Nhân Duyên

Chương 2-04


Bạn đang đọc Nhân Duyên – Chương 2-04

Chương  3 
Edit by Bing
Hôn lễ tới gần, việc khiến Hàn Đình Đình vui mừng nhất, là bạn thân Tư Đồ Từ Từ chờ mong bấy lâu đã đến. Một loạt quá trình thử đồ, chọn đồ, SPA, đều có Từ Từ đi cùng, hai người cứ như trở lại hồi còn đến trường, cùng tiến cùng lui, thân thiết khăng khít.
Đối với việc này Tần Tống rất là phản đối, một kỹ sư tâm hồn đã quá đủ, giờ lại còn một đôi, quả thực là họa vô đơn chí!
Hơn nữa cái họa vô đơn chí này, so với Hàn Đình Đình còn càng mồm miệng, chanh chua hơn.
Loại chuyện hai bạn nhỏ bất hòa ngây thơ kiểu này là Hàn Đình Đình thạo nhất. Huống hồ Tần Tống cũng có một loạt nhiệm vụ nặng nề của chú rể phải hoàn thành, chẳng có bao nhiêu thời gian để đấu đá với Từ Từ. Thời gian vù vù trôi qua giữa các công tác chuẩn bị loạn xị, chớp mắt một cái đã đến ngày tổ chức hôn lễ.
Bởi vì sức khỏe của Tần Uẩn không thể chống đỡ được với các thủ tục rườm rà, cho nên hôn lễ lần này được làm long trọng mà đơn giản.
Đến giờ đón dâu, một đoàn xe đi trước mở đường, một đoàn đi theo dọn đường, sau đó là đoàn xe đón dâu, dọc đường một hàng dài bắt mắt uốn lượn mà đến. Đi cùng chú rể là năm người bạn, cộng thêm Tần Tống, chính là “Lương Thị Lục Thiếu” tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố C. Hàn Đình Đình đã từng gặp người đứng hàng thứ năm trong đó là Lý Vi Nhiên, anh ta là anh họ của Tần Tống, hai nhà quan hệ rất thân thiết.
Nhà họ Hàn sống trong căn kí túc xá được đơn vị của cha Đình Đình cấp, căn phòng này xây dựng đã lâu, có chút cũ kỹ, tuy đã được mẹ của Đình Đình dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, nhưng sáu người người nào người nấy phong độ lộng lẫy, đứng ở trong này nhìn kiểu gì cũng thấy quá lóa mắt.
Cha Đình Đình trước nay không giỏi nói chuyện, thấy thời gian đã sắp đến, vội thúc giục hai mẹ con còn đang nói chuyện đâu đâu: “Được rồi, để con bé đi thôi.”
Lời vừa thốt ra, nước mắt của mẹ Đình Đình đã “Ào” một cái tuôn rơi.
Hàn Đình Đình kéo mẹ, cẩn thận lau nước mắt cho bà, “Mẹ, con phải đi.”
“Đình Đình à, con… Con phải ngoan đấy…” Mẹ Đình Đình sụt sịt dặn dò, “Phải ngoan đấy!” Không biết nói gì cho phải, bà cứ gặp đi lặp lại câu này.
Hàn Đình Đình gật đầu, “Mẹ cũng phải ngoan nha mẹ, đừng xâu hạt tiếp nữa, mắt mẹ kém rồi, phải nghỉ ngơi nhiều.” Mẹ Đình Đình vội gật đầu, khóc không thành tiếng. Cô lại quay sang phía cha: “Bố, bố cũng phải nghỉ ngơi nhiều, lúc điều tra vụ án đừng cố quá sức.”
“Con bé này! Nói linh tinh!” Cha Đình Đình từ trước đến giờ vẫn đầu duy trì nhiệt tình yêu nghề đối với công tác cảnh sát, nghiêm mặt theo phản xạ. Nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày con gái về nhà chồng, ông lại dịu xuống, “… Biết rồi, bố sẽ cẩn thận. Đình Đình, con gả cho người ta, sau này là con dâu nhà người ta, lúc nào cũng phải tuân thủ quy củ của nhà Tần Tống, nghe chưa?”
Cha Đình Đình cả đời nghiêm túc phép tắc, có thể nói với con gái những câu như vậy, đã xem như là xưa nay chưa từng có rồi.
Hàn Đình Đình lặng lẽ gật đầu.
