Bạn đang đọc Nhân Duyên – Chương 1-02
Chương 1
Nói hôn nhân là một nấm mồ không sai, nhưng có thể nhập thổ vi an, nói chung so với phơi thây đầu đường vẫn tốt hơn chút ít.
Shopping cùng mẹ chồng tương lai, tình cờ bắt gặp chồng tương lai chuyện trò cười nói vui vẻ không ngớt với một cô gái xinh đẹp ở tầng một một quán cà phê, nên làm thế nào?
Khi đó Hàn Đình Đình bận an ủi mẹ chồng tương lai còn đang rầu rĩ mãi không thôi vì vừa mới ăn mặc đụng hàng với một vị phu nhân quen biết, vừa quay đầu đã thấy trong tiệm cà phê bên kia đường, Tần Tống đang ngồi sau cửa sổ bằng kính nước, đối diện là một cô gái khuynh quốc khuynh thành xinh đẹp quyến rũ, gương mặt đẹp trai nhìn nghiêng của anh được cổ áo của chiếc sơ mi trắng tinh mới cứng dựng lên che đi một ít, đang nhẹ mỉm cười với cô gái khuynh quốc khuynh thành kia, hình ảnh tươi đẹp này quả thực… Nhìn mà giật mình.
Hàn Đình Đình thầm kêu khổ, lặng lẽ nghiêng người len lén chắn tầm mắt mẹ chồng tương lai, sau đó nói liên tục bô lô ba la, lừa bà đến hàng kem bên cạnh.
Nhân lúc xếp hàng, cô gọi điện thoại ngay cho Tần Tống: “Tôi và dì ở ngay dãy bên cạnh! Tôi vừa mới… Nhìn thấy hai người.”
Tần Tống “Ừm” bừa một tiếng. Đầu dây bên kia tiếng nhạc nhẹ nhàng tao nhã du dương, phối hợp với giọng điệu ngắn gọn của anh, khiến Hàn Đình Đình cảm thấy xa cách khác thường. Lòng bàn tay cô rịn lấm tấm mồ hôi, cầm di dộng cũng thấy khó, “Vậy… Anh đưa cô ấy đi nhanh đi!”
Tần Tống dường như ngẩn người, hỏi: “Tại sao?”
Hàn Đình Đình bị anh hỏi đâm lúng túng, không biết nên sắp xếp từ ngữ trả lời anh thế nào ————- anh công khai hẹn hò với tình nhân, tôi mật báo cho đã coi như dốc tình dốc nghĩa rồi, còn hỏi tại sao nữa!
Lúc này đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ nhỏ nhẹ nói câu gì đó, giọng Tần Tống biến thành cáu kỉnh: “Cứ thế đi, tôi cúp máy.”
Hàn Đình Đình chỉ kịp hô một tiếng “A!” ngắn ngủi, trả lời cô, là tiếng “Tút tút tút …” đơn điệu.
Nhân viên cửa hàng kem ly kiên nhẫn chờ cô nói chuyện điện thoại xong, ôn hòa hỏi: “Chị ơi, xin hỏi chị chọn loại nào?”
Hàn Đình Đình nhẹ thở dài, đôi lông mày thanh tú nhăn lại, gương mặt trẻ con nhăn nhó bất đắc dĩ: “Xin hỏi, ở chỗ này suất nào to nhất?”
**
Hậu quả của suất to nhất thật đáng sợ, mẹ chồng tương lai hết nôn lại ọe.
Tần Tống vội vàng phóng về, vô cùng vất vả mới dẹp yên được tình cảnh rối loạn lúc ấy, khi cầm tay vị hôn thê bước ra khỏi cửa, sắc mặt anh đen xì như đít nồi.
“Hàn Đình Đình!” Tần Tống kiềm chế đi qua đại sảnh, vừa đến gara bốn bề vắng lặng, tức khắc buông tay cô, “Cô cảm thấy việc làm của bản thân, có xứng đáng với danh hiệu ‘Kỹ sư trồng người’ không?”
Hàn Đình Đình đầu đã sắp gập chín mươi độ, lí nhí như tiếng muỗi: “Tôi chỉ dạy trẻ con…”
“Bình thường cô vẫn cho những bạn nhỏ tiểu học lớp cô ăn hai suất lẩu kem? !”
