Nhan Dược

Chương 26: Nhất thế tiêu dao


Lý Vân Thiên khẽ hít sâu một hơi để trấn áp cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn dâng cao trong lòng mới híp mắt nhìn sang Dương Hiểu Băng lúc này vẫn đang tỉ mĩ đánh giá những thỏi mực mà chàng đã chuẩn bị sẵn, thâm trầm lên tiếng:

“ Trên thế gian này có những chuyện chỉ có bản thân người trong cuộc mới có thể thấu suốt được hết căn nguyên cùng đích, ấm lạnh tự biết, thật giả tự phân. Tất cả những lời thiên hạ đồn đãi về vị Tiêu Dao Vương ngoài kia chẳng qua chỉ là những việc giải sầu trong những lúc trà dư tửu hậu làm sao có thể kiểm chứng được? “

Dương Hiểu Băng đứng im lặng lắng nghe những lời Lý Vân Thiên vừa nói bất giác cảm thấy trong lồng ngực của mình như có một tảng đá lớn đè nặng, cô làm sao có thể quên mất tất cả những văn nhân tài tử khắp cả Vân Quốc đều một lòng kính yêu tôn sùng vị Tiêu Dao Vương kia như vậy chứ??? … Trích tiên mỹ nam đang đứng trước mặt cô lúc này chắc cũng không phải là trường hợp ngoại lệ!! 

Dương Hiểu Băng hít sâu một hơi rồi đưa mắt nhìn Lý Vân Thiên nhàn nhạt lên tiếng:

“ Nếu chẳng may có một ngày, ta và vị Tiêu Dao Vương kia trở thành kẻ tử thù không đội trời chung, ngươi sống ta chết … thì sẽ như thế nào? “

“ Ta sẽ phụ lòng cả thiên hạ để ở bên cạnh bầu bạn cùng nàng! “ – Lý Vân Thiên cong môi mỉm cười, chàng gần như không cần phải đắn đo cân nhắc đã lên tiếng đáp lời.

“ Ta và chàng quen biết chưa đầy một tháng, chàng hiểu rõ về ta được bao nhiêu mà lại mạnh dạn nói ra những lời như vậy? “ – Dương Hiểu Băng mỉm cười chua chát rồi cao giọng chất vấn.

“ Nàng là Nhan Thư Dao cũng được, là Dương Hiểu Băng cũng được. Nàng là kẻ tử tội của Thiên Hoa Quốc hay là một âm hồn mượn xác hoàn dương đối với ta mà nói cũng không có gì là to tát. Ta tin vào cảm nhận của ta và ta tin tưởng nàng, như vậy là đủ! “

“ Chàng …! “ – Dương Hiểu Băng mở to mắt vì kinh ngạc trước những lời Lý Vân Thiên vừa nói đến mức chỉ có thế mấp máy môi thốt ra được một tiếng rồi im bặt.

“ Băng nhi! Ta chỉ cần nàng nguyện ý tin tưởng ta mà thôi! “ – Lý Vân Thiên đưa tay vén những sợi tóc mai bị gió thổi bay phất phơ của Dương Hiểu Băng, dịu dàng lên tiếng.

“ Chàng đã từng nghe qua đạo lý: biết quá nhiều chuyện sẽ sống không lâu chưa? “ – Dương Hiểu Băng nghiêm mặt, giọng điệu sặc mùi nguy hiểm khẽ nói.


“ Nàng đành lòng sao??? “ – Lý Vân Thiên cong môi mỉm cười, cả khuôn mặt tuyệt mỹ như bừng sáng, thản nhiên đáp trả.

Dương Hiểu Băng bị câu nói của Lý Vân Thiên làm cho nghẹn lời, cô chỉ biết cắn môi đứng yên một chỗ mà đưa mắt lườm cái tên trích tiên hắc ám vô liêm sỉ đang thích thú ngắm nhìn bộ dạng thảm bại của cô, khóe môi cong cong mỉm cười cùng bạch y theo gió tung bay.

Lý Vân Thiên sau khi ngắm nhìn khuôn mặt vô cùng đáng yêu của nương tử nhà mình một cách thỏa thuê mới khẽ hắng giọng, chàng bước đến nắm lấy bàn tay của Dương Hiểu Băng rồi dẫn cô đi về phía gian phòng của chàng, vừa đi vừa nhẹ giọng lên tiếng:

“  Nếu Băng nhi không thích mực Viêm Long vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu để tạo ra một loại mực hoàn toàn mới có chịu không? “ 

“ Ân! “ – Dương Hiểu Băng nở nụ cười thật tươi, hai mắt lấp lánh ánh sáng vội vàng gật đầu tán thành.