Tần Tống vẫn cố nén sự sốt ruột, đứng bên cạnh thờ ơ nhìn, lúc này rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt ép buộc của năm ông anh, không tình nguyện đứng ra, miễn cưỡng bày tỏ với hai bố mẹ vợ: “Bố, mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho… Đình Đình, bố mẹ yên tâm giao cô ấy cho con đi!”
Nói xong tự anh cũng cảm thấy nổi hết da gà.
Bố Đình Đình cầm tay anh theo phong cách cực kỳ quân nhân, Tần Tống nghĩ chắc ông muốn trịnh trọng dặn dò mình đừng bắt nạt con gái rượu nhà người ta, ai ngờ cha Đình Đình lại ngay thẳng nói với anh: “Tần Tống, sau này Đình Đình có chỗ nào không tốt, con cứ việc uốn nắn nó!”
Tần Tống vui vẻ, toét miệng gật đầu, hừng hực thưa: “Dạ!”
Tất cả mọi người trong phòng trừ cha mẹ Đình Đình, đều quay mặt đi hướng khác thở dài.
**
Bởi vì cũng không phải là kết hôn thật, cho nên trên thực tế ngoại trừ hơi hồi hộp, Hàn Đình Đình cũng chẳng có lấy mộ chút cảm xúc mà cô dâu nên có. Khi tạm biệt mẹ Đình Đình khóc đến sưng húp mắt, ngay cả sắt đá như cha Đình Đình cũng hơi hơi nghẹn ngào, cô thì một tẹo xúc động cũng không có.

Nhưng ra cửa trèo lên xe, xe chầm chậm lăn bánh, quay đầu nhìn lại, phía sau cha đang đỡ mẹ, bóng dáng dần dần lùi xa, mũi Hàn Đình Đình bỗng nhiên cay cay, chua xót đến đau buốt.
Mặc dù đi tới bước đường ngày hôm nay, là do bị hai người ép, nhưng cô vẫn yêu quý họ. Cả thế giới chỉ có hai người họ, trước sau như một, chẳng hề đòi hỏi, so với bất kỳ ai cũng đều sâu nặng hơn, yêu thương cô.
Cha mẹ, con xin lỗi.
“Haiz…” Tần Tống vừa mới thả lỏng ngả về phía sau, bỗng phát hiện Tiểu Thổ Màn Thầu bên cạnh đang rơi lệ, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống găng tay ren hoa màu trắng của cổ, không kịp thấm vào lăn luôn xuống tà váy bồng, anh nhất thời giật mình ngẩn ngơ.
“Khụ…” Tần Tống hắng giọng, Tư Đồ Từ Từ ngồi cạnh ghế lái nhìn vào kính, liếc mắt xem thường anh một cái, sau đó hoàn toàn chẳng thèm nhìn nữa. Tần Tống bất đắc dĩ, rút chiếc khăn tay từ trong bộ đồ tây của chính mình ra, nhắm mắt đưa cho Hàn Đình Đình trước mặt.
Hàn Đình Đình càng nghĩ càng đau lòng, những tủi thân chưa nói được cùng ai suốt một năm qua, những tâm sự chất chứa cả một năm đằng đẵng, tờ giấy kết hôn sau này phải vĩnh viễn đeo trên lưng, lúc này hết thảy đều quay cuồng trong lòng cô. Mà hình ảnh cha mẹ vừa đỡ nhau trong gió khi nãy, giống như hình ảnh cuối cùng kết lại những si mê vọng tưởng trước kia của cô, khiến lòng cô đau như dao cắt.
Nước mắt nối nhau rơi xuống, lớp lông mi giả khẽ rung rung, giống như hai chiếc quạt nhỏ phe phẩy, phẩy cho tay chân Tần Tống luống cuống cả lên.
“Này!” Anh trầm giọng, nghiến răng nghiến lợi, “Cô đừng khóc nữa!”
“Đừng khóc!”
“Đừng khóc mà…”
“Cô đừng khóc có được không…”
“Được rồi…” Tần Tống lắc lắc đầu, đưa tay cầm chiếc khăn chạm lên mặt cô, vụng về lau lau nước mắt, “Đừng khóc… Đừng khóc đừng khóc…” Anh thử đưa tay vỗ vỗ cô, hình như có hiệu quả, lại thử kéo cô dựa vào người mình, tay chân lóng ngóng vỗ về an ủi.
