Nhan Dược

Chương 25: Tiêu Dao Vương


Lý Vân Thiên quan sát khuôn mặt đang từ trạng thái ngây người chiêm ngưỡng rồi dần dần chuyển sang ửng hồng sau cùng là gương mặt đen thui như cục than của Dương Hiểu Băng một cách vô cùng thích thú, chàng cong môi mỉm cười, chậm rãi lên tiếng:

“ Đêm cũng khuya rồi, nàng về phòng nghỉ ngơi đi. Ta có việc cần làm nên sẽ ngồi ở chiếc bàn đá phía trước làm việc thêm một lúc nữa, nếu nàng cảm thấy trong người không khỏe thì lập tức gọi ta, biết không?  “

Dương Hiểu Băng vốn không phải là dạng người tò mò, những ngày sống cùng Lý Vân Thiên ở Tiên Trúc cô chưa bao giờ mở miệng hỏi qua về lý lịch cùng những công việc của chàng mà chỉ âm thầm quan sát rồi dựa theo những nhận xét của mình mà phỏng đoán, cô cũng không có suy nghĩ sẽ cùng vị tuyệt thế mỹ nam này trở nên thân cận, nhưng chính sự ân cần quan tâm cùng câu nói an ủi của vị trích tiên mỹ nam vào giây phút cô trở nên yếu đuối nhất đã làm cho Dương Hiểu Băng thật sự cảm động, cô quyết tâm mở rộng lòng mình với vị trích tiên mỹ nam này nhiều thêm một chút nên nhẹ nhàng lên tiếng:

“ Có phải chàng muốn nghiên cứu để tạo ra loại mực thích hợp để có thể viết trên hàn băng không? “

“ Đúng là như vậy! Nhưng ta nghĩ vấn đề này ta có thể tự mình giải quyết được. Thân thể nàng không tốt nên hãy yên tâm nghỉ ngơi tịnh dưỡng, việc tìm ra loại mực thích hợp ta sẽ đảm nhiệm! “ – Lý Vân Thiên dịu giọng đáp lời.

“ Ta luôn cảm thấy ngày hôm đó khi tên Tường Biến Thái đưa ra yêu cầu muốn tận mắt nhìn chàng viết một bức thư pháp trên hàn băng, phong thái khi ấy của chàng rất bình thản nhưng lại ẩn chứa cả sự tự tin cùng ngạo nghễ. Ta có cảm giác rằng dường như nếu ta không chế tạo ra món đồ chơi kia thì chàng vẫn sẽ có cách hoàn thành yêu cầu tưởng chừng như bất khả thi đó! “ – Dương Hiểu Băng nhoẻn miệng mỉm cười, thành thật nói ra những nhận định của mình.

Lý Vân Thiên đưa mắt nhìn khuôn mặt vẫn còn nét mệt mỏi của Dương Hiểu Băng dịu giọng đáp lời:

“ Từ khi ta mới học viết chữ thì đã có hứng thú với thư pháp, khi vui cũng như khi buồn ta đều mang văn phòng tứ bửu ra luyện viết thư pháp nên có thể nói thư pháp chính là thứ mà ta am hiểu nhất. Tên Tường Biến Thái kia lại đưa ra yêu cầu đúng vào thế mạnh của ta nhưng lại ở một tầm cao mới làm ta cảm thấy rất thú vị nên mới chấp nhận thử thách. Cây bút bằng bạch kim nàng chế tạo là tín vật định tình của nàng trao cho ta nên vi phu không nỡ dùng đến. Ta nghĩ chỉ cần tạo ra một loại mực có thể lưu lại trên mặt băng thì sẽ giải quyết được vấn đề. “

“ Chàng có thể tạo ra một loại mực viết được trên hàn băng thật sao? “ – Dương Hiểu Băng kinh ngạc xen lẫn hứng thú cất tiếng hỏi.

“ Không thử làm sao biết là có thể hay không thể? “ – Lý Vân Thiên cong môi mỉm cười đưa mắt nhìn Dương Hiểu Băng rồi bình thản đáp lời.


“ Chàng có thể cho ta đi theo học hỏi được không? “ – hai mắt Dương Hiểu Băng sáng rực như sao trời, tinh thần ham học hỏi cuồn cuộn như nước lũ dâng cao.

