Nhân Tình

Chương 34


Đọc truyện Nhân Tình – Chương 34


Bệnh viện Bác Ái.
Giai Tuệ khoắc lên mình bộ trang phục của giới thượng lưu ung dung bước vào phòng bác sĩ trưởng khoa.

Vừa định đưa tay mở cửa một y tá vội ngăn cô lại:
– Thưa cô, nếu như không có sự đồng ý hoặc cuộc hẹn trước với bác sĩ trưởng khoa thì cô không được vào đây đâu ạ!
Giai Tuệ đưa mắt hướng về y tá, ngữ điệu vô cùng cao ngạo:
– Tránh ra! Tôi không nói chuyện với cô, tôi muốn gặp trưởng khoa.
– Thành thật xin lỗi đây là quy định của bệnh viện.

Không có hẹn trước thì không được vào đâu ạ!
Nhìn cô y tá trong bộ dạng khẩn khoản, cô cũng không làm khó thêm.

Giai Tuệ lấy trong ví ra một card visit rồi đưa cho y tá, đẩy nhẹ cặp kính râm nói:
– Đưa cái này cho trưởng khoa nói tôi muốn gặp ông ta ngay lập tức.

Nếu không thì ông ta chuẩn bị đi tù là vừa!
Cô y tá gật đầu lia lịa rồi nhanh chân chạy đi tìm trưởng khoa.

Giai Tuệ ung dung ngồi vắt chéo chân trên hàng ghế băng dài của bệnh viện.

Trông cô hôm nay rất khác không giống với dáng vẻ thường ngày.

Bộ set blazer đen kết hợp cùng đôi giày cao gót nổi bật thu hút ánh nhìn.

Trông cô giống như một người trững trạc chứ không phải phong cách nhẹ nhàng nữ tính mọi ngày.
Giai Tuệ đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay.

Đúng năm phút sau cô y tá khi nãy quay trở lại chỗ cô.

Khác với thái độ khi nãy, y tá đã niềm nở và vui vẻ hơn.

Cô ta tận tay mở cửa mời cô vào:
– Dạ, bác sĩ trưởng khoa đang bận một số công việc ở phòng xét nghiệm chưa thể đến ngay được.

Cảm phiền cô ngồi đợi trong phòng một lát!
– Cảm ơn cô!
Y tá cúi đầu kính cẩn rồi nhanh chóng rời đi.
Giai Tuệ vào trong, từng bước chân đều thể hiện sự uy quyền.

Ngồi xuống chiếc ghế đối diện ghế trưởng khoa, cô cầm bảng tên trên bàn nhẹ nhàng xoa vài cái khoé môi liền nở một nụ cười đầy ý vị.
Bỗng, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.

Bác sĩ Trọng từ bên ngoài bước vào, thấy Giai Tuệ đang ngồi ở ghế chờ liền chỉnh sửa lại trang phục cho chỉnh tề rồi lên tiếng:
– Cô đợi tôi có lâu không?
Nghe thấy giọng nói, Giai Tuệ đặt bảng tên xuống đồng thời tạo ra một tiếng động khá lớn khiến bác sĩ Trọng giật mình.

Cô hạ kính mắt xuống, trả lời lấy lệ:
– Không lâu lắm! Vừa đủ sự chờ đợi của tôi.
Bác sĩ Trọng cười khà khà hai tay xoa vào nhau đi tới chỗ ngồi.


Ông nhìn Giai Tuệ đầy kính nể, ngữ điệu cũng có phần kém cạnh hơn:
– Không biết hôm nay cô tới đây tìm tôi có chuyện gì?
Giai Tuệ xoay ghế đối diện với ông:
– Tôi muốn hỏi và nhờ ông một số việc.
– Dạ vâng, nếu là cô thì tôi luôn sẵn sàng trả lời.
– Thế thì tốt!
Giai Tuệ tỏ ra hài lòng.

Cô lấy trong túi ra một tờ giấy đã có nhiều nếp nhăn như bị vò nát từ trước đó.

Đặt lên trên bàn đẩy về phía bác sĩ Trọng, hỏi:
– Chắc là ông còn nhớ tờ giấy xét nghiệm này chứ?
Bác sĩ Trọng cẩn thận cầm tờ giấy lên đọc.