Mới ngày nào cha mẹ thường nhẹ nhàng ôm chúng ta đang khóc lóc ầm ĩ vào lòng vỗ về, sau này lớn lên, chúng ta có lẽ không cần như vậy nữa, nhưng nếu mỗi khi đau đớn, khổ sở, bất lực, giả sử có người có thể ôm chúng ta vào trong lòng, nhẹ nhàng dịu dàng vỗ về, giống như là dỗ trẻ con, thì vẫn sẽ khiến chúng ta cảm thấy yên tâm và ấm áp.
Tư Đồ Từ Từ tia vào kính chiếu hậu nhìn thấy hết được từ đầu đến cuối. Gã đàn ông vô lễ kiêu căng thối hoắc trong truyền thuyết, ôm người bạn thân đang khóc ướt hết mặt của Từ Từ, vỗ vỗ cô như thằng thiểu năng, vẻ mặt bối rối kia mặc dù rất ngây ngô, nhưng lại không mất đi vẻ đáng yêu.
Không phải nói vì cha bệnh nặng nên mới miễn cưỡng kết hôn sao? Còn lén giao hẹn một năm sau ly hôn… Tư Đồ từ Từ dời mắt nhìn ra ngoài cửa xe, ly hôn? A, để rồi xem ~
**
Phần chính của hôn lễ là tiệc cưới. Trước bữa tiệc người nhà tụ tập hết lại, đưa lễ ra mắt, làm lễ gọi tên, chính thức vào cửa. Sau đó Tần Uẩn sẽ đi nghỉ, những tiết mục sau để cho Tần Tống một mình chống đỡ, dù sau anh cũng là người thừa kế duy nhất của Tần Thị, không muốn cũng phải đứng ra.
Trương Phác Ngọc đưa cho Hàn Đình Đình một chiếc vòng tay quý phi, có một đoạn vân đá màu xanh biếc, sợi vân cực nhỏ, là loại tốt nhất cực kỳ hiếm theo tiêu chuẩn phân loại phỉ thúy Lão Khanh*.
“Cái này là lúc mẹ được gả vào nhà, mẹ chồng của mẹ tặng cho, bây giờ mẹ tặng lại cho con.” Trương Phác Ngọc cười tủm tỉm đeo vào cho cô, ngắm lại một lần, “Uhm… Hình thức hơi quê mùa một chút, Đình Đình, nếu con không thích thì cất đi, sau này lại tặng cho con dâu là được!”
Khụ khụ khụ… Tần Uẩn lại bắt đầu ho khan…
“A Tống, quần áo của con sao lại thế này?” Trương Phác Ngọc dời sự chú ý đến một mảng vết bẩn ở vai trái của bộ lễ phục màu trắng trên người con trai, “Con làm thế nào mà bẩn cả lễ phục!” Trương Phác Ngọc mất hứng kêu lên. Tần Uẩn cũng nhíu mày.
Tần Tống liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh kia, cô đã trang điểm lại xong xuôi, mặc một bộ váy trắng không tỳ vết, trên đầu đội một chiếc vương miện kim cương chế tác thủ công, sạch sẽ không một hạt bụi. Còn dám cười nhạo anh! Tần Tống cay cú hít một hơi, trừng mắt nhìn gương mặt cười cợt của Hàn Đình Đình, tức giận không thôi ——— Cô ta, cô ta cô ta cô ta cô ta đúng là một cái Tiểu Thổ Màn Thầu vô lương tâm!
Hàn Đình Đình cười cười xin lỗi với Tần Tống, lại bất ngờ bị đáp lễ bằng một ánh mắt hung dữ, cô gục đầu xuống, không dám nhìn lại.
Tiểu Thổ Màn Thầu hoàn toàn không thèm nhìn anh… Tần Tống âm thầm nuốt muột ngụm máu vừa hộc lên vào bụng, trong lòng thầm thề, đợi sau khi kết hôn rồi, nhất định không cho cô ta được sống yên ổn! Tra tấn cô ta! Tra tấn cô ta tra tấn cô ta!

**
Lời xin lỗi dành cho Tần Tống, Hàn Đình Đình vẫn giữ lại cho đến tận lúc vào động phòng.
Vừa rồi cô thay đến tám bộ quần áo, tám kiểu tóc, sáu đôi giày cao gót trung bình khoảng mười phân, đến khi cô đi đến phòng tân hôn đã được khách sạn chuẩn bị, phải nhờ Tư Đồ Từ Từ và Kỷ Nam Sam dìu vào cửa.
