Nhân Dục Đạo

Chương 48: Mạc Quân Tà


Đọc truyện Nhân Dục Đạo – Chương 48: Mạc Quân Tà

Hàn Phong bay phía sau Nguyệt Hồng, khuôn mặt như thường không chút biểu cảm. Hắn trong lòng có tám phần hiểu ra, lúc này đang mau chóng tìm kiếm đối sách.

Nguyệt Hồng phía trước cố ý chậm rãi chờ đợi, lúc này thấy Hàn Phong tới gần đột nhiên dừng lại, quay đầu u oán nhìn hắn. Hàn Phong cũng là bĩnh tĩnh nhìn nàng.

“Ngươi…. Ngươi tại sao lại… Với nàng ta?”

Hàn Phong nội tâm trầm mặc, nhất thời không biết trả lời ra sao. Hắn trong lòng cẩn thận suy xét xem Nguyệt Hồng này đang ở cái trạng thái gì, sau hồi lâu mới là cười tà đáp lại.

“Ta thật thiếu thốn, không nhịn được ăn nàng ta.”

“Không phải ngươi đã có ta sao?!”

Nguyệt Hồng khuôn mặt ửng hồng kiều diễm thỏ thẻ, nàng là không muốn Hàn Phong của ai khác, chỉ muốn hắn là của riêng mình.

“Tqn kia thật vụng về. Ta… Ta có thể làm tốt hơn… A. Đi thành bắc mau.”

Nguyệt Hồng nói tới đây, nội tâm đã là một mảnh nhảy loạn như thỏ con, khuôn mặt đỏ bừng tránh né bay đi. Nói ra những lời này làm nàng trong lòng vô cùng xấu hổ, muốn mau mau tránh né Hàn Phong, thế nhưng trong lòng lại có một loại chờ mong không hiểu rõ.

Hàn Phong cười tà, Nguyệt Hồng này đúng là thú vị. Hắn không nhanh không chậm đuổi theo phía sau, trong lòng lại càng thêm nắm chắc, dù là thế nào, Nguyệt Hồng này hắn đã quyết định thu vào dưới háng.


Hai người một trước một sau bay về thành đông. Chẳng mấy chốc, cửa thành đã xuất hiện trước mặt. Hai người cũng không theo thông đạo đi ra mà trực tiếp bay qua trên cổng thành, không làm kinh động ai cả. Nguyệt Hồng khuôn mặt đã bớt ửng hồng, trở lại vẻ quyến rũ mỵ nhân, chân không dừng lại theo đường nhỏ phóng đi. Sau khoảng mười dặm, phía trước xuất hiện một cự thạch trơ trụi, bên trên đã đứng sẵn một người.

Người này Hàn Phong không hề xa lạ, chính là Thất Long kia. Hắn mặc một bộ đạo bào tím nhạt, chắp tay sau lưng nhìn về hướng này. Khi thấy Nguyệt Hồng bay tới khuôn mặt chợt giãn ra, tươi cười chào đón.

“Nguyệt nhi!”

Nguyệt Hồng hơi nhíu mày, thế nhưng không nói gì cả, Thất Long kia cũng không vì vậy mà tỏ ra không vui, nhanh chóng tiến sát lại gần Nguyệt Hồng, kín đáo hít lấy mùi thơm trên cơ thể nàng. Khi nhận ra hương vị đặc biệt mà hắn chờ mong hôm nay vô cùng nồng đậm thì khuôn mặt cực kì hưởng thụ, ánh mắt hừng hừng chòng chọc nhìn vào thân thể Nguyệt Hồng, vừa hận vừa điên cuồng, dường như muốn lột trần nàng ra mà thoả thích chà đạp.

Thế nhưng khi nhìn thấy Hàn Phong tươi cười vô hại đứng ở kia, khuôn mặt hắn lập tức âm trầm, trong lòng vừa hận vừa sợ. Nhưng lập tức khoé miệng hắn lại cười gằn, đáy mắt là một mảnh điên cuồng quyết tuyệt. Lần bí cảnh này, hắn sẽ đem Hàn Phong nghiền nát dưới chân, lại đem Nguyệt Hồng kia chà đạp dưới háng. Hắn sẽ đem Nguyệt Hồng kia chơi chết trước mặt Hàn Phong, khiến cho đôi gian phu dâm phụ này nhục nhã mà tử vong.

“Nguyệt nhi, hay là đi thôi, Mạc lão quái đoán chừng sẽ không tới đâu đấy.”