Lý Vân Thiên dẫn Dương Hiểu Băng vào phòng của chàng lấy những nguyên liệu cùng dụng cụ để chế tạo ra những thỏi mực rồi đem chúng đặt trên chiếc bàn đá ở Trúc Đình tiếp tục tiến hành công việc. Dương Hiểu Băng vốn không am hiểu về thư pháp cùng những vấn đề có liên quan đến văn phòng tứ bửu nên chỉ có thể đứng sau lưng của Lý Vân Thiên âm thầm quan sát và giúp chàng lấy những nguyên liệu hay dụng cụ cần thiết theo chỉ thị của chàng. Lý Vân Thiên cẩn thận tuyển chọn những loại muội than có màu sắc đen tuyền óng ánh được lấy từ những loại gỗ đặc biệt quý hiếm có nhiều nhựa thơm rồi lại tỉ mĩ dùng dung dịch keo được chiết xuất từ mỡ, da và xương động vật cô đặc sau đó khéo léo pha trộn hai loại hỗn hợp hòa vào nhau, chàng vừa làm vừa hướng dẫn cho Dương Hiểu Băng một cách rõ ràng tường tận về quy trình thực hiện cũng như những yêu cầu gắt gao để tạo ra được một loại mực thượng phẩm.

“ Băng nhi, nàng thích loại mực mới có mùi hương như thế nào? “ – Lý Vân Thiên một tay vén ống tay áo, một tay cầm ống trúc nhỏ tầm một gang tay khấy đều hỗn hợp mực đen tuyền óng mượt trong nghiên mực, chàng đưa mắt nhìn Dương Hiểu Băng đang ngồi nghiêm cẩn quan sát chàng pha chế mực dịu dàng lên tiếng.

“ Hương trà xanh! “ – Dương Hiểu Băng hai mắt sáng rực không cần suy nghĩ lập tức đáp lời.

“ Ở Tiên Trúc ta có một khu đất trồng trà xanh dùng để pha trà, ta biết cách chiết suất hương liệu từ lá trà. Chàng ở đây chờ ta, ta đi hái lá trà tươi làm hương liệu rồi mang đến cho chàng sử dụng. “

Lý Vân Thiên âu yếm nhìn khuôn mặt phấn khởi toát lên sự sáng láng thông minh của Dương Hiểu Băng, khẽ gật đầu đồng ý.

Dương Hiểu Băng nhận được sự đồng ý của Lý Vân Thiên lập tức vui vẻ nhấc chân bước đi như bay rời khỏi Trúc Đình. Lý Vân Thiên cong môi mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Dương Hiểu Băng cho đến khi cô khuất dạng mới cúi người tiếp tục công việc còn dang dở của mình. 


Dương Hiểu Băng rời đi thời gian chưa đầy một nén nhang đã quay trở lại Trúc Đình, trên tay cầm một bình gốm sứ màu trắng đựng chất lỏng có màu xanh của lá mạ non, thơm ngào ngạt hương trà xanh.

“ Mùi hương rất thơm lại vô cùng thanh nhã cao quý! Băng nhi của ta quả nhiên không thuộc dạng hữu danh vô thực a! “ – Lý Vân Thiên mở nút bình sứ đưa ngang mũi hít một làn hương rồi gật gù nhận xét.

Dương Hiểu Băng đưa mắt lườm tên trích tiên miệng lưỡi giấu gươm đao giết người không thấy máu đang tươi cười, rồi bày ra vẻ mặt ta đây không thèm quan tâm đến những lời ngươi vừa nói, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, quyết tâm không thèm đếm xỉa đến cái tên hắc ám đó nữa thì lại nghe thanh âm ôn nhuận dịu dàng vang đến.

“ Băng nhi, đến đây ta dạy nàng viết thư pháp! “

Dương Hiểu Băng thuộc mẫu người ham học hỏi, thích nghiên cứu, tìm tòi, khám phá những điều mới mẻ nên khi nghe được lời Lý Vân Thiên vừa nói cô lập tức vứt cái quyết tâm không thèm đếm xỉa đến cái tên trích tiên hắc ám nào đó lên chín tầng mây nhanh chóng nhấc chân tiến lại gần chàng.

Lý Vân Thiên cầm lấy một cây bút lông nhẹ nhàng chấm đầu bút vào nghiên mực rồi đưa vào tay Dương Hiểu Băng, chàng chỉ tay vào tấm lụa màu trắng mịn màng như được thoa một lớp mỡ dày bóng lưỡng đã được căng sẵn, điềm nhiên lên tiếng.