Tốn mấy tiếng đồng hồ trong cái phòng tắm còn to hơn cả nhà cô, mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng Hàn Đình Đình mới xử lý sạch được đủ loại keo xịt tóc và mấy miếng băng dính linh tinh loằng ngoằng được dán lên người để đề phòng lộ hàng đi.
Cô bị hơi nước nóng hun đỏ hết cả mặt, mặc chiếc áo tắm màu trắng của khách sạn, đi từ phòng tắm ra.
Cửa phòng tắm đối diện với cửa chính, cô vừa ngẩng đầu, Tần Tốn cũng đã đứng ở trước tầm mắt.
Lúc ấy đêm đã rất khuya, khách khứa giải tán hết, nguyên một tầng có phòng tân hôn của bọn họn đã bị thuê trọn luôn, vì thế xung quanh cực kỳ im ắng. Tần Tống còn chưa kịp đóng cửa, ngọn đèn thủy tinh ngoài hành lang hắt ra thứ ánh sáng mờ mờ như có như không, chiếu vào phòng qua cánh cửa khép một nửa, hắt một cái bóng thật sẫm lên một nửa gương mặt đẹp trai của anh ta, trong nhất thời khó nhìn ra được vẻ mặt.
Anh ngây ngẩn, nhìn chằm chằm vào cô. Hàn Đình Đình theo bản năng đưa tay giữ chặt cổ áo tắm hình chữ V, căng thẳng nhìn anh.
Cánh cửa “Cạch” một tiếng, Hàn Đình Đình nhảy dựng lên, Tần Tống bước ra từ bóng tối bên ngoài cánh cửa, mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi, màu đỏ ngầu trong mắt anh vì hơi men mà càng đậm thêm, anh nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào, chậm rãi tiến lại gần…
[ alobooks.vn ]
Chương 4
Edit by Bing
“Cô,” Anh cúi đầu nhìn cô, tỉ mỉ mà chăm chú, miệng nhẹ nhàng nói: “Nhìn thế này… Cũng xinh đấy.”
Hàn Đình Đình lúng túng, ngây ra như con búp bê gỗ, đần mặt nhìn anh.
Tần Tống nhẹ nhếch miệng cười, vươn hai tay bẹo hai bên má của cô, vui vẻ véo véo, “Trắng trắng mềm mềm… Cô quả nhiên là một cái Tiểu Thổ Màn Thầu.”
Ánh mắt anh dịu đi, hồn nhiên tươi cười chẳng hề che dấu. Tần Tống say rượu ——- Hàn Đình Đình rốt cuộc cũng ý thức được tình hình.
Véo tới véo lui làm cho gương mặt trẻ con đáng yêu của cô dâu đỏ ửng một mảng, Tần Tống mới hài lòng rụt tay về, lại xoa xoa đầu cô như vuốt ve cún cưng. Sau đó thất tha thất thểu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào trong phòng, Hàn Đình Đình tỉnh lại, chỉ mới “A!” một tiếng, chưa kịp mở miệng kêu, anh đã thả người lên chiếc giường tân hôn tinh xảo rắc đầy cánh hoa hồng.
“Bụp bụp bụp!” Liên tiếp vang lên.
“Aa a a!” Tần Tống bị dọa nhảy dựng lên, chật vật lăn khỏi giường.
“Bóng bay trên giường… Còn chưa có bỏ ra…” Hàn Đình Đình yếu ớt nói nốt.
**
Tần Tống – người vừa mới đè nổ hết mấy quả bóng bay hôn lễ hình tim trên giường, vừa giật mình lại vừa say nằm xụi lơ trên thảm, cong mông dán mặt xuống đất ngủ mê mệt. Hàn Đình Đình xắn tay áo, nghiến răng nâng anh lên. Nhưng Tần Tống dù nhìn rất gầy, thật ra cơ bắp rắn chắc khắp người, cô chỉ có thể miễn cưỡng kéo lật anh lại, chèn cho anh một cái gối đầu mỏng.

“Tần Tống,” Cô nhẹ nhàng gọi, “Anh muốn uống nước không?”
