi nên tôi mới làm vậy.

Tôi phải nói dối đó là con của mình đừng để bà yêu thương nó như con ruột vì tôi biết và không thích Mai.

Nhưng không ngờ…!không ngờ bà lại phân biệt đối xử với hai bọn nó.
Ông Phú ngừng lại ho sặc sụa.

Có lẽ do từ nãy đến giờ giải thích quá nhiều nên mất, nhịp tim cũng vì cơn tức giận khi nãy mà tăng lên
Nghe xong chuyện, dì Thảo mới lên tiếng thắc mắc:
– Chẳng phải trước khi đưa vào lồng kính những đứa bé đều có bảng tên để phân biệt đó sao?
Thấy ông Phú không còn sức để giải thích, Giai Tuệ liền nói thay:
– Thật ra cái tên ban đầu mà bố mẹ đặt bật cho anh trai là Chí Viễn nhưng theo như con tìm hiểu người y tá năm đó phụ trách phòng bệnh đã vô tình làm rơi bảng tên của hai người.

Trong lúc gấp gáp, không cẩn thận đã tráo nhầm tên.

Nếu như mọi người không tin có thể xem hồ sơ bệnh án của Đình Phong và Chí Viễn lúc mới sinh.


Anh Phong mới là người có triệu chứng tim ngừng đập còn Chí Viễn là khó thở.
Mọi chuyện cuối cùng cũng được sáng tỏ trong phòng mỗi người một tâm trạng.
Ông Phú tỏ ra vô cùng thất vọng với người vợ của mình.

Bản thân ông nghĩ vợ mình là một người học nhiều hiểu, có suy nghĩ thoáng nên sẽ yêu thương cả đứa con giống như nhau.

Nhưng hi vọng càng nhiều thất vọng lại càng nhiều.

Thật ra ban đầu ông cũng không hề biết về chuyện hoán đổi tên cho tới khi gặp Giai Tuệ sau tai nạn đầu tiên của Đình Phong.

Đó cũng chính là lúc ông phát hiện ra Giai Tuệ là đứa con gái thất lạc của mình và Đình Phong mới chính là con trai ruột.
Bác Long vẫn còn trong trạng thái ngỡ ngàng.

Mai là em gái ruột của Bác các chỉ vì nghe theo lời dụ dỗ của bà Hằng yêu một thằng đàn ông không ra gì để rồi mang thai ngoài ý muốn.

Đến lúc sinh con cơ thể thiếu nữ yếu ớt không chịu đựng được mà mất khi tuổi đời còn quá trẻ Ngày Mai sinh con, bác gì bận công việc không thể đến kịp.

Tới khi đến bệnh viện nhận được tin dữ em mình đã qua đời, bác đã đau khổ biết bao.

Nghĩ lại những lời em mình căn dặn phải chăm sóc cho đứa con thật tốt.

Bác nhớ lúc còn sống mai đã nói với bác sau này nếu là con trai sẽ đặt tên là Đình Phong.

Chính vì thế thế sau khi biết chuyện ông Phú nhận con của Mai là con nuôi, vì chưa nhìn thấy mặt của đứa bé lần nào nên khi nghe ông chủ gọi một trong hai đứa con trai là Đình Phong bác Long đã ngầm hiểu đó là cháu trai mình.

Cũng vì lý do này mà bao nhiêu năm qua, bác vẫn luôn đối xử tốt với Đình Phong, luôn bảo vệ cho anh.

Để rồi đến ngày hôm nay bác mới nhận ra đứa cháu ruột của mình là lại là Chí Viễn.
Hiểu rõ mọi chuyện, bà Hằng ngồi khụy xuống đất, toàn thân không còn chút sức lực.

Hóa ra bao nhiêu lâu nay bà đối xử tốt với con của người ngoài, lạnh nhạt với con ruột mình.

Bà luôn căm ghét Đình Phong, cho rằng anh là đứa con ngoài dã thú của ông Phú vì thế nên ông Phú mới yêu thương anh hơn Chí Viễn.

Nhưng thật không ngờ, đứa con trai đó không phải là con hoang mà là con của một người xa lạ được ông Phú nhận nuôi.

Chính vì sự hiểu nhầm tai hại đó đó mà bà đã hại con ruột của mình đến suýt chết.

Vụ tai nạn xe mà ông Phú và Đình Phong gặp phải chính mà là người đã đã bí mật gây nên.