Đôi lông mày rậm khẽ chau lại, ông nói:
– Đây chẳng phải là giấy xét nghiệm em kết quả ADN của cậu Viễn và ông Phú hay sao?
– Đúng! Tôi muốn hỏi có phải đích thân ông là người làm xét nghiệm này không?
– Vâng, chính là tôi!
– Thật sao?
Giai Tuệ nheo mắt đầy nghi ngờ.

Bác sĩ Trọng nhanh chóng hiểu ra ý của Giai Tuệ có điều toàn bộ quá trình xét nghiệm đều do đích thân ông thực hiện thì làm sao có chuyện nhầm lẫn hay kết quả sai.

Cho dù hiểu cô đang muốn gì nhưng sự thật là điều không thể chối bỏ.
– Sao rồi?
Giọng nói của Gia Tuệ bất ngờ vang lên.

Bác sĩ Trọng giật mình, đưa mắt nhìn sang phía cô.

Một bên là người có thế lực trong bệnh viện, một bên là người có sức ảnh hưởng lớn đối với ông nên ông nào dám làm càn.

Bác sĩ Trọng cười gượng, khẳng định chắc nịch:
– Thưa cô, đây không thể nào là nhầm lẫn được.

Chính tôi là người thực hiện làm sao có thể sai? Mong cô thông cảm và đừng làm khó tôi.
Giai Tuệ chỉ nghe không đáp.

Cô nghĩ nếu đích thân Chí Viễn muốn kiểm tra thì chắc chắn ông ta sẽ không dám làm giả nhưng kết quả xét nghiệm này không thể là thật.

Bầu không gian tĩnh lặng dần bao trùm lấy hai người.

Cứ nghĩ sau khi trả lời thành thật như vậy Giai Tuệ sẽ bỏ đi nhưng không ngờ cô vẫn ở đây.

Càng nhìn thấy cô, ông càng thêm sợ hãi trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Sau khoảng thời gian suy nghĩ, Giai Tuệ lên tiếng:
– Vậy trong lúc nói chuyện với Chí Viễn ông có thấy ai khả nghi hay lại gần phòng không?
– Tôi không…
Bác sĩ Trọng chuẩn bị trả lời thì sực nhớ ra chuyện gì đó.

Hai mắt ông ta sáng rực lên, vội vàng sửa lại lời vừa nói:

– Tôi nhớ lúc tiễn cậu Viễn đi hình như có một y tá đã đứng ở ngoài cửa phòng rồi thì phải?
– Cô ta tên gì?
– Tên là…!là Phương.

Đúng rồi! Là y tá Phương.
Giai Tuệ khoanh tay trước ngực, sắc mặt dần thay đổi rồi rơi vào trầm tư của riêng mình.

Nếu như bác sĩ Trọng không có gan làm giả kết quả thì chắc chắn đã có người khi tráo mẫu xét nghiệm ADN.

Khóe môi cô bỗng nở một nụ cười, bao nhiêu vương vấn câu hỏi trong đầu từ hôm qua đến giờ đã được giải đáp.

Công việc đã hoàn thành được một nửa, Giai Tuệ tiếp tục nói:
– Việc tôi muốn hỏi cũng đã xong.

Bây giờ đến chuyện tôi cần nhờ ông.
– Vâng, cô cứ nói.
Giai Tuệ phẩy tay ra hiệu bác sĩ Trọng lại gần.

Ông ta cũng nhanh chóng phối hợp.

Vừa nghe thấy những lời cô thì thầm bên tai sắc mặt ông lập tức thay đổi.

Mồ hôi vã ra như tắm, đôi môi run rẩy mãi mới thành lời:
– Chuyện này…!chuyện này không được đâu thưa cô.

Tôi không thể làm như vậy!
Nhìn thái độ của ông, Giai Tuệ biết không thể thuyết phục bằng lời nói nên đành thuyết phục bằng hành động.

Cô đưa tay vuốt nhẹ bằng tên bác sĩ trên bàn với dáng khỏe vô cùng thích thú.

Cuối cùng là cầm nó lên rồi đập mạnh xuống bàn.

Ánh mắt sắc lạnh liếc qua ông, cô bỗng nở nụ cười, nụ cười kiêu ngạo, toát ra khí lạnh, làm cho người ta không rét mà run.
– Tôi hỏi lại lần nữa, ông có làm được hay không?
Bác sĩ Trọng sợ đến run rẩy, lông tay lông chân dựng hẳn lên.