“Tôi… Tôi không ngờ hôm nay đại hạ giá, mua một tặng một…” Hàn Đình Đình xấu hổ gần như sắp khóc, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không cam lòng, lại cãi: “Bảo anh đi trước anh lại không nghe. Anh cũng không đúng còn gì!”
Cô nói năng lộn xộn.
Tần Tống tức quá hóa cười, “Tôi không đúng?”
Nụ cười kia khiến cho Tiểu Thổ Màn Thầu chưa hiểu sự đời sửng sốt.
Anh cười lên… Thật sự là rất đẹp. Cho dù khó chịu, cũng như ánh mặt trời bỗng nhiên tỏa ra, đẹp đến chói mắt.
Nghe nói trong sáu thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy của Lương Thị, anh là người đẹp trai nhất.
Thật ra lúc trước Tiểu Thổ Màn Thầu đồng ý cuộc hôn nhân này, một nguyên nhân rất lớn là vì Tần Tống quả thật rất đẹp trai. Dù sao muốn tìm người để gả, gả cho trai đẹp, cả ngày có cảnh đẹp ý vui bên người, không còn gì tốt hơn.
Cô nghĩ như vậy, liền ngây luôn tại chỗ, thói quen phát tác hồn lại chu du trên mây…
Thấy tự nhiên cô không trả lời, ngơ ngơ ngác ngác nhìn mình chằm chằm, cánh tay Tần Tống da gà nổi đầy cả. Trong lòng anh bắt đầu hối hận, vốn tưởng rằng chọn người già nhất chắc chắn sẽ bớt phải lo nhất, xem ra bây giờ là thế mà không hoàn toàn là thế.
“Đi thôi.” Anh nhìn kỹ sư trồng người đang thả hồn trên mây, thở dài, “Tôi đưa cô về.”
Hàn Đình Đình đang lúc bay bổng thì bị anh kéo một cái, cả người nghiêng về phía trước, chân trái xoắn chân phải, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cô nhanh trí túm lấy người bên cạnh giữ thăng bằng. Mà Tần Tống bị cô dưới tình thế cấp bách túm mạnh một cái, móng tay đâm qua lớp áo sơ mi mỏng manh cắm thật mạnh vào phần hông, cả mảng thịt đau rát, anh không hít nổi lấy một hơi, nghiêm mặt lạnh lùng hung tợn trừng cô.
Phút chốc Hàn Đình Đình cảm thấy bản thân mình thật quá vụng về, đứng vững rồi, vội vàng buông tay, ngại ngùng: “A… Tôi xin lỗi…”
Tần Tống buông cánh tay đang đỡ cô ra, căng hông lên, mím môi kìm nén khóe đang miệng co rúm, nửa ngày mới nghẹn được một câu qua kẽ răng: “Lên, xe.”
**
Về nhà, mẹ hỏi thu hoạch hôm nay, Hàn Đình Đình đương nhiên không dám nói thật là mình dùng một suất lẩu kem siêu lớn hạ gục mẹ chồng tương lai. Cô cầm lấy mấy túi hàng đưa cho mẹ xem, mẹ cười “Ồ” một tiếng, “Sao hôm nay lại mua liền mấy túi này thế?”
Không giống phong cách nhất quán của bà thông gia tương lai kia.
Hàn Đình Đình quanh co vài câu, “Lễ phục và giầy dùng trong hôn lễ đã đặt xong hết rồi, thật ra không còn gì cần phải mua đâu ạ.”
“Lần trước tiền đưa con có đủ không? Không đủ mẹ lại lấy thêm cho. Cả đời chỉ có một lần kết hôn, con đừng có xót tiền, thấy cái gì vừa ý thì cứ thả phanh!” Đình mẹ vui vẻ dặn dò.
Hàn Đình Đình lấy chiếc thẻ mẹ cho từ trong túi ra, “Mẹ… Dì nói hai nhà chúng ta đều con một, dù sao sau này có bao nhiêu cũng là của con và Tần Tống, bảo con trước cứ mang về trả cho mẹ, giữ làm hồi môn.”
“Vậy con tự cầm cẩn thận đi, tiền này mẹ tích cóp để đến lúc con kết hôn mà.” Đình mẹ nói, “Đến cả váy cưới cũng là do mẹ Tần Tống lo liệu cho con, mẹ thật sự thấy ngại.” Mẹ của Đình Đình hiển nhiên rất áy náy, “Với con cũng thật không biết nên mua cái gì cho tốt, tuần trước nhà bọn họ mang quần áo tới cho con, mẹ vừa lật nhãn hiệu ra xem, mỗi một cái đều phải đáng giá vài năm tiền lương của bố con! Bảo nhà mình mua thật sự là mua không nổi.”