Tần Tống nhắm hai mắt, quyết đoán vươn tay phải, bình tĩnh lắc lắc ngón trỏ rất manly, tỏ vẻ không cần. Sau đó bỗng nhiên, cánh tay đó rơi huỵch xuống, đầu vẹo sang một bên, tiếng thở bắt đầu trở nên sâu và đều đặn. Sau đó Hàn ĐÌnh Đình có gọi như thế nào nữa, anh cũng chẳng phản ứng gì.
Đêm yên tĩnh.
Hàn Đình Đình bố trí ổn thỏa cho Tần Tống xong, nhặt hết cánh hoa hồng trên thảm và trên giường đi vứt. Căn phòng này rất đẹp đẽ tinh tế, ngọn đèn lại mập mờ mơ màng, cô rón rén đi quanh phòng một vòng, vẫn không tìm thấy cái gì tương tự như cái thùng rác, đành phải vào toilet, đổ hết xuống bồn cầu. Đổ vào hơn phân nửa rồi, Hàn Đình Đình bỗng nhiên nhớ ra ——- Mình không biết dùng cái bồn cầu công nghệ cao một đống nút này! Vừa rồi vào toilet, cô phải lấy nước trong bồn rửa mặt dội vào…. Nhiều hoa thế này, một chậu nước chắc chắn không dội hết được, moi hết ra thôi! Bằng không ngày mai bị Tần Tống nhìn thấy, quá mất mặt.
Đây là lần đầu tiên cô ở trong một nơi xa hoa như vậy, sờ vào cái gì cũng chẳng hiểu, có chút lúng túng.
Bận rộn một lượt, chờ đến khi cô lên giường đã là hơn hai giờ sáng.
Tần Tống co thành hình chữ C trên chiếc thảm cạnh giường, ngủ tít mít, còn Phốc Phốc lại lẳng lặng dựa bên gối chờ cô, mở to đôi mắt như hai quả nho.
Phốc Phốc là một con gấu Teddy rất rất cũ, biết hết mọi bí mật của Hàn Đình Đình. Từ Từ từng rất ghen tỵ với Phốc Phốc, bởi vì rất nhiều việc ngay cả cô Hàn Đình Đình cũng không nói cho, chỉ kể với Phốc Phốc.
Nhớ tới Từ Từ đáng yêu đi nổi máu ghen với cả Phốc Phốc, Hàn Đình Đình nở nụ cười giữa màn đêm yên tĩnh.
Dạo trước Từ Từ kiên quyết phản đối cô tham gia vào cuộc hôn nhân này, hơn nữa còn từng một lần tức giận tuyên bố tuyệt giao với cô. Nhưng khi cô kiên trì muốn kết hôn, Từ Từ vẫn lặn lội ngàn dặm xa xôi bay đến làm phù dâu cho cô.
Bạn tốt chính là như vậy, lúc khắt khe với bạn, khinh bỉ bạn thì hăng say hơn cả thế giới gộp lại, nhưng lúc bạn hạnh phúc, bạn sung sướng, cô ấy cũng quan tâm hơn tất cả mọi người trên thế giới.
Phía đông dần dần sáng lên. Hàn Đình Đình mệt mỏi nhắm mắt lại, cô rốt cuộc cũng vẫn dấn thân. Hôn nhân quả thật là một nấm mồ, nhưng có thể nhập thổ vi an, nói chung so với phơi thây đầu đường vẫn tốt hơn chút ít. Huống chi, cô ôm lấy tay Phốc Phốc, kết hôn lần này xong, một năm sau, cô sẽ lại ly hôn với anh ta.
Trong nắng sớm ban mai, có người chìm trong hồi ức mà từ từ thiếp đi.
Sáng sớm khi Tần Tống rên rỉ tỉnh dậy từ trên thảm, khắp người chỗ nào cũng đau. Anh khởi động cái cổ, quay mặt nhìn về phía Hàn Đình Đình đang im lặng ngủ say trên giường. Tấm rèm dài chấm đất che cửa sổ thật kỹ, ánh mặt trời nóng bỏng bị chặn lại ở bên ngoài, rèm cửa sổ màu hồng lan ra ánh sáng lấp lánh, một tấm ảnh lớn, to như lúc đến trường thầy giáo chiếu máy chiếu, trên ảnh là hình của cái người đang nằm quay lưng về phía ánh sáng ngủ say trên giường kia, rõ đến từng chi tiết, quả nhiên mặt mày như họa.
Những hình ảnh tối qua dần dần tua lại trong đầu Tần Tống.
“Cô như thế này rất xinh.”
