Nhân Dục Đạo

Chương 47: Thử (2)


Đọc truyện Nhân Dục Đạo – Chương 47: Thử (2)

Hàn Phong đột nhiên nới lỏng hai tay, đem côn th*t kia toàn bộ đâm vào trong huyệt hoa mê người, lút sâu tận cán. Thượng Quan Nghi hai mắt mở lớn hoảng hốt, thân thể non mềm run rẩy ửng hồng, vô lực giãy dụa. Kiều đồn nảy nở vểnh cao lúc này cũng khẽ run run nhô nhấp, toàn bộ là bám ở trên người Hàn Phong. Phía trước, hai mép thịt căng mọng ướt át mở rộng ngậm lấy ác long, d*m thủy trong suốt liên tục theo kẽ hở trào tuôn ra ngoài, thành dòng chảy xuống. Bên trong huyệt hoa sâu thẳm, các lá thịt mềm mại co bóp mút liếm lấy thân côn liên hồi tựa như ngàn vạn giao xà chăm sóc đại long. Đầu côn to lớn lại là trực tiếp chốt chặt sâu bên trong huyệt hoa, đem nàng đóng đinh triệt để trên người hắn.

Dù đã là lần thứ hai ác long tiến nhập nơi đây, thế nhưng kích thước khủng bố của nó vẫn làm cho Thượng Quan Nghi sợ hãi cùng hốt hoảng. Nàng hai mắt mở to vô thần tràn đầy sương mù dục hoả, miệng nhỏ há lớn thở gấp, khuôn mặt tê dại ửng hồng kiều diễm. Hai bầu nhũ hoa to lớn đung đưa, anh đào săn cứng liên tục rỉ ra thủy dịch thơm ngát kích tình. Eo nhỏ run rẩy uốn lượn, trên bụng đã là xuất hiện hư ảnh côn th*t của Hàn Phong, thấp thoáng ẩn hiện. Kiều đồn tròn đầy vểnh cao lúc này liên tục nhấp nhô trên hạ thân Hàn Phong, phành phạch kêu lớn. Thượng Quan Nghi hạ thân một mảnh ướt át, đôi cánh hoa căng mọng ửng hồng nhô cao lúc này ngậm sát lấy gốc côn th*t, mút chặt không buông. Bên trong huyệt hoa, âm đ*o liên tục co bóp mút liếm lấy thân côn, đem nó điên cuồng vặn xoắn hút lấy, dường như muốn đem Hàn Phong toàn bộ hút vào.

“Phạch phạch phạch phạch…”

“Ợ ơ…. Hự hưm… Ư ư… Hức hức..

Hàn Phong cười tà, hai tay bắt lấy đôi kiều đồn Thượng Quan Nghi nắn bóp. Hắn cánh tay dụng lực, đem Thượng Quan Nghi liên tục xóc nảy lên xuống nhấp nhô trên côn th*t, ác long to lớn không ngừng phầm phập đóng vào huyệt hoa mê người kia. Thân côn liên tục ẩn hiện thụt thò, thấp thoáng sau hai cánh hoa căng mọng ướt át. d*m thủy lúc này đã rỉ ra ướt đẫm hạ thân hai người. Hàn Phong mỗi lần đem côn th*t kia đóng tới, Thượng Quan Nghi lại một lần rên rỉ nấc lên, hai mắt tràn đầy mơ hồ khoái cảm, huyệt hoa lại nở rộ thêm vài phần. Nàng có cảm giác ác long kia hoàn toàn bơm đầy trong thân thể, hạ thân dường như bị chẻ đôi ra, thế nhưng là vẫn không nhịn được a a kêu lớn, kiều đồn nhấp nhô phối hợp theo từng nhịp đâm tới của Hàn Phong.