“Mẹ!” Đình Đình nhỏ giọng kháng nghị, “Mẹ đừng nói như vậy. Mẹ và cha vất vả nuôi con trưởng thành, phải là con mua này nọ cho cha mẹ mới đúng.”
“Cha mẹ cũng không cần mấy thứ quý giá gì đó!” Đình mẹ xua tay liên tục, “Đình Đình, con gả đi rồi sau này tuyệt đối phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng lấy tiền của nhà chồng mà mua cho mẹ và cha con cái này cái kia.”
“Con biết.” Hàn Đình Đình cúi đầu, vẻ mặt ẩn dưới mái tóc, ý tứ không rõ ràng, “Mẹ và cha cứ yên tâm, con sẽ sống hòa hợp với nhà người ta.”
**
Buổi tối có gió, cuối cùng cũng không còn oi bức như ban ngày. Hàn Đình Đình kỳ cọ tắm rửa xong, ngồi trên chiếc giường nhỏ đơn độc phía dưới tấm rèm cửa sổ màu xanh bằng lụa mỏng, mái tóc dài rối tung còn chưa có chải, khoanh chân gọi điện cho người bạn thân nhất.
Tư Đồ Từ Từ cười ha hả ở đầu dây bên kia: “Thật ra cậu muốn ăn đậu hũ Tần Tống, cho nên mới có ý giả vờ ngã sấp xuống chứ gì?”
“…” Hàn Đình Đình thật muốn thò tay xuyên qua điện thoại, nhéo mặt đứa bạn một cái thật mạnh.
“Lễ phục phù dâu của cậu đã mua xong rồi, giày thì đi của tớ đi, như thế lúc cậu tới đừng mang hành lý theo.” Dáng người Từ Từ và cô tương tự nhau, cỡ giày giống nhau, tử nhỏ đã thường đổi đồ dùng chung quần áo rồi, “Mấy giờ cậu đến? Tớ đặt vé máy bay cho.”
Thư ký của Tần Tống ngày nào cũng bám theo cô hỏi xem có gì cần giúp đỡ, có lẽ đặt vé máy bay cho phù dâu, chắc không tính là quá đáng… Nhỉ?
Cùng lắm… Cùng lắm tiền vé máy bay cô tự bỏ ra cũng được.
Từ Từ cường điệu “Wow” một tiếng, “Thì ra là gả vào nhà đại gia làm con dâu nha! Bây giờ nói chuyện hoành tráng quá nha!”
“Tư, Đồ, Từ, Từ!” Hàn Đình Đình bị cô trêu ghẹo mà nổi cáu, “Cậu lại mỉa tôi, tôi gọi nhũ danh của cậu luôn đấy!”
Chọc đến tử huyệt, Từ Từ yên phận ngay tức khắc. Nói thêm một hồi những việc linh tinh trong hôn lễ, hai người cùng chúc nhau ngủ ngon.
Vừa mới cúp máy, điện thoại lại reo, vừa thấy tên Tần Tống, Hàn Đình Đình lập tức nhấn nghe: “Hả?”
“Cô gọi điện với ai mà lâu thế hả!” Tần Tống hơi mất kiên nhẫn hỏi. Trên thực tế trong quá trình tiếp xúc ngắn ngủi giữa hai người, rất nhiều lúc anh đối xử với Hàn Đình Đình đều có phần không kiên nhẫn như vậy.
Dù sao cũng là hai người ở hai hành tinh khác nhau, thật sự không có tiếng nói chung.
“Chuyện gì thế?” Hàn Đình Đình hỏi.
“Ngày mai cha tôi xuất viện, cô theo tôi về nhà ăn cơm tối.” Tần Tống hạ lệnh nói.
Hàn Đình Đình có chút chột dạ “Ah” một tiếng, bố chồng tương lai cưng vợ có tiếng, ngày mai hẳn là cô sẽ bị lườm nguýt thê thảm đây?