“Trắng trắng mềm mềm… Cô quả nhiên là một cái Tiểu Thổ Màn Thầu.”
Ặc… Tại sao cái tật xấu cứ rượu say là nói thật lại mãi không sửa được?! Không ngờ anh… Anh lại nói với cô là cô rất dễ nhìn… Tần Tống đau đầu chống tay lên trán, hé mắt căm giận đánh giá gương mặt người đang ngủ im tít trên giường ——— Dễ nhìn cái khỉ gì đâu! Chẳng qua chỉ là hơi trắng một tẹo hơi đáng yêu một tẹo, Tần lục thiếu anh qua vạn bụi hoa lá không dính người, làm sao lại đi chấm một cô nàng ngây thơ kiểu này?
Phì phì phì! Chấm với không chấm cái gì, sáng sớm tinh mơ đã nói gở, việc xấu không linh việc tốt mới linh! Phì phì phì!
Tần Tống trừng mắt nhìn gương mặt Tiểu Thổ Màn Thầu vẫn chẳng hay biết gì, sau đó chống tay, đứng dậy đi vào phòng tắm.
**
Tiếng nước trong phòng tắm ào ào, Hàn Đình Đình mắc tiểu tỉnh dậy từ trong giấc mộng, dụi mặt trèo xuống khỏi giường chạy ra đẩy cửa phòng tắm, cửa khóa, cô liền gọi theo bản năng: “Bố nhanh một chút! Con muốn đi toilet.”
Tiếng động bên trong bỗng im bặt.
Tiếp theo cánh cửa bị đẩy ra hùng hổ, “Bố Đình Đình” mình trần quấn khăn tắm nghiêm mặt, hung tợn trừng mắt nhìn cô.
Hàn Đình Đình bị gương mặt bốc lên từng tầng hơi nước và cơ ngực rắn chắc trước mặt dọa, hai mắt mở tròn xoe, nhất thời hết cả buồn ngủ, tỉnh táo vô cùng.
“Ai là bố cô?!” Tần Tống nghiến răng nghiến lợi, “Cô chỉ nhỏ hơn tôi năm tuổi thôi!” Đàn ông sắp ba mươi, đàn ông sắp ba mươi, nói cho chính xác thì là đàn ông ngây thơ sắp ba mươi, có chút mẫn cảm đối với tuổi tác.
“Ạch… Ạch, thật xin lỗi!” Hàn Đình Đình bắt đầu lắp bắp, từ nhỏ hễ căng thẳng là cô lại không nói chuyện lưu loát được.

Mắt không biết nhìn vào đâu, cô né tránh làn da trần trước mặt, luống cuống tìm kiếm một chỗ để đặt tầm mắt. Cô nhìn ra sau lưng Tần Tống, chiếc bồn tắm đôi lớn chính giữa phòng tắm bốc hơi nước ngùn ngụn, trên mặt nước tràn ngập sắc hồng, bập bềnh nhấp nhô quyến rũ theo sóng nước.
Hàn Đình Đình càng lắp bắp hơn: “Cái, cái…. cái cánh hoa kia!”
Tần Tống liếc mắt khinh bỉ cô một cái, “Chưa tắm hoa bao giờ phải không?” Anh đã lường trước Tiểu Thổ Màn Thầu kia nhất định lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh xa hoa đẹp đẽ như vậy, xoay người nghênh ngang tiến lên, trước mặt cô, khoe khoang cất bước tiến vào trong chiếc bồn tắm, ra vẻ vô cùng sảng khoái nằm xuống. Sóng nước màu đỏ bập bềnh dưới chiếc cằm anh tuấn của anh, anh manly lau bọt nước và những cánh hoa trên mặt, liếc mắt nhìn Tiểu Thổ Màn Thầu một cái.
“Haiz, cô còn định đứng cửa nhìn đến bao giờ?” Tần Tống nhàn nhã hỏi.
“Tần Tống…” Hàn Đình Đình có chút khó xử, “Đống cánh kia hoa… Không sạch đâu… Anh mau ra đây đi, đừng tắm nữa!”
Tần Tống ngạo mạn vòng hai ra gối sau đầu, nói: “Đây là sản phẩm chăm sóc thẩm mỹ, đã trải qua quá trình chọn lọc và rửa sạch kỹ càng, làm sao có thể không sạch?” Vì để chứng minh cho lời nói của mình, anh bốc một nắm từ chiếc giỏ trúc bên cạnh bồn tắm, trực tiếp xoa lên mặt hưởng thụ.
