Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 18: Người Yêu
Thành thực mà nói, chẳng có ai sợ yêu, người ta chỉ sợ phải lòng nhớ nhung, chờ đợi, ghen tuông, hờn giận và chia ly mà thôi
……..
Sau khi Vic chợp mắt được một lúc, Mark bắt xe về biệt thự mà không nói với ai. Sau nhiều lần cử động mạnh, bỗng vết thương của hắn đau nhức khiến hắn bất giác giật mình nhiều lần. Vết chỉ khâu dần dần đứt ra, hắn đau nhưng đó chỉ là cơn đau thoáng qua, nhanh chóng biến mất.
Mark ngả mình lên giường, trong căn phòng im ắng, quả lắc đồng hồ vang lên đều đều. Hắn ngẩng mặt lên trần nhà, ngắm ngía chiếc đèn chùm màu đen huyền bí, hắn khẽ chắp hai tay vào nhau, đặt lên trên mũi, hít hà thật sâu. Hắn nhớ đến cái nắm tay ấm áp kia, gương mặt chợt le lói tia cười, bàn tay nhỏ bé cố chống chịu, không để hắn nắm, khuôn mặt cam chịu đến khó coi, như vậy, hắn càng thích.
Alice sau khi lau vết thương cho Sam, nó đi ra ngoài lấy thuốc. Dáng nó vừa khuất, lập tức có một bóng đen vụt vào, khe khẽ mở cánh cửa phòng Sam ra. Trên môi là nụ cười ác quỷ.
Sam ngồi trên giường, đang cắn nhẹ miếng táo, bóng đen đó đóng cửa lại, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thích thú khiêu khích:
– Sam, anh đến đón em về
Giọng nói ấy, cô không thể quên được, âm thanh đáng sợ truyền đến tai cô, cô lắc đầu, nhìn hắn khinh bỉ
– Cậu là đồ vô liêm sỉ, cút ra trước khi tôi gọi bảo vệ.
John nhìn cô, ánh mắt nực cười dễ sợ, hàng lông mi thanh tú khẽ cau có.
– Em biết mấy giờ rồi sao? Bảo vệ ngủ hết rồi
Cô không biết bây giờ là mấy giờ. Chỉ biết sau ô cửa sổ, là bầu trời đen sâu thẳm cùng điểm lốm đốm vàng của những vì sao tàn. Gió lạnh khe khẽ, mùi đất ẩm ướt bay nhẹ trong không trung.
Vậy là đã quá nửa đêm, trong khi mọi người đang ngủ ngon lành thì Alice vẫn ở lại chăm sóc cô. Hình như, nó còn chưa ăn tối, chưa vệ sinh cá nhân gì hết. Sam cảm thấy ái ngại vô cùng. Dù gì cô cũng đang làm phiền đến nó rất nhiều.
Cạch!. Alice chân ướt chân ráo bước vào, lúc đó, John đã trốn ra ban công, hắn ta nhanh nhảu cảnh cáo Sam nếu nói cho Alice biết hắn xuất hiện, hắn sẽ giết Alice. Cô cũng sợ hãi vô cùng, trong khi cô thì bị bệnh, Alice lại không biết võ, làm sao đối kháng được với John, ấy vậy, cô chỉ im lặng cắn môi nhìn Alice, giọng ôn nhu:
– Mày không về à? Muộn lắm rồi, mày còn chưa ăn tối nữa…
Nó bỏ tạm miếng táo vào miệng, vừa nhai vừa nói
– Chút nữa Key đến, tao sẽ về, để mày lại một mình, tao không yên tâm
– Cậu ta đến làm quái gì chứ? – Sam cáu kỉnh
Choảng…
Tiếng kêu của đồ sứ vang lên, Alice chau mày đứng dậy, mắt dáo diết nhìn ra ban công
Tiếng va chạm đổ vỡ mạnh như thế, chắc chắn không phải mèo, càng không thể là gió, chỉ có thể là người.
– Alice, đừng ra đó – Sam kêu lên thống khổ. Alice nhìn Sam một cái khó hiểu, nó vuốt vuốt lại mái tóc, gan dạ bước ra ban công
– John, cậu lảng vảng ở đây làm gì?
Nó bất ngờ, đôi đồng tử mở to hết cỡ nhìn John, từ trên xuống dưới, cậu ta đều mặc đồ đen, muốn làm sát thủ chăng?
John bị phát hiện, nhất thời kích động mà ra tay đánh trộm Alice. Sam nhìn ra, lo lắng vô cùng, cư nhiên nhảy xuống giường, định chạy ra giúp John thì cô phải há mồm ngạc nhiên khi Alice xuất đòn cực hiểm, như dân nhà võ, đánh cho John bẹp dí như con nhái.