“Còn nữa, Hàn Đình Đình tiểu thư, tôi không hy vọng sau này chuyện giống hôm nay sẽ tái diễn. Trên tinh thần hợp tác giữa hai chúng ta, mong cô luôn nhớ kỹ.” Tần Tống lạnh nhạt nói, “Cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa gây ra phiền hà gì cho cô đâu.”
Lòng bàn tay Hàn Đình Đình lại bắt đầu rịn mồ hôi, có cảm giác bứt rứt như khi đến phiên trực nhật ở trường, vô tình đánh đổ chậu nước gây ra phiền phức cho các bạn học, “Nếu không phải tại hôm nay vô tình thấy anh đi cùng với bạn gái, tôi cũng sẽ không gọi suất kem lớn nhất! Anh cũng có sai còn gì?”
“Phì… Cô đường đường là một giáo viên dạy học rèn người, có thể cử xử đúng mực một chút được không? Bản thân mình làm sai mà còn trốn tránh trách nhiệm, cô như vậy làm sao giáo dục thế hệ tiếp theo của tổ quốc?” Tần Tống bắt đầu nổi nóng, thật sự không hiểu tại sao cô cứ bừa bãi nói anh sai.
Hàn Đình Đình cũng nổi giận, “Sao anh cứ thích công kích nghề nghiệp của tôi thế!”
“Tại sao cô luôn làm những chuyện khiến người ta phải công kích công việc của cô?”
“Anh…” Cô giáo chỉ quen giao tiếp với các bạn nhỏ hiền lành ở nhà trẻ, bí từ.
Nhận thấy cô không biết nói gì mà chống đỡ, giọng nói đầu dây bên kia lập tức trở nên đắc ý hoan hỉ, “Tôi làm sao? Cô nói đi xem nào!”
“Anh…” Hàn Đình Đình ngập ngừng, “Mai mấy giờ tới đón tôi thế?”
Phụt… Người tạm thời vượt lên dẫn trước nào đó vốn đang đắc ý bưng cốc nước lên uống một ngụm, thành thơi chờ hỏa lực đáp trả yếu ớt của đối phương, không đoán được quân địch chẳng ngờ lại dứt khoát ôm mặt cúp đuôi chạy mất, nhất thời bất cẩn mà sặc nước.
“Thôi bỏ đi, tôi tự lái xe đến.” Quân địch lầm bầm lầu bầu, cuối cùng còn tự khẳng định “Ừm” một tiếng, sau đó liền tự ngắt điện thoại.
Tần Tống ho đến thở không ra hơi, hai mắt lóe sáng ác độc…
[ alobooks.vn ]
Chương 2
Edit by Bing
Hàn Đình Đình sắp gả vào Tần gia, là danh gia vọng tộc nổi tiếng nơi này. Bố chồng tương lai Tần Uẩn theo nghệp kinh doanh, là chưởng môn của thế hệ nhà họ Tần hiện tại, quản lý “Công ty Tần Thị” to lớn. Mẹ chồng tương lai Trương Phác Ngọc xuất thân từ một gia đình cách mạng thanh danh hiển hách hơn cả Tần gia. Hai người chỉ sinh một đứa con trai duy nhất là Tần Tống.
Trương Phác Ngọc học xong là lập gia đình ngay, cho tới bây giờ cuộc sống giàu có vô lo, cho nên giờ đây dù đã đến tuổi cưới con dâu, vẫn nhí nhảnh hệt một thiếu nữ như trước, thỉnh thoảng thường gây ra những tiết mục ngây thơ như hôm qua ăn nhiều kem quá đổ bệnh.
Cũng may thiếu nữ ngây thơ này rất nghĩa khí, cũng không khai Hàn Đình Đình ra, ngay cả bố chồng tương lai trước sau mặt nghiêm như một lúc nhìn thấy Tần Tống nắm tay Hàn Đình Đình bước vào cửa, cũng hiếm có nở nụ cười với Đình Đình.
Tần Tống vừa vào đến nhà cũng đã bắt đầu nhập vai, quàng tay ung dung kéo Hàn Đình Đình vào trong lòng.
Trên người anh có một thứ mùi tươi mát của đàn ông trẻ tuổi, nhàn nhạt mà ấm áp, thân thiết như vậy khiến trong nháy mắt Hàn Đình Đình vô cùng bối rối.
“Lại ngẩn người! Gọi em đấy!” Tàn Tống nhắc nhở cúi đầu nói nhỏ, tình ý miên man.
