Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 45: Em Đã Quên Rồi.
Uể oải bước xuống giường, Vy xoa xoa đầu nặng trĩu sau một đêm suy nghĩ.
Ngắm mình trong gương, cô thấy khuôn mặt này đầy rẫy khổ đau, lúc nào cũng có chuyện phải lo toan. Chưa lúc nào hai thái dương được nghỉ ngơi.
“Ting”
Điện thoại cô vang lên một tin nhắn. Bà Lam gửi cho cô tin nhắn kèm hình ảnh. Sau khi ngắm ảnh xong, cô chỉ biết lặng người đặt điện thoại xuống bàn, hai tay nắm chặt vào nhau, răng cắn chặt môi, tựa như đang chính hành hạ bản thân mình.
Những chuyện cô nghi ngờ, lo lắng cuối cùng đã thành hiện thực, cô không muốn tin. Tại sao cô lại có người em là Roy, cô không muốn chút nào. Thà cô không có còn hơn.
Trong căn phòng tĩnh lặng, từng cơn gió thổi qua ô cửa sổ khiến cô tê dại, còn đau hơn bị ruồng bỏ. Thâm tâm cô mệt mỏi biết nhường nào, sẽ phải đối mặt với Roy và Jonathan ra sao trong một gia đình đây?
~~Tại sân bay.
Roy và Jonathan đi ra từ cổng A. Cả hai đều trong tình trạng mệt mỏi vì chuyến bay dài. Lúc sau có một chiếc xe đỗ ngay trước mặt hai người. Kính xe tuột xuống, để lộ ra một cô gái với nụ cười đông cứng.
– Là Alice – Jonathan khẽ a lên một tiếng. Không ngờ mới đến Việt Nam mà đã chạm mặt cô.
– Lên xe đi. Tôi đến đón hai người! – Vy lạnh lùng nói.
Roy chợt cười lớn, nhìn Vy bằng ánh mắt khinh khỉnh. Nhỏ nghĩ Vy đang đùa. Liên quan gì mà đến đón chứ.
– Tôi không có nhu cầu. Cô còn tình ý với Jonathan sao mà đến đón chúng tôi?
– Cô im đi. Đừng nói nhiều. – Vy cáu.
– Mà tôi đang ở Việt Nam. Anh không phải gọi tôi là Alice. Tôi ghét tên đó. – Cô quay sang nói với Jonathan.
– Thật ra tôi là chị của cô. Cô Lam nhờ tôi đến đón hai người. Mau lên xe đi đừng đứng đó nữa – Vy khó chịu.
Quả thực khi nghe Vy nói như vậy, hai mắt Roy ánh lên một tia sáng khó đoán, khoé miệng còn cong lên một nụ cười tà tà.
Hai người kia chuẩn bị lên xe thì Vy thấy một chiếc taxi đang không có khách. Cô liền vẫy lại.
– Hai người lên taxi đi. Xe tôi không chứa nổi.
Xong, cô nói với bác tài xế kia
– Bác cho xe chạy theo xe cháu là được.
Hai chiếc xe dừng lại ở cổng biệt thự nhà Vy. Roy tự tay trả tiền mà không cần đến sự giúp đỡ của Vy.
– Con gái! – Bà Lam chạy từ trong nhà ra và ôm chầm lấy Roy.
Nhỏ cũng xoè tay ra ôm lại. Nở nụ cười thật tươi. Vy vẫn không xuống xe, cô chứng kiến tất cả mà khó chịu vô cùng.
– Con vào nhà đi. – Bà Lam kéo tay Roy, sau đó quay sang nhìn Jonathan – Cả con nữa.
– Tại sao chúng ta không về nhà mình lại ở đây làm gì? – Roy cau mày khó chịu.
– À, nhà mình đang sửa lại, mấy ngày nay ở tạm nhà Hứa Vy.
– Vậy sao? Sợ có người phiền mẹ ạ! – Roy nhếch môi, khẽ lườm đểu Vy.
Vy chỉ cười mỉm, xem ra Roy vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt ác ý đó.
Đôi mắt đen láy của Jonathan đột nhiên liếc qua Vy rồi nở nụ cười đểu không kém Roy, nói một chút giễu cợt :
– Dù sao chúng ta đều là người một nhà. Chắc không phiền.