“Phạch phạch phạch… Ư ư ư…”

Thượng Quan Nghi toàn thân run rẩy vô lực tùy ý để Hàn Phong chà đạp. Nàng lúc này ngã ra phía sau, hai bầu nhũ hoa rung rung chảy đầy dịch thủy trắng sữa. Mu thịt nhô cao liên tục để ác long phầm phập đóng tới, d*m thủy theo từng lần đâm tới đều phun chảy ra ngoài, bắn thành từng đám dính đầy trên bụng ngực. Hàn Phong tay đỡ lấy đôi kiều đồn, hạ thân là tách hai đùi Thượng Quan Nghi ra, liên tục chuyển động bơm ác long vào thân thể nàng, long đầu liên tục được mút liếm co bóp, làm hắn cực kỳ sướng khoái.

“Ư ư ưm…”


Hàn Phong mắt trái một mảnh bản nguyên nồng đậm, kín đáo liếc về phía Nguyệt Hồng, trong lòng càng lúc càng ngưng trọng. Hắn sau vài lần quan sát đã có đôi chút hiểu rõ, lúc này đây cần phải mau chóng có đối sách, nếu không có khả năng xuất hiện cực đại biến cố.

“A a… Ưm ưm ưm..”

Thượng Quan Nghi thân thể mềm nhũn co giật, trong huyệt hoa là một mảnh hỗn độn mơ hồ. Sau hơn ngàn lần côn th*t tàn phá, cực âm huyệt lúc này run rẩy truyền ra điện mang toả khắp cơ thể, sâu bên trong dâm dịch như hồng thủy vỡ đê cuồn cuộn tuôn trào, dọc theo côn th*t phun rỉ ra ngoài, thấm đẫm ướt át. Nàng ánh mắt mơ hồ tràn đầy sương mù, tâm thần hốt hoảng cực khoái, đùi thon bị vắt kiệt sức lực mềm nhũn buông lỏng. Hai mép thịt căng mọng đỏ hồng ướt át không nỡ, “Pặc” một tiếng nhả ra ác long, tức thì cơ thể nàng trượt dài ngã ngồi xuống đất, ôm lấy hai chân Hàn Phong, Thượng Quan Nghi đã thất thân.

Hàn Phong lúc này côn th*t thấm đẫm d*m thủy thẳng hướng Nguyệt Hồng gào thét. Nguyệt Hồng kia không biết từ lúc nào thân thể run rẩy ửng hồng, hai tay luồn vào y phục tìm tới huyệt hoa phía dưới, hạ thân đã là một mảnh ướt đẫm. Thế nhưng hai mắt nàng ta lại là trong suốt không chút dục niệm, tràn đầy lạnh như băng quan sát Hàn Phong. Trên trán, một ấn ký bán nguyệt quỷ dị xuất hiện, toả ra hàn khí bức người, thế mà lại đẩy lui dục hoả của Hàn Phong.

Hàn Phong khoé miệng cười tà ác nhìn Nguyệt Hồng, bước tới nửa bước làm Nguyệt Hồng bất ngờ khuỵu xuống. Thế nhưng hắn đột nhiên thu hồi dục hoả, đem tia dâm khi kia toàn bộ đánh tan tiêu tán, không có khiêu khích nàng nữa. côn th*t lúc này tách ra hai môi Thượng Quan Nghi, nhẹ nhàng ra vào, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn theo dõi Nguyệt Hồng, dường như coi nàng kia trở thành không khí.

“Ưm ưm…”

Tqm cũng là thần trí mơ hồ, ngửi thấy mùi vị kích tình quen thuộc, đôi môi đỏ mọng hé mở mút lấy côn th*t, đầu lưỡi vươn ra liếm láp trêu đùa, không do dự nuốt vào d*m thủy dính ở bên trên. Hàn Phong cũng là bắt lấy tóc nàng, côn th*t càng lúc càng nhanh, phầm phập đóng tới lút cán trong miệng Thượng Quan Nghi, thực sự xem nó thành huyệt hoa phía dưới.

“Ưm ưm ưm yum….”


“Hức hức….”