Nguyên do của tất cả mọi chuyện là vì bà nghĩ Chí Viễn là con ruột của mình nên muốn làm tất cả cho hắn.

Nhưng bà đã sai hoàn toàn, ngay từ ban đầu đã sai.
Đột nhiên, bà sực nhớ ra một chuyện tinh thần hoảng loạn mà hét lớn:.
– Không! Không…!Tôi…!Tôi giết con trai mình rồi! Tôi giết con trai mình rồi!
Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên trước thái độ lạ của bà Hằng.

Giai Tuệ vội đến bên bà hỏi han:
– Mẹ! Mẹ sao vậy? Có chuyện gì sao?
Bà Hằng như điên dại quay sang phía Giai Tuệ.

Đôi mắt đỏ sọc, tóc tai rối bời trông bà bây giờ thật thê thảm.
– Mẹ…!Mẹ giết anh trai con rồi.

Tôi giết con của tôi rồi.

Điện thoại! Điện thoại đâu? Phải ngăn không cho nó làm vậy?
Bà Hằng điên cuồng tìm điện thoại của mình trong túi xách.

Giai Tuệ chứng kiến cảnh mẹ mình như vậy thì không chịu nổi mà lớn tiếng:
– Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với mẹ? Mẹ phải nói để mọi người cùng giải quyết!
– Mẹ…!Mẹ đã sai người khi phóng hỏa căn nhà hoang nơi mà Đình Phong tới kiểm tra.
– Cái gì?
Mọi người hoảng loạn trước câu nói của bà Hằng.

Ông Phú nằm trên giường bệnh có mệt đến mấy, đau đến mấy nghe xong cũng phải tức giận mà gằn giọng:
– Bà điên rồi! Đến con của mình cũng dám giết, bà có còn là con người không?
Nhịp tim ông Phú tăng lên nhanh chóng sau khi nghe những lời bà Hằng nói.

Hơi thở dần trở nên gấp gáp, khó khăn.
Bà Hằng liên tục gọi điện cho gã tay sai nhưng không ai bắt máy.

Thời gian không còn nhiều trước khi tên được bà Hằng sai khiến làm việc, cô phải đến đó ngăn cản trước.

Nhã Tịnh lên tiếng:
– Con và Giai Tuệ sẽ đến bãi đất hoang.

Bác Long và mọi người ở lại chăm sóc bố.

Trước khi mẹ gọi điện ngăn cản gã làm thuê kia, con phải đến đó trước.
Mọi người gật đầu đồng tình với Nhã Tịnh.

Cô và Giai Tuệ nhanh chóng rời khỏi bệnh viện còn bà Hằng vẫn liên tục gọi điện cho gã được thuê.

Không biết gã đã thực hiện ké hoạch chưa, trong lòng bà càng thêm nơm nớm lo sợ, sợ rằng bản thân sẽ giết chết con trai mình lần nữa.
Ngôi nhà hoang tàn, mịt mù chỉ có ánh sáng leo lét từ ngọn nén nhỏ phát ra.

Đình Phong đứng đối diện với Chí Viễn, có lẽ sai ngần ấy thời gian đủ để hai người hiểu rõ toàn bộ sự thật.


Không khí lạnh lẽo, trầm mặc cùng giọng nói của Chí Viễn càng khiến nó trở u uất:
– Trước đây tôi luôn thắc mắc vì sao bố thiên vị anh, giờ thì tôi hiểu rồi.

Tôi không phải con ruột của bố.

Ngay cả người con gái tôi yêu cũng ruồng bỏ tôi, tất cả đều quay lưng với tôi chỉ vì anh.
Câu nói chứa đựng nỗi ấm ức bấy lâu của Chí Viễn.

Những cảm xúc dồn nén ấy được bộc lộ ra bên ngoài bằng giọng nói cay đắng.

Ông Phú đã luôn nghiêm khắc với hắn từ nhỏ còn đối với Đình Phong lại dùng những lời nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Chẳng phải họ đã có sự phân biệt rồi sao?
Nhìn Chí Viễn, Đình Phong chỉ nở một nụ cười chua chát.

Bởi anh nghĩ hai người giống nhau.

Hít một hơi thật sâu, Đình Phong lên tiếng:
– Tôi không nghĩ bố biết chúng ta bị tráo đổi từ trước.

Tình thương của bố luôn như vậy, mỗi người bố sẽ có cách dạy khác nhau.