Lý Vân Thiên nhịn cười đưa mắt quan sát gương mặt phấn chấn của Dương Hiểu Băng, chàng khẽ hắng giọng rồi chậm rãi lên tiếng:

“ Cũng được! Nhưng đêm nay nàng vẫn phải trở về phòng nghỉ ngơi, ta sẽ ngồi nghiên cứu rồi chọn ra những loại mực thích hợp dùng để tạo ra một loại mực hoàn toàn mới. Sáng ngày mai chúng ta sẽ chính thức bắt đầu công việc! “

“ Đồng ý! “ – Dương Hiểu Băng vui vẻ tán thành. Cô khẽ gật đầu rồi mỉm cười chào Lý Vân Thiên rồi cất bước đi vào phòng ngủ của mình.

Lý Vân Thiên đứng im lặng nhìn theo bóng lưng của Dương Hiểu Băng đến tận khi cô khép lại cánh cửa phòng của mình mới xoay người đi về phía căn phòng của chàng. Chàng lấy một chiếc túi được làm từ da của loài bạch hổ bên trong chứa đầy những thỏi mực đen tuyền óng ánh sắc hoàng kim rồi mang ra đặt trên chiếc bàn đá ở khoảng sân trước dãy hành lang dẫn vào phòng ngủ của Dương Hiểu Băng vừa cẩn thận xem xét vừa chú tâm lắng nghe những động tĩnh bên trong căn phòng ngủ của cô.

Dương Hiểu Băng ngủ thẳng giấc đến tận khi trời sáng hẳn mới tỉnh giấc, cô thở phào nhẹ nhõm vì những cơn co thắt đã giảm đi rất nhiều. Cô nhanh chóng xuống giường lấy y phục sạch chuẩn bị mở cửa đi xuống nhà bếp nấu một ít nước ấm để làm vệ sinh cá nhân thì lại nghe tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Dương Hiểu Băng vội vàng bước đến mở cửa, cánh cửa vừa mở ra cô đã nhìn thấy trích tiên mỹ nam trên tay mang một chậu nước khá lớn cùng những làn khói mỏng lượn lờ tỏa ra. Dương Hiểu Băng nhanh chóng lách người đứng sang một bên để nhường đường cho Lý Vân Thiên mang chậu nước đặt lên bàn. Cô bước đến bên cạnh, đưa mắt nhìn Lý Vân Thiên ngượng ngùng lên tiếng nói:

“ Ta đã khỏe hơn rất nhiều rồi, chàng không cần phải giúp ta nấu nước ấm rồi mang vào tận phòng như vậy nữa. Cảm ơn chàng! “

“ Nấu thêm một ấm nước không phải là việc nặng nhọc gì, ta cũng phải nấu nước pha trà nên nàng đừng bận tâm đến những chuyện như vậy. “ – Lý Vân Thiên vừa nói vừa kín đáo đánh giá thần sắc trên khuôn mặt của Dương Hiểu Băng, khi nhận thấy thần sắc của cô tươi tắn hồng hào hơn hôm qua chàng mới nới lỏng những lo lắng trong lòng rồi chậm rãi nói tiếp:


“ Ta có nấu một ít cháo trắng và luộc mấy quả trứng vịt muối mà nàng đã làm vào mấy hôm trước. Sau khi nàng thay y phục xong thì ra ngoài cùng ta dùng điểm tâm! “

Dương Hiểu Băng mỉm cười thật tươi rồi lập tức gật đầu đồng ý. Lý Vân Thiên cong môi mỉm cười rồi cất bước rời đi.

Sau khi dùng xong điểm tâm, Lý Vân Thiên cùng Dương Hiểu Băng đi đến một ngôi đình nhỏ nhưng phong cảnh xung quanh lại rất hữu tình nằm giữa rừng trúc xanh mướt có tên gọi Bích Đình rồi chính thức bắt tay vào công việc.

Dương Hiểu Băng cầm trên tay một thỏi mực đen tuyền bóng lưỡng đến mức khi được những tia nắng chiếu vào làm hiện lên những hạt cát màu hoàng kim lấp lánh vô cùng bắt mắt.

“ Đẹp quá! Đây là loại mực gì vậy? “ – Dương Hiểu Băng cầm thỏi mực trên tay cẩn thận đánh giá rồi đưa mắt nhìn Lý Vân Thiên cất tiếng hỏi.

“ Nó là mực Viêm Long! “ – Lý Vân Thiên bình thản lên tiếng đáp lời.