Thượng Quan Nghi đưa lưỡi liếm dọc thân côn lên đến trên đỉnh, đôi môi đỏ mọng ướt át khẽ mở ngậm lấy đầu côn, mút liếm nhè nhẹ, hai tay lại nắm lấy thân côn liên tục mát xa xoa bóp, lại vuốt ve lấy đôi ngọc dương của Hàn Phong, đem nó ân cần chăm sóc. Nàng quỳ phục dưới háng Hàn Phong, kiều đồn vểnh cao khiêu khích, cơ thể non mềm cọ sát đùi hắn lấy lòng. Trong miệng ngậm lấy hai hòn ngọc, đôi mắt mở lớn ngập nước, khuôn mặt vừa đáng thương vừa ủy khuất ngước nhìn Hàn Phong tựa như cô hầu nhỏ. côn th*t to lớn của hắn lại là ngự trên khuôn mặt kiều diễm, khe khẽ trượt cọ đung đưa, tư thế cực kỳ dâm mỵ kích tình.

“Ahhh.. tiểu dâm phụ.”

Hàn Phong hai mắt đỏ hồng, sủng vật này của hắn thật biết thoả mãn lòng người, không ngờ biết chiêu hầu hạ như thế, có phải hay không lễ nghi của cung tần mỹ nữ đều là như vậy? Hắn không nhịn được ác long run rẩy co giật, đâm vào đôi môi đỏ mọng kia điên cuồng phầm phập đóng tới, Thượng Quan Nghi cũng là a a rên rỉ trợ hứng, khiêu khích kích tình.

Hàn Phong hạ thân run rẩy, tinh dịch một mảnh cuồn cuộn như vòi rồng nhả nước bắn sâu trong họng Thượng Quan Nghi, ác long miệng rộng há lớn đem cơ thể nàng toàn bộ lấp đầy, tinh dịch đục trắng tuôn trào, rỉ ra hai mép Thượng Quan Nghi, lại được nàng cười dâm liếm hết, tất cả nuốt vào, khuôn mặt vô cùng thoả mãn. Lưỡi nhỏ hồng phấn vươn ra liếm láp toàn bộ thân côn, đem tinh dịch một chút cũng không bỏ sót nuốt lấy, sạch sẽ hoàn toàn.

Hàn Phong thở dài một hơi sung sướng, dục hoả cũng là từ từ thu lại, thế nhưng Thượng Quan Nghi vẫn là quỳ phía dưới liếm láp chăm sóc ác long, khuôn mặt ủy khuất nhìn lên hắn, dường như còn chưa thoả mãn.

“Tiểu mỹ nhân, chờ ta xong việc sẽ cùng nàng đánh một trận tơi bời. Hị hị.”

Hàn Phong vuốt ve khuôn mặt Thượng Quan Nghi cười tà nói, hắn lần này lợi dụng nàng để thử Nguyệt Hồng kia, trong lòng cũng có một chút áy náy, lần sau sẽ là trả lại cả gốc lẫn lời. Thượng Quan Nghi nghe vậy cười thoả mãn, cúi đầu e thẹn, thật sự là ngoan ngoãn đấy.


“Thánh Dục – Tẩy Trần”

Hàn Phong đem dục hoả luyện hoá sạch sẽ dâm dịch trên người Thượng Quan Nghi, lại đem y phục cẩn thận mặc lại cho nàng, lúc này mới là ôm lấy eo Thượng Quan Nghi, bình tĩnh nhìn Nguyệt Hồng.

Nguyệt Hồng kia ánh mắt vô cùng lạnh lùng quan sát Hàn Phong cùng Thượng Quan Nghi, ấn ký bán nguyệt trên trán càng lúc càng rõ ràng, hàn khí lại toả ra ngày càng mạnh mẽ, mơ hồ làm xung quanh xuất hiện vài bông tuyết lả tả.

“Thế nào? Bao giờ xuất phát?”