“  Băng nhi, hôm nay vi phu dạy nàng cách viết thư pháp trên lụa Thiên Tằm! Nàng thấy thế nào? “

Dương Hiểu Băng khuôn mặt tối thui như đêm ba mươi, ngu ngơ cùng mù mờ trước phong cách giáo dục không có chút xíu nào gọi là nghiệp vụ sư phạm của Lý Vân Thiên, cô chưa kịp lên tiếng phản đối đã bị tên trích tiên hắc ám nghiêng người đưa tay cầm lấy bàn tay đang cầm bút của cô rồi nhẹ nhàng viết những nét chữ lướt như bay trên bề mặt tấm lụa trơn bóng…

***

Thời hạn ba ngày ngắn ngủi cho một thách thức tưởng chừng như phi lý không có cách nào thực hiện của vị Thái Tường Vương tước cao trọng vọng của Mặc Quốc vô thanh vô thức trôi qua, nhưng tin tức về cuộc khảo nghiệm tài năng thư pháp để khẳng định sự tài hoa hưng thịnh của Vân Quốc có một không hai này lại nhanh chóng được dân chúng loan truyền với vận tốc chóng mặt thậm chí còn kinh động đến vị hoàng đế bệ hạ cao quý tại thượng của Vân Quốc. Hoàng đế bệ hạ của Vân Quốc khi nghe được tin tức sốt dẻo lập tức hạ lệnh cho vị tả thừa tướng thân tín dẫn theo hai vị đương kim văn võ trạng nguyên cùng hai vị sử quan thường phục xuất tuần, tức tốc lên đường đi đến thành Hoa Long, đúng ngày đúng giờ tập trung ở Tụ Băng Động để theo dõi diễn biến của cuộc khảo nghiệm sau đó hồi cung bẩm báo tường trình. 


Dương Hiểu Băng ở trong Tiên Trúc yên bình bù đầu bù cổ chạy đua với thời gian để nghiên cứu tạo ra loại mực hoàn thiện sau những lần rút tỉa kinh nghiệm khi cùng Lý Vân Thiên tiến hành thí nghiệm trên lụa Thiên Tằm hay trên những phiến lá chuối được phết thêm một lớp mỡ thật dày, không những thế cô còn phải cùng chàng ngày đêm luyện viết thư pháp đến mức không có thời gian bước chân ra khỏi Tiên Trúc để cập nhật tin tức. 

Trước giờ lên đường thực hiện thử thách, Dương Hiểu Băng đàm phán muốn gãy cả lưỡi nhưng vẫn không thuyết phục được Lý Vân Thiên đồng ý để cô tiếp tục hóa trang thành một thư đồng nhan sắc thường thường bậc trung đi theo tháp tùng chàng nên đành phải bấm bụng cải nam trang mà vẫn giữ nguyên dung mạo vốn có của mình. Chính vì thế khi Dương Hiểu Băng mặc nam trang thanh y trong trẻo ưu nhã cùng khuôn mặt tuyệt mỹ tựa thần tiên hạ giới du ngoạn chốn hồng trần sánh vai đi cùng bạch y trích tiên băng thanh ngọc khiết, khí độ bất phàm, khuynh thế tài hoa, đã làm cho tất cả mọi người đang đứng tập trung ở khu vực bên ngoài Tụ Băng Động, từ những nhân sĩ đến từ chốn giang hồ, cho đến những thương nhân giàu có hay những tuấn nam mỹ nữ là văn nhân công tử hay tiểu thư lá ngọc cành vàng, thậm chí đến những vị quan nhân từng trải qua thăng trầm nguy khốn chốn triều đình sửng sốt đến mức ngừng thở, cố gắng mở mắt thật to để ngắm nhìn cùng khắc họa dung nhan tuyệt thế mỹ mạo của hai người họ vào thật sâu trong tâm khảm.

Dương Hiểu Băng lướt mắt quan sát một rừng người đang đứng ngây người bất động khi nhìn thấy cô cùng Lý Vân Thiên xuất hiện, cô hít một hơi thật sâu để trấn định tinh thần mới tiếp tục nhấc chân bước đi bên cạnh Lý Vân Thiên tiến vào bên trong Tụ Băng Động.