– Mày không khỏe, ra đây làm gì? – Nó phủi phủi tay, đi đến gần Sam, rồi hất mặt lên quát – Biến đi, tôi giết cậu bây giờ.
John nhanh chóng đứng dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, Alice nhìn theo bóng dáng hớt hải đó, lòng thầm mắng chửi
– Thứ như hắn, chỉ biết dùng tiền chứ không biết dùng đến não. – Quay sang Sam – Còn mày nữa, sao lại chứa chấp hắn ở đây?
Sam xua xua tay giải thích, ánh mắt của nó quả thật đáng sợ, khuôn mặt Sam mếu máo, ngược hẳn khí chất lạnh lùng của cô.
Alice cười méo mó, đỡ cô lên giường
– Mai xuất viện rồi, đừng cử động nhiều không lại ở thêm vài ngày nữa thì khổ.
Sam chua xót gật đầu.
– Thôi, tao về thay quần áo tắm rửa lúc đây, Key cũng đến rồi.
Cô nhăn mặt, không muốn gặp Key lúc này một chút nào. Ấy vậy vẫn phải gật đầu đồng ý. Nó lấy ba-lô, khoác lên vai rồi ra ngoài. Key đang đứng đối diện nó, nó quắc mắt nhìn Key, vẻ mặt hăm dọa.
– Chăm Sam giùm tôi, Sam mà bị sao tôi giết cậu.
Key cười nhẹ, nó vuốt vuốt ngực mình, dạo này nó “ác” lạ thường, động chạm một tí là mở mồm ra “chém chém giết giết”
Một mình nó lái xe về trên con đường tối đen ngòm, đèn pha ô tô của nó làm sáng trưng cả một vùng. Nó khẽ giật giật môi cười, từ từ se duyên cho Sam và Key.
Key mở cửa vào, ngồi vị trí của Alice ban nãy, vẫn còn hơi ấm. Anh chống lạnh, mắt hơi liếc nhìn Sam, bạc môi khẽ đụng đậy:
– Ngủ đi, đêm nay tôi ở đây bảo vệ cô.
Lời nói của anh vang lên, trầm ấm, sâu sắc, cho dù cô đang giận hắn như thế nào, cô cũng phải mềm lòng vì câu nói ấy, anh nói, bảo vệ cô, cô khẽ mỉm cười trong lòng, gật đầu và nhắm mắt lại. Cô chỉ muốn thức qua đêm nay nhưng không thể, hàng lông mi của cô cứ nặng trĩu,mắt không sao mở ra được, cô đành ngủ trong khi Key vẫn còn ngồi nhìn cô.
Cô đi vào giấc ngủ, thật nhẹ nhàng. Và sau đó. Key cũng…ngủ luôn!
…
Sáng sớm hôm sau. Sam từ từ hé mắt khi có ánh sáng len lỏi vào trong phòng, việc đầu tiên cô làm là dụi mắt, vuốt vuốt nhẹ tóc. Chàng trai gục mặt ngay cạnh giường cô, cả người không có một hơi ấm nào. Cô nhìn Key, lần đầu tiên cô không cảm thấy ghét anh, ngược lại còn thương xót rất nhiều. Sau một đêm, cô bình phục hơn hẳn, chân tay cũng nhanh nhẹn hơn, khỏe khoắn, chẳng còn là một bệnh nhân nữa. Cô vén chăn của mình ra, khẽ đắp lên người Key rồi mau chóng vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt và thay đồ.
Nghe thấy tiếng xả nước bên tai, Key nhíu chặt mi một cái rồi choàng tỉnh dậy. Không thấy Sam đâu, chỉ thấy giường không phòng trống. Khóe môi hơi hé một nụ cười khi toàn thân thấy ấm áp, mùi hương thoang thoảng của con gái còn vương lại trên cánh mũi của anh. Anh bỏ chăn ra, để lại trên giường. Hít thở thật sâu rồi đứng dậy. Cơ hồ cả thân thể anh đều mệt mỏi rã rời, anh ngủ ngồi không quen nên xương cốt như muốn gãy ra.
Sam bước ra từ phòng vệ sinh, cô nhẹ vỗ vỗ má cho tỉnh táo, gò má đỏ hồng lại như thường ngày, không còn xanh xao tím tái nữa, chỉ là những vết xước vẫn còn hơi mờ mờ. Lần đầu tiên, cô nở nụ cười thân thiện với Key, giọng nói ôn nhu, tình cảm:
– Đến lượt cậu, trong đó Alice chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng và khăn mặt mới rồi đó.
Key không nói gì, lách người qua Sam.