Hàn Đình Đình phục hồi lại tinh thần, vội vàng nở một nụ cười, “Chú ,dì, chúng con tới rồi ạ!”
Trương Phác Ngọc bệnh tới nhanh mà khỏe cũng mau, vui vẻ ngoắc ngoắc con dâu, “Đình Đình lại đây! Lại đây! Chúng ta cùng ăn tổ yến!”
“Dạ!” Hàn Đình Đình buông túi xuống, ngoan ngoãn đi qua.
Tần Tống đi theo, ngồi xuống bên cạnh cô, tự nhiên như không cầm lấy cái bát từ trong tay cô mà cô vừa mới nhấc lên, phút cuối còn lén trừng mắt nhìn cô một cái. Hàn Đình Đình ngẩn người, yên lặng với tay lại lấy một cái bát khác.
Bố chồng tương lai khụ nhẹ một tiếng, hỏi: “Chuyện hôn lễ, chuẩn bị thế nào rồi.”
Tần Tống cúi đầu chăm chú thưởng thức bát canh yến hảo hạng, dường như không nghe thấy câu hỏi của cha mình. Hàn Đình Đình buông bát trong tay, cung kính trả lời: “Vẫn đang hoàn thành lần lượt, tạm thời chưa có gì khó khăn đâu ạ.”
Thật là khó khăn… Mỗi lần nói chuyện với bố chồng tương lai, cô đều lo sợ bất an như phải báo cáo tổng kết công tác ở nhà trẻ.
“Cần cái gì cứ yêu cầu thoải mái, người một nhà không cần khách khí.” Tần Uẩn lại cười cười với Hàn Đình Đình. Trong lòng ông rất vừa lòng đứa con dâu tương lai này —— gia đình đàng hoàng, tướng tá đoan trang, cô giáo dạy trẻ tính cách cũng hiền lành, vô cùng phù hợp với thằng con ngây thơ kia của ông.
Trương Phác Ngọc cũng giống vậy, bà rất thích Hàn Đình Đình, “Đình Đình, rảnh thì đưa ba mẹ con tới chơi nhiều một chút!”
“Ừ,” Hiếm khi thấy tự nhiên bà xã lại hiểu chuyện như vậy, Tần Uẩn sung sướng gật đầu tán thành, “Đến khi con gả về đây rồi, chắc chắn ba mẹ con sẽ không thích ứng được việc bỗng nhiên trong nhà thiếu mất một người, cứ mời họ qua lại nhà chúng ta nhiều hơn đi.”
“Đúng thế!” Trương Phác Ngọc có được đồng mình, nhiệt tình càng tăng vọt, “Quả thật tương ớt của mẹ Đình Đình làm ăn rất ngon!”
Khụ khụ khụ… Chưởng môn Tần thị uy nghiêm vững vàng, giống người nào đó tối hôm qua, bị sặc nước…
**
Rốt cuộc thì sức khỏe của Tần Uẩn vẫn chưa tốt, ngồi hơi lâu một chút là đã hoa hết cả mắt, cả người uể oải. Tuy Tần Tống không nói câu nào, thế nhưng chưa đến tám giờ, đã liên tục ám chỉ Hàn Đình Đình đứng dậy cáo từ.
Quả thực Hàn Đình Đình cũng đã sớm cân nhắc đến vị bố chồng tương lai vừa mới xuất viện, cần được nghỉ ngơi, bất đắc dĩ bị Trương Phác Ngọc kéo lại kể lể mấy chuyện xấu mới nhất của Tần Tang *, không thoát thân nổi.
Sau lại Tần Tống thong thả bước lại đây, ngồi xuống bên cạnh cô. Một tay anh khoác lên sô pha sau lưng cô, nhìn thái độ như kiên nhẫn nghiêm túc nghe hai người nói chuyện phiếm.
Chẳng qua là đôi lúc anh chỉ nhìn mặt cô, ánh mắt chăm chú mà yêu chiều. Bàn tay kia cũng luôn nghịch nghịch những sợi tóc xõa xuống trên vai Đình Đình, mức độ đậm sâu của tình yêu vô tình được thể hiện ra.
Đình Đình mặc áo không tay, lúc Tần Tống gảy gảy mái tóc của cô, trong lúc đó ngón tay thường xuyên vô tình đụng tới đầu vai cô, độ ấm kia đến từ một sinh vật giống đực xa lạ, khiến cô dù không có chút động lòng, cũng không nén được mà đỏ mặt cúi thấp đầu, dáng vẻ khe khẽ thẹn thùng.