Ông cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với Giai Tuệ, trong đầu đang nảy số nhanh chóng nghĩ ra một vài lý do biện bạch.

Biết Giai Tuệ không phải người ưa chờ đợi nên ông cũng không dám để lâu mà nhanh chóng trả lời:
– Tôi sẽ làm theo ý cô.
– Vậy thì tốt! Tôi chờ tin của ông.
Dứt lời, Giai Tuệ đeo kính lên rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Bác sĩ Trọng nhìn cánh cửa đóng lại mà than trách tại sao bản thân lại rơi vào tình thế này? Chẳng biết kiếp trước ông có làm gì sai để rồi kiếp này mắc nợ Trần gia!
Chiều muộn.
Sau khi rời khỏi Đài Bắc, Nhã Tịnh trở về nhà rồi tiếp tục công việc của mình.

Cô cùng bác Long đang dọn dẹp trong nhà, một người rửa chén người còn lại thì chuẩn bị đồ ăn trong bữa tối.


Trong lúc làm việc, bác Long quay sang trò chuyện với cô:
– Trưa nay cháu mang cơm cho cậu chú sao đến tận chiều mới về? Trên đường xảy ra chuyện gì hả?
Nhã Tịnh dừng lại hành động đang làm, gượng gạo đáp:
– Dạ vâng, trên đường có chút kẹt xe nên cháu mới về nhà muộn.
– Thế mà bác cứ tưởng cháu bị làm sao.
– Không, cháu vẫn bình thường.
Đáp lại bác Long là nụ cười lấy lệ của cô.

Nếu không phải trưa nay anh giả vờ bị bệnh thì cô đã không ở lại lâu như vậy.

Không những thế cô còn ngủ quên ở đấy một giấc dài bảo sao lâu về đến nhà.
Nhã Tịnh tiếp tục công việc, đưa mắt sang bên cạnh nhìn bác Long thì thấy bác đang cho gói gì đó vào đồ ăn.

Cô thắc mắc:
– Đó là gì vậy bác?
Bác Long nhìn gói thuốc cầm trên tay mình rồi à lên một tiếng:
– Đây là thuốc diệt chuột! Hôm qua bác đang ngủ thì nghe thấy tiếng lạch cạch, chắc dạo gần đây mấy con chuột lộng hành.

Để chuột ở trong nhà không tốt nên phải diệt ngay.
– Vậy thì bác để xa ra một chút lỡ có người nhầm ăn phải thì không hay.
– Bác biết rồi.
Bâc Long tẩm thuốc vào thức ăn xong rồi mang đi bẫy chuột.
Nhắc tới vụ chuột tối qua cô mới nhớ, trong phòng làm việc của ông Phú có một ngăn kéo bị khóa.

Cô nghĩ chắc hẳn ông đã cất những giấy tờ quan trọng bao gồm cả giấy đăng ký kết hôn của cô ở trong đó.

Điều quan trọng bây giờ là cô cần phải tìm ra chìa khóa.

Nếu chìa khóa đã không có trong phòng làm việc thì nơi duy nhất có khả năng cao là phòng ngủ.

Sáng nay mọi người đều ra ngoài, chỉ có cô và bác Long ở nhà và là thời điểm thích hợp để cô hành động.

Ngặt nỗi vì chuyện của anh mà bỏ lỡ cơ hội.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ mông lung, chợt, giọng nói chói tay vang lên:
– Này! Pha cho tôi một ly nước cam nhanh lên!
Nhã Tịnh quay sang bên cạnh thấy Yến Như đã đứng khoanh tay nhìn cô từ khi nào.

Cô liếc nhìn cô ta một lượt.

Kể từ ngày làm vợ hờ của Đình Phong cô ta thay đổi hẳn từ cách ăn mặc đến nói năng đều không coi ai ra gì.

Ngày nào cũng thấy cô ta ra ngoài nhưng không phải làm việc mà là đi mua sắm.

Hôm nào về cũng thấy cầm trên tay một đống đồ hàng hiệu chẳng biết có mặc tới hay không nhưng trông thật phí tiền!
Thấy Nhã Tịnh đứng im như pho tượng không phản ứng, Yến Như cáu gắt:
– Cô bị điếc à? Có nghe tôi nói gì không đấy?
Nhã Tịnh giật mình, đáp:
– Có nghe!
– Vậy thì mau đi làm nước cam cho tôi! Tôi khát nước lắm rồi.
– Nếu cô khát thì tự vào mà làm.