Key vừa đánh răng, vừa nghĩ lại câu nói của Sam mà anh đã vô tình nghe được
“Dù yêu tao cũng không có cảm giác” Anh khẽ nhếch môi “Chắc tôi sẽ là kẻ tiếp theo bị cô hại giống John chăng?”. Key tát nước vào mặt, ngắm mình trong gương một hồi lâu, rồi mới đi ra ngoài.
– Sam, tôi có chuyện muốn nói.
– Chuyện gì?
– Uhm, tôi muốn nhờ cô một việc…
Key úp úp mở mở khiến Sam tò mò vô cùng nhưng cô vẫn không hề lên tiếng, để tự Key nói ra.
– Làm bạn gái tôi đi – Key nhún vai. Chính xác là một lời tỏ tình, nhưng dường như thái độ anh có gì đó miễn cưỡng, không thật lòng. Sam khẽ chau hàng lông mày lại, con tim mách bảo rằng không lên nghe, cô ghét Key, không phải vì dối lừa con tim, mà là ghét theo một cách đúng nghĩa. Cô định lắc đầu, cô không hề thích anh. Nhưng, nghĩ lại những câu nói từ trước đến nay Key làm cô bực mình và tổn thương thì cô nhất định không thể tha thứ, vả lại, cơ hội để cô trả thù đã đến, cô sẽ không bỏ qua.
– Cậu nói thật chứ? Vậy tôi đồng ý – Cô gật đầu, giả vờ nở nụ cười hạnh phúc.
Key định nắm lấy tay Sam, nhưng cô ho khan một cái và rút tay lại, lảng tránh sang vấn đề khác
– Hôm nay em xuất viện, để em thu dọn rồi đi ăn sáng nhé.
Cô thay đổi cách xưng hô, Key thầm cười mỉm, nhìn cô không chút nghi hoặc. Hai người cứ lén nhìn nhau như vậy hơn nửa tiếng, trong tim cả hai đều không có nhau, nhưng trong ánh mắt lại luôn nhìn thấy nhau…đầu tiên.
– Sam, xuất viện thôi, tiện thể sang thăm Vic một lúc đã – Alice xuất hiện, he hé cửa
– Ừ, xong rồi đây – Sam toan cầm ba-lô lên thì Key chủ động giúp cô, cô cũng không nói gì chỉ lặng lẽ đi song song Key.
Sam và Key ghé sang phòng Vic, đúng lúc Vic đang ăn cháo, sắc mặt anh cũng hồng hào lên rất nhiều, vết thương cũng đang hồi phục nhanh chóng. Key công khai cho mọi người biết chuyện. Key nói với vẻ phấn khích khiến cho cả bọn dựng đứng tóc gáy vì ngạc nhiên. Cái gì đang xảy ra nữa vậy, Key yêu Sam…thật à? Mới hôm nào còn mắng chửi nhau vì vài chuyển cỏn con, anh còn đổ cho cô cái tội “khinh người” mà bây giờ đã.
Yêu!
Yêu vì cái gì chứ? Sarah và Vic đã là chuyện động trời lắm rồi. Sam và Key còn động trời hơn. Tính cách của hai người ai mà chẳng biết, Sam thì ghét con trai, Key thì ghét con gái, hận thù vậy mà nay lại hòa hợp êm ru như dương cầm thế sao? Hoang đường hơn cả hoang đường.
Alice nhìn Sam, có chút nghi ngờ, câu nói của Sam vẫn còn lưu lại trong đầu nó, cô nói nếu yêu cũng không có cảm giác, nó bất giác nhìn Key, chỉ sợ Key sẽ giống John. Sam rất ngang bướng, sở thích còn làm tổn thương người khác, không biết Key có chịu được không nữa.
– Sam và Key? Sam ơi, cẩn thận Key đào hoa lắm, cô nên cẩn thận nhé, những cô gái cạnh cậu ta không nổi một tuần đâu – Vic chêu ghẹo. Cả lũ lườm anh cháy mặt, do anh là bệnh nhân nên không ai nỡ đánh, nếu không, nhất định anh sẽ không toàn thây. Sam cười cười, mắt chớp một cái, đôi môi anh đào khe khẽ
– Sam sẽ giữ chặt…thật chặt.
Tất cả đều cười, ngay cả Mark cũng nở nụ cười. Điều anh cười không phải vì chúc phúc cho Key và Sam, hay Vic và Sarah mà vì anh nhận ra, kể cả Key và Vic nghèo như vậy, Sam và Sarah vẫn đồng ý làm bạn gái của họ. Chứng tỏ họ không như bao người con gái khác.
Hắn nhìn nó tà mị, ánh mắt không hề giấu diếm cảm xúc khiến nó ngượng ngùng quay đi.