Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 44: Tiểu Sử Cuộc Đời Thái Anh Thiên
Vài ngày sau khi tất cả trở về như cũ, Yến Nhi lại xuất hiện bình thường và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra trong bữa tiệc hôm đó. Nhưng mỗi lần đối diện với Vy là cô rất lúng túng.
Ngoài ra có thể dễ dàng bắt gặp được những cái nhìn trộm của Yến Nhi khi Thiên và Vy đang nói chuyện hay làm gì đó.
Xem ra, Yến Nhi hoàn toàn hết hi vọng. Cô chỉ là một chiếc kim ngắn đuổi mãi theo một chiếc kim dài, một cuộc hành trình không điểm dừng, bị anh vội vã lướt qua rồi tách biệt.
Lại một ngày lặng lẽ trôi qua, đêm buông xuống, trời không một gợn mây, chỉ thấy trăng và hàng vạn vì sao nhỏ bé bao trùm cả thành phố.
Trong biệt thự rộng lớn, chủ nhân không có nhà nhưng đã thấy tiếng hét động trời, tiếng ăn chơi nhảy múa của một số thành phần…
Đó chính là biệt thự của Thiên, hiện tại anh đang đi cùng bà Thái ra ngoài có chút việc.
Mọi người luôn chọn địa điểm nhà Thiên để tụ tập cuối tuần, dù anh không có nhà đi chăng nữa thì cũng đừng mơ mà ngăn cản được tụi kia.
Nói vậy thôi chứ một khi anh đã dùng bộ võ công “Mắt nhìn mắt toé lựu đạn” hay “toé băng” gì đó là mấy người kia sợ bằng chết!!
– ANH CHỊ! Em mới biết tiểu sử cuộc đời của anh Thiên, mọi người muốn nghe không? – Đó là giọng của Yến Như. Cô nàng “bay” từ bên ngoài và phi thẳng vào ghế ngồi cạnh Vy.
– Tất nhiên là có rồi – Tập thể đồng thanh. Gì chứ liên quan đến Thiên là bọn này hóng lắm, tại Thiên bí ẩn quá mà.
– Nhưng mà dài lắm! – Yến Như nhăn mặt.
Tất cả đều nôn nóng và sẵn sàng hết cả rồi. Nếu cô mà không kể ra chắc chắn sẽ không toàn thây trở về đêm nay.
– Dài cũng chơi. – Huy đập bàn nói.
– Thái Anh Thiên sinh ngày 29 tháng 2 tức là bốn năm mới có sinh nhật một lần…
Yến Như mới nói đến đây thì cả lũ đập bàn, đập ghế cười như “lũ trốn trại”
– Thảm nào cậu ta ghét sinh nhật thế, hôm còn chém gió là “sinh nhật đối với tôi chỉ là phù du, quan trọng trên đời có thằng thiên tài như tôi là được rồi” – Chung vỗ tay cười, bọn kia bò ra đất sặc sụa.
– Tiếp đi em – Vy nhịn cười để nói
– Năm một tuổi làm cháy bếp, năm bốn tuổi không may làm cả giàn hoa thiên lý đổ khiến nhiều người làm bị thương, năm bảy tuổi cầm dao đuổi một đàn chim khi chúng đậu vào sân, vài hôm sau thấy hai tên đang trộm đồ liền xông vào đánh tụi nó, mà hai tên đó không bị bắt vì tội ăn trộm mà bị bắt vì tội “cố ý gây thương tích” … – Yến Như cầm điện thoại đọc vanh vách
– Là sao? – Linh Đan không hiểu
– Là hai thằng trộm đó đánh cậu ta te tua đó.
– Không ngờ mới mấy tuổi đầu mà anh Thiên đã khiến bao nhiêu người “sợ” vậy rồi. Quá là bá đạo!! – Tường Anh nói
– Còn nữa, hôm gia đình anh ấy bàn chuyện cho anh ấy đi học bên nước ngoài. Mẹ anh ấy bảo “Con muốn học nước nào?” Các bác cùng đoán “Nước Nga” “Không phải, nước Úc” “Thiên chắc thích nước Anh”. Vừa nhắc đến nước Anh thì anh Thiên gật đầu cười. Bác đó mới tự hào vỗ ngực thì có một bác khác nói trêu “Chó ngáp phải ruồi”… – Nói đến đây thì Yến Như cười suýt rơi điện thoại.
– Sao nữa??? – Cả bọn hối thúc.
– Thì anh ấy bảo “Bác ví bác P là con chó còn được chứ ai lại đi ví nước Anh xinh đẹp là con ruồi”. Thế là ăn đánh te tua rách nát luôn!!
– Ối má ơi, con đi chết đây. – Vy hét lên.
– Thiên thì…kinh rồi – Huy cười sằng sặc.
Khung cảnh diễn ra thật hỗn loạn, Vy và Tường Anh lăn ra đất cười. Linh Đan và Yến Như ôm cả ghế mà cười. Còn không hiểu Huy và Chung nghĩ cái “quái” gì mà túm tóc tạt tai nhau sau đó trồng cây chuối, suýt chút nữa thì gãy cổ, xong lại giật giật cười như điên.