Thất Long có chút vội vàng hấp tấp thúc giục Nguyệt Hồng, kế hoạch này của hắn có thêm một người là thêm một phần rủi ro, nhất là Mạc lão quái kia lại càng là tên đáng hận thích phá đám. Hắn chỉ muốn mau chóng lên đường, sau đó lại càng mau chóng đem Nguyệt Hồng này đóng đinh trên côn th*t của hắn. Chỉ cần nghĩ tới hai mép thịt căng mọng ửng hồng kia ngậm lấy đầu côn, đũng quần hắn đã là run rẩy một mảnh ướt đẫm.

“Khặc khặc khặc. Con giun tím kia có phải muốn đá lão phu khỏi cơ duyên lần này? Tiếp ta một chưởng!!”

Thất Long vẫn còn đang lải nhải với Nguyệt Hồng, chợt một tiếng cười quái dị đã vang lên bên tai ba người. Người chưa tới nhưng một mùi xú khí nồng đậm đã tới, trực tiếp lan tràn trong không gian. Chưởng phong xám xịt từ trên bầu trời giáng xuống đầu Thất Long, đem hắn hoàn toàn bao phủ.


Thất Long biến sắc, hai tay bấm quyết đẩy ra, bảy con tử long há miệng gầm thét hướng chưởng phong cắn tới. Hai bên đối chọi kịch liệt, nguyên lực va chạm bùng nổ ầm ầm, Thất Long khoé miệng trào máu lui liền mười bước mới đứng vững, thế nhưng chung quy là vẫn chặn lại được.

“Khặc khặc. Mới qua ba năm con giun tím ngươi chẳng những tu vi không tiến mà còn thụt lùi, có phải hay không dục tiên dục tử với Hồng tiên tử thái quá? Khặc khặc!”

Một thân ảnh lùn tịt chợt xuất hiện trên cự thạch. Người này chỉ cao khoảng mét hai, khuôn mặt lỗ chỗ đầy mụn, hai mắt đục ngầu, tóc trên đầu đã rụng sạch, chỉ còn chi chít mủ bọc. Trên người một mảnh trùm kín hắc bào, lưng gồ lên một bướu cục rõ to, tay lại cầm một quải trượng cũ nát, toàn thân phát ra mùi xú khí nồng đậm, vô cùng buồn nôn.

Kẻ này vừa đối chưởng với Thất Long, lúc này ổn định thân hình, chợt hướng về phía Nguyệt Hồng hít một hơi mê say, cười đê tiện.

“Hồng tiên tử. Hay là ngươi cho lão phu chơi một canh giờ, lão phu sẽ đem Hàn Thủy Châu dâng tặng. Thế nào?”

Nguyệt Hồng cười yếu ớt khẽ lui ra phía sau nửa bước, trong tay xuất hiện một ngân châm ba tấc, lấp lánh u quang, vừa nhìn là biết dính kịch độc.

“Mạc lão, Hồng nhi không có phúc phận ấy a.”

Mạc Quân Tà nhìn thấy ngân châm, đồng tử lập tức co rụt, khoé miệng hơi giật giật lui về phía sau một bước, hiển nhiên là biết uy lực của thứ này. Thế nhưng là vẫn cười dâm tà hướng Nguyệt Hồng khiêu khích.


“Hay là vậy đi. Tiên tử cho ta bú mút chỗ đó một hồi, uống đủ dâm dịch rồi, ta sẽ đem Hàn Thủy Châu nhét vào. Khi đó nó sẽ là của nàng, thế nào? Khặc khặc!”

Nguyệt Hồng lại cười yếu ớt, khuôn mặt vô cùng đáng thương làm Thất Long bên kia rục rịch muốn tiến lên tương trợ. Nàng đem ngân châm trực tiếp nắm vào trong tay, lui về phía sau cúi người thi lễ.

“Mạc lão, chuyện này hay là bàn sau đi…”

Nguyệt Hồng y phục vốn mỏng manh, lại cúi người làm một mảng da thịt bạo lộ ra ngoài. Mạc Quân Tà cùng Thất Long phía bên kia hô hấp dồn dập, đều là mơ hồ muốn lao lên đem nàng lột trần hành hạ. Thế nhưng vừa nhìn tới ngân châm đều tỉnh táo thức thời lùi lại, đáy lòng gầm thét, hạ thân đã ướt sũng.

“Cá tạp từ đâu tới? Nhìn thật ngon mắt, đã lâu không nếm thử thịt người, khặc khặc.”

Mạc Quân Tà không làm gì được Nguyệt Hồng, thế nhưng Hàn Phong lại không dễ để lão bỏ qua. Lão vừa nhìn thấy tên này đã tràn đầy chán gét. Ngày trước lão còn anh tuấn tiêu sái hơn Hàn Phong, thế nhưng chỉ vì chạm khẽ vào ngân châm của Nguyệt Hồng một cái làm hình dáng của lão trở thành nửa người, nửa ma như hiện tại. Thế nên đối với mấy dạng tiểu bạch kiểm như vậy thông thường là lão sẽ đem giết sạch, xác thịt để cho chó hoang ăn, số người chết dưới tay lão không dưới trăm mạng, tâm lý vô cùng vặn vẹo biến thái.