Trương Phác Ngọc dần dần ngừng lại, sau đó lặng lặng lẽ lẽ chạy về hướng ông xã nhà mình, mang theo nỗi tủi thân vô hạn vì bị con trai còn chưa có chính thức cưới vợ đã lạnh nhạt bỏ quên, ngấn lệ trèo lên gác nghỉ ngơi…
Tần Tống lập tức rút tay về, đứng lên, “Đi thôi!”
Hàn Đình Đình không nhúc nhích.
Tần Tống ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô, nhìn cô kỹ sư tâm hồn đang khẽ đỏ mặt, anh hơi nhíu mày, trầm giọng cực thấp: “Hàn Đình Đình, cô đang nghĩ cái gì vậy?”
**
Đưa cô về đến tầng lầu dưới nhà, Tần Tống không đi ngay như bình thường. Anh tắt máy, bình tĩnh hỏi Hàn Đình Đình: “Điều kiện hợp tác tiên quyết giữa hai chúng ta, co còn nhớ rõ chứ?”
Hàn Đình Đình gật đầu, “Không thích lẫn nhau.”
Vẻ mặt và ngữ khí của cô chắc chắn giống như lúc trước, tim Tần Tống nhẹ đi một nửa.
“Cô là một cô gái tốt,” Giọng điệu Tần Tống hòa nhã hơn, “Cô gái tốt… Không nên yêu người đàn ông như tôi.”
Anh có thể nói một câu tỉnh táo biết rõ bản thân như vậy, đây quả thật là lần đầu tiên. Hàn Đình Đình sâu sắc giật mình.
“Tôi biết mà.” Cô chẳng nghĩ gì khác mà trả lời thành thật.
Hức… Sao anh ta có vẻ bỗng nhiên mất hứng vậy?
Tần Tống đã dính một gậy mà tự mình rước lấy, lồng ngực nghèn nghẹn khó chịu, thật sự muốn đạp kỹ sư tâm hồn rơi khỏi xe, rú ga phóng đi.
Nghĩ lại tối nay lúc hai người chạm vào nhau, hình như cô có một chút gì đó mập mờ, vì để ngăn chặn hậu họa, cuối cùng anh vẫn quyết định cắn răng nhịn đau, hết sức thẳng thắn với cô: “Tôi cảm thấy có nhiều lúc thái độ của cô không thích hợp lắm, bây giờ cô có khả năng vẫn chưa tự ý thức được suy nghĩ ở sâu trong nội tâm mình, đôi khi, tình cảm là thứ không thể khống chế…”
“Tôi không hiểu suy nghĩ sâu bên trong nội tâm mình ——- chẳng lẽ là, anh lại còn hiểu nội tâm tôi hơn cả tôi?” Hàn Đình Đình chậm rãi nói, lại là một gậy nữa, lần này đánh thẳng vào đỉnh đầu Tần Tống, anh tuyệt vọng ngậm miệng.
“Tần Tống, sao anh lại nghĩ rằng tôi thích anh?” Hàn Đình Đình lần hỏi từ xuất phát điểm trong ý nghĩ của anh. Mỗi lần gặp phải cậu bạn nhỏ nào tính tình không tốt, cô đều từ từ dẫn lời như vậy.
Tần Tống nghĩ nghĩ, quyết định không vòng vo nữa, lý luận hùng hồn: “Vậy tại sao cô luôn đỏ mặt nhìn tôi?”
“Khi nào vậy?” Hàn Đình Đình giật mình.
“Hôm qua lúc ở gara cô nhìn tôi rồi ngẩn người, hôm nay vì đuổi mẹ đi tôi có huých cô hai cái, mặt cô đỏ chẳng khác nào quả táo!”
“Nếu có cô gái xa lạ nào sờ tới sờ lui trên người anh, chẳng lẽ anh không đỏ mặt à?” Hàn Đình Đình hỏi lại.
Tần Tống giật giật môi, anh sẽ không đỏ mặt, nhưng mà… Hẳn là sẽ có phản ứng khác… Nhỉ?
Được rồi, vấn đề này coi như cô đã vượt qua.
“Thôi bỏ, dù sao cô cũng phải nhớ kỹ giao ước, đừng thích tôi! Đi xuống đi!” Anh cáu kỉnh cào cào tóc, đuổi cô xuống.