Tôi không phải người hầu để cô sai vặt.
Nói rồi, Nhã Tịnh tiếp tục công việc còn dang dở.

Yến Như tức muốn xì khòi mà chẳng làm được gì.

Hiện giờ, Đình Phong không có ở nhà nên chẳng có ai chống lưng cho cô ta.


Yến Như nghĩ nếu bày trò với Nhã Tịnh chắc chắn kết quả cũng không tới đâu nên đành ngậm cục tức trả đũa sau.
Nhã Tịnh vừa làm vừa lẩm bẩm.

Cô đã nhân nhượng để cho Yến Như giả vờ làm con dâu nhà này, thế mà còn không biết điều bày đặt ra lệnh cho cô.

Cũng may vì suốt thời gian qua, cô học được cách nhẫn nhịn nếu không đã có cuộc ẩu đả diễn ra ở đây.
Hai người hai dòng suy nghĩ.

Một người thì tức không làm gì được, người còn lại phải bấm bụng nhẫn nhịn.
Bất ngờ, tiếng xe ô tô ở bên ngoài vang lên.

Yến Như đoán châc là Đình Phong trở về liền nở một nụ cười tươi rói vội vàng chạy ra đón anh.

Cô ta vui sướng tưởng tượng ra cảnh Đình Phong nổi giận với Nhã Tịnh khi biết chuyện cô không làm theo ý cô ta.

Vì thế mà Yến Như hào hứng tới mức đi nhanh hơn thường ngày.
Nhã Tịnh cũng lẽo đẽo theo sau.

Dù gì bây giờ thân phận của cũng là người giúp việc.

Đón cậu chủ trở về là lẽ đương nhiên.
Cả hai người vừa đi tới phòng khách thì đột ngột dừng lại.

Họ sững sở khi thấy Đình Phong đi cùng với một cô gái vào trong nhà hơn nữa lại cùng cô gái đó cười nói rất vui vẻ.

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Yến Như muốn phát hỏa.

Nghe mọi người đồn thổi về anh đã lâu nhưng không ngờ anh lại dám dắt gái về nhà.

Yến Như vội tới chỗ Đình Phong kéo tay anh sang một bên, nghênh ngang chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người.

Cô ta cáu gắt:
– Tại sao anh lại đưa cô ta về đây? Hai người có mối quan hệ gì?
Người mà Đình Phong thưa về chẳng phải ai xa lạ mà là Giai Tuệ.

Vì đã từng một lần cãi nhau ở bệnh viện nên Yến Như nhớ rất rõ mặt của Giai Tuệ.
Đình Phong mỉm cười ôm lấy eo Yến Như vui vẻ giới thiệu:
– Chắc em cũng biết cô ấy rồi.

Tên cô ấy là Giai Tuệ, là y tá lần trước ở bệnh viện chăm sóc cho anh.
– Nhưng cô ta đến đây để làm gì?
– Từ giờ Giai Tuệ sẽ ở đây, cô ấy thế nào y tá riêng của anh.
Yến Như nghe xong thì lập tức phản đối, thái độ cương quyết rõ ràng:
– Không được! Em không cho phép!
Đình Phong khẽ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng:
– Sao lại không? Sức khỏe của anh vẫn cần theo dõi thêm, có y tá riêng ở nhà vẫn tốt hơn là thường xuyên lui tới bệnh viện.
– Nhưng mà…
– Không nhưng nhị gì hết.

Anh đã quyết về rồi cứ thế mà làm theo.
Yến Như dậm chân ấm ức đưa mắt nhìn thì bắt gặp vẻ mặt đắc chí của Giai Tuệ.

Cô ta tức đến nỗi muốn nhào đến chỗ Giai Tuệ mà lại không làm gì được.

Trong nhà có Nhã Tịnh đã khiến cô ta phát hoả bây giờ lại thêm cô y tá từ đâu xuất hiện càng làm mọi chuyện thêm rắc rối hơn.
Cô ta nhất định không thể để yên chuyện này, nhất định phải đuổi một trong hai người đi, hoặc là Nhã Tịnh hoặc là Giai Tuệ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.