“Âm Quy Ấn!”

Mạc Quân Tà lúc này huy chưởng đánh tới. Chưởng phong tựa như mai rùa đen kịt, lại chi chít gai nhọn sắc bén, thanh thế so với khi lão xuất hiện còn mạnh hơn ba phần. Chiêu này lực công kích cực kỳ mạnh bạo, muốn phá giả lại càng là khó khăn, công thủ vẹn toàn, là một chiêu tất sát.

Hàn Phong ánh mắt khẽ ngưng trọng, người này không ngờ tu vi đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn, thậm chí là giả đan. Cảnh giới cao hơn cả hắn, chiêu này lại càng là khủng bố không thể xem thường. Hắn hai tay bấm quyết, kết ấn đẩy ra. Một đầu hoả long to lớn xuất hiện hướng quy ấn chụp tới.

“Xích Long Bá Diệm trảm!”

Hoả long há miệng gầm thét hướng phía ấn quyết bay đi. Long trảo túm lấy mai rùa xé mạnh, thế nhưng thứ này quá mức cứng rắn, không thể phá vỡ. Gai nhọn trên đó thậm chí làm long trảo trầy tróc, phun ra khói xám.


Hàn Phong biến sắc, hai tay ấn quyết biến đổi. Hoả long bốn trảo bắn lấy quy ấn, há miệng ngoạm tới, long nha sắc bén xuyên thủng mai rùa giật mạnh. Nhất thời quy ấn kia không chịu nổi ầm ầm tan vỡ, mà hoả long cũng bị lực trùng kích nổ đến xơ xác lỗ chỗ, tiêu tán trong thiên địa. Lực trùng kích toả ra xung quanh, đem cự thạch trấn vỡ nứt nẻ.

Mọi chuyện diễn ra cực nhanh, hai người đều thi triển ra tuyệt học. Hàn Phong lui liền bốn bước, khuôn mặt tái nhợt thở không ra hơi. Mà Mạc Quân Tà bên kia cũng bị đẩy lùi lại hai bước, lồng ngực khó chịu, cổ họng âm thầm nuốt xuống một cỗ tanh tưởi, vô cùng ngưng trọng nhìn Hàn Phong.

Hai người này đều trầm mặc cẩn thận đánh giá đối phương, đoán xem đối thủ đã dùng bao nhiêu sức lực. Thế nhưng là chỉ có bản thân mới nhận ra được, Hàn Phong khoé miệng cười lạnh thu tay lại, mà Mạc Quân Tà bên kia cũng là ha ha hai tiếng, không nói một lời.

Thất Long âm thầm kinh hãi, hai người này tu vi đều trên hắn, sức chiến đấu lại càng khủng bố hơn. Hắn thật mong hai kẻ này đánh nhau tới chết. Đến khi đó, Nguyệt Hồng sẽ là của hắn.

Nguyệt Hồng cũng nhìn thấy cảnh này, cười yếu ớt một tiếng dẫn đầu bay về phương bắc. Trong gió lưu lại mùi thơm cùng tiếng than thở nhẹ nhàng.

“Đi thôi, lần bí cảnh này, nhất định phải thành công. Tiểu nữ mong ba vị hết sức trợ giúp. Đến khi đó, sẽ có thâm tạ. Ưm….”

Thất Long nghe thấy vậy, tâm loạn như ma, đáy quần u cục một mảnh, vội vàng bám theo Nguyệt Hồng. Mạc Quân Tà cũng là hừ lạnh một tiếng với Hàn Phong, theo sau bay lên. Ánh mắn hắn nhìn chòng chọc vào kiều đồn Nguyệt Hồng, hai tay không ngờ cho vào trong quần xóc nảy rên rỉ, vô cùng biến thái.

Hàn Phong khoé miệng cười lạnh lùng, Nguyệt Hồng này tâm cơ thật sâu, xem ra cảnh giới của nàng cũng không phải Trúc Cơ trung kỳ đơn giản như vậy. Thế nhưng hắn cũng không sợ, hai tên Thất Long và Mạc Quân Tà ngu xuẩn bị nàng lợi dụng, đến lúc đó đều làm mồi câu của hắn hết. Lần bí cảnh này, hắn sẽ chiếm hết tất cả.

“Phi Hành Thuật!”

Hàn Phong tung người bay lên. Phía bắc? Lần trước khi mở ra Tà Vương Đồng mơ hồ thấy biến hoá nguyên lực ở phương bắc, xem ra lần này sẽ tìm được bí ẩn ngày đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.