Lý Vân Thiên phong phạm tài hoa ôn nhuận như bạch ngọc, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không một gợn sóng điềm nhiên thong thả bước đi bên cạnh Dương Hiểu Băng. Khi vừa nhìn thấy vị Tả Thừa Tướng cùng hai viên sử quan đang mặc thường phục kính cẩn nghiêng người chuẩn bị quỳ gối hành lễ bái lạy, chàng nhẹ nhàng đưa mắt nhìn họ ngầm ra hiệu rồi chậm rãi lướt qua mặt họ đi vào khu vực băng động để thực hiện thử thách.

“ Huynh đã uống phương thuốc bí truyền của gia tộc để giữ ấm cơ thể chưa? “ – Dương Hiểu Băng đang đi bên cạnh Lý Vân Thiên nghiêng đầu thấp giọng nhắc nhở.

“ Ân! “ – Lý Vân Thiên khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.

Lý Vân Thiên và Dương Hiểu Băng vừa bước chân vào băng động đã nhìn thấy tên Thái Tường Vương trên người khoác một chiếc áo choàng được làm từ bộ lông mềm mại của loài báo tuyết quý hiếm đang ngồi chiễm chệ trên một chiếc ghế quý phi bằng gỗ đàn hương, sau lưng hắn ta là cả một đội cận vệ khuôn mặt lạnh lùng vô cảm như những pho tượng đứng nghiêm trang chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân.

Vị Thái Tường Vương cao sang của Mặc Quốc thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy tên bạch y thư sinh có khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện cùng với một thiếu niên nam tử thanh y ưu nhã, dung mạo xuất trần không khác nào một đôi bích nhân hoàn mỹ vô khuyết trong lòng lại càng hằn hộc ghen ghét. Hắn ta phóng những ánh nhìn soi mói nóng rực như muốn xuyên thủng qua những lớp áo trên người của Dương Hiểu Băng để có thể khẳng định cô thực chất là nam nhân hay nữ nhân giả trang.

Dương Hiểu Băng cảm nhận được ánh mắt thiếu tế nhị đang quan sát nhất cử nhất động của cô từ phía tên Tường Biến Thái, cô nghiêm mặt đáp trả cho hắn ta một ánh nhìn lạnh lẽo không khác gì nhiệt độ trong băng động rồi hướng ánh mắt quan sát khung cảnh bên trong Tụ Băng Động.

Tụ Băng Động là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Vân Quốc, băng động hoang sơ tuyệt đẹp này nằm sâu bên trong một ngọn núi cổ, đỉnh núi cao đến mức chạm đến mây trời, quanh năm tuyết phủ có tên gọi là Tụ Vân Sơn. Tụ Băng Động tuy rất đẹp nhưng không phải ai cũng có thể đặt chân bước vào tham quan bởi vì nhiệt độ bên trong băng động luôn ở ngưỡng dưới âm độ, muốn bước vào Tụ Băng Động thứ nhất phải thuộc loại có nội lực thâm hậu, thứ hai là loại đại gia ba đời mới có đủ khả năng may áo choàng từ bộ lông của những loài thú quý hiếm để giữ ấm cơ thể.

Dương Hiểu Băng cơ thể từ nhỏ đã không chịu được hàn khí vì trước khi được Cầm Đế cứu sống cô đã vùng vẫy trong dòng nước lũ lạnh buốt cuồn cuộn chảy xiết trong suốt ba ngày ba đêm, lục phủ ngũ tạng đều bị hàn khí đả thương. Năm cô lên mười tuổi, cơ thể cùng dung mạo đã dần hồi phục, hàn khí trong cơ thể đã được giải trừ gần hết nhờ công của sư phụ tìm kiếm danh y chẩn bệnh kê thuốc rồi dốc lòng dạy cô võ công tâm pháp để ổn định khí tức; năm đó vì tò mò cô đã nhân cơ hội sư phụ không có ở Tiên Trúc mà lén chạy đến Tụ Băng Động để tham quan thăm thú để rồi bị hàn khí trong băng động đả thương. Cô không nhớ mình nằm ngất liệm trong băng động bao lâu, cũng không biết sư phụ tìm thấy mình bằng cách nào; cô chỉ biết sau lần đặt chân bước vào băng động ngày ấy cô thừa sống thiếu chết nằm thoi thóp trên giường bệnh tròn ba tháng trời.

Dương Hiểu Băng không hé răng tiết lộ những điều này cho Lý Vân Thiên biết vì cô không lạ gì tính cách nói một không nói hai của chàng, nếu biết cơ thể cô không thể chịu được hàn khí trong thời gian dài chàng nhất định sẽ không cho cô đi theo chàng tham dự cuộc thử thách độc nhất vô nhị lần này. Dương Hiểu Băng vừa âm thầm vận nội lực để giữ ấm cơ thể vừa chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Lý Vân Thiên.