Vy cười thầm trong lòng, ba từ “người một nhà” khiến cô không thể nào mà nuốt trôi nổi. Cũng may cô nhẫn nại, không nói gì và lái thẳng xe vào trong. Bà Lam hơi khó chịu khi thấy thái độ khác thường của Vy.
Trong gian nhà bếp nghi ngút mùi hương thơm lừng người làm đang chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.
– Anh không thấy xấu hổ sao? – Vy lướt qua Jonathan, khẽ nhếch môi hừ lạnh. Trong khi đó Jonathan vẫn giả ngây giả ngô, xoay người đi chỗ khác vờ như không nghe thấy.
Ngồi ăn cơm. Lần đầu tiên Vy gắp rất ít, hầu như cô không cả muốn đụng đũa, chỉ im lặng. Dường như bản thân cô thấy rất căm phẫn, vô cùng khó chịu khi hai người họ cứ tỏ ra thân thiết với cha mẹ của cô.
– Con ăn xong rồi, con xin phép đứng dậy. – Vy khẽ đập bàn, tất cả ngước lên nhìn cô.
– Nhanh vậy? Sao hôm nay con ăn ít vậy? Mọi khi ăn nhiều lắm mà? – Mẹ cô hỏi.
– Tại con không quen ăn với người lạ. – Hai từ cuối được cô nhẫn tâm nhấn mạnh.
– Sao con lại nói vậy, Trúc Chi là con gái của cô, là em của con mà. – Bà Lam hơi tức giận, mắt hơi rưng rưng đỏ nhìn Vy.
– Con xin phép! – Vy không trả lời câu hỏi của bà Lam, đi thẳng một mạch ra ngoài.
– Cô ăn đi, chắc hôm nay bụng dạ nó khó tiêu. – Cha Vy lên tiếng nhắc bà Lam.
Vy ra khỏi nhà. Trời bắt đầu đổ cơn mưa. Những hạt mưa tuy nhỏ nhưng dai dẳng, làm cả thân cô ướt sũng.
Như một người thất tình, cô lủi thủi đi dưới mưa một mình, bên cạnh là tiếng còi xe điên cuồng kèm theo vài tiếng quát tháo của người qua lại.
Đang đi trên đường, bỗng nhận ra người con gái của mình đang đi dưới mưa, trên đầu không một thứ gì che chắn, toàn thân ướt như chuột lột, dáng vẻ chán chường, Thiên lập tức lao xe đến bên cạnh. Chưa nói gì mà đã mở toang cửa xe ra rồi lôi cô vào trong xe.
Ban đầu, Vy hoảng hốt nhắm chặt mắt lại, ngỡ đâu mình bị bắt cóc, ai dè nhìn thấy gương mặt của Thiên hiện ra, cô ngang nhiên cười toe toét khiến anh không thể hiểu nổi cô đang nghĩ ngợi cái gì.
Anh nhìn bộ quần áo ướt nhèm của cô. Cả mái tóc rối bung lên tàn tạ hết sức. Anh ném về phía cô một cái khăn giấy, buồn bực hỏi:
– Có chuyện gì?
Cô lắc đầu. Mắt nhìn anh, tay thì vẫn lau mặt.
– Đừng bướng nữa trả lời nhanh đi. – Anh tức giận. Giằng ngay cái khăn giấy lại.
Cô không muốn vì một chuyện như này mà hai người giằng co qua lại, và cô cảm nhận được sát khí giết người từ anh nên cô ngậm ngùi kể hết mọi chuyện cho anh. Từ việc đến sân bay đón Roy và Jonathan đến việc hai người họ ăn cơm và ở cùng cô một thời gian.
Riêng anh nghe xong thì tức giận lắm. Lại là hai con người đáng ghét đó.
– Thời gian đó em sang ở với anh. – Thiên đem giọng ra lệnh cho cô. Anh không muốn cô ở chung cùng Jonathan một giây một phút nào. Dù sao ngày trước cô cũng rất yêu Jonathan. Anh chỉ lo một điều rằng “tình cũ không rủ cũng đến”. Nếu không thì chắc chắn hai người họ cũng sẽ không để cho cô yên ổn. Nếu không có anh ở bên cạnh e là cô không thể cảnh giác nổi cả hai con người lòng lang dạ sói ấy.
– E là cha mẹ em không cho phép. – Vy lắc đầu.