Nghe được tên gọi của thỏi mực mình đang cầm trên tay, bàn tay của Dương Hiểu Băng thoáng chốc khẽ run rẩy. Làm sao không run rẩy cho được khi thỏi mực tuyệt đẹp cô đang cầm trên tay chính là thỏi mực được những bậc văn nhân khắp cả lục quốc truyền tụng là vật trân bảo ngàn vàng khó cầu vô cùng quý hiếm. Sở dĩ mực Viêm Long được xem như là báu vật bởi vì những thỏi mực này do đích thân vị Tiêu Dao Vương đỉnh đỉnh đại danh của Vân Quốc dốc hết tài hoa cùng tâm huyết mới nghiên cứu chế tạo ra được, số lượng lại cực kỳ ít ỏi. Nguyên liệu để làm những thỏi mực này vô cùng đắt đỏ vì nó được làm từ những thỏi than tinh khiết nhất do dung nham núi lửa tạo thành rồi được mài nhuyễn thành bột mịn, những hạt cát màu hoàng kim chính là vàng ròng không lẫn bất kỳ tạp chất nào bên trong tạo thành. Tóm lại, mực Viêm Long danh tiếng và trân quý đến mức vị hoàng đế bệ hạ của Vân Quốc đã chọn nó làm lễ vật tượng trưng cho tình hữu nghị để ban tặng cho những bậc công hầu khanh tước của các quốc gia thân cận khi đến Vân Quốc ngoại giao, thậm chí những vị trọng thần trong triều hay những đại gia giàu nứt đổ đố vách trên khắp lục quốc cũng khó lòng mua được dù chỉ là một thỏi mực Viêm Long.

Dương Hiểu Băng sau khi tổng hợp lại những thông tin mà cô biết về thỏi mực đang nằm gọn trong lòng bàn tay của cô thì khẽ nhíu mày, cô ngẩng đầu nhìn Lý Vân Thiên nghiêm túc lên tiếng hỏi:

“ Mực Viêm Long nổi tiếng là cực phẩm trân bảo vô cùng quý hiếm làm sao chàng có được? “


“ Gia tộc của ta chịu trách nhiệm sản xuất và phân phối những loại văn phòng tứ bửu dùng làm cống phẩm, ngoài mực Viêm Long ta còn có mực Tịnh Liên, mực Cổ Lam, mực Tuyền Quang … “ – Lý Vân Thiên cong môi mỉm cười rồi lấy từ trong chiếc túi để trên mặt bàn ra một loạt những thỏi mực quý giá khác đưa đến cho Dương Hiểu Băng xem xét.

Dương Hiểu Băng cẩn thận quan sát biểu cảm của Lý Vân Thiên, khi thấy chàng am hiểu tường tận đến mức không cần xem xét đánh giá tỉ mĩ để phân biệt những loại mực dùng để viết thư pháp hoặc dùng để họa tranh mà lập tức nhận định được hình dáng, chất liệu và tên gọi của chúng, không khác gì con nhà nòi trong một gia tộc chuyên sản xuất, kinh doanh văn phòng tứ bửu như vậy cô mới dẹp qua một bên những nghi ngờ về thân thế của chàng.

“ Nàng đến đây nhìn xem! “ – Lý Vân Thiên đang đứng trước một tấm lụa trắng như tuyết đã được chàng căng thẳng ra như một tờ giấy rồi cố định vào thân hai sào trúc, chàng xoay người nhìn sang Dương Hiểu Băng dịu giọng lên tiếng gọi.

Nghe tiếng gọi của Lý Vân Thiên, Dương Hiểu Băng lập tức nhấc chân bước đến đứng bên cạnh chàng, chăm chú quan sát cùng lắng nghe những lời chàng nói:

“ Tấm lụa này được dệt từ loài Tuyết Tằm chỉ sống trên đỉnh Thiên Nhai Sơn ở Doanh Quốc, nó trơn mềm mát lạnh như nước nhưng lại vô cùng dẻo dai, nàng thử chạm vào xem. “

Dương Hiểu Băng làm theo lời Lý Vân Thiên, cô đưa tay khẽ chạm vào tấm lụa rồi quay sang nhìn chàng, gật đầu xác nhận.

“ Còn đây là những loại mực có độ sánh và đặc cao nhất trong tất cả các loại mực cùng những cây bút lông chuyên dùng để viết thư pháp được chế tạo từ lông của loài huyết chồn. “

Dương Hiểu Băng vừa nghe Lý Vân Thiên giới thiệu vừa chăm chú đưa mắt quan sát theo hướng bàn tay chàng từ tốn lướt trên những nghiên mực cùng những cây bút lông tinh xảo. Dương Hiểu Băng cẩn thận cầm lấy một cây bút lông lên tỉ mỉ kiểm tra đánh giá:

“ Lông dài có màu phớt đỏ lẫn nâu, nhọn, thon, đàn hồi rất tốt, đầu bút khi bị ngoại lực tác động vẫn giữ nguyên hình dạng, thân bút chắc chắn. Quả nhiên là cực phẩm! “

Lý Vân Thiên hài lòng gật đầu tỏ ý khen ngợi rồi cong môi mỉm cười chậm rãi nói tiếp.