Lý Vân Thiên bộ dạng thư sinh nho nhã nhưng phong phạm lại trái ngược hoàn toàn so với vị Thái Tường Vương của Mặc Quốc. Nếu vị Thái Tường Vương của Mặc Quốc mình khoác áo lông báo tuyết dày cộm thì Lý Vân Thiên vẫn trong bạch y thánh khiết mỏng manh không nhiễm bụi trần. Nếu vị Thái Tường Vương mặt mũi hết ửng đỏ đến tái xanh vì hàn khí thì trích tiên mỹ nam lại bình thản ung dung đứng giữa những tảng băng sừng sững như tường thành, hàn khí tựa như những làn khói tan ra dưới gót giày của chàng.

Lý Vân Thiên đưa mắt nhìn Dương Hiểu Băng rồi cong môi nở nụ cười, khuôn mặt tuyệt mỹ bừng sáng như ánh nắng mặt trời xuyên thẳng vào bầu không khí lạnh lẽo bên trong băng động. Chàng nhẹ điểm mũi chân rồi tung người lướt như bay trên mặt những tảng băng, uyển chuyển khéo léo như những nghệ sĩ trượt băng nghệ thuật. Lý Vân Thiên như đang lướt đi giữa những áng tường vân, băng qua mặt nước mà tiến đến một tảng băng thẳng đứng như một cây cột trụ trời tuyệt đẹp do bàn tay của tạo hóa dựng nên. Chàng vung bút nhanh như một tia chớp viết lên trên cây cột băng bốn chữ: “ Nhất Thế Tiêu Dao “ trước những cặp mắt khiếp đảm vì kinh ngạc. Bốn chữ Nhất Thế Tiêu Dao tuyệt mỹ vô song được viết bằng một loại mực đen tuyền sánh đặc đến mức nó không hề bị hơi nước ngưng tụ trên mặt băng cùng hàn khí trong băng động hóa lỏng mà ngược lại nó còn tỏa ra những ánh sáng màu vàng lấp lánh khi được những tia nắng mặt trời yếu ớt bên ngoài băng động chiếu vào.

“ Ngươi!!! … Ngươi thật sự là ai? “ – vị Thái Tường Vương của Mặc Quốc như không muốn tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, sắc mặt hắn ta tái xanh vì khiếp sợ nhưng vẫn tỏ vẻ cao ngạo lạnh giọng quát to.

“ Ta chính là … “ – Lý Vân Thiên cong môi mỉm cười, chàng không buồn đưa mắt nhìn vị Thái Tường Vương cao trọng của Mặc Quốc mà chỉ đưa ngón tay trỏ chỉ về phía cây cột băng, nơi chàng vừa múa bút viết một bức thư pháp.

Tất cả mọi người có mặt trong Tụ Băng Động một lần nữa đưa mắt nhìn về cây cột băng để chiêm ngưỡng bức thư pháp kiệt tác lại sửng sốt mở to mắt nhìn bốn chữ Nhất Thế Tiêu Dao tuyệt mỹ hóa thành những giọt mực đen bóng chậm rãi tan chảy rồi bất ngờ ngưng tụ lại thành dòng chữ: “ Vân Quốc – Lý Vân Thiên “ in sâu vào trong tảng băng.

“ Tham kiến Tiêu Dao Vương! “ – giọng một nam tử trung niên đột nhiên vang lên làm tất cả mọi người đang đứng chết trân tại chỗ vì kinh ngạc bừng tỉnh.

Tất cả mọi người đồng loạt quỳ gối dập đầu hành lễ, những tiếng tung hô chúc tụng đồng thanh vang lên:

“ Tiêu Dao Vương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên, thiên tuế! “

Dương Hiểu Băng sửng sốt đưa mắt nhìn Lý Vân Thiên. Lý Vân Thiên một tay để ra sau lưng, một tay vẫn cầm cây bút lông, chàng trao cho Dương Hiểu Băng một ánh mắt ấm áp lẫn tự hào.

“ Vút! “ 

“ Cẩn thận! “

Dương Hiểu Băng nghe âm thanh của ám khí xé toạt tấm màn chắn do hàn khí tạo thành như một mũi tên lao vút về phía Lý Vân Thiên đang đứng, cô chỉ kịp vận khí phóng người lao về phía trước, dùng cả hai bàn tay đẩy chàng ra xa rồi nhắm mắt bất tỉnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.