Hàn Đình Đình trước giờ vẫn vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn tháo dây an toàn, lễ phép nói tạm biệt với anh, cuối cùng vì yên lòng anh, lại vô cùng thành khẩn nói: “Tôi thích đàn ông trưởng thành vững vàng, mà anh lại không phải loại người như thế, cho nên, anh đừng lo, tôi sẽ không vi phạm giao ước của chúng ta. Gặp lại sau! Ngủ ngon nhé!”
Ngủ ngon…
Tần Tống hóa đá trước vô lăng, không thể tin được, mình thế mà lại bị một cái Tiểu Thổ Màn Thầu ghét bỏ.
Cô dám công khai nói anh không trưởng thành không vững vàng?!
Lật bàn! Anh không trưởng thành không vững vàng chỗ nào!
Chỗ nào?!
**
Hàn Đình Đình bước dọc theo hành lang tối đen, đếm từng bậc từng bậc thang, cẩn thận lên tầng về nhà.
Cô không thích Tần Tống, cô cũng giống như Tần Tống, chẳng qua là còn một người thích hợp rồi kết hôn, làm yên lòng mọi người.
Ông nội Hàn Đình Đình là một quân nhân, từng làm vệ sĩ hơn mười năm choTrương tư lệnh – ông ngoại của Tần Tống. Khi cả nhà cô chuyển từ thành phố G đến thành phố C, ông nội Đình Đình giấu người cha chính trực ương bướng của cô, gọi một cú cho Trương tư lệnh.
Người nhà Trương tư lệnh đều vô cùng hiền lành tốt bụng, sau khi sắp xếp công tác ổn thỏa cho cha Đình Đình, còn thường xuyên mời bọn họ qua lại thăm hỏi, giống hệt như họ hàng thân thích. Khi đó sức khỏe Tần Uẩn đã không tốt, Tần gia và Trương gia đều xếp hôn sự của Tần Tống lên trên đầu, quan trọng hơn cả công việc, bạn cùng lớp Hàn Đình Đình gia đình trong sạch, xinh xắn ngoan ngoãn, liền bị chọn làm một trong số những mục tiêu, cuối cùng trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, trở thành trở thành mục tiêu chính.
Khi ấy Tần Tống đứng ngoài rìa đã gần như hết kiên nhẫn, lôi Hàn Đình Đình ra ngoài nói chuyện một lần, phát hiện ra mục đích của hai người không ngờ lại không mưu mà hợp, đập tay quyết định chọn cô tại trận!
Một năm. Một năm sau cô đi đường cô tôi đi đường tôi. Cuối cùng Tần Tống còn tăng thêm một điều khoản đặc biệt: Trong một năm này, Hàn Đình Đình không thể yêu anh.
“Tôi cảm thấy, đổi thành : A và B hai bên không thể yêu nhau, có vẻ hợp hơn.”
Khi đó Hàn Đình Đình còn chưa được thưởng thức khả năng ngôn ngữ, sắc bén cay nghiệt của Tần Tống, đơn giản chỉ là căn cứ vào nguyên tắc hợp tác hai bên bình đẳng mà lên tiếng đề nghị.
Mà Tần Tống dùng ánh mắt không thể tin nhìn cô từ đầu đến chân một lượt. Đó là lần đầu tiên anh đánh giá cô thật cẩn thật, cũng là lúc mà bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên không thân thiện.
“Sở thích của tôi, xin cô yên tâm.” Anh lạnh nhạt nói.
Khi đó trong lòng Hàn Đình Đình âm thầm mắng: Thằng nhóc thối tha! Không biết lễ phép!
A… Thật ra gần đây từ từ tiếp xúc với Tần Tống nhiều hơn, cô đã dần dần không còn cảm giác xa cách như trước, thậm chí có nhiều lúc Hàn Đình Đình còn cảm thấy anh có chút ngây thơ.
Đại khái trong lòng mỗi người đàn ông đều có một thằng nhóc bướng bỉnh đi? Đôi lúc tính trẻ con trỗi dậy, làm những chuyện mà chính bản thân họ cũng cảm thấy bất ngờ.
Trong bóng đêm mịt mù không chút ánh sáng, không còn bị ai nhận ra cảm xúc của mình, có người chẳng hề ngần ngại để lộ vẻ phiền muộn.