“Cô mau đi đi! Đừng cản trở tôi thư giãn!” Tần Tống ra vẻ muốn cởi khăn tắm trên lưng, Hàn Đình Đình vội vàng đóng cửa lui ra ngoài.
Làm sao bây giờ? Hàn Đình Đình lo sợ không yên, trong lòng thầm cất lời ăn năn với người đang vui vẻ tắm trong bồn: Thật xin lỗi! Hôm qua tôi không nên lười như thế! Moi hoa ra xong nên đi ra cửa tìm cái thùng rác vứt vào! Tần Tống! Thật xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi!
**
Theo kế hoạch hôm nay bọn họ nghỉ ở khách sạn, chín giờ tối lên máy bay sang châu Âu hưởng tuần trăng mật. Ăn cơm trưa xong Hàn Đình Đình bắt đầu thu dọn hành lý, Tần Tống nhởn nhơ nhà nhã ngồi chơi trong phòng, thỉnh thoảng lại quay sang kiểm tra. Hàn Đình Đình đối phó với anh rất thành thạo.
“Đây là cái gì?” Tần Tống túm tai một con gấu Teddy rách nát nhấc lên, cau mày hỏi, “Sao cô lại mang cái đồ như thế này đi du lịch?”
Hàn Đình Đình chân thành giới thiệu cho anh người bạn mới: “Đây là Phốc Phốc”
Tần Tống vung tay ném con Teddy rách nát đi thật xa. Hàn Đình Đình nóng nảy, nhặt lên cẩn thận phủi. Tần Tống nhướng mày, “Mũi của tôi rất mẫn cảm với bụi bẩn, ba cái lông xù thế này cô ném nhanh đi!”
“Phốc Phốc không rụng lông…” Hàn Đình Đình giấu Phốc Phốc vào trong đống quần áo của mình, “Tôi để nó ở trong phòng tôi không được sao? Cam đoan không để anh nhìn thấy nó!”
“Không được!” Tần Tống rốt cuộc cũng tìm được một chuyện để làm khó cô, tâm tình kích động, nhưng trên mặt vẫn giả vờ lạnh tanh.
Khi Trương Phác Ngọc gọi đến cũng là lúc Tần Tống lại túm con gấu teddy rách nát ra định ném đi thêm một lần nữa, chợt nghe giọng mẹ trong điện thoại vô cùng lo lắng nói: “A Tống! Bố Đình Đình xảy ra chuyện! Mọi người đều đang ở bệnh viện! Mẹ Đình Đình không cho mẹ nói với các con! Mẹ lén nói cho con biết, con đừng nói với Đình Đình nha! Để con bé vui vẻ đi hưởng tuần trăng mật!”
“…” Tần Tống buông Phốc Phốc ra, lặng lẽ cúp máy.
“Anh làm sao thế?” Hàn Đình Đình vội vàng đem Phốc Phốc đi giấu, quay lại thấy sắc mặt Tần Tống không tốt, cô quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Bố cô đi bắt tội phạm bị ngã, bây giờ đang ở… Trong bệnh viện.” Tần Tống không dám nói thật là bố vợ giờ đang ở trong phòng cấp cứu.
Hai chân Hàn Đình Đình lập tức mềm nhũn ngồi phịch xuống giường.
“Này!” Tần Tống hoảng hốt, vội vàng an ủi, “Bố mẹ tôi đã chạy đến rồi, cô đừng sợ, không có việc gì đâu!”
Nhưng nghe xong lời này, sắc mặt Hàn Đình Đình càng trắng hơn ——— Ngay cả bố mẹ Tần Tống cũng đã đích thân chạy qua bên đó, chứng tỏ vết thương lần này rất nguy cấp a!
Cô hoàn toàn hoang mang lo sợ, Tần Tống quyết định thật nhanh, gọi điện cho người dưới tầng chuẩn bị xe. Ngắt điện thoại xong anh kéo Hàn Đình Đình dậy, “Đi, bây giờ tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Còn tuần trăng mật thì làm sao bây giờ?” Hàn Đình Đình vẫn còn cầm vé máy bay trong tay, giọng nói đã bắt đầu nức nở, chân tay luống cuống hỏi.
“Sau này chúng ta lại đi!” Tần Tống kéo cô, đi nhanh ra ngoài.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.