Ngược lại là mẹ, mẹ luôn hiểu nhầm tôi là con hoang nên ngay từ nhỏ đã lạnh nhạt, ghét bỏ.

Cậu ghen tị với tôi vì mọi người đứng về phía tôi, còn tôi ghen tị với cậu vì cậu có tình yêu của mẹ.
Chí Viễn tròn xoe mắt ngạc nhiên, cổ họng bỗng chốc bị thứ gì đó chắn ngang mãi không nói thành lời.

Hắn cứ mải ghen tị, ghanh đua với người khác mà không nhận ra những điều hắn có cũng khiến người khác ghen tị.
Đình Phong điềm tĩnh, tiếp tục điều mình muốn nói:
– Giai Tuệ chưa từng bỏ cậu, tôi thấy nó yêu cậu rất nhiều.
– Yêu sao?
Chí Viễn ngẩng đầu nhìn Đình Phong, trong ánh mắt chất chứa hy vọng.
Đáp lại hắn là cái gật đầu của Đình Phong.
– Khi nói chuyện với Giai Tuệ, lúc đó tôi không hề biết cậu không cùng huyết thống với bọn tôi nhưng tôi cảm nhận được tình cảm nó dành cho cậu.
Sự vui mừng bỗng chốc chi phối tâm trí hắn.

Hắn không ngờ Giai Tuệ lại có tình cảm với hắn.

Vậy mà từ trước đến nay hắn luôn cho rằng cô đến với hắn chỉ vì Đình Phong.

Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, cũng vì hai chữ ấy mà hắn đánh mất người con gái hắn yêu.
Chợt, Chí Viễn sực nhớ đến một chuyện.

Hắn nhìn anh hỏi:
– Tại sao phải giả vờ mất trí nhớ?
– Tôi phải bảo vệ tính mạng của mình chứ.

Trước khi trở thành tên ngốc, tôi nhớ đã thấy hình ảnh của cậu trước ngày xảy ra tai nạn đầu tiên.

Chỉ là sau khi bị ngốc nhất thời không để ý đến, cho tới lúc bị chấn thương lần nữa và lấy được ý thức tôi mới cho người điều tra.

Tôi giả vờ mất trí để bảo vệ chính mình và cả vợ tôi nữa.

Tôi không muốn cô ấy chịu khổ khi vô tình cuốn vào cuộc chiến này.

Nhưng sao cậu biết tôi giả vờ?
– Khi anh yêu cầu tài xế đưa Nhã Tịnh đến nhà riêng của mình.

Còn anh, biết tôi gây ra tai nạn sao không tố cáo?
– Vì cậu là em tôi, anh em trong nhà phải bảo vệ nhau.

Chẳng phải bố đã dạy chúng ta như thế à?
Chí Viễn ngẩn người trước câu nói của Đình Phong.

Dù cách đối xử của ông Phú với hai người có chút khác biệt nhưng bảo vệ và yêu thương nhau luôn là điều ông nhắc nhở cả hai.

Trong cuộc chiến gia tộc này chỉ có hắn đã quên đi lời ông dạy.
Một lần nữa sự im lặng bao trùm lấy hai người.

Mỗi người một suy nghi, có lẽ việc đến đây, đối diện nhau mà không có một ai chen vào và nói ra sự thật, những lời luôn giấu trong lòng khiến họ cảm thấy thoải mái hơn.
Bỗng, tiếng lạch cạch ở phía cửa vang lên khiến cả hai chú ý đến.

Quay đầu lại nhìn thì thấy cánh của đã đống lại từ bao giờ, nhận thấy điều không ổn, họ nhanh chân chạy đến.Biết đang có người khoá cửa từ bên ngoài, họ vội vàng đập cửa kêu lớn:
– Mở cửa ra! Trong này còn có người dân.

Mở cửa ra! Mở cửa ra.
Một người đập mạnh vào cửa hét lớn ra hiệu, người kia thì dùng chân đạp nhưng vô ích.

Cánh cửa đại này làm bằng gỗ rất lớn nên khó mà đập đổ.
Bên ngoài truyền đến một giọng nói quái đản:
– Tao đốt nhà cho chúng mày chết hết!!!
Gã vừa dứt câu, Đình Phong lập tức ngửi thấy mùi ghét.

Quay đầu lại nhìn thì thấy một làn khói trắng thông qua những khe hở nhỏ bay vào nhà.

Anh vội vỗ vai Chí Viễn.
– Viễn! Hắn ta đang đốt nhà.
– Cái gì???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.