– Thấy trai lạnh lùng thật sự cuốn hút nên học đòi lạnh lùng, mà người khác nhìn vào chỉ thấy giống tự kỉ mà thôi. ( Anh trai này lạnh lùng thật sự từ khi Roy bỏ đi)
– Vì yêu thích võ nên đã học rất nhiều thể loại khác nhau, có lần phang thẳng cái gậy vào đầu thầy giáo….
– YẾN NHƯ. Em chết chắc rồi! – Có tiếng quát vang lên. Cô nàng giật mình nhìn mọi người và hỏi:
– Ai gọi em hay sao ý?
– Hình như là cái người “phang gậy vào đầu thầy giáo” đó! – Huy cười híp mắt
– Chắc chắn luôn rồi còn hình như gì nữa – Chung nói làm Yến Như rùng mình.
Cô nàng ngẩng mặt lên thì Thiên đứng ngay trước mặt, ánh mắt nhìn Yến Như chỉ toàn là lửa, à đâu, theo như mọi người nhìn là “một bên nước một bên lửa” không khéo tí nữa lại “tẩu hoả nhập ma” thì chết.
– Em moi thông tin ở đâu? – Thiên nghiến răng kèn kẹt. Thật là mất mặt quá đi mà.
– Bác gái! Em vô tình nhặt được quyển sổ của bác gái, xong bác mở cho em xem…
– Hơ hơ. Em…- Thiên cứng họng, quay người sang nhìn bọn kia đang cười đỏ hết mặt thì anh chỉ muốn lột xác hết tất cả. Thật là tức quá a
~~- Thôi em xin phép anh chị, em phải về đây, lúc nào em kể tiếp cho ạ! – Yến Như nhanh chóng chạy ra ngoài. Suýt chút nữa thì đóng băng bởi câu nói đe doạ của Thiên:
– Em mà ho he một lời về anh, em sẽ nằm dưới đất hít nhan cả đời.
Yến Như nhịn cười đỏ mặt, bắt taxi đi. Trên xe, cô lướt nhẹ điện thoại, thở dài thườn thượt rồi trầm ngâm nghĩ. Còn những điều về sau mới hay. Cô còn chưa kịp nói cho mọi người biết.
Năm mười hai tuổi, mẹ anh bị bắt, anh đã đánh bại hơn một trăm tên côn đồ để cứu sống mẹ, một cậu bé mới chục tuổi như anh thật là thiên tài.
Năm mười ba tuổi, cha bắt gia nhập thế giới ngầm để làm hậu duệ cho ông, anh đã đánh bại rất nhiều kẻ thù cho ông, bởi vì nghĩ anh còn là một thằng nhãi ranh nên chẳng ai để tâm, ai ngờ anh khiến mọi băng đảng phải khiếp sợ.
Anh kết giao với một người tên Jonathan, và sau đó trở lên thân, nhưng đoán được lòng người như dạ sói, anh đã xem Jonathan là bạn theo kiểu “xã giao”
Mười sáu tuổi gặp một cô bé mười ba tuổi bị lạc giữa bão. Ba năm sau hai người yêu nhau. Đang ở bên Anh thì nhận được tin cha mất, anh cùng cô gái đó về Việt Nam chịu tang. Cô gái đó chính là Roy. Anh có kể cho Roy biết, cha anh nổi tiếng máu lạnh khắp thế giới, với khả năng chiến đấu và tàn nhẫn với kẻ thù, cha anh được mệnh danh là “thánh chiến” vì thế mới gọi anh là Mark, nghĩ là “con cưng của thánh chiến”
…
Yến Như khẽ cười, có lẽ hai mẹ con anh yêu thương nhau lắm nên mẹ anh mới có thể biết hết về những chuyện anh giấu như vậy.
Cô ngả người nhìn bầu trời đêm. Có thể nói, anh yêu thương ba người con gái thật lòng đó là mẹ anh, Hoàng Trúc Chi và Nguyễn Hoàng Hứa Vy. Chắc chắn không còn chỗ dành cho chị cô là Yến Nhi được rồi.
~~Tại thủ đô London Anh.
– Jonathan, xong chưa, chúng ta về Việt Nam, mẹ em gọi nhiều lắm rồi.
– Đợi anh chút.
Hai người. Một nam một nữ đi ra sân bay với một vali hành lý. Chuyến bay từ London về Hà Nội bắt đầu di chuyển lúc 11h.
~~- Vy à? Cái Chi đang về Việt Nam rồi đó, sáng mai con ra sân bay đón nó hộ cô nha. – Giọng bà Lam vang lên trong điện thoại.
Vy hơi sững người lại, rồi chậm rãi mỉm cười.
– Vâng ạ!
– Dì gửi ảnh nó cho con nha. Nó ra cổng A nha con!
– Vâng ạ!