“ Nàng có muốn viết thử không? “


Dương Hiểu Băng đưa mắt nhìn Lý Vân Thiên, cô nhoẻn miệng mỉm cười rồi gật đầu đồng ý khi nhìn thấy trong mắt chàng chứa đầy những ánh nhìn khích lệ.

Dương Hiểu Băng cầm một cây bút chấm vào nghiên mực sau đó vẽ một nét lên tấm lụa trắng trơn mềm như được phủ một lớp mỡ trên mặt rồi mở to mắt nhìn nét mực nhanh chóng tụ lại thành một giọt mực to trôi dọc theo tấm lụa rơi xuống đất.

“ Mực này không đủ độ sánh đặc nên mới xảy ra hiện tượng giống như nàng vừa nhìn thấy, nàng giúp ta thử qua tất cả những loại mực ta đã mài sẵn ở đây xem như thế nào! “

Lý Vân Thiên đứng bên cạnh nghiêm cẩn quan sát những hiện tượng khác nhau của những loại mực xảy ra khi Dương Hiểu Băng vẽ những nét mực bằng những loại mực khác nhau lên tấm lụa, chàng chắp tay ra sau lưng im lặng suy nghĩ, bỗng chàng nghe giọng Dương Hiểu Băng mềm mại vang lên:

“ Theo nhận định của ta thì trong tất cả các loại mực ở đây chỉ có mực Cổ Lam và Tịnh Liên mới lưu lại được những vết mực mờ trên tấm lụa này mà thôi. Nếu chúng ta kết hợp hai loại mực này với nhau thì sẽ như thế nào? “

“ Tại sao nàng không chọn mực Viêm Long? Rõ ràng mực Viêm Long có độ bám trên tấm lụa cao hơn, vết mực lưu lại cũng nhỉnh hơn hai loại mực Tịnh Liên và Cổ Lam một chút! “ – Lý Vân Thiên nhíu mi tâm rồi lên tiếng phản bác, vừa nói chàng vừa dùng ngón tay trỏ thon dài chỉ vào những vết mực làm dẫn chứng cụ thể.

“ Có nhiều lý do để ta chọn hai loại mực kia thay vì mực Viêm Long. Thứ nhất, giá thành mực Viêm Long rất đắt đỏ, từ đây cho đến lúc chúng ta thử nghiệm thành công sẽ hao tốn rất nhiều mực, tuy nhà chàng là lò sản xuất nhưng mực Viêm Long được xem như quốc bảo do hoàng tộc độc quyền sử dụng nếu chẳng may tin tức chàng dùng mực Viêm Long để thi thố tài năng với tên Tường Biến Thái lan truyền đến tai hoàng đế bệ hạ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thứ hai, mực Viêm Long gắn liền với danh hào của vị Tiêu Dao Vương tài hoa xuất chúng, ta và chàng chỉ là dân thường nên tốt nhất đừng nên sử dụng. “

Lý Vân Thiên khẽ chau mày đưa mắt nhìn Dương Hiểu Băng, hai lý do nàng vừa nói nghe cũng có vẻ hợp tình hợp lý nhưng chàng thừa biết chỉ có mỗi lý do thứ hai mới là lý do chính để nàng nhất quyết loại bỏ mực Viêm Long ra khỏi danh sách.

“ Vị Tiêu Dao Vương kia đã làm gì nàng mà nàng có vẻ bài xích người ta như vậy? “ – Lý Vân Thiên nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

“ Ta chưa được diện kiến dung mạo của vị vương gia đỉnh đỉnh đại danh đó nhưng những câu chuyện về người đó thì lại được nghe rất nhiều. Ta cảm thấy đừng nên có bất kỳ liên quan gì đến vị Tiêu Dao Vương nổi tiếng si tình đó là tốt nhất! “ – Dương Hiểu Băng thành thật trả lời, cô vẫn nhớ hình ảnh vị Tiêu Dao Vương được miêu tả như một nam thần tuyệt thế vô song kia si tình đến mức chỉ vì không được nữ hoàng đại nhân đáp lại tình cảm mà trở nên cuồng loạn, lãng phí mất cả một đời tài hoa.

Lý Vân Thiên mím môi cố gắng kiềm nén cơn giận: Cái bọn giang hồ thuật sĩ buôn chuyện láo toét kia đáng bị lôi ra lăng trì xử trảm hết! Còn nàng, sau khi xử lý tên Tường Biến Thái kia xong chàng nhất định sẽ đem nàng giáo huấn lại từ đầu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.