Hàn Phong như cười như không nhìn Nguyệt Hồng, tay trái không an phận lách qua y phục Thượng Quan Nghi mơ hồ ve vuốt huyệt hoa, khiến cho nàng a a rên rỉ ôm chặt lấy hắn, ánh mắt khiêu khích nhìn Nguyệt Hồng. Nguyệt Hồng một mảnh trầm lặng, hai mắt nhắm chặt run rẩy, dường như trong nội tâm đang đấu tranh dữ dội. Sau nửa nén hương, những biến hoá trên thân thể mới thu lại, ấn ký trên mi tâm từ từ biến mất, hàn khí cũng không còn tràn ra nữa.

Nguyệt Hồng mở ra hai mắt, khí chất đã biến hoá khôn cùng, trở nên cực kỳ quyến rũ mị nhân. Khi thấy Hàn Phong kia hai tay đang không ngừng đào móc hạ thân Thượng Quan Nghi, chính mình lại quỳ rạp xuống đất, hai tay nàng cũng tương tự ve vuốt huyệt hoa thì đỏ mặt mắng lớn.

“Vô… Vô sỉ!”

Nguyệt Hồng trong lòng vô cùng căm phẫn. Hàn Phong kia thật đáng chết, mới hồi sáng còn ân ái tình chàng ý thiếp bên mình, vậy mà chớp mắt sau không hiểu tại sao lại làm trò đồi bại với Thượng Quan Nghi kia, bỏ mặc chính nàng khổ sở tại đây. Có phải hắn đã hết yêu nàng? Có phải hắn đã chán gét nàng rồi không?

“Đi… Đi ngay bây giờ!”


Nguyệt Hồng không thể chịu đựng được tình cảnh này nữa, hai mắt tràn đầy sương mù bay về phía trước, nàng muốn nhanh chóng chạy đi, chạy xa khỏi nơi đây, không nhìn thấy sẽ không đau khổ. Thượng Quan Nghi thấy biến hoá của Nguyệt Hồng, trong lòng cũng hơi sửng sốt quay nhìn Hàn Phong. Thấy hắn khuôn mặt âm trầm không nói, lúc này mới là xa xôi thở dài, cô đơn than thở.

“Ngươi mau đuổi theo nàng đi thôi…”

Hàn Phong dở khóc dở cười, cô nàng ngực to này đã nhận ra rồi sao. Hắn lúc này vuốt ve khuôn mặt nàng, lại hôn lên môi thơm nhẹ nhàng thì thầm.

“Sao? Chính thê ghen tị với tiểu thiếp?”

Thượng Quan Nghi nghe hắn gọi mình là chính thê, trong lòng vô cùng vui vẻ cao hứng, ủy khuất đương nhiên bị cuốn trôi hết sạch. Nàng khuôn mặt vừa e thẹn vừa ửng hồng đánh hắn một cái, mắng khẽ.

“Còn không mau đi, không được bắt nạt tiểu thiếp của ta đâu đấy!”

Hàn Phong cười tà, đúng là… hắn lúc này nhẹ phất tay, trong tay đã xuất hiện một chiếc trâm cài tóc. Trâm này phong cách cổ xưa, đường nét cực kỳ tinh tế, bên trên lại có đồ án phượng hoàng nhấp nháy, toả ra dao động nguyên lực không hiểu rõ. Đây là pháp bảo thời niên thiếu của tổ sư đời thứ bảy, uy lực không tệ. Hắn lúc này đem trâm cài lên tóc Nguyệt Hồng, hôn khẽ nàng một cái thì thầm.

“Tặng nàng. Ngực to không não!”

Hắn nhanh chóng bóp mạnh đôi nhũ hoa một cái, sau đó không chút do dự xoay người bay đi. Thượng Quan Nghi hai mắt sững sờ nhìn theo, hạ thân một mảnh ướt đẫm khó chịu. Nghĩ tới chính mình sắp phải dùng tay tự thoả mãn, khuôn mặt đỏ ửng kiều diễm mắng to.

“Lưu manh!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.