– Được rồi, tối nay anh sẽ đến nói chuyện với cha mẹ em. Dù sao em cũng trên 18 tuổi rồi, chắc họ sẽ không sợ xảy ra vấn đề gì đâu! – Anh cười lưu manh, một tay vươn ra lau nhẹ vài giọt nước đọng trên mặt cô.
Cô khẽ rùng mình, nhìn khuôn mặt gian tà của anh mà cô không thể nào an tâm nổi đành lên tiếng phản đối anh.
– Này, Thái Giám anh đừng nói chuyện như thế.
– Em không biết đánh vần tên anh hả? – Anh đưa tay bóp nhẹ cằm cô. Có lẽ hành động này đã biến thành một thói quen đối với anh. Một thói quen khó bỏ.
Anh bóp cằm cô, thể hiện sự yêu chiều nhưng đôi khi cũng thể hiện sự cảnh báo đe doạ.
– Em không. – Cô cười.
– Anh chỉ họ Thái thôi chứ không phải là tên không có…như em nói. – Anh cũng cười.
– Dù sao em cũng quen rồi.
– Nhưng anh không quen!
– Em gọi nhiều vậy mà anh không quen hả? Thế để em gọi nhiều hơn.
– Anh thách.
– Em không sợ.
Thiên dí đầu Vy xuống, cô nhóc này luôn biết anh làm anh yêu thương nhiều hơn nhưng cũng luôn làm anh phải lo lắng.
Anh định lên tiếng hỏi, cô đã thật sự quên Jonathan chưa nhưng anh không muốn cô hoài niệm.
Cả buổi chiều hôm đó, cô ở nhà anh, cùng anh làm rất nhiều thứ, được anh chỉ cho nhiều công thức nấu ăn. Được anh dang vòng tay ấm áp ôm vào lòng.
Xế chiều, anh đưa cô về. Roy đã vô tình nhìn thấy, nhỏ cười như không với Vy rồi ngang nhiên ngồi ghế cắn hạt dưa vứt đầy ra sàn.
Vy không nói gì, tiến tới cạnh đó lấy một ly nước uống. Đang định lên phòng thì có tiếng nói làm cô khựng người lại.
– Cô chỉ là người thay thế vị trí của tôi. Ha ha. Cô vừa ở nhà Thiên về sao?
Vy nghiêng đầu không cười không nói, cảm thấy Roy đang ám chỉ điều gì đó. Cô liền xoay người đi. Ai ngờ Roy kéo tay cô lại, giật lấy điện thoại trong tay cô. Thản nhiên cười và mở album ảnh.
Một loạt ảnh cô chụp kỉ niệm với Thiên được phơi bày ra. Cô khó chịu giằng lại điện thoại thì Roy giơ lên cao, chỉ vào những tấm hình và nói:
– Anh ta dạy cô làm bánh? Trùng hợp thay ngày xưa anh ta cũng ôm tôi từ sau và nặn bột đó.
– Ý cô là gì?
– Chỉ là tôi muốm nhắc lại chuyện vui thôi.
– Cô muốn chia rẽ tôi và Thiên sao? Buồn cười quá nhỉ? Tôi cũng nói cho cô biết cô cũng chỉ là người thay thế tôi mà thôi, Jonathan dù sao cũng đã từng yêu tôi, nếu anh ta nói yêu cô hay gì đi chăng nữa thì cô cũng chỉ là người nghe lại.
Vy vừa nói vừa cười. Không hề biết có người đang đứng sau mình. Lúc cô quay người lại thì thấy Thiên đang đứng đó, đôi mắt hổ phách chỉ toàn một màu đen lạnh, u ám.
– Anh Thiên! – Vy khẽ kêu lên. Tự dưng lại cảm thấy bất an, đến giọng nói cũng run run lạ thường.
Thiên đứng đó, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
– Em bỡn cợt à? – Thiên nhẹ giọng nói. Tựa hồ như lông vũ bay trên nền trời âm u
Vy không hiểu, cô lặng người và lui về sau một bước.
– Em chưa quên Jonathan? Vậy em ở luôn đây đi. Tối nay anh không cần sang nói chuyện với hai bác nữa. – Thiên bỏ đi.
– Anh hiểu lầm rồi, em hoàn toàn quên Jonathan rồi. – Cô chạy theo kéo tay anh.
– Ừ – Anh không nhìn cô. Kéo mạnh cô